Vòng tay anh ấm áp xiết bao, quần áo anh với chất vải mềm mại khiến lòng người an tâm.
Lâm Sơ Nguyệt dựa cả người vào nơi anh, tựa như con tàu trôi dạt theo sóng nước ngoài khơi, trong khắc lênh đênh bỗng tìm được bến bờ dành cho mình. Lần đầu tiên trong đời, cô nảy sinh những khát khao quyến luyến cháy bỏng.
Ngụy Ngự Thành khẽ cười: “Ôm thích không?”
Cô vô thức muốn buông tay nhưng đã bị anh đè lại: “Ôm thích thì cứ ôm một lúc đi.”
Ở trong lòng anh tựa như được đắm mình trong núi non tĩnh lặng. Sự bình yên ấy đã chữa lành cho cô. Cõi lòng tan nát của cô đã được vá lại từng chút từng chút để rồi cả lí trí cũng đã trở về bên cô. Dù cho đối phương là ai thì cô cũng không muốn người ta chứng kiến những mảnh vụn vỡ trong mình. Chốc lát, cô lui mình ra khỏi vòng ôm của anh, hít sâu một hơi, không quên việc anh đang bị thương: “Lên xe đi, em chở anh đến bệnh viện khám xem thế nào.”
Anh để tay ra sau lưng: “Không sao đâu, anh tự biết mà. Chỉ có xe thì mai phải mang đi sửa thôi.”
Cô chẳng hề suy nghĩ: “Thế để em trả tiền taxi cho anh.”
Nét cười đong đầy trong đôi mắt anh, hàng mày khêu gợi nhếch lên: “Chủ tịch Ngụy không thiếu tiền.” Anh tiến lên phía trước, nghiêng người về bên tai cô: “Thiếu người thôi.”
Cuối cùng vẫn là anh chở cô về nhà.
Trước khi đi, Lâm Sơ Nguyệt dặn dò qua cửa kính: “Anh lái xe chậm thôi, về nhà thì nhắn tin cho em.”
Nói rồi quay người rời đi nhưng anh đã gọi cô lại, bình tĩnh nhìn cô: “Có chuyện gì cũng không được giấu anh.”
Cô lặng người trong thoáng chốc rồi mới gật đầu: “Được.”
Về đến nhà, trước khi bước vào cửa, cô đã hít một hơi thật sâu để điều chỉnh lại cảm xúc của mình cho về nguyên vẹn như lúc đầu. Vẫn như thường lệ, chỉ cần cô về muộn thì Lâm Dư Tinh cũng sẽ ngồi ngoài phòng khách chơi lego để đợi cô về.
“Chị.” Nghe thấy tiếng mở cửa, cậu ngẩng mặt lên cười tươi rói với cô: “Tên lửa đẹp không chị?”
“Đẹp.” Cô thấy cái hộp thì hỏi: “Chung Diễn cho em à?”
“Cậu Ngụy cho ạ, đây là sản phẩm đồng thương hiệu với công ty cậu.” Nụ cười trên môi cậu thật ngây thơ trong trẻo làm sao, niềm vui nho nhỏ cũng đã lấp đầy hết thảy hạnh phúc trong cậu.
Cô ngồi xuống nhìn em mình: “Muốn lắp bộ nào nữa không? Ngày mai chị đi mua cho em.”
“Anh Tiểu Diễn cho em nhiều lắm, em còn chưa lắp hết.” Cậu chớp mắt: “Chị sao thế?”
Cô nở nụ cười trấn an cậu: “Không sao đâu. Chị xem dự báo thời tiết thấy bảo hai tuần tới thời tiết không tốt lắm, em ra ngoài ít thôi, ở nhà lắp lego nhé. Dạo này chị Hạ Sơ cũng không bận nên sáng sẽ qua chơi với em.”
Lâm Dư Tinh không mảy may nghi ngờ lời cô nói: “Em biết rồi.”
Lâm Sơ Nguyệt xoa đầu cậu: “Ngoan. À phải rồi, nay lúc về chị thấy tờ giấy dán ngoài chung cư thông báo có hai vụ trộm đột nhập vào nhà cướp của rồi đấy. Em cũng phải chú ý, đừng tùy tiện mở cửa cho người lạ.”
“Vâng.”
Khi cô dặn dò em trai tất cả mọi việc với vẻ hời hợt dửng dưng như thế này thì trong thâm tâm cô cũng đã biết mình nên xử lí chuyện này ra sao.
Người như Lý Thặng, hai bên giằng co bao năm trời nên cô vô cùng thấu hiểu hắn.
Loài rắn gian xảo nhất không bao giờ ló mặt ra khỏi thế gian một cách lộ liễu trắng trợn mà luôn ẩn mình trong những xó xỉnh âm u ướt át rồi chờ thời cơ để lao ra vây bắt con mồi hệt như một quả bom hẹn giờ. Hắn là ngọn núi sừng sững che khuất ánh mặt trời, cô hiểu, khi hắn xuất hiện như thế này thì chắc chắn hắn sẽ tái sử dụng mánh cũ mà thôi.
Đúng như dự đoán, ngày hôm sau, cô đã gặp được hắn trên đường đi làm.
Hắn mặc một chiếc áo khoác màu đen với kích cỡ lớn, cả cơ thể choàng lên mình một sắc đen mịt mùng. Dáng người hắn cao gầy nhưng hắn lại bị gù lưng, lúc này hắn đang đứng ở cửa tàu điện ngầm – nơi Lâm Sơ Nguyệt phải đặt chân đến mỗi khi đi làm. Hắn không chào hỏi song vẫn luôn nhìn sòng sọc vào cô với ánh mắt quỷ quyệt.
Cô đi thì hắn cũng đi, hắn luôn đứng cách cô vài mét chẳng khác nào một cái bóng mà con người không thể vứt đi.
Khi tàu đến, dòng người hối hả nhộn nhịp qua lại, trong toa tàu, chỉ cần cô ngoảnh mặt thì sẽ đối diện với bóng dáng đen mịt như cô hồn ráo riết không tha.
Vẻ mặt cô lặng yên, từng dấu chân toát lên sự bình tĩnh không hốt hoảng vội vàng. Cô đáp trả hành động theo dõi của Lý Thặng bằng thái độ im lặng điềm tĩnh. Cách thể hiện hờ hững như thế này càng khiến đối phương tức điên người.
Buổi sáng, cứ vào giờ cao điểm là khu trung tâm kinh doanh và thương mại của Minh Châu lại đông nghịt người. Khi tới ga tàu, dòng người nhốn nháo, Lý Thặng híp mắt, bỗng không thấy Lâm Sơ Nguyệt đâu nữa. Hắn rảo bước chân, đi đến tòa nhà nơi mà cô làm việc.
Vừa mới ra khỏi tàu điện ngầm, giọng cô đã vang lên bên phía tay phải: “Ở đây.”
Cô đứng ở nơi đấy, vô cùng tỉnh táo, nhìn chằm chằm vào hắn mà không hề khiếp sợ: “Nói chuyện một lúc.”
Lý Thặng sẽ không bao giờ nói chuyện với cô, hắn sẽ mãi mãi lặng câm như thế. Hắn lùi về phía sau nhưng cô lại tiến sát đến cạnh hắn, cắt đứt đường đi của hắn, đánh đòn phủ đầu trước: “Tôi biết rõ lần này anh định đối phó với tôi như nào.”
Đôi mắt gã ánh lên vẻ tinh ranh, một vết sẹo mảnh cắt ngang lông mày khiến khuôn mặt hắn trông càng thêm u ám.
“Theo dõi tôi, xuất hiện trong quỹ đạo đời tôi để cho mọi người xung quanh tôi dần nhận ra có điều gì bất ổn, bọn họ sẽ hỏi tôi rằng anh là ai. Tôi bồn chồn, sợ hãi, không biết phải làm sao. Anh được thỏa lòng, anh sung sướng, anh mãn nguyện. Rồi sau đó anh sẽ lan truyền cho tất cả mọi người biết mẹ của tôi là hồ ly tinh quyến rũ bố anh, đã vậy còn đẻ cho ông ta một đứa con. Người ngoài sẽ nghĩ cái loại mẹ như thế thì nhân phẩm của đứa con gái cũng chả khá khẩm hơn được là bao. Sự hiểu lầm của bọn họ tạo áp lực khiến tôi không thể hòa hợp được. Cuối cùng anh sẽ bảo tôi ve vãn người đến trị liệu tâm lý, còn bị người ta kiện cáo lên tòa. Cho đến khi mọi người ai ai cũng xì xào về tôi, tránh xa tôi để rồi cuộc sống của tôi bị hủy hoại hoàn toàn, tới lúc ấy anh đã đạt được mục đích của mình.”
Lý Thặng cụp mắt nhìn cô, đôi môi hắn mím lại.
“Đợi đến khi tôi rời khỏi thành phố, khốn khổ lắm mãi tìm được chốn nương thân, cẩn thận từng li từng tí để bắt đầu lại từ đầu thì anh sẽ xuất hiện. Vòng xoáy của trò hề huấn luyện đại bàng để bắt gà con lại được tiếp diễn. Nỗi sợ hãi và hoảng loạn của tôi đã trở thành trò tiêu khiển của anh.” Lâm Sơ Nguyệt cất lên từng từ từng chữ mạch lạc mà đanh thép vô cùng: “Lý Thặng, anh thật đáng thương làm sao. Ý nghĩa sự tồn tại của anh chỉ vỏn vẹn một điều, ấy là khiến tôi không được hạnh phúc. Anh cho rằng anh đã lấn át tôi nhưng thực tế anh mới là người bị trói buộc vào tôi. Tất cả những ý chí, nghị lực, tập trung của anh cũng chỉ vây quanh tôi mà thôi. Chả lẽ thế này chưa đủ để anh thấy mình rất đáng thương sao?”
Cô đã nỗ lực hết mình trong cuộc chiến tâm lý hôm nay bằng cách đáp trả bằng phương thức ngược lại. Đêm qua cô thức trắng đêm để suy ngẫm thấu đáo triệt để vấn đề này.
“Lý Thặng, anh cứ việc làm những gì anh muốn. Chửi rủa tôi, đả kích tôi, trả thù tôi, tôi nói cho anh biết, tôi không quan tâm đâu. Anh cứ tự biên tự diễn tiếp đi, tôi sẽ không bị ảnh hưởng bởi anh nữa. Bây giờ tôi còn phải cố gắng để sống, tốt hơn hết thì anh đừng bỏ đi vội, tôi phải cho anh chứng kiến nữa chứ. Anh coi chừng tôi đi.”
Ánh mắt cô kiên định, dũng khí ồ ạt trào dâng trong lòng cô.
Cô hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình, không chỉ vậy, cô còn ước ao được theo đuổi tương lai. Ngày trước phiêu bạt tựa cánh bèo trôi không nơi nương tựa nhưng bây giờ đã khác xa quá khứ rồi, cô không thể chỉ ra được điểm khác nhau ở chỗ nào vì hết thảy đều dựa vào trực giác của cô, trầy trật mãi mới đến được cánh cửa của hạnh phúc, vậy cớ gì lại để hắn cướp đi.
Cô quay người rời đi, nói chuyện với phong cách thoải mái và tự tin: “Đi theo tôi mà nhìn lớp trẻ có chí tiến thủ sống mạnh mẽ như nào rồi nhìn lại bản thân xem anh hèn hạ ra sao, chả khác một kẻ lúc nào chồng chất những cực đoan.”
Khi bước qua nhau, Lý Thặng bình tĩnh như một ao nước đọng. Hắn không có thêm bất cứ biểu hiện gì, thứ duy nhất không hề thay đổi ấy là ánh mắt lạnh lẽo giống hệt cái nắp quan tài của hắn đang rạch từng đường lên bóng lưng cô, sau đó hắn chợt mở miệng:
“Nhớ rõ lời mày nói.”
…
Chấm công xong bước vào phòng làm việc, đến lúc này tim cô mới trở về trạng thái bình thường. Cô định đi ra cửa sổ xem Lý Thặng đang ở đâu nhưng nhanh thôi, cô đã cưỡng chế mình không được làm như vậy.
Quan tâm đến kẻ thù chính là đang trừng phạt chính mình.
Lòng cô tàn nhẫn, nếu bão sắp ập đến thì cô tuyệt nhiên sẽ không làm mưa xuân dịu dàng mềm yếu, thể nào cô cũng phải biến thành cơn sấm rợp trời khiến kẻ ác không được hưởng lợi.
Tâm trí đang miên man suy nghĩ, bỗng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên kéo hồn cô về thực tại.
Tay cô run lên, cốc nước trong tay đung đưa vẩy nước lên mặt bàn.
Ngụy Ngự Thành cau mày: “Nóng không?”
Cô rút khăn giấy: “Không sao đâu.”
Anh đến gần, cất giọng lẳng lơ: “Thấy anh mà hồ hởi như vậy cơ à?”
Lần này cô không gượng gạo từ chối nữa mà thừa nhận một cách thoải mái: “Chào buổi sáng, chủ tịch Ngụy, gặp anh làm em vui lắm lắm lắm.”
Anh cau mày nhưng ngay sau ấy đã nhoẻn môi cười: “Hôm nay đổi tính rồi.”
“Đổi tính ở đâu?” Cô cố tình xuyên tạc lời anh: “Thân con gái một trăm phần trăm.”
Anh hơi nhướn mày, tiện tay nâng bình trà lên ngắm nghía. Những ngón tay mảnh khảnh miết lên thành bình rồi chuyển hướng, hai ngón tay vân vê quả cầu được trang trí ở nắp ấm trà.
Anh vui vẻ đáp lại: “Ừ, được kiểm tra qua rồi.”
Anh bắt đầu lái đến chỗ không người rồi đấy.
Mới đầu cô còn cam chịu nhưng khi ngẩng đầu lên đối mặt với anh thì không nhẫn nhịn được nữa. Cô bật cười mắng anh: “Anh không làm việc à, sếp gì lại khởi xướng đi làm muộn thế?”
Anh liếc cô: “Không ai dám bảo anh đến muộn, cùng lắm thì bảo Quân vương từ ấy buổi chầu ra trưa thôi.”
Đang giờ cao điểm nên nhân viên ra ra vào vào ai cũng thấy chủ tịch Ngụy bước ra từ phòng làm việc của Lâm Sơ Nguyệt. Dường như biết bao ánh mắt đã đổ dồn về nơi này.
Cô tựa nhẹ vào thành bàn, bóng lưng thiết tha yểu điệu làm sao.
Sực vỡ ra điều gì đó, cô bỗng cúi đầu nở nụ cười tươi rói. Câu thơ trước đó là gì nhỉ?
Đêm xuân nương náu màn đào.
Quân vương từ ấy buổi chầu ra trưa.
(*) Đây là bài thơ Trường Hận ca – một thi phẩm xuất sắc vang danh của nhà thơ Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi. Hai câu thơ nằm trong khổ một của bài, miêu tả những ân sủng mà Đường Huyền Tông dành cho Dương Quý Phi với những yến tiệc thâu đêm suốt sáng, như một giấc mơ kéo dài từ ngày này sang ngày khác. Hậu quả là nhà vua không còn quan tâm đến triều chính, mặc cho loạn thần và người nhà của Dương Quý Phi lộng hành.
Với dục vọng của anh, anh chắc chắn sẽ truyền tải cho cô biết bằng phương thức mập mờ nhất.
Lâm Sơ Nguyệt bình lặng, một người đàn ông như anh, luôn cởi mở và thành thật với tình cảm của mình, theo đuổi người khác bằng phong cách thẳng thắn và nồng nhiệt nhất, không những thế anh còn được sống trong một gia đình tốt đẹp, có năng lực xuất sắc hơn người cùng với khối tài sản kếch xù, nơi nơi toát lên hào quang ngời ngợi.
Anh mạnh mẽ trong việc tiếp cận tình cảm nhưng lại rất có chừng mực. Khi nhắc đến tình yêu, anh giãi bày bằng sự giản đơn nhất giúp cho lòng người êm ái. Dù trước kia không thèm để ý đến anh thì cô cũng chẳng bao giờ cảm thấy muộn phiền.
Nghĩ đến đây, cô vô thức ngoảnh đầu ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Rõ ràng anh không còn ở nơi đây nhưng anh đã đặt chân đến nơi nào thì nơi ấy cũng đẹp đẽ vô ngần.
Đúng lúc ấy có tin nhắn gửi đến:
Wei: Qua giúp anh ngủ trưa nhé?
Nét cười đong đầy khóe môi, cô áp điện thoại lên ngực, bỗng cảm thấy chẳng còn điều gì khiến mình phải sợ hãi.
Tuy nhiên buổi trưa không chợp mắt được vì Ngụy Ngự Thành có việc đột xuất nên phải ra ngoài xử lí công việc với Lý Tư Văn.
Lâm Sơ Nguyệt nhắn tin cho anh: Chủ tịch bỏ bom em.
Mấy phút sau anh mới nhắn lại: Cô Lâm thiệt thòi.
Đây không phải câu nghi vấn mà đây là một câu khẳng định chắc nịch.
Lão cáo nên đi làm nhà tâm lý mới phải.
Cô thẳng thắn thừa nhận: Đúng rồi đấy.
Lúc này anh nhắn lại rất nhanh: Đợi anh về rồi mình ăn tối với nhau.
Nguyệt: Thế cơ à?
Wei: Trưa không ngủ được nên tối phải ngủ bù.
*
Hôm nay Lý Tư Văn phải sống trong áp lực chồng chất.
Ngụy Ngự Thành chưa bao giờ hối thúc anh trong công việc vì: Thứ nhất, cả hai đã tự hiểu rõ trong lòng. Thứ hai, anh là một người cẩn thận chu đáo nên luôn làm người ta thấy yên tâm. Thế mà hôm nay ông sếp giục anh tận ba lần khiến trí tuệ của anh cũng bị sa sút.
Sau đó còn bị chậm mất 10 phút, Ngụy Ngự Thành đã nhìn đồng hồ hai lần, vẻ mặt sắp mất kiên nhẫn đến nơi. Lý Tư Văn không dám nói gì, lưng anh lúc này đã lấm tấm mồ hôi, hơn nữa anh còn xác nhận lại lịch trình hôm nay, không có gì quan trọng thật mà.
Mãi đến khi đi về công ty, Ngụy Ngự Thành nói với tài xế: “Không xuống hầm gửi xe mà đứng dưới đợi cô Lâm.”
Bấy giờ Lý Tư Văn mới vỡ lẽ, thì ra anh vội quay về để gặp Lâm Sơ Nguyệt.
Ba cây nữa sẽ về đến công ty, Ngụy Ngự Thành gọi điện cho cô. Không biết đầu dây bên kia nói chuyện gì mà khiến anh vắt chân, lông mày lưỡi kiếm hơi nhếch lên, rồi giả vờ nói bằng kiểu giọng nghiêm túc: “Chờ em tối đa 10 phút thôi đấy.”
Lâm Sơ Nguyệt đã đứng ở cửa thang máy, cô vòng tay ôm eo, cúi đầu cười: “Chỉ 10 phút thôi à?”
Vào thang máy, từng con số màu xanh hiển thị trên màn hình LCD.
Không ai lên tiếng và cũng không ai ngắt điện thoại.
Hơi thở lặng lẽ đan vào nhau, càng lúc càng sát gần bên nhau.
Xuống đến sảnh, cô nhìn qua cửa xoay rồi cất tiếng: “Em thấy xe anh rồi.”
Anh “Ừ” với cô: “Em ra đi.”
Hết thảy đều vô cùng bình thường.
Xe chỉ còn cách công ty 500 mét, rẽ từ đường phụ vào là sẽ đến nơi. Tài xế đã giảm tốc độ, nhưng chỉ trong chớp mắt, một chiếc Santana màu trắng bất ngờ lao ra từ phía điểm mù dựng tấm bảng quảng cáo.
Xe phóng rất nhanh, lực hút mạnh nên đã đâm sầm vào đầu xe bên phải của chiếc Mercedes gây ra tiếng “Rầm!” vang dội.
Cùng lúc ấy, cảnh tượng này đã đập vào mắt Lâm Sơ Nguyệt.
Qua điện thoại, di động của Ngụy Ngự Thành dội lên thanh âm đinh tai nhức óc.
Anh ngồi ở vị trí bên phải, Lý Tư Văn phản ứng rất nhanh nhưng không kịp nữa rồi!
Anh bị chấn động bởi màn đâm xe này, người anh đổ ập về phía trước theo quán tính. Anh giơ cùi chỏ để chắn mình theo bản năng, tiếng da thịt “thét gào” khi bị đập vào lưng ghế thật rõ ràng làm sao. Cơn đau nhức nhối lan dọc khắp cánh tay, phút chốc, vầng trán anh ướt đẫm mồ hôi.
Tay trái anh hẵng còn vết thương cũ, khi đó, trong lúc bảo vệ Lâm Sơ Nguyệt trên tầng thượng mà anh đã bị ngã lăn xuống cầu thang nên đã gây ra thương tích như vậy.
Mặt Lý Tư Văn tái mét: “Chủ tịch!”
Tài xế vẫn chưa hết hốt hoảng, tay chú run run mở cửa xuống xe, trước hết phải khống chế được chiếc xe đã gây tai nạn, cất lời ngay thẳng: “Báo cảnh sát!”
Ngụy Ngự Thành chịu đựng nỗi đau đang âm ỉ trong mình, trước tiên phải hùng hổ đánh mắt xem kẻ lái xe gây tai nạn trông thế nào đã, hắn mặc quần áo màu đen, dáng người cao gầy, trông hắn không hề hoảng loạn sợ hãi mà trái lại, khuôn mặt hắn lại bừng lên vẻ thờ ơ tột cùng.
Anh chỉ nhìn thoáng qua rồi sau đó quay đầu tìm Lâm Sơ Nguyệt.
Cách ô cửa sổ, anh thấy được vẻ mặt hãi hùng của cô, sau rồi thất thần chạy về bên anh. Bỗng nhiên anh cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được cái đớn đau mà cánh tay mang đến. Song chỉ trong thoáng chốc, bước chân cô chợt chững lại để nhận một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi vừa được kết nối, có thể thấy rõ được sự ngập ngừng trong từng bước cô đi, rồi sau đó, bước chân ấy đã chết lặng trên đường.
Giọng nói của Lý Thặng hệt như tiếng ma gớm ghiếc lởn vởn bên tai cô: “Mày cứ thử đi thêm bước nữa, lần sau tao sẽ không đâm nhẹ thế này đâu.”
Phải chăng có một chiếc xích đang ghìm chặt lấy cổ họng cô, rút cạn sinh lực cô chỉ trong tích tắc. Từng từ từng chữ hắn nói hệt như đang thôi miên, đóng băng lại tất cả những tri giác của cô.
“Đây là người mày thích à? Mày có tư cách gì mà đi thích người khác, đến lượt mày được sống hạnh phúc à? Em gái, mày phải tự biết thân biết phận.” Lý Thặng bật cười trong điện thoại: “Tao rất ghét cái giọng mày nói với tao sáng nay, sau nhớ đổi giọng.”
Lâm Sơ Nguyệt choáng váng, thế giới nguyên vẹn của cô đã bị xé nát thành từng mảnh tan vỡ. Cô lùi về phía sau trong vô thức. Mới đầu là những bước đi loạng choạng rồi cuối cùng, cô đã thõng tay xuống.
Mỗi dấu chân do dự khi cô lùi về phía sau đã giẫm nát trái tim anh. Mãi tới khi cô quay người rời đi, anh mới ôm cánh tay, nén lại cơn đau ập đến thân mình.
Bệnh viện Minh Tây.
May mà thân xe chắc chắn nên cánh tay anh không xuất hiện vết thương mới. Song cùng vị trí đó, hồi trước cánh tay trái vừa bị gãy xương, mới chưa được bao lâu nên xương vẫn chưa bình phục hoàn toàn, vì vậy mà tai nạn đâm xe lần này khiến anh khó chịu khôn cùng.
Lý Tư Văn gõ nhẹ lên cửa phòng bệnh.
Ngụy Ngự Thành đang bôi thuốc ra dấu với bác sĩ, người ta cũng rất tự giác dành lại không gian cho hai người.
Lý Tư Văn nắm chặt cửa: “Người ta vẫn đang bị chú Trương ‘giam giữ’ đấy, đợi mỗi thái độ của anh xem thế nào.” Nói rồi anh bỗng chần chừ: “Với cả.”
Ngụy Ngự Thành nghếch mắt: “Nói.”
“Anh ta là anh của cô Lâm.”
Anh cau mày khi nghe được đáp án này.
“Anh ta tên là Lý Thặng, là anh trai khác cha khác mẹ của cô Lâm.” Có lẽ chính Lý Tư Văn cũng thấy oái oăm nhưng đây lại là sự thật: “Chủ tịch, vẫn báo cảnh sát chứ?”
Ngụy Ngự Thành không nói lời nào.
Lý Tư Văn hiểu ý: “Tôi sẽ báo cho chú Trương biết, trước hết cứ im lặng đã. Còn tôi sẽ tiếp tục đi tìm hiểu những chuyện còn lại.”
Ngụy Ngự Thành cúi đầu, anh hít sâu một hơi rồi hỏi: “Cô ấy thì sao?”
“Tôi sẽ liên lạc với cô ấy.” Lý Tư Văn nói là làm ngay nhưng anh đã gọi lại: “Không cần, cô ấy sẽ đến tìm tôi.”
Sự việc phát sinh ngay trước tòa nhà, tuy lúc ấy không phải giờ cao điểm nhưng vẫn rất đông người chứng kiến nên chưa gì tin tức đã xôn xao khắp chốn. Điện thoại tư nhân của anh sắp bị gọi đến cháy máy, hết thảy nhờ vào Lý Tư Văn nghe điện và xử lí chu toàn, đồng thời từ chối bất cứ người nào đến thăm.
Tay trái của anh lại bị bó bột, điện thoại tư nhân vẫn luôn để sát bên người, cứ chốc chốc anh lại đánh mắt qua mấy lần.
Lý Tư Văn ngồi trong phòng bệnh chăm sóc anh, đến tám giờ tối, có tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên. Anh bỗng ngẩn ngơ khi thấy người tới là ai: “Cô Lâm.”
Lâm Sơ Nguyệt đã đến.
Ngụy Ngự Thành chẳng ngạc nhiên là mấy, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt yên ả như mặt biển tĩnh lặng.
Cô đến gần nhìn cánh tay bó bột của anh mà mím chặt môi lại. Cô cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ tiến tới ngồi xuống cạnh giường anh: “Em sẽ kể cho anh nghe những chuyện mà anh muốn biết.”
Giọng cô lạnh đến tê tái cõi lòng, tựa như cô đang đọc bài trong sách giáo khoa nhưng lại chẳng có chút tình cảm: “Từ hồi bố em chưa mất thì mẹ em đã ngoại tình rồi sống chung với một gã. Lý Thặng là con trai gã đó. Anh ta luôn thù ghét em, bao nhiêu năm trời cũng không dịu được.”
Lâm Sơ Nguyệt cố làm ra vẻ hời hợt, cô cảm thấy những đớn đau dặt dẹo mà gia đình gây ra cho cô không liên quan đến Ngụy Ngự Thành. Anh không đáng phải trở thành con tin, không cần phải sa vào tình cảnh khốn cùng với cô.
“Em đến không phải để nói xin lỗi hộ anh ta mà em chỉ muốn nói cho anh biết, anh không cần để ý đến cảm xúc của em, hãy cứ làm những gì mà anh nên làm.” Cô lại ngước xuống tay trái của anh, nỗi hổ thẹn căng tràn trong lồng ngực rồi trào lên cổ họng cô, khó khăn lắm cô mới giữ được tông giọng bằng tất cả kiên nhẫn của mình.
“Anh nghỉ ngơi cho khỏe.” Cô nói: “Sau khi xuất viện, em sẽ về thăm anh.”
Cô đứng dậy nhưng đã bị Ngụy Ngự Thành giữ chặt lấy tay.
Tay phải anh vẫn còn châm kim để truyền nước nhưng với lực của anh lúc này đã khiến kim bị lỏng ra, máu anh bỗng chảy ngược lên túi truyền. Cô cau mày, không dám giãy giụa chống lại anh, vô thức dịch về bên anh, không muốn anh phải nặng tay đến vậy.
Ngón tay anh như biến thành mỏ hàn, ánh mắt cũng từa tựa bao kiếm sắc lạnh. Lần đầu tiên trong đời anh đối xử với người con gái mình thích bằng khí thế mạnh mẽ cùng thái độ không cho phép thương lượng như thế này.
“Nếu em rời bỏ anh lần nữa, anh đảm bảo sẽ không còn Ngụy Ngự Thành thứ hai.”
Tiếng nói ôn tồn với lời lẽ sâu lắng nhưng ấy lại là lời nhắc nhở chính đáng, đồng thời cũng là lời đe dọa lạnh lùng và nghiêm túc đến nhường nào.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Dữ dằn vượt quá tiêu chuẩn rồi đấy!
Hết chương 36.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3