Đường đi không quá xa, khoảng một tiếng là tới.
Thành phố An Tân là thành phố phát triển nhất vùng duyên hải. Hiện giờ đang ngày càng đi lên, kinh tế phát triển.
Cũng có rất nhiều trường đại học tọa lạc ở đây.
Minh Hạnh và Trình Phóng cùng về căn nhà cô đang thuê ở gần trường.
Căn nhà này là của Nhậm Kiều Kiều, nhà cô ấy làm trong ngành bất động sản, ở An Tân có mấy tòa nhà. Hồi năm nhất ở đây vừa mới mở bán nhà, Nhậm Kiều Kiều liền kéo Minh Hạnh tới nhờ cô mua nhà.
Nói là tuyệt đối để giá cực thấp cho cô.
Nếu không phải sợ bố đánh chết, Nhậm Kiều Kiều muốn tặng ngay cho cô một căn nhà.
Minh Hạnh lại không có tiền mua nhà.
Thế là Nhậm Kiều Kiều để cô thuê, cho dù không ở cũng giữ lại căn nhà này cho cô.
“Tôi cũng rất ít khi ở đây.” Minh Hạnh nói, cầm chìa khóa mở cửa.
Vừa mở ra, một luồng bụi từ bên trong xộc vào mặt, cô không khỏi sặc sụa ho mấy lần, giơ tay lên che mũi.
Căn nhà đóng cửa trông lạnh lẽo, ngay cả túi ni lông trên đệm giường cũng không bỏ ra, vừa sờ liền có một lớp bụi.
“Hôm nay phải dọn dẹp rồi.” Minh Hạnh khẽ nhíu mày, nhìn một vòng căn nhà, chỉ cảm thấy nhức đầu.
“Em cứ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Trình Phóng tiện tay lau sofa, ấn Minh Hạnh ngồi xuống, sau đó sải bước đến phòng vệ sinh.
Anh cầm xô lấy nước, lại cầm cả giẻ lau và cây lau nhà, không nói nhiều lời liền bắt đầu dọn.
“Chúng ta cùng làm đi.” Minh Hạnh ngây ra một chút, lập tức đứng dậy lấy giẻ lau từ tay anh.
“Tôi lau phòng này, cậu dọn phòng khách.”
Trình Phóng bật cười, gật đầu: “Được thôi.”
Trình Phóng còn không quên căn dặn cô, nói: “Em cứ tùy tiện lau thôi là được rồi, công việc nặng nhọc cứ để tôi làm.”
“Đừng để mệt.”
“Biết rồi.” Minh Hạnh nhỏ giọng đồng ý, liền xoay người đi vào phòng.
Trình Phóng làm việc thật sự nhanh nhẹn lại lưu loát.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, bên ngoài đã được anh sắp xếp gọn gàng ngăn nắp.
Minh Hạnh vẫn đang ở trong lòng lau tủ.
Tủ quần áo cao quá đầu, phía trên có rất bụi, cô giẫm lên ghế đẩu, cố gắng lau.
Trình Phóng vừa bước vào cửa lên nhìn thấy cô đang kiễng chân, ghế đẩu rung lắc, mặc dù một tay bám tường, nhưng trong phút chốc nhìn mà cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt Trình phóng xiết chặt, sải bước qua đó, trực tiếp bế người xuống.
Đặt xuống đất ổn định.
“Chân đã ngắn lại còn cố khoe.” Trình Phóng nói với cô, lấy giẻ lau, kiễng chân lên nhanh chóng lau sạch.
“Chân tôi không ngắn.” Sau khi Minh Hạnh đứng vững mới phản ứng lại anh đã nói cái gì, cô không vui phản bác lại.
Mặc dù không được xem như rất cao, nhưng cũng là 1 mét 65, chân rõ ràng không hề ngắn chút nào…
“Vậy cần so với tôi không?” Trình Phóng xoay người, bước lên phía trước một bước, tiến sát lại gần cô.
Nhiệt độ nóng như thiêu đốt trên da truyền đến.
Anh dùng hết sức làm việc như vậy, cả người toàn mồ hôi, có thể nhìn thấy trên áo phông hơi ướt, khóe môi anh cong lên khi thấy cô đang cười.
Anh cao hơn Minh Hạnh hẳn một cái đầu.
Ai cần so với anh chứ!
Trình Phóng đang nhìn cô, không khỏi nuốt nước bọt.
Anh nhìn chằm chằm môi cô, khóe môi mình khô khốc.
Ngón tay anh ôm eo cô ấn xuống.
Cúi người xuống, vừa đụng đến môi cô, một luồng điện tê dại truyền tới…
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.
Minh Hạnh sợ nhảy dựng lên, lo lắng đẩy Trình Phóng ra, sau đó tìm điện thoại ở trên người.
Vừa nhìn thấy chứ “Mẹ” hiển thị trên màn hình, sắc mặt cô không tốt lắm.
Sau khi dùng tay ra hiệu xuỵt một tiếng với Trình Phóng, cô mới nhận điện thoại.
“Alo, mẹ.” Minh Hạnh nhỏ giọng ngoan ngoan nói.
Không biết đầu dây bên kia nói, Minh Hạnh từ đầu tới cuối luôn đáp lại chữ “Vâng”.
“Con đã xuống xe rồi.” Minh Hạnh ngừng một chút, lại nói: “Ngày mai con quay về.”
Rõ ràng là đang gọi điện thoại, cô còn vừa nói vừa gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Nói chuyện khoảng năm phút.
“Tạm biệt.” Cuối cùng Minh Hạnh đã cúp máy.
Cô mím môi, ngẩng đầu lưỡng lự nhìn Trình Phóng: “Ngày mai tôi phải về nhà một chuyến.”
“Nhà tôi ở ngay trong thành phố, thời gian về mất khoảng một tiếng, nếu sáng mai xuất phát… tối mai có lẽ sẽ về thôi.”
Nói có lẽ thôi.
Bởi vì Minh Hạnh cũng không chắc chắn.
Vốn dĩ cô chỉ nói đi ra ngoài ở một tháng, ai biết lại ở thời gian dài như vậy, phía bên nhà, cô thật sự đã nghĩ rất nhiều cách nói qua loa.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nói dối bố mẹ.
Ngày mai còn không biết phải làm sao?
Cho nên nói thật lòng, trong lòng Minh Hạnh khá hoang mang.
“Ngày mai cậu có thể ở đây, hoặc là đi ra ngoài đi dạo cũng được.” Minh Hạnh nghĩ ngợi, nói: “Đợi tôi từ nhà quay về, dẫn cậu đến trường chúng tôi.”
Trình Phóng cũng không nói gì, dẫn anh đi hay không.
Điều này rõ ràng anh không biết xấu hổ, không rõ trời cao đất dày rồi.
“Được.” Trình Phóng cười nhạt, xoa xoa đầu cô, nói: “Đi đường chú ý an toàn.”
…
Gia giáo nhà Minh Hạnh vẫn luôn rất tốt.
Bố cô là giảng viên đại học, mẹ làm ở doanh nghiệp nhà nước. Hai người kết hôn qua xem mắt, rồi tôn trọng nhau mà sống một cuộc sống chuẩn mực.
Sinh được một cô con gái như Minh Hạnh, cũng nuôi dưỡng và giáo dục cô rất tốt.
Lần trước Minh Hạnh về nhà là vào lúc nghỉ lễ lao động 1/5. Cách đó đến giờ cũng đã ba tháng trôi qua.
Khi Minh Hạnh bước vào, Minh Dịch đang ngồi đọc sách trên sofa, Chương Thục Hoa nấu ăn trong bếp.
“Bố.” Minh Hạnh đặt đồ xuống, gọi một tiếng.
“Ừm.” Minh Dịch ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn cô một cái, gật đầu xong lại tiếp tục đọc sách.
Có lẽ cả đời làm giảng viên vốn rất nghiêm túc, cho dù ở nhà Minh Dịch cũng ăn nói có ý tứ.
Giữa bố và con gái rất ít lời có thể nói.
“Mẹ, con về rồi!” Minh Hạnh đi vào trong phòng bếp.
Chương Thục Hoa nghe thấy tiếng con gái, bà đặt đồ trong tay xuống rồi đi ra ngoài, nói với cô: “Con còn biết đường về à?”
“Nghỉ hè cũng sắp hết rồi, con mới chịu về.”
Minh Hạnh chột dạ, cũng không nói gì, ngượng ngùng cười.
Con gái lớn rồi, cũng đã học đại học, có nhiều chuyện Chương Thục Hoa cũng đang học cách thay đổi, cố gắng hết sức không quản giáo cô như trước kia.
Nhưng có những chuyện nên nói thì vẫn phải nói.
“Bây giờ con cần thi chứng chỉ thì phải thi đi, bản thân còn phải suy nghĩ nhiều về con đường sau này, lựa chọn của đời người không thể qua loa.”
Đây là lời nói nhiều nhất của Chương Thục Hoa với Minh Hạnh.
Chắc chắn là hy vọng cô có một tương lai tốt đẹp.
Dù sao thì cũng là đứa trẻ bà cực khổ nuôi lớn.
“Lần đi dạy học tình nguyện này, cảm thấy thấy thế nào?” Minh Dịch nghe hai mẹ con họ nói chuyện xong, ông mới đặt quyển sách trong tay xuống, ngẩng đầu lên hỏi cô.
Minh Hạnh kể một cách đơn giản chuyện dạy học tình nguyện ở Đường Lý.
Rất không tự nhiên bỏ qua phần của Trình Phóng.
Minh Dịch nghe cô nói, gật đầu đồng ý, ông nói: “Làm giáo viên quan trọng nhất chính là phải có tấm lòng trách nhiệm, điểm này phải làm tốt.”
Minh Dịch trước giờ không nói quá nhiều, lời vừa dứt lại không nói gì nữa.
Tiếp đó cả nhà cùng ăn cơm, buổi chiều lúc Chương Thục Hoa thay ga giường cho Minh Hạnh, cô ấp a ấp úng, rõ ràng đang rất căng thẳng.
“Mẹ, tối này con không ngủ ở nhà đâu.”
Từ trước đến giờ Minh Hạnh chưa từng nói dối trước mặt bố mẹ, cô mặt đỏ tim đậm, sợ rằng sẽ xảy ra sai sót.
“Kiều Kiều nói muốn con đến ở cùng cậu ấy một hôm, bởi vì cậu ấy chuẩn bị thi tiếng anh cấp bốn, muốn con ôn tập cùng cậu ấy.”
Người nhà đều biết Nhậm Kiều Kiều, cô cũng đã từng đến nhà Minh Hạnh, bố mẹ đều đã gặp qua cô.
Nhậm Kiều Kiều khéo ăn nói lại hiểu chuyện, ai cũng yêu quý, cho dù là thiên kim đại tiểu thư cũng không hề kiêu căng.
“Vừa mới về lại đi rồi?” Tay Chương Thục Hoa dừng lại, biểu cảm trên mặt không tốt lắm.
“Con cũng lâu rồi không về nhà, hơn nữa, ôn tập thi thố có gì mà gấp gáp thế? Cũng không ở nhà một ngày được!”
“Tối nay ở lại đây, ngày mai đến nhà bà nội một chuyến, quay về rồi nói.”
Lời này của Chương Thục Hoa không thể thay đổi được, Minh Hạnh có nói thêm gì cũng vô dụng.
Minh Hạnh chỉ đành gật đầu đồng ý.
Nhìn thấy mẹ ra ngoài đi về phòng, cô đóng cửa lại, vội vàng gửi tin nhắn cho Trình Phóng.
[Hôm nay tôi không về được rồi.]
Đã qua hai phút, Trình Phóng không trả lời, thế là Minh Hạnh lại gửi tiếp: [Buổi trưa cậu ăn gì rồi? Có đi dạo phố không?]
Vẫn không trả lời.
Minh Hạnh nắm điện thoại, ấn vào phần ghi âm, nhỏ giọng nói với anh: [Trình Phóng, không phải cậu giận đấy chứ…]
Cô nói tối nay sẽ về, sau đó lại không giữ lời.
Vài giây sau có tin nhắn truyền tới.
[Vừa mới tắm xong!]
Trình Phóng: [Ông đây là người nhỏ nhen thế sao? Tức giận gì chứ?]
Cũng không biết trong đầu cô cả ngày nay nghĩ cái gì nữa.
Minh Hạnh: [Hôm nay cậu cứ cố gắng nghỉ ngơi, đề thi không cần làm đâu.]
Trình Phóng: [Biết rồi, trong đầu đều chỉ nhớ em, cũng không viết nổi.]
Minh Hạnh nhìn vào màn hình điện thoại, không nhịn nổi cười một tiếng.
Cảm giác được người khác nhớ nhung, quả thật rất tốt.
Đặc biệt là kiểu nhớ nhung lộ liễu thế này.
Mặc dù nói như vậy, nhưng sau khi Trình Phóng vừa buông điện thoại sang một bên, anh đã lôi quyển vở ra.
Trong vở bao gồm những kiến thức yếu kém Minh Hạnh sắp xếp cho anh, để anh mỗi ngày đều phải ôn tập một lần, mỗi ngày đều tăng dần số trang và độ dày lên.
Lật nhanh qua một lần, Trình Phóng cầm tai nghe lên, luyện tập nghe tiếng anh.
Phần nghe của Trình Phóng là kém nhất.
Bản thân anh cũng biết, vậy nên vẫn luôn luyện tập.
Lần này không sai đi đi đâu được.
Dùng phương pháp Minh Hạnh dạy, chắc chắn hiệu suất đã có thể đạt trên 80%.
Không biết từ lúc nào đã rất muộn rồi.
Trên giường không có mùi của Minh Hạnh, còn có chút không quen, sau khi lên giường, lật qua lật lại vẫn không ngủ được.
Thế là Trình Phóng lại ngồi dậy.
Mẹ nó chứ, tỉnh ngủ cũng không cần ngủ nữa.
Chi bằng cứ tiếp tục học vậy.
——oOo——
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3