Tấm rèm bị một mình người đàn ông kéo lên để che đi “hành vi phạm tội” tức thì của bản thân.
Cô dần lấy lại tinh thần, cẩn thận thở hổn hển, nghe anh thản nhiên nói chuyện với trợ lý qua một tấm rèm vô cùng nghiêm túc.
Sau khi cánh cửa đóng lại, căn phòng đột ngột trở nên im lặng.
“Ra đây đi”.
Dứt lời, người bên kia bức rèm đang treo kích động trong vài giây, bức rèm được một bàn tay chậm rãi vén lên.
Hai đôi mắt hướng vào nhau.
Chu Tự Thâm nới lỏng cà vạt, nhìn cô cười nhẹ. Ánh mắt anh khẽ rơi xuống trên môi cô, rõ ràng màu đã nhạt dần.
Màu đỏ dâu tây tươi và đậm đà ban đầu đã trở thành màu đỏ nhạt*.
* 水红色 Màu đỏ nhạt: màu sáng và hơn hơn đỏ đậm một chút, giống như màu đỏ của ruột dưa hấu khi chưa chín.
Cô bất giác mím môi, màu sắc sau đó cũng đồng đều hơn, đôi môi hơi căng mọng của cô cũng càng trở nên hồng hào, mịn màng.
Chu Tự Thâm thu lại ánh mắt, không nhanh không chậm lùi về sau hai bước, để lại đủ không gian cho cô đi ra.
Ngay khi anh lùi lại, cảm giác bị áp chế đột nhiên giảm bớt. Khương Gia Di bước ra từ sau tấm rèm, vừa đi vừa sửa lại tóc mai và sắp xếp lại mớ tóc vừa rồi bị rối loạn.
Nhấc mắt lên lần nữa, họ lại nhìn nhau.
“Tại sao lại muốn trốn ở chỗ này?”
“Em muốn dọa anh một chút. Ai bảo anh đột nhiên nhét thẻ phòng cho em ngay trước mặt mẹ em”.
Kết quả anh không bị dọa, thay vào đó cô mới chính là người run rợ phải trốn đi, cũng cho thú vui của anh được lợi thêm một lần.
Nghĩ đến đây, Khương Gia Di ngước mắt lên án “kết quả là anh giả bộ ngủ”.
Chu Tự Thâm ung dung nhìn cô cười: “Xem ra tôi nên tiếp tục giả vờ, có vậy em mới thành công dọa được tôi để trút giận”.
Khương Gia Di được vuốt ve an ủi bèn lập tức mất đi khí thế, mím môi không lên tiếng.
Cũng không biết có phải anh đã biết trước được điều này hay không, cho nên mới cố ý thuận theo lời cô nói, bao dung hết mức với những trò đùa nghịch ngợm của cô.
Chu Tự Thâm mỉm cười, quay người đi vào quầy bar.
Bên cạnh quầy bar là tủ rượu cửa kính trong suốt, trên đó đặt các loại rượu khác nhau với các năm khác nhau. Anh lấy ra một chai, động tác dừng một chút, quay đầu lại hỏi cô: “Em muốn uống một chút không?”
Uống rượu, trò chuyện, sau đó tán tỉnh và hôn. Có lẽ anh nên thử quy trình từng bước này.
Khương Gia Di không nghĩ nhiều nữa, gật đầu.
Chu Tự Thâm lấy ra hai chiếc ly nữa, anh đứng trước quầy bar quay lưng về phía cô, chậm rãi mở chai rót rượu.
Anh một tay cầm chai rượu, tay kia tùy ý đặt lên bàn, trạng thái rất thoải mái. Bộ vest và áo ghi lê màu xám đậm càng làm tăng sự tương phản trực quan của bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, đồng thời làm nổi bật lên đôi chân thon dài của anh. Dường như dưới lớp trang phục nhẹ nhàng, anh lại lờ mờ mang đến một cảm giác kích thích và sức mạnh cuốn hút người khác.
Hóa ra một hành động đơn giản như vậy lại có thể khiến người ta không thể rời mắt.
Thấy anh rót rượu chuẩn bị cầm ly đi tới, Khương Gia Di vội vàng ngồi xuống ghế sô pha.
Phòng khách của căn hộ có nhiều khu vực với các chức năng riêng, đây là khu vực tiếp khách và tiến hành các cuộc họp nhỏ. Ghế sô pha được kê thành hai dãy đối diện nhau, ở giữa có một bàn cà phê phù hợp.
Vị trí cô đang ngồi chính xác là vị trí đối mặt với chỗ khi nãy Chu Tự Thâm chợp mắt.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, Chu Tự Thâm nghiêng người đặt ly rượu lên bàn cà phê, nhưng thay vì ngồi ở phía đối diện, anh lại tự nhiên đến ngồi bên cạnh cô.
“Độ rượu không cao”.
Anh đặt ngón tay lên đế ly, đẩy chiếc ly đến trước mặt cô.
Khương Gia Di gật đầu, khi đưa ly lên môi cô mới nhớ ra mình không uống được nên chỉ chạm môi rồi đặt xuống.
Cô nhấc điện thoại và gửi tin nhắn WeChat cho Lương Hà, nói dối rằng cô đã đến bãi đậu xe và vừa mới đỗ xe.
Đầu dây bên kia đáp “Ok” và dặn cô buổi tối nhớ nghỉ ngơi sớm.
Trả lời tin nhắn xong, cô đặt điện thoại xuống, chút bối rối lặng lẽ dâng lên trong lòng.
Họ… định ngồi trò chuyện cùng nhau à?
Đang suy nghĩ, Chu Tự Thâm nhìn xuống đồng hồ đeo tay hỏi cô: “Vẫn còn sớm, có việc gì muốn làm không?”
Vì vậy, Khương Gia Di theo bản năng đáp lại: “Trò chuyện?”
Anh nhướng mắt, hơi tùy ý ngả người ra sau, gật đầu cười nhẹ.
“Hay là… học bù cũng được”. – Cô vội vàng sửa lại lời nói.
“Học bù?”
Chu Tự Thâm bật cười: “Bây giờ?”
Thấy vậy, Khương Gia Di nhanh chóng lắc đầu trong gang tấc, trở thành cây “cỏ đầu tường*” lay động trước gió: “Em chỉ tùy tiện nói vậy thôi”
* Cỏ đầu tường: ý chỉ những người giỏi lựa theo tình huống.
“Cũng không phải là không thể”.
Anh nói: “Chỉ là đi công tác vài ngày bận quá nên quên thu xếp, cần thư ký sắp xếp đồ đạc và gửi cho tôi”.
“Không phải vậy đâu”.
Cô đột nhiên cảm thấy có lỗi: “Anh nghỉ ngơi thoải mái đi đã, cũng đừng để thư ký của anh phải làm thêm giờ”.
Cô biết mấy ngày nay anh rất bận, chắc cũng không được nghỉ ngơi tử tế. Thật không dễ dàng mới có thể hoàn thành công việc. Khi rảnh rỗi, anh cũng không nên sử dụng thời gian đó để giúp cô học bài và phân tích dữ liệu.
Chu Tự Thâm khẽ gật đầu, đột nhiên nâng mắt nhìn cô cong môi cười
“Thật ra đối với tôi, ở bên em cũng là một kiểu nghỉ ngơi”.
Vòng tròn đen nhánh trong con ngươi của anh hiện rõ dưới ánh đèn ấm áp. Đôi mắt sâu thẳm và quyến rũ, dường như nó chứa đựng một tình cảm nào đó khi nhìn người ta thật gần và chăm chú.
Nhịp tim của Khương Gia Di đột nhiên lệch một nhịp.
… Ở bên cô sao?
Vốn dĩ cô định nói “anh nghỉ ngơi đi, em về trước”, nhưng bây giờ chỉ có thể nuốt câu nói này trở lại.
“Với em?”
Cô chớp mắt có chút xấu hổ, không dám mở mắt: “Tại sao?”
Xét ở một góc độ nào đó, chẳng phải anh nên tránh gặp cô thì mới có thể nghỉ ngơi đầy đủ và tiết kiệm năng lượng sao?
Chu Tự Thâm bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi có thể cảm nhận hiện tại từ một góc độ khác thay vì một cách suy nghĩ thông thường”.
Khương Gia Di không ngờ anh lại nói như vậy.
“Chuyện này không phải khiến anh thêm mệt mỏi sao?”
Cô ngơ ngác nhìn anh: “Phá vỡ thói quen trước đây, lại phải thích ứng thêm một lần nữa”.
Biểu cảm trong mắt anh khó có thể phân biệt được, chỉ có khóe môi còn vương ý cười nhàn nhạt.
“Giả sử một người cả đời phải chịu những thứ đắng cay rồi một ngày lại được nếm trải mùi vị “ngọt ngào”, em nghĩ rằng người đó sẽ khó thích nghi và hoài niệm những tháng ngày chỉ có “cay đắng” đó sao?”
Cô ngẩn người.
“Một khi đã thử, khó mà tưởng tượng sẽ thế nào nếu mất đi tư vị đó”.
Chu Tự Thâm rũ mắt mỉm cười: “Đương nhiên, có lẽ ví dụ tôi đưa ra hơi tiêu cực”.
Khương Gia Di nhìn bộ dáng như không chút để ý của anh, bỗng nhiên liên tưởng đến những lời Lương Hà nói đêm nay.
Sự giàu có của nhà họ Chu là thật nhưng không cho anh năng lực thực sự, cũng không cách nào làm cho con số trên báo cáo tài chính của Duy Sâm dễ dàng tăng gấp đôi.
“Mới 30 tuổi đã có thành tựu hiện tại”. Đây không chỉ là một lời khen đơn giản, không ai biết anh đã phải trả giá bao nhiêu.
Trong buổi giao lưu ngày hôm đó, khoảnh khắc anh phát biểu là tâm điểm chú ý của mọi người. Trang chủ trang web chính thức của Hoài Đại hiện tại vẫn còn lưu những hình ảnh có liên quan, nhưng mọi người thường bỏ qua những gì đằng sau sự hào nhoáng.
Bao gồm cả cô.
Trước kia cô đều mang theo sự ngưỡng mộ đối với anh, hiện tại đều bị một loại cảm xúc khác biệt thay thế.
Đêm tối thực sự là khoảng thời gian dễ dàng để con người ta sinh ra những cảm xúc, sự “sùng bái” và “đồng cảm” theo đó cũng tăng lên gấp bội.
“Nhưng cũng chính vì có cay đắng mới có thể làm nổi bật ngọt ngào”.
Khương Gia Di theo dòng suy nghĩ của anh, vụng về muốn vơ vét ra một chút “triết lý nhân sinh”.
Nói xong, cô thấp thỏm ngước mắt lên, không biết như vậy có thể an ủi anh hay không.
Chu Tự Thâm lẳng lặng nhìn cô chăm chú, cẩn thận thu hết từng biểu cảm rất nhỏ của cô vào đáy mắt.
“Em nói đúng”.
Anh mỉm cười với những suy tư: “Tôi thật may mắn”.
Liệu mỗi người được bao nhiêu lần may mắn trong đời? Có thể rất nhiều, cũng có thể rất ít.
Anh không tin anh sẽ luôn luôn có được may mắn và nó cũng sẽ không ở lại mãi bên anh. Vì vậy một khi gặp được nó, anh phải tìm cách nắm bắt – Đó là những kinh nghiệm sống mà ba mươi năm cuộc đời nói với anh.
“Tâm trạng của anh có tốt hơn một chút không?”
Khương Gia Di hỏi.
“Tôi đâu có tâm trạng không tốt”.
“Vậy bây giờ anh vẫn còn mệt sao?”
Hai tròng mắt cô sáng lấp lánh.
“Có thoải mái hơn một chút không?”
Chu Tự Thâm nhướng mày, cười “Ừ” một tiếng, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô: “Thoải mái hơn nhiều”.
Khương Gia Di không hiểu sao mình lại cảm thấy thỏa mãn, loại cảm giác thành tựu này có lẽ chỉ đứng sau việc cô giúp anh giải quyết vấn đề khó khăn trong công việc. Tất nhiên, nếu một ngày nào đó điều này trở thành sự thật, có thể cô sẽ vui mừng đến mức muốn lăn lộn.
Tâm tư vui vẻ xao động lộ hết theo đường lông mày đến khóe mắt. Thần thái của cô có chút trẻ con, thật giống như một giây sau sẽ lắc chân ngâm nga.
Nhìn bộ dạng này của cô, Chu Tự Thâm bỗng nhiên hỏi: “Vui vẻ như vậy?”
“Vâng?”
Cô quay đầu lại.
“Có thể giúp được tôi vui vẻ vậy sao?”
Lúc này Khương Gia Di mới ý thức được mình lại bị tình cảm vui sướng trong tưởng tượng lây nhiễm, hơn nữa còn cực kỳ vui vẻ. Cô vội vàng cất giấu biểu cảm nho nhỏ trên mặt, rụt rè gật đầu, mơ hồ nói: “Đúng”.
“Tại sao?”
Cô do dự một chút: “Năng lực và kinh nghiệm của anh đều hơn em nhiều, theo lý mà nói, em hẳn là không giúp gì được cho anh. Nhưng anh vừa rồi nói có thoải mái một chút, em cảm thấy…”
Ánh mắt anh dịu dàng, ý bảo cô tiếp tục nói.
“Loại cảm giác này có chút giống như anh gặp phải chuyện gì khó khăn trong công việc, sau đó em giúp anh giải quyết”.
Khương Gia Di lấy ví dụ như vậy, nói xong lại cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng bổ sung: “Đương nhiên, hai chuyện này hoàn toàn không thể so sánh với nhau, công việc có thể khiến anh đau đầu em khẳng định càng không có biện pháp, em chỉ đặt cùng một chỗ để so sánh một chút”.
Cô cười thẹn thùng, lại nhìn anh với ánh mắt mong chờ: “Anh có thể hiểu ý của em không?”
Sự sùng bái và ngưỡng mộ giấu trong đôi mắt màu hổ phách của cô bị hòa tan thành mồi nhử ngọt ngào nhất, quyến rũ nhất, vậy mà cô lại chẳng hề hay biết.
Yết hầu Chu Tự Thâm khẽ động.
Giống như một con cá chủ động cắn câu, cảm giác đau đớn tuy nhỏ mà bén nhọn nháy mắt bén rễ trong tim anh.
“Tôi hiểu. Nhưng có một điều em nói không chính xác”.
“Điều gì?”
“Đúng là hai chuyện này không thể so sánh với nhau”.
Tay anh đặt trên lưng ghế sô pha phía sau cô, giống như ôm vai cô: “Chuyện em làm được còn khó hơn nhiều”.
Khương Gia Di kinh ngạc nhìn anh, đang muốn suy nghĩ ý nghĩa của những lời này nhưng anh đã chậm rãi cúi đầu, bàn tay đặt trên lưng cũng nâng lên đặt sau đầu cô.
Môi cô nóng lên.
Mí mắt cô trở nên run rẩy, theo bản năng rũ xuống. Ngón tay ấm áp của người đàn ông lập tức dừng lại ở khóe mắt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Rốt cuộc, tầng hồng nhạt cuối cùng trên môi cũng bị anh chầm chậm hôn đi, chỉ còn lại màu ẩm ướt át trên bờ môi càng hôn càng đậm đà kiều diễm.
Bọn họ ngồi như vậy cũng không tiện hôn môi.
Khương Gia Di mơ hồ có ý nghĩ này trong đầu, một giây sau cô đã bị Chu Tự Thâm bế ngang đặt lên đùi.
Làn váy màu trắng dài rộng buông xuống, phủ lên quần tây thẳng tắp. Dải ruy băng màu hạnh quấn quanh mắt cá chân mảnh khảnh, đôi chân đi giày cao gót lắc lư buông bên đùi anh.
Rượu vang đỏ đựng trong cốc bị đặt ở một bên không ai ngó tới, chỉ có thể điểm xuyết khi đen trắng đan xen.
Khương Gia Di được ôm lên chống tay vào vai anh, tự nhiên cúi đầu tiếp tục nụ hôn này, nhưng môi cô lại tìm lệch vị trí mà hôn lung tung lên cằm anh.
Chu Tự Thâm không chút nghĩ ngợi bèn giơ tay nhẹ nhàng nắm cằm cô, dẫn dắt cô tìm đúng vị trí một lần nữa.
Cô ngượng ngùng ôm lấy gáy anh.
Hôn được giữa chừng, Khương Gia Di bỗng nhiên nhận thấy tay anh đỡ lấy chân cô, hiển nhiên là định ôm cô đứng dậy.
Còn sau khi đứng dậy muốn đi đâu, không cần nói cũng biết.
Cô như từ choàng tỉnh khỏi giấc mơ, vội vàng ngăn cản anh: “Chờ một chút!”
Chu Tự Thâm dừng động tác, nhướng mày dò hỏi. Lúc ngước mắt nhìn, ánh mắt anh rõ ràng là đã “xếp cô lên đĩa”.
“Hôm nay không được, không tiện lắm”.
Cô ngượng ngùng cười, hối hận không nói rõ sớm hơn một chút: “Em… kỳ sinh lý của em đến rồi”.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3