Hi Chi Âm bây giờ đã là một tiểu thiếu niên cao hơn hông người lớn, mỗi ngày nó học văn học võ, rãnh rỗi lại đi từ Hoa giới đến Long giới, theo chân Phong Miên Hạo gia gia và Tư Duệ nãi nãi xuống thăm nhân gian phồn vinh, sáng sớm trở về nghe tin sư phụ đã về Phương Nam nó liền chạy đi tìm Hi phụ thân của nó hỏi chuyện.
Hi Hoa mang thượng quan ngồi ở án thư phê duyệt sớ, trông sơ bộ y từ Thiên Cửu mới về, Chi Âm chạy vào chóng má trước án thư hỏi: “Phụ thân, chỗ của sư phụ ở phương Nam người biết không?”
Hi Hoa không dừng bút, nhưng vẫn đáp lời: “Ở Núi Sơ Kinh, có một rừng ngô đồng, con muốn đến đó sao? Mấy hôm trước sư phụ con có dặn sau một tháng sẽ quay về.”
Chi Âm tựa lưng vào án thư, vui vẻ nói: “Lúc ở nhân gian con có gặp qua Kính Văn Thượng Thần, ngài ấy bảo Sư phụ thật ra là trốn đi du xuân một mình. Con nghe nói Phương Nam khí hậu rất tốt, muốn mình đến đó học hỏi vài thứ mới mẻ.”
“Muốn đi thì tu luyện cho tới khi thăng thành thượng tiên đã.”. Nguyệt Liên khoan thai bước vào, trên tay còn cầm một giỏ nho xanh, mắt hắn không tốt nên Hi Hoa đã làm ra kính lưu ly cho hắn đeo, hiện tại không có công việc, hắn tháo ra đặt kính cùng giỏ nho xanh lên bàn. Hi Hoa dừng bút hỏi: “Loạn ở nhân gian sớm đã dẹp yên rồi sao?”
Nguyệt Liên không nể mặt con trai của mình ừ một tiếng, cúi xuống hôn lên đỉnh đầu Hi Hoa rồi ngã người kê đầu lên chân y nằm ăn nho. Chi Âm bĩu môi bất mãn. Vừa ăn Nguyệt Liên vừa nói:
“Tuy tứ hải bát hoang vẫn đang yên bình nhưng mà con cũng đừng chủ quan. Một thần tiên chưa bước qua giai đoạn phi thăng thành thượng tiên, đi học hỏi khắp nơi cũng là một chuyện khó. Nhìn con bây giờ đi, nhỏ như một khúc củi, có khi chưa tới phương Nam đã gãy cánh rơi xuống Điểu tộc.”
Chi Âm phồng má đáp: “Con có thể mang theo Diễm Du thần quân hoặc là Dương Lâm huynh mà. Phụ quân không thể khích lệ tinh thần cho con sao?”
“Phi thăng thành thượng tiên, chính là điều khích lệ ta dành cho con đó.”
Chi Âm lại rầu rĩ nói: “Công lực con đều có rồi, nhưng chờ phi thăng chắc chắn còn lâu.”
Hi Hoa bình tĩnh nói: “Thiên kiếp có thể tính được nhưng sức mạnh của nó là khó ai đoán trước được. Mỗi thiên kiếp giáng xuống đều được tính bằng công lực của con lúc đó. Có ít đánh nhẹ, có nhiều đánh nặng.”
“Vậy con sẽ ít luyện công lại, không thôi thiên kiếp sẽ đánh chết con mất.”
Nguyệt Liên nhíu mày quát: “Con trai của hai thánh thượng thần mà lại nhút nhát như vậy sao? Đợi ta xong việc, ta sẽ đem con đi rèn luyện bản thân mới được.”
Chi Âm vội sợ hãi lắc đầu, Liên phụ thân chắc chắn sẽ ném nó vào động Phong Sát, nó rất sợ. Hi Hoa phì cười nói: “Công lực ít cũng được, nhưng thiên kiếp sẽ lâu hơn. Nói đến tính đi tính lại với năng lực của con bây giờ, e là sáu vạn tuổi còn không biết có thăng thành thượng tiên không nữa.”
“Hả! Sáu vạn tuổi.. Không thể! Con sẽ đi luyện tập, chí ít cũng phải giống Liên phụ quân ba vạn tuổi phi thăng thượng tiên, bảy vạn tuổi độ kiếp thành công. Con của chiến thần không thể nhát gan.”
Nói xong Chi Âm liền chạy đi để lại hai người ngồi phì cười. Hi Hoa hướng Nguyệt Liên nói: “Thiên kiếp của A Âm sắp đến, cũng là lúc bắt đầu kết vảy ngược. Ta nghe phụ thân nói thay da kết vảy sẽ cần tốn rất nhiều sức lực nên có tính toán đến việc tạo cho nó một nơi trú ngụ hợp với ý nó nhất, ngươi thấy thế nào?”
“Cũng không cần tốn công, tên nhóc ấy hễ gặp chuyện liền nháo nhào đòi chúng ta dỗ nó. Ngươi đừng nên làm gì cả, đến lúc đó mỗi ngày vỗ về nó là được. Mọi việc coi như thu xếp xong xuôi, chọn một ngày đẹp ta đưa ngươi đi chu du vài nơi cho khuây khỏa.”
Nguyệt Liên đưa nho đã bóc vỏ lấy hạt cho Hi Hoa, hắn tiếp tục nói: “Ở nhân gian ta có gặp Tuyết Lưu và Bác Tu, hỏi được chút cách có thể lấy lại hai giác quan cho ngươi hay không? Đợi một thời gian ta tìm hiểu kĩ, xong xuôi ta sẽ giúp ngươi.”
Hi Hoa ăn quả nho nhạt nhẽo trong miệng, cũng không biết là chua hay ngọt nhưng nghe lời Nguyệt Liên nói, lại thấy mình run lên một cái. Nguyệt Liên hắn vẫn còn chấp niệm giúp y lấy lại hai giác quan, dù y có nói vài lần nhưng hắn vẫn cố chấp, không thể thay đổi được, y biết tấm lòng của hắn nên cũng không muốn làm hắn hụt hẫng nên đáp:
“Thời gian còn nhiều, đừng lao tâm nhiều quá, rãnh rỗi tìm hiểu cũng được.”
“Ừm.. Nhưng mà ta nói, nếu xong việc ngươi sẽ phải thưởng cho ta đó.”
Hi Hoa nghiêng đầu hỏi: “Thưởng gì?”
Nguyệt Liên ngồi dậy nhỏ giọng nói: “A Âm cũng đã hơn ba vạn tuổi rồi. Đã đến lúc nó nên có thêm đệ đệ để đỡ cô đơn.”
Hi Hoa gác bút bình thản nói: “Con người ngươi đúng thật lạ, có nhiều ngọc long khí đến vậy sao?”
Nguyệt Liên ôm Hi Hoa nũng nịu nói: “Cũng đã thành thân rồi, hai bên thông gia cũng đã chiếu cáo với thiên hạ, khắp tứ hải bát hoang không ai không biết chúng ta là phu phu kết đạo lữ, lần này thử cảm giác ở đây, không ai dám nói cả.”
Nguyệt Liên vừa nói, vừa xoa bụng Hi Hoa. Hi Hoa đánh khẽ vào tay hắn, hắn lại càng ư ử: “Dù gì cũng phải cho ta một đứa mang họ của ta chứ? Tuy A Âm nó vẫn còn có cái tên Phong Thương Uyên nhưng mà những người gặp nó đều gọi là tiểu Hi, Con trai của Xuân Thần, Hi Chi Âm điện hạ thật đáng yêu, tài giỏi, hòa đồng. Ta chưa từng nghe ai khen nó là con trai của ta, ta thật sự rất tủi thân.”
Hi Hoa cười như không cười nói: “Đúng là có hơi tủi thân cho ngươi nhưng mà, cho dù có đứa thứ hai, thứ ba, nó vẫn sẽ mang họ Hi.”
“Vì sao?”
“Vì ta là người mang nó mà, công sinh như núi cao.”
“Nhưng ta cũng góp phần mà.”
“Góp phần của ngươi một canh mà bằng ta mang gần một năm sao? Ai khổ hơn ai. Không ấy ngươi tự mang, ta nguyện góp phần cho ngươi, đứa nhỏ ra đời chắc chắn sẽ mang họ ngươi.”
Lời Hi Hoa nói ra khiến Nguyệt Liên không đáp được, cái phần so sánh này, Hi Hoa nói cũng đâu có sai. Hắn chợt thấy tủi thân liền ôm Hi Hoa như bạch tuộc ôm mồi, vẻ mặt đuối lý đến thê thảm. “Ngươi không thương ta. Ngươi không còn để ta vào mắt rồi, huhu. Còn đôi co với ta. Tiểu bảo bối hết thương ta rồi huhuhu.”
Một bài ca mãi mãi không rơi vào dĩ vãng, cứ hễ cãi thắng hắn, hắn sẽ ca đi ca lại bài này với giọng của một thiếu nữ chờ chồng về. Hi Hoa bất lực ngồi im như pho tượng. A Âm vốn dĩ theo khuynh hướng là một công tử dương quang, đi đâu cũng treo nụ cười thân thiện lên trên miệng trước, lại vô cùng yêu cái đẹp và sự hòa nhã, cho dù có đánh chém cũng thể hiện sự nhẹ nhàng, tao nhã. Đứng với Nguyệt Liên là cách xa một trời một vực, nói giống chỉ có thể để hai cha con họ cùng hóa rồng đi cùng nhau. Hi Hoa cũng không biết xử lí thế nào, bất giác y la lên:
“Này! Ngươi sờ cái gì vậy?”. Hi Hoa đỏ mặt nhìn tay Nguyệt Liên đặt ở nơi kia của mình, y hoảng hốt nhìn xung quanh, lại cố giữ chặt tay Nguyệt Liên.
“Nơi này là thư phòng có nhiều người qua lại, còn có A Âm hay.. A! Nguyệt Liên.”
Nguyệt Liên liếm môi, ngẩn mặt nhìn Hi Hoa nói: “Chúng ta đã lâu rồi không..”
“Mới hôm qua..”
Nguyệt Liên vội đáp: “Gì mà hôm qua, ta đến nhân gian được nửa năm rồi, ăn chay được nửa năm rồi! Hôm qua ta còn ngồi ở rừng trúc ăn giá đỗ cùng Tuyết Lưu và Kính Văn”
“Ngươi..”
Hi Hoa bị Nguyệt Liên trêu đùa, hắn cố ý không hiểu định lí thời gian giữa thượng giới và nhân gian. Nguyệt Liên cười hì một tiếng, búng tay một cái, thoáng cả hai đã ngã xuống nhuyễn tháp của tẩm phòng. Hi Hoa đẩy mặt Nguyệt Liên ra hấp tấp nói: “Ban ngày làm chuyện này không tốt, đêm nay.. đêm nay có được không?”
Nguyệt Liên nhất quyết không buông, hai ngươi giằng co với nhau, hắn sống chết gặm cho được Hi Hoa, dứt khoát xé toạt luôn thượng quan y đang mang
“Cái đầu rồng nhà ngươi!”
Hi Hoa ngồi dậy nhìn sắc trời đã quá trưa, Mão Nhật đã hơi nghiêng về hướng Tây, y đầu tóc rối bù, tay xoa xoa cái lưng của mình, y phục không mặc, những nơi để lại dấu tích hoan ái đều lộ ra. Nguyệt Liên nằm chống tay một bên ngắm nhìn, không quên nói: “Tối nay còn lời hẹn, ngươi nhớ đó.”
Hi Hoa hậm hực nhìn hắn, cái tên đầu rồng chuyên lắt léo. Y lấy y phục ném qua cho hắn, còn mình khoác ngoại y hướng bể tắm mà đi tẩy rửa.
* * *
* * *
Hàng lông mày của Hi Hoa giật giật nhìn Nguyệt Liên ngồi trước mặt mình, hắn lội nước đến gần, y liền đưa tay đẩy mặt Nguyệt Liên ra, phẫn nộ đến cực điểm, y chỉ muốn an ổn đi tắm, không muốn tiếp tục nữa.
Nguyệt Liên vội thoát ra bơi đến ôm lấy Hi Hoa, hai người trong bể tắm đều đã ướt sũng, hắn giữ tay Hi Hoa kéo y lại gần chặt mình khiến mặt mũi y đều đỏ bừng.
“Tiểu bảo bối, chúng ta thành thân cũng được gần ba vạn năm rồi ngươi vẫn ngại ngùng như lần đầu vậy.”
Hi Hoa hừ một tiếng nói dối: “Là do nước quá nóng.. A! Nguyệt Liên!”
Mông bị Nguyệt Liên nhào nặn vài cái khiến Hi Hoa giật mình, mặt đã thẹn đến đỏ chót. Nguyệt Liên không nhịn cười được liền cười ha hả rồi cúi xuống hôn lên trán Hi Hoa. Hắn biết rồi, Hi Hoa chỉ thích hành sự ở trên giường vì đó là nơi thích hợp nhất, còn những nơi khác, tất cả đều quy vào một câu không thích hợp. Vậy nên đó là lí do vì sao ở trên giường hai người hành sự rất quấn quýt vui vẻ nhưng ở nơi khác Hi Hoa lại như rùa rụt đầu. Kịch liệt đá mông hắn ra chỗ khác chơi.
Dưới nước có sự chuyển động, Hi Hoa cúi mặt xuống liền thấy ẩn hiện đuôi rồng, y liền trợn mắt muốn bỏ chạy nhưng rất tiếc đuôi rồng kia đã giữ chân y lại. Thấy không có đường thoát nữa, Hi Hoa quay trở về vùi mặt vào ngực Nguyệt Liên hạ giọng: “Chiều nay còn dạy A Âm học nữa.”
Nguyệt Liên đùa bỡn mái tóc của Hi Hoa, bình thản nói: “Chiều nay ta rãnh, để ta dạy A Âm.”
Hi Hoa lại như đứa bé nũng nịu ư ư vài tiếng rồi ngửa mặt nhìn Nguyệt Liên cười:
“Tha cho ta lần này đi, tối nay ta còn có việc. Liên ca ca.”
Trái tim tức khắc lắng xuống như muốn nhũn ra, Nguyệt Liên liền kéo gáy Hi Hoa lại hôn, hắn hôn bất ngờ và táo bạo làm Hi Hoa không kịp đề phòng, lưỡi của Nguyệt Liên đã xâm chiếm vào khoang miệng của y, hắn đẩy lưỡi y lên rồi mút nó, táo bạo và đầy thuần phục. Hi Hoa bị hôn nên choáng váng, tay chỉ biết đánh vào lưng Nguyệt Liên muốn bảo hắn dừng lại, đầu y trở nên loạn náo, hắn mỗi khi học được thêm tuyệt kĩ nào đều sẽ nhanh chóng chạy về thử nghiệm ngay, tất tần tật đều khiến Hi Hoa không có cách chống cự mà chỉ biết thuận theo hắn. Hai ngươi hôn nhau rất lâu, đến khi đẩy Nguyệt Liên ra được rồi, Hi Hoa mới hổn hển hỏi:
“Ngươi.. ngươi quá đáng.”
Nguyệt Liên ôm lấy Hi Hoa vui vẻ nói: “Phải quá đáng mới giữ ngươi được”
Hi Hoa không nói những vì mệt nên nằm lên ôm lấy Nguyệt Liên.
“Ta cũng sẽ giữ ngươi. Ngươi học thì học nhưng chỉ được thực hành với ta. Ta mà phát hiện ngươi dang díu với ai, ta sẽ..”
“Hửm? Như thế nào?”
“Sẽ đánh ngươi.”
Nguyệt Liên hôn lên đỉnh đầu Hi Hoa nói: “Chỉ khi ở riêng với ta mới có thể như một đứa trẻ nhỏ như vậy, A Âm mà thấy tính khí ngươi như vậy chắc chắn sẽ cười đến đau bụng. Ngươi yên tâm, ta đã cưới ngươi, thì mãi mãi là người của ngươi. Trải qua vô số chuyện cũng đã đủ làm cầu nối tơ duyên cho chúng ta. Nói đến mối quan hệ mới, ta chán rồi, quản một mình ngươi đã thấy không nổi, lo gì kẻ thứ hai thứ ba, tốn thời gian lại tốn công sức. Đặc biệt hơn là..”
Hi Hoa ngẩng mặt, mong chờ câu nói của Nguyệt Liên, hắn phì cười nghiêng đầu nói: “Ta yêu ngươi, ta ghét những kẻ suốt ngày ve vãn trước mặt ngươi mong ngươi để ý đến họ nên ta ghét lây luôn những kẻ có ý đồ muốn kéo ngươi xa ta. Hừ, bọn chúng còn lâu mới có cửa.”
Hi Hoa phì cười đáp: “Liên ca ca vất vả rồi, trong lòng ta, ngươi là một phu quân tốt nhất không ai sánh bằng, có đánh chết cũng không thay đổi.”
Nguyệt Liên chớp mắt nói: “Đừng gọi ca ca nữa, quá tam ba bận, nơi kia của ca ca sớm sẽ bị đánh thức, nhẫn nhịn của ta đối với ngươi có giới hạn.”
Hi Hoa nghe xong liền rời khỏi người Nguyệt Liên, kết thúc việc tắm rửa.
Trời chuyển sắc tím, Hi Hoa ngồi ở án thư nhìn qua cửa nguyệt, hoa mai đỏ đung đưa trong gió, y khẽ mỉm cười, đề bút viết hai câu thơ lên bức họa mình vừa vẽ xong. Tiếng cửa mở vang lên, sau bức màn, Nguyệt Liên ló đầu vào nhìn Hi Hoa rồi bật cười: “Đã quá giờ nghỉ ngơi, ngươi còn chưa muốn về tẩm điện sao?”
Hắn ngồi xuống nhìn bức họa, họa trong đó là một người khoác áo choàng đứng dưới gốc cây mai đỏ không thấy mặt, hắn ngạc nhiên hỏi: “Ngươi vẽ ai vậy?”
Hi Hoa treo bức tranh lên giá, chậm rãi trả lời: “Mỗi chút hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Đàm Phiên cô cô.”
Nguyệt Liên rót trà uống, năm đó hắn tỉnh lại, nghe tường tận mọi việc mới biết Dạ Tập Huyền và Đàm Phiên thượng tiên đã đồng quy, là tự nguyện, cả hai sống lại chỉ để trả nợ, trả xong, tích một ích công đức, đổi lấy lại một lần luân hồi, khi đó họ sẽ là một người bình thường, trải qua thất tình lục đục, không bị cuốn vào thị phi, an ổn trải qua kiếp tình còn nợ, hắn chợt nghĩ, nếu như lần đó ở trận Âm Dương Càn Khôn, hắn và Hi Hoa đều không may mắn qua khỏi, không biết hai người sau đó sẽ thế nào, có hòa vào tam thanh hay lại trở về kiếp hồng trần, là một con người bình thường. Nhưng hắn cũng vội buông suy nghĩ, bây giờ hắn và Hi Hoa đang sống rất hạnh phúc, nhớ về khoảng thời gian đó vấn nên là tượng niệm thì hơn, hắn cất giọng: “Thời gian ba vạn năm đã qua, ta nghĩ chắc họ đã gặp nhau ở một thân phận khác rồi.”
Hi Hoa ngồi xuống cạnh Nguyệt Liên nói: “Nguyệt Liên, lâu rồi ta chưa đến thăm nhân gian, một ngày nào đó rảnh rỗi, ngươi cùng ta đến nhân gian một chuyến. Có được không?”
Nguyệt Liên phì cười đáp: “Chỉ cần ngươi muốn, ngày mai ta sẽ đem ngươi đi.”
Hi Hoa cười vui vẻ không nói nữa, một khoảng im lặng đến lạ thường.
“Hi Hoa.”
“Hửm?”
“Đi ngủ?”
“Ta chưa muốn ngủ.”. Hi Hoa nhăn mặt cười khan, hắn muốn hành y tiếp sao? Nguyệt Liên cong khóe miệng đưa tay đùa lọn tóc của Hi Hoa, hắn trầm tư nói:
“Ta sắp tới mười hai vạn tuổi rồi. Một con rồng mười hai vạn tuổi chuẩn bị bước vào thời kì tu bổ lại bản thân.”
Hi Hoa nghiêng mặt hỏi: “Thời kì tu bổ lại bản thân? Nó sẽ như thế nào? Có cần chuẩn bị gì trước không?”
Nguyệt Liên đau đầu, chính là sắp bước vào tuổi già rồi đó, nhưng hắn cũng rất hoang mang mà nói với Hi Hoa: “Đây là lần đầu nên ta không biết, nhưng ta đã hỏi qua phụ quân. Người nói tu bổ dược coi như phá vảy cũ mọc vảy mới, lúc đó rồng sẽ tiến vào thời kì thức tỉnh thêm năng lực, đầu óc và suy nghĩ cũng thêm chính chắn và kiên định hơn. Tự giác ý thức bảo vệ mọi thứ thuộc về mình. Nhưng thời gian tu bổ phá vảy cũ rất lâu, rồng phải ngủ đông và chịu sự đau đớn khi từng lớp vảy cũ bong ra.”
Hi Hoa nghe có hơi sợ hãi lại suy nghĩ, nói: “Nhưng như vậy rất nguy hiểm, lỡ như có kẻ thừa cơ hại, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện xấu. Không phải sẽ ngủ rất rất lâu sao?”
“Đúng vậy, đó mới là lí do ở Long giới đều lập gia thất trước mười hai vạn tuổi, hoặc không lập gia thất thì cũng phải tìm người bên cạnh hỗ trợ tận tình. Giúp rồng tỉnh táo và bảo vệ rồng qua thời gian đó.”
Nguyệt Liên phấn khích nói, Hi Hoa liền hiểu ra vấn đề, y bó gối ngồi nhìn Nguyệt Liên, hỏi: “Vậy làm thế nào để giúp ngươi vượt qua lần thanh tẩy này? Dùng Song Đao cạo vảy ngươi có phải là cách nhanh nhất không?”
“…”
Cái đó gọi là bạo hành.
Hi Hoa cười bất lực, xoay người tắt huân hương, bất chợt bị Nguyệt Liên ôm từ phía sau, vòng tay hắn hơi siết chặt, Hi Hoa nghiêng đầu nhìn. Nguyệt Liên ư ử hai tiếng rồi nói:
“Lúc bong vảy sẽ rất đau khiến cho rồng mất lí trí. Ngươi ở cạnh ra, an ủi ta hoặc là cùng ta ân ái, gọi chung là lúc ta phân tâm việc khác, ngươi cứ dùng Song Đạp cạo vảy ta. May mắn cạo được cái vảy liên kết thì sẽ quá trình thay vảy sẽ diễn ra nhanh chóng hơn”
“Thật?”
“Ừa”
“Vậy.. phải mất bao lâu mới có thể tìm ra vảy liên kết? Ngươi không có vảy ngược nữa.”
“Vậy thì cùng ta ân ái. Vảy liên kết cũng nối một phần với tim ta. Đến lúc đó một mảnh vảy đỏ hiện lên, ngươi thay ta nhổ nó là được. Nhưng vảy này hẳn sẽ rất khó tiền, nhổ sớm hay muộn đều do ngươi cả.”
Hi Hoa hơi ngả ngửa, nếu mà y tìm hai canh giờ không ra nghĩa là y phải cùng hắn ân ái đến tận đó thời gian sao, y xoay người lại đối mặt với Nguyệt Liên như chính mình vừa nghe một chuyện quá mức tưởng tượng, y nhỏ giọng hỏi lại: “Ngươi chắc vậy sao? Không nói đến ta, ngươi có chắc. Tinh lực ngươi dồi dào đến độ có thể liên tục liên tục..”
Nguyệt Liên bật cười, Hi Hoa vẫn vẻ mặt lo lắng kéo hắn lại hỏi: “Nhưng ta nghĩ ở Long giới nam nhân với nam nhân yêu nhau là chuyện thường, nên dù là Càn hay Khôn cũng không quy định. Vậy thì không sao, nếu ngươi cảm thấy một lúc nào đó không còn sức, thì đến lượt ta làm Càn.”
Nụ cười của Nguyệt Liên liền tắt, hắn giương ánh mắt nhìn Hi Hoa đang rất phấn khởi vui vẻ. Hắn chợt nghĩ đến lúc đó, có khi nào hắn sẽ bị y đè thật không?
“Nguyệt Liên?”
Hi Hoa vẫn rất mong mỏi chờ đợi, Ánh mắt Nguyệt Liên trầm xuống, hắn đưa tay đẩy ngã Hi Hoa ra nền, còn mình nằm trên người y bất động. Hi Hoa ngẩng đầu không hiểu, lại hỏi tiếp: “Ngươi đang suy nghĩ sao? Không cần tốn sức như vậy, ngươi sắp mười hai vạn tuổi, ta cũng gần mười một vạn tuổi. Ta với ngươi bên nhau lâu như vậy, những gì học được ta đã nắm trọn, chắc chắn sẽ không thua ngươi, ngược lại..”
“Cũng sắp tới mùa xuân rồi..”
“Hả?”. Hi Hoa không hiểu ý của Nguyệt Liên, tới mùa xuân thì liên quan gì nhỉ?
Nguyệt Liên ngẩng mặt nhìn Hi Hoa, tuy không phát ra tiếng nhưng theo khẩu hình Hi Hoa cũng biết hắn vừa nói hai từ y sợ hãi nhất đối với loài rồng vào mùa xuân. Y không nói, chậm rãi muốn bò ra khỏi vòng tay của Nguyệt Liên nhưng hắn lại kéo y lại vùi mặt vào ngực y nói: “Đợi xuống nhân gian tham quan xong, chúng ta bắt đầu công việc, vẫn nên tranh thủ sớm một chút. Còn giúp A Âm phi thăng.”
“Nguyệt Liên, ngươi lúc nào cũng ủy khuất ta..”
Hi Hoa không can tâm xoa nắn hai má của Nguyệt Liên, tiếp tục kể lể: “Từ lúc quen biết đến giờ, ngươi vẫn còn một lời hứa chưa bao giờ thực hiện với ta. Ngươi căn bản hứa suông, không cho ta thượng ngươi, những lúc ta sắp chiếm thế thượng phong, ngươi đều kiếm cớ kết thúc. Ngươi, ngươi, ngươi..”
“Z Z z Z”
“Nguyệt Liên?”
“Khò.. khò..”
“Nguyệt Liên ngươii! Tức chết ta rồi!”
Hi Hoa giãy dụa, đầu muốn bốc khói nhưng vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay Nguyệt Liên. Tên nam nhân này càng lớn tuổi, càng cao lại càng to con ra, lại dính như con bạch tuộc, y có đẩy mấy cũng không ra. Cuối cùng là từ bỏ mà nằm ngã ra sàn thở dốc.
“Tên tra rồng nhà ngươi..”
Hi Hoa nhìn lên ngói điện, ánh mắt lại dịu xuống, y đưa tay vuốt mái tóc của Nguyệt Liên, sau lại dùng hai tay choàng qua ôm lưng của hắn.
* Ầm*
Hi Hoa và Nguyệt Liên đồng loạt ngẩng đầu nhìn ra cửa nguyệt, bầu trời đã bắt đầu xuất hiện những tia sét xanh tím đỏ.
“Thiên lôi và Hoàng hỏa?”
“Ai phi thăng thế nhỉ?”
* * *
* * *
“A Âm!”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3