Tạ Thần lắc đầu, sau đó đem sách trên mặt cô đặt qua một bên rồi kéo chăn đắp lên người cho Hạ Mộc. Ngắm nhìn gương mặt cô lúc ngủ, tướng ngủ của Hạ Mộc giống như mèo nhỏ cuộn lại thành một cái vòng tròn. Gương mặt lúc ngủ cũng xinh đẹp đến động lòng người, hắn đưa tay sờ sờ lên gò má cô sau đó liền dời mắt đi chỗ khác.
Đủ rồi, chỉ cần nhìn cô đã đủ với hắn rồi…
*
Một ngày nọ, Hạ Mộc ăn mặc xinh đẹp, dặm chút son phấn đi ra ngoài. Trước khi đi, cô ghé qua phòng của Tạ Thần cười nói:”Tớ ra ngoài ăn uống với bạn, có làm cơm để trong bếp cho cậu rồi nhé, lát nữa cậu hâm nóng lại rồi ăn.”
“Tôi đưa cậu đi.” Tạ Thần rất nhanh đóng laptop cầm áo khoác.
“Không cần đâu, tớ tự đi được rồi mà.”
Hạ Mộc từ chối, cô không muốn làm phiền Tạ Thần chút nào. Hắn bận nhiều việc, cô biết là vì cuộc sống của hai đứa nên hắn mới điên cuồng viết phần mềm như thế.
Nhưng trong lòng Tạ Thần lại nghĩ khác, có lẽ cô ngại bạn bè gặp hắn nên mới không muốn hắn đưa cô đi.
Tạ Thần mím môi, thở dài một cái bỏ áo khoác xuống, hắn nói:”Cậu đi đường cẩn thận, đón xe mà đi. Trời sắp mưa rồi, đừng để bị ướt.”
“Tớ… Tớ biết rồi.”
Cô rời khỏi nhà, cũng không thể đứng mãi ở đó suy nghĩ vì cô sắp muộn giờ. Nhưng mà thái độ của Tạ Thần rất lạ, vừa rồi hắn thất vọng ư?
Tại sao lại có vẻ mặt đó, hắn còn thở dài?
Cô nghĩ mãi mà không hiểu lý do.
Tới quán lẩu, cuối cùng cô cũng bỏ qua suy nghĩ phức tạp mà vui chơi cùng bạn bè. Ăn lẩu, uống chút bia làm cho đầu óc của Hạ Mộc hơi choáng váng.
“Mộc Mộc uống ít thôi.” Triệu Tiểu Mỹ là bạn mới của Hạ Mộc, cô ấy thấy cô có vẻ sắp say rồi nên mới nhắc nhở.
“Tớ biết mà, tớ tỉnh lắm.” Cô cười ngô nghê đáp.
“Thôi chúng ta cũng về đi, trễ rồi nè. Mộc Mộc cậu say rồi, để tớ đưa cậu về nha.” Quân Hạo ngồi ở phía đối diện, chủ động nói.
Vậy là cả đám giải tán, Quân Hạo đi qua diều cô, nhưng Hạ Mộc từ chối. Cô cười cười với anh rồi nói:”Tớ gọi bạn đưa tớ về được rồi, cậu về trước đi, muộn rồi.”
“Tiện đường mà, để tớ đưa cậu về.” Quân Hạo nắm chặt khủy tay của Hạ Mộc.
Triệu Tiểu Mỹ thấy vậy liền tiến tới ngăn cản, cô ấy nói:”Mộc Mộc nói có bạn rồi mà, bạn trai đó. Cậu còn quyến luyến cái gì hả Quân Hạo?”
“Ai quyến luyến, cậu nói bừa.”
Thiếu niên bị vạch trần cho nên mất mặt không ở lâu thêm giây phút nào. Bây giờ chỉ còn Triệu Tiểu Mỹ và Hạ Mộc đứng trước cửa quán lẩu chờ đợi.
“Bạn của cậu tới chưa vậy?”
Hạ Mộc cười cười với cô ấy:”Sắp tới rồi, cậu cứ về trước đi không cần lo cho tớ đâu.”
“Tớ chờ với cậu.”
Năm phút sau Tạ Thần từ trong xe taxi bước ra, hắn thấy Hạ Mộc đứng dựa vào vách tường xiêu vẹo thì lập tức chạy lại đỡ cô.
“Hạ Mộc, cậu say rồi hả?”
“Thần Thần tới rồi à, tớ chờ cậu lâu muốn chết.” Cô cười cười với hắn, có men say trong người nên cô lớn mật hơn rất nhiều.
“Cậu là bạn của Mộc Mộc sao?” Triệu Tiểu Mỹ đứng bên cạnh nảy giờ mới lên tiếng.
Không đợi Tạ Thần lên tiếng, Hạ Mộc liền cướp lời:”Đây giới thiệu với cậu, đây là Tạ Thần bạn của tớ.”
“Xin chào tớ là Tiểu Mỹ, bạn của Mộc Mộc.”
Cả hai bắt tay nhau, Triệu Tiểu Mỹ cố tình nắm lấy bàn tay của thiếu niên rất lâu. Móng tay được làm nail tỉ mỉ cào cào vào lòng bàn tay của hắn đầy mờ ám.
Hạ Mộc không say lắm, cô chỉ hơi choáng váng thôi. Những chuyện này đương nhiên cô cũng nhìn thấy, trong lòng có chút tức giận, sao bọn họ nắm mãi không buông vậy?
“Thần Thần tớ, tớ buồn ngủ quá.”
“Được rồi, về thôi. Tôi cõng cậu.”
Tạ Thần vác Hạ Mộc trên vai, sau đó mới nhìn Triệu Tiểu Mỹ khách sáo nói:”Cám ơn cậu đã đứng chờ cùng Mộc Mộc, taxi đó cậu cứ đi về đi.”
“Cám ơn.”
Triệu Tiểu Mỹ dịu dàng nói, sau đó nhìn theo bóng lưng của bọn họ. Cô ta không phải không thấy thiết bị đeo ở tai của Tạ Thần, bây giờ kỹ thuật tiên tiến như vậy còn kỳ thị cái gì chứ. Cái anh chàng đó thật sự rất đẹp trai, cho dù anh ta có khiếm khuyết cô cũng không để ý đâu…
*
Hạ Mộc gác cằm lên vai của Tạ Thần, cô thở dài giọng mè nheo nói:”Xem kìa, sau này có khi tớ sẽ mất cậu luôn.”
“Nói linh tinh, ngủ đi.”
“Thần Thần tớ không phải không muốn giới thiệu cậu với mọi người. Tớ biết cậu bận rộn, không muốn phiền cậu thôi.”
“Không cần giải thích, không quan trọng đâu, cậu đừng có bận tâm đến.” Lúc Tạ Thần nhận được email của cô thì hắn vô cùng ngạc nhiên, hơn nữa còn có chút khẩn trương.
Ban đầu hắn còn định chỉ ngồi trên taxi thôi rồi nhờ tài xế xuống đón, nhưng khi thấy cô đứng xiêu vẹo ở trước cửa chờ hắn thì hắn không nhịn được mà chạy tới.
“Cậu ta thích cậu, còn cọ cọ vào tay cậu. Cậu có thích Tiểu Mỹ không Thần?”
“…”
Tạ Thần không nói, Hạ Mộc thở dài sau đó lại gục lên vai của hắn.
Cô mè nheo:”Không cho cậu thích cậu ấy. Tớ không cho phép đâu đấy!!!”
“Ngủ đi Hạ Mộc, cậu say rồi.”
“Tớ không say, cậu thích Tiểu Mỹ rồi đúng không?”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3