Trong đám người, Khổng Tử Dục không hề thu hút hay thậm chí là hoàn toàn trở nên vô hình, nhận ra ánh mắt Lâm Hàn liếc sang, trong lòng bỗng âm thầm trở nên hào hứng.
Từ từ nãy đến giờ Lâm Hàn chẳng nói một lời, thậm chí còn chẳng tỏ vẻ gì, nhưng chỉ với ánh mắt khẽ liếc qua đó thôi là đủ để Khổng Tử Dục hiểu được, ít nhất thì Lâm Hàn cũng đã đoán được sơ sơ ý đồ của anh ta, và cũng không có ý định phản đối sự hợp tác này. Bây giờ anh ta chỉ cần tìm cơ hội để lén lút tiếp xúc với Lâm Hàn một chút thì rất có thể sẽ thành công hợp tác.
Thấy có hi vọng, cuối cùng Khổng Tử Dục cũng yên tâm thả tảng đá đè nặng trong lòng xuống, chỉ cần hợp tác được với Lâm Hàn thì anh ta sẽ thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn trước mắt, có thể thoát thân và bắt đầu lại một cuộc sống mới.
Bấy giờ, Lâm Hàn không chú ý đến Khổng Tử Dục nữa, nếu anh ta đã cố tình muốn hợp tác, chỉ cần nó có giá trị thì tất nhiên anh cũng sẵn lòng, nhưng không có sự hợp tác của anh ta, Lâm Hàn vẫn sẽ tiếp tục kế hoạch của mình. Nói cách khác, Khổng Tử Dục với anh mà nói chỉ là người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ít nhất đến thời điểm hiện tại là thế.
Nhận ra bầu không khí gượng gạo của các thế lực lớn, Lâm Hàn có thể đoán được phần nào nguyên nhân, tất nhiên là chuyện nhà họ Khương, nhà họ Chu và Tiêu Nhã đạt thành lần trước khiến cho một vài thế lực khác hơi khó chịu, nhất là nhà họ Khổng.
Theo tính toán ban đầu của nhà họ Khổng, bọn họ có thể không tốn chút sức nào và thậm chí là chẳng đắc tội với ai những vẫn khiến cho Lâm Hàn không thể góp mặt vào hội nghị quý tộc thành Thiên Kinh lần này, cuối cùng họ vẫn là người thu được lưới cá lớn nhất, là kẻ hưởng lợi lớn nhất trong hội nghị lần này.
Tiếc là bây giờ quyết định của nhà họ Khương và nhà họ Chu đã khiến kế hoạch của nhà họ Khổng hoàn toàn thất bại.
Lâm Hàn nhìn mọi người, cũng cười nói: “Sao bầu không khí lại gượng gạo thế này? Sau này chúng ta đều là thế lực vùng xám của thành phố Thiên Kinh, đều là người một nhà cả, chúng ta hòa bình vui vẻ với nhau một chút đi”.
Các gia chủ nghe Lâm Hàn nói xong đều bất giác bĩu môi, tất cả các thế lực vùng xám của thành phố Thiên Kinh, ngoài nhà họ Tiêu thì chẳng có bất kỳ ai muốn cho Lâm Hàn tiến vào chiếm giữ Thiên Kinh này.
Bọn họ không đồng ý với lời anh nói và hoàn toàn không cho rằng những lời đó là đúng, thậm chí trong lòng còn đầy khinh thường Lâm Hàn, ai cũng nghĩ rằng sau khi hội nghị này kết thúc thì Lâm Hàn phải dẫn người rời đi, dù sao Lâm Hàn có mạnh lên thì cũng không thể là đối thủ của những thế lực lớn thành phố Thiên Kinh này liên hợp lại, chỉ là bây giờ vẫn chưa có một thế lực nào dám đắc tội anh, sự thật là bọn họ không dám trêu chọc anh dù chỉ là một tí.
Dù sao thực lực của những người trong tay Lâm Hàn đủ để sánh vai với cả một quý tộc, hơn nữa bản thân anh cũng khá là khủng bố khiến phần lớn mọi người phải sợ hãi.
Thành phố Thiên Kinh cũng chỉ có từng đó thế lực, xét về kẻ mạnh thì chắc cũng chỉ có nhà họ Khổng trên cơ được Lâm Hàn, những kẻ còn lại đều thua kém, nhưng dù có là nhà họ Khổng thì cũng chẳng mạnh hơn anh được bao nhiêu. Nếu thật sự xảy ra xung đột, nhà họ Khổng chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Hàn, đối đầu với anh, ít nhất nhà họ Khổng cũng sẽ tổn thất rất nặng nề.
Tất nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của phần lớn thế lực vùng xám thành phố Thiên Kinh này mà thôi, nếu để bọn họ biết thực lực thật sự của anh thì chắc chẳng ai dám nghĩ thế.
Với sức mạnh thật sự của anh, mang hơn bốn trăm cao thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh đến đây, về sức mạnh, dù bốn quý tộc lớn liên hợp lại với nhau cũng không phải là đối thủ của anh, chứ đừng nói đến chuyện nhà họ Tiêu đang ở phe anh, ít nhất tất cả các thế lực ở đây liên kết lại mới có thể trở thành đối thủ của anh được, từ đó nhận ra thực lực thật sự của anh đáng sợ đến mức nào.
Tuy là tất cả các gia chủ đều không dám đắc tội Lâm Hàn, nhưng họ không hề tỏ thái độ hòa nhã gì cho cam, cũng chẳng có người nào đáp lời, chỉ lạnh lùng hờ hững nhìn anh.
Lâm Hàn cũng chỉ cười không thèm để ý đến chuyện đó, anh không phải là thằng nhóc choai choai dễ xấu hổ vì những chuyện thế này, anh hoàn toàn không để tâm.
Khương Thư Nhai đứng bên cạnh thấy thế thì có cảm giác buồn cười, cậu ta cực kỳ hận Lâm Hàn, nhưng trước mắt đúng là không thể làm gì được anh, bây giờ thấy Lâm Hàn sắp mất mặt cậu ta hào hứng là chuyện thường.
Lâm Hàn chỉ cười cười nói: “Biết đâu lát nữa tôi lại thành thế lực của thành phố Thiên Kinh thì sao, với thực lực của tôi thì nhất định tôi sẽ có một ghế ở đây rồi.Dù tôi không thể là thế lực vùng xám của Thiên Kinh thì đây là đạo đãi khách của Thiên Kinh các người à? Cả một vị trí để người ta ngồi ăn cũng không có?”
Mấy nhà quý tộc nghe thế thì sắc mặt lập tức tối đi, ý tưởng của bọn họ là một chuyện nhưng thực hiện lại là chuyện khác, họ đối xử với Lâm Hàn thế này đúng là không hay. Nếu để chuyện hôm nay lan truyền ra ngoài thì sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định với danh tiếng của bọn họ.
Những thế lực nhỏ hơn có thể không quan tâm đến danh tiếng, nhưng thế lực tầm cỡ quý tộc thì khác, bọn họ xem trọng những điều đó, nó có sức ảnh hưởng liên quan.
“Hay là tôi kêu người đưa một cái ghế tới, cũng không mất bao nhiêu thời gian”, Tiêu Nhã nhanh chóng đứng ra hòa giải, cô ấy không muốn họ trực tiếp nổi lên xung đột ở đây, nó không có lợi cho kế hoạch của Lâm Hàn và nhà họ Tiêu, bây giờ cô ấy phải đứng ra bắc cái thang cho Lâm Hàn và các quý tộc khác bước xuống.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3