Đến cả chuyện thực tập, Thẩm Dục cũng nói sẽ dùng quan hệ để giúp cô, nên cô hoàn toàn yên tâm, không cần suy nghĩ gì cả.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, cô và Thẩm Dục cùng nhau đi xem phim.
Lúc về nhà, cô nói với anh chuyện mình phải về thành phố B ăn Tết với gia đình dượng.
Thật ra là đi chơi với Ngu Hạm.
Ngu Hạm có một anh trai cùng cha khác mẹ đã ra nước ngoài du học, vốn dĩ Ngu Hạm có thể quấn lấy chú Lục của em ấy, muốn Lục Trường Uyên đưa em ấy đi chơi.
Nhưng bây giờ không làm như vậy được, Lục Trường Uyên giống như “vứt bỏ” con bé.
Vì thế Ngu Hạm chỉ có thể “than thở, khóc lóc” với cô, mong cô về sớm để đi chơi cùng với em ấy.
Năm ngoái, dượng cũng nhắn cô năm nay qua nhà ông ăn Tết.
Cô nghĩ bây giờ về là vừa.
Nguyễn Viên thu dọn đồ đạc để về thành phố B.
Cô biết gia đình của Thẩm Dục cũng ở thành phố B nên hỏi anh có muốn về chung không?
Thẩm Dục lại từ chối, tuy anh thích ở bên cạnh cô, nhưng cô phải về nhà dượng.
Bây giờ anh về thành phố B thì chưa chắc gặp được cô.
Nguyễn Viên nói dượng của cô sống ở đại viện, đến lúc đó cô và Ngu Hạm chỉ đi chơi với nhau mà thôi.
Thẩm Dục lưu luyến giúp cô thu dọn hành lý, mua vé máy bay cho cô, sau đó ôm hôn cô một chút rồi đưa cô ra sân bay.
Thẩm Dục cô đơn livestream một mình suốt một tuần, sau đó vì quá chán nên anh cũng đặt một vé máy bay về từ thành phố B.
Anh có nói với cô.
Nguyễn Viên không quá ngạc nhiên, cũ
ng không trách anh vì sao không về chung với cô, chỉ nói được, sau đó nói với anh bây giờ mình đang dạo phố.
Hôm sau cô nói đang ngâm suối nước nóng ở ngoại ô với Ngu Hạm.
Tới ngày thứ ba, cô lại nói mới phát hiện một con đường ẩm thực rất ngon.
Tóm lại là cô đi chơi rất vui, muôn màu muôn vẻ, mà anh chỉ có thể ở nhà, chơi cờ với bố Thẩm và thưởng hoa, ngắm cảnh với mẹ Thẩm.
Chữ “Hiếu” mà Thẩm Hạ không làm được thì để Thẩm Dục bù đắp cho bố mẹ Thẩm.
Lúc trước mẹ Thẩm đã xem ảnh của Nguyễn Viên, nhìn con trai cứ thất thần, bà chủ động hỏi: “Tết mà sao con lại không đưa bạn gái tới gặp mẹ?”
Tay anh đang cắt tỉa hoa cỏ, nghe mẹ Thẩm nói vậy, anh bỏ đồ trên tay xuống, cười một tiếng, nói: “Cô ấy về nhà mình rồi.
Ở nhà có chị em gái chơi cùng nhau rất vui vẻ, con không định đi làm phiền cô ấy”.
Mẹ Thẩm nhìn là biết anh rất thích cô gái kia, nếu không dựa vào tính cách của anh, làm sao anh có thể để bạn gái mình thoát khỏi tầm mắt.
Từ nhỏ, tính chiếm hữu của anh đã rất mạnh rồi, bây giờ anh đã trưởng thành hơn rất nhiều, mẹ Thẩm thấy vậy cũng an tâm hơn.
Buổi tiệc đêm giao thừa, Ngu gia thường tập hợp lại ăn cơm tất niên cùng nhau, Ngu Hữu Thanh, Ngu Hạm còn có Nguyễn Viên và một vài người thân khác, đại gia đình vui vẻ, hòa thuận.
Ở Ngu gia, Nguyễn Viên chỉ làm nền mà thôi, hơn nữa cô chỉ là họ hàng bên ngoại của Ngu Hạm, tất nhiên không có lời gì để nói.
Nhưng cô càng lớn càng xinh, Ngu Hữu Thanh có một đứa cháu trai là anh em họ với Ngu Hạm.
Người anh em họ này có vẻ ngoài rất đẹp trai, đàng hoàng.
Mọi người có ý muốn làm mối cho hai người thành đôi.
Ngu Hạm thì bọn họ không dám làm mai, nếu Nguyễn Viên có thể gả thì không phải thân càng thêm thân sao.
Ngu Hữu Thanh không nói gì, lúc này Nguyễn Viên mới chủ động đứng lên kính rượu, nói cảm ơn với mọi người đã quan tâm đến cô, nhưng cô đã có bạn trai rồi.
Trường hợp này cũng bình thường thôi, ở đây đều là những người sáng suốt, mọi người cười ha ha, nói đã xen vào việc của người khác, ăn Tết mà còn phải tìm thông gia sao, uống rượu đi.
Nguyễn Viên cười cười rồi ngồi xuống, Ngu Hạm ngồi bên cạnh cô, đẩy đẩy cô, nhỏ giọng cười: “Nếu họ biết bạn trai của chị là ai thì họ sẽ không dám làm vậy đâu”.
Dù sao ở thành phố B, sức ảnh hưởng của Thẩm gia vẫn rất mạnh.
Nguyễn Viên cười không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Buổi tiệc kết thúc, đêm giao thừa 30 Tết, mẹ cô vẫn ở nước ngoài.
Cô nói chuyện video với mẹ, thấy họ đang cúng tân niên, nhìn thấy mẹ cô ở trong video nở nụ cười vui vẻ, Nguyễn Viên cũng cười, chúc mẹ cô năm mới vui vẻ.
Chú Lâm vẫn không xuất hiện trong máy quay, cô nghĩ như vậy cũng tốt, quan hệ đơn giản một chút mới tốt.
Cô chưa kịp thông báo với mẹ chuyện có người yêu thì mẹ cô đã nói gặp lại sau.
Cô đứng trên ban công, nhìn tuyết rơi xuống, tâm trạng rất bình tĩnh.
Nếu là lúc trước trong lòng cô còn rất đau buồn, khổ sở, nhưng bây giờ không còn như vậy nữa, bởi vì bây giờ cô đã có Thẩm Dục bên cạnh rồi.
Thẩm Dục nói tối nay anh có bữa tiệc xã giao, Lục gia tổ chức tiệc tối, anh không có cách nào né được, đành phải đi theo bố mẹ và anh trai.
Trên đường đi rất nhàm chán nên anh ngồi một chỗ nhắn tin WeChat với cô.
Anh nói với cô, nãy giờ không có cô gái nào tới bắt chuyện với anh bởi vì mọi người đều biết anh đã có bạn gái.
Cô thấy tin nhắn trong điện thoại liền bật cười.
Cô từ ban công trở về phòng, đóng cửa lại sau đó nằm trên giường, sau đó nói với anh chuyện trong bữa tiệc tối nay.
Thẩm Dục nghe xong rất bực bội, anh giờ tay xoa lông mày hỏi: “Em nói em chưa có bạn trai sao?”
Nguyễn Viên cố ý làm bộ ủy khuất: “Em cũng muốn nói lắm, nhưng chỗ đó toàn là người lớn, làm gì có chỗ cho em lên tiếng”.
Thẩm Dục cảm thấy đầu anh sắp bốc khói đến nơi, anh hít sâu một hơi, đột nhiên nhớ tới gì đó, hỏi: “Dượng em lúc ăn Tết có rảnh không? Anh muốn tới nhà em chúc Tết”.
Anh biết được tình hình của gia đình cô, mẹ cô căn bản không quan tâm đến cô, chỉ có người dượng này vẫn luôn quan tâm, chăm sóc cô.
Cho nên muốn gặp mặt phụ huynh đương nhiên phải tới gặp dượng của cô.
Nguyễn Viên suy nghĩ rồi nói: “Em đã xem lịch trình của dượng, hình như Thẩm gia ngày mùng 5 tới chúc Tết, bố mẹ anh không nói với anh sao?”
Chuyện này Thẩm Dục thật sự không biết, anh nói: “Thật không? Đến lúc đó anh đi theo là được rồi”.
Mỗi lần nói chuyện với anh, cô đều tươi cười rất vui vẻ, Nguyễn Viên đột nhiên nói: “Cảm ơn anh”.
“?” Thẩm Dục không trả lời.
“Lúc trước anh không cho em nói cảm ơn nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh.
Thật sự cảm ơn anh, Thẩm Dục.
Nhờ anh mà Nguyễn Viên từ từ đã cảm nhận được độ ấm (yêu thương)”.
Thẩm Dục cong khóe môi lên một chút, thật ra muốn nói cảm ơn phải là anh mới đúng.
Tình yêu là thứ không thể nói rõ được, có đôi khi Thẩm Dục sẽ nghĩ vì sao anh thích cô.
Anh có rất nhiều đáp án, nhưng lại cảm thấy đáp án nào cũng chung chung, không rõ ràng.
Có thể là do anh gặp đúng người.
Hai người rất hợp nhau.
Thẩm Dục muốn tìm một người để yêu, mà cô lại thiếu tình yêu.
Hai người sẽ vì nhau mà trở nên tốt hơn, cùng nhau xây dựng thành tựu.
“Cảm ơn em, đã trở thành một phần trong cuộc đời của anh”.
Tuy hai người không ở chung một chỗ nhưng không khí vẫn rất ấm áp, nhẹ nhàng.
Nguyễn Viên cười một tiếng, có hơi ngại: “Em sẽ … ở đây đợi anh đến mùng 5 Tết”.
“Ừ, được.
Anh trai anh kêu đi qua rồi, anh dập máy đây”.
“Vâng” Nguyễn Viên cầm điện thoại, cúp máy.
Bây giờ còn 2 tiếng nữa mới đến khoảnh khắc giao thừa, cô nói hơi chóng mặt để kiếm cớ trở về phòng.
Ngu Hạm đi theo cô về phòng, hai người ở hai phòng liền kề nhau, nếu đoán không sai thì có lẽ bây giờ em họ cô đang chơi LOL.
Đi rửa mặt một lúc rồi lên giường nằm, trong nhà đã mở sẵn máy sưởi vì thế cô không thấy quá lạnh, nhưng càng lúc càng buồn ngủ.
Lúc ở cùng một chỗ với Thẩm Dục, anh liên tục bắt cô ngủ sớm.
Khi đó cô sẽ rúc vào trong lòng anh rồi bình yên chìm vào giấc ngủ, sáng hôm sau lại tỉnh dậy từ trong lòng anh.
Tốt đẹp, hạnh phúc biết bao.
Nguyễn Viên biết, anh nhịn thật vất vả, đôi khi sáng sớm cô tỉnh lại thì thấy ở đũng quần anh phồng lên, mặt cô lập tức mất tự nhiên, đỏ bừng.
Thẩm Dục vẫn tỏ ra bình thường, mắt lim dim, mông lung, dùng giọng khàn khàn, trầm trầm giải thích với cô: “‘Chào cờ’ là phản ứng bình thường mà thôi”.
Lúc đó cô ngại đến mức không dám ngẩng đầu.
Đột nhiên cô phát hiện mình không biết sinh nhật anh, lên Baidu xem thì cô mới biết đã bỏ lỡ sinh nhật anh.
Sau khi xem xong, cô cảm thấy anh cũng có một ít đặc điểm của đàn ông cung Sư tử.
Không biết chòm sao này nói đúng không? Sao cô cảm thấy nó không đúng lắm.
Cô lại lướt Weibo một chút, ở bên ngoài bắt đầu tiếng pháo hoa vang lên, đêm giao thừa vừa qua, năm mới chính thức bắt đầu.
Nguyễn Viên gửi lời chúc mừng năm mới, sau đó tắt tiếng chuông máy, cô sợ đến lúc mọi người trả lời cô sẽ bị tiếng chuông dọa đến mất ngủ.
Cô lại vào Weibo và một vài mạng xã hội khác chúc mừng năm mới, vừa chúc xong thì điện thoại của Thẩm Dục gọi tới.
“Năm mới vui vẻ”.
“Năm mới vui vẻ”.
Hai người đồng thanh cùng nhau nói ra lời chúc, Nguyễn Viên nói: “Bây giờ em đang nằm trong chăn, còn anh đang ở đâu?”
“Còn chưa về nhà, nếu anh về thì sẽ gửi tin nhắn bình an cho em.
Em mệt thì ngủ sớm chút đi.
Lục Trường Uyên đúng là ồn ào.
Ba mẹ anh đã về rồi, bây giờ anh và anh trai ở lại để đi quẩy cùng anh ấy” Thẩm Dục không nhịn được chửi tục hai câu, Nguyễn Viên có thể cảm nhận được sự tức giận của anh.
Nguyễn Viên nhắm mắt lại, ở cùng nhau lâu như vậy, cô đã quen với giọng anh, bắt đầu mơ màng, cô thật sự quá mệt, đành nói: “Vậy anh chơi vui vẻ nhé, em ngủ đây”.
“Ngủ đi, anh làm phiền em rồi.
Ngủ ngon”.
“Ngủ ngon”.
Sau khi cúp máy, Nguyễn Viên để điện thoại ở đầu giường, tắt đèn đi, nhắm mắt lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, đại viện rất náo nhiệt, Nguyễn Viên nhận rất nhiều bao lì xì, người duy nhất yêu cầu cô lì xì chính là Ngu Hạm.
Cô không có phong bao lì xì, vì vậy cô trực tiếp chuyển một phong bao lì xì vào tài khoản của con bé, gần đây cô không rảnh để đi rút tiền mặt, đành phải làm vậy.
Ngu Hạm cảm thấy không sao cả, cô chúc người lớn năm mới vui vẻ, mọi sự thuận lợi, tràn ngập niềm vui.
Ở lại hai ba ngày, các chú các bác đều đã đi về từ mùng 3 Tết, bắt đầu có người khác tới chúc tết Ngu gia, đa phần đều do cô và Ngu Hạm đón tiếp.
Đã trôi qua hai ngày, Ngu Hạm không chịu nổi nữa, nói với Ngu Hữu Thanh là cô muốn ra ngoài chơi, mỗi ngày đều phải ở nhà rất chán.
Vẫn là buổi sáng, cô ăn cơm như bình thường, nghe Ngu Hạm nói xong, cô vẫn tiếp tục ăn bánh bao, trong lòng rất lo lắng, bồn chồn.
Bình thường Ngu Hữu Thanh rất bận, năm mới rảnh rỗi một chút, muốn ở cạnh Ngu Hạm nhiều hơn, nhưng ông cũng biết tính tình con gái rất độc lập”.
Nhưng mà …
Ngu Hữu Thanh nhìn thoáng qua người đang bình tĩnh ăn cơm bên cạnh Ngu Hạm, Nguyễn Viên, cười nói: “Buổi tối có chuyện cần làm, nhớ về sớm ăn cơm, Viên Viên, con nhớ kéo Tiểu Hạm về sớm”.
Nguyễn Viên buông đũa, khẽ cười: “Vâng, con biết rồi ạ”.
Ngu Hữu Thanh gật đầu, nghĩ thầm nếu Thẩm gia tới thì nói chuyện rõ ràng, ông sẽ giúp cô làm mai.
Ngu Hạm rất thích vận động, cô lôi kéo Nguyễn Viên đi chơi một chỗ gọi là nhà bắn súng.
Nguyễn Viên chưa từng tiếp xúc với những thứ này, thấy rất mới lạ, tất nhiên là vô cùng có hứng thú.
Hôm nay đã là mùng 5 Tết, buôn bán bình thường, Nguyễn Viên nhìn xung quanh thấy rất đông.
Cô thay trang phục, sau đó đi theo huấn luyện viên, học động tác, rất nhanh đã học xong.
Nói học xong nhưng muốn bắn được 10 điểm thì lại là chuyện rất khó khăn.
Nguyễn Viên nhìn Ngu Hạm nhắm chuẩn, giống như muốn trút giận.
Tay nâng súng, Nguyễn Viên cười trêu Ngu Hạm: “Mấy ngày trước nhìn em rất vui, làm sao hôm nay lại tức giận như vậy”.
Một phát súng bắn ra, không trúng bia.
Nguyễn Viên lại cầm súng lên.
Ngu Hạm thở dài, bỏ súng xuống, nhìn động tác Nguyễn Viên: “Lại nâng tay lên một chút.
Năm nay em chúc Tết chú Lục, anh ấy không thèm nhận điện thoại của em, cũng không có nhắn tin lại.
Chị nói xem, người đàn ông này đúng là tuyệt tình”.
Nguyễn Viên mở súng, một phát súng bắn ra, 8 điểm.
Cánh tay cô duỗi ra có chút đau nhức, bỏ súng xuống, hỏi Ngu Hạm: “Rốt cuộc em đã làm gì mà chú Lục lại trốn tránh em như vậy?”
Ngu Hạm cầm một viên đạn, ném một cái thì lại được 10 điểm.
“Em nói với anh ấy là em thích anh ấy, nhưng anh ấy nói, em còn nhỏ quá, không hiểu tình yêu nam nữ, đối với anh chỉ có sự ỷ lại.
Anh ấy còn nói mình bị bệnh, bây giờ anh ấy chỉ còn cách rời khỏi em thì mới có thể bình tĩnh suy nghĩ lại”.
Mặt Ngu Hạm tràn đầy đau lòng, thật ra cô rất ít khi nói ra tâm trạng của mình, nhưng đây là chị của cô.
Cô bắt đầu chậm rãi kể chuyện tình cảm của mình.
“Em còn nhớ, từ lúc em 3,4 tuổi, bắt đầu có ký ức thì em đã ở bên cạnh anh ấy.
Đi học tiểu học, anh ấy dạy kèm em.
Lúc học cấp 2 là anh ấy đi họp phụ huynh giúp em.
Lúc em học cấp 3, dù em gây ra chuyện gì thì anh ấy vẫn dọn dẹp chuyện đó giúp em.
Anh ấy yêu thương, sủng ái em như vậy.
Vì sao? Vì cái gì mà anh ấy lại không thích em”.
Nguyễn Viên nghe xong, im lặng một lúc, cô hỏi: “Còn em thì sao? Rốt cuộc là em thích hay là em ỷ lại?”
Ngu Hạm không thèm suy nghĩ, trả lời: “Là em yêu anh ấy.
Ỷ lại là anh ấy rời đi, em vẫn sống tốt, nhưng yêu là khi anh ấy rời đi, em lại muốn cùng anh ấy chung sống cả đời.
Anh ấy quá cô đơn, em muốn ở bên cạnh anh ấy”.
Nguyễn Viên thở dài, bỏ súng xuống xoa đầu Ngu Hạm, giọng nói mềm nhẹ, âm thanh hòa nhã: “Vậy em đừng sợ, nếu đã xác định được tâm ý của mình, vậy cứ tiếp tục theo đuổi anh ấy”.
Ngu Hạm gật đầu, cuối cùng cũng cười lên.
Buổi chiều cô và Ngu Hạm cùng nhau về nhà, cô đột nhiên nhớ ra hôm nay Thẩm Dục muốn qua đây, cùng Ngu Hạm chơi cả một buổi trưa, cô đã quên nhìn điện thoại.
Xe dừng trước cửa đại viện, Nguyễn Viên xuống xe trước, Ngu Hạm tìm chỗ đỗ xe rồi mới theo sau Nguyễn Viên vào đại viện.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác dài đến đầu gối, để lộ ra làn da trắng như tuyết, Ngu Hạm cũng không kém, mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, dài đến mắt cá chân.
Hai cô gái đều rất xinh đẹp, làm cho người ta cảm thấy rất là đối lập.
Nguyễn Viên nhiều hơn một phần lạnh nhạt mà Ngu Hạm nhiều hơn một phần quyến rũ.
Lúc hai người cùng nhau đi vào nhà thì thấy khách đang ngồi ở trong phòng khách cười nói vui vẻ, thấy hai cô gái đi vào, người ngồi trên ghế hơi ngạc nhiên.
Ngu Hữu Thanh xua tay, nói với Ngu Hạm: “Đây là chú Thẩm và dì Hạ, còn có anh Thẩm Hạ, anh Thẩm Dục”.
“Chú Thẩm, dì Hạ năm mới vui vẻ, anh Thẩm Hạ năm mới sức khỏe.
Chào đại thần năm mới” Ngu Hạm không hề khách sáo chào hỏi.
Lòng bàn tay của Nguyễn Viên có chút mồ hôi, cô cũng chào hỏi: “Chú dì năm mới vui vẻ, anh hai năm mới vui vẻ”.
Cô không chào Thẩm Dục, tâm trạng Thẩm Hạ không tệ, anh lấy từ trong áo ra hai bao lì xì đưa cho hai cô gái: “Năm mới vui vẻ”.
Mẹ Thẩm nhìn thấy Nguyễn Viên, đột nhiên có phản ứng, kéo tay bố Thẩm, nói thầm gì đó.
Ngu Hữu Thanh nói: “Cô bé này là Nguyễn Viên, là cháu của tôi”.
Hằng năm Ngu Hạm đều gặp họ, mà bố mẹ Thẩm lại là lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Viên, đương nhiên muốn giới thiệu một chút.
Thẩm Dục bây giờ mới đứng lên, đi tới bên cạnh Nguyễn Viên.
Ngu Hạm yên lặng đi đến phía sau bố mình, tất nhiên là đang đợi kịch hay để xem.
Thẩm Dục đột nhiên cầm tay cô, nói: “Bố, mẹ, chú Ngu, con và Nguyễn Viên đang yêu nhau”.
Biểu tình của Ngu Hữu Thanh bình thường, bố Thẩm nhíu mày, mẹ Thẩm từ hoảng sợ chuyển qua vui vẻ, hưng phấn, vẻ mặt Thẩm Hạ vẫn rất bình tĩnh, mỉm cười.
Nguyễn Viên cảm giác cả người mình đều nóng lên, lòng bàn tay đầy mồ hôi, không biết là của anh hay là của cô.
Lâu như vậy vẫn chưa gặp anh, lúc đi vào phòng khách ánh mắt đầu tiên cô đã nhìn thấy anh, vẫn đẹp trai như vậy, vẫn tươi cười dịu dàng như cũ.
Ngu Hữu Thanh cười ha ha: “Đúng là một anh chàng đẹp trai, trách không được Viên Viên nhà tôi mê mẩn như vậy”.
Mẹ Thẩm cũng hùa theo cười hai tiếng: “Tiểu Dục đúng là, không nói cho chúng ta biết một tiếng, để tôi và lão Thẩm ngại ngùng như vậy”.
Điều mà mẹ Thẩm nói đương nhiên là thân phận của Nguyễn Viên.
Bố Thẩm nhìn qua cô một cái, đúng là rất xứng đôi với thằng con út của ông.
Hai người họ đứng chung với nhau thật giống một đôi kim đồng ngọc nữ.
Hơn nữa dượng của con bé còn là Ngu bộ trưởng, ông càng thêm coi trọng cô.
Xét theo mặt nào thì đều có lợi với Thẩm gia.
“Tôi không biết dạy con, Ngu bộ trưởng thứ lỗi” bố Thẩm nhìn thoáng qua Thẩm Dục, thở dài rồi nói: “Con phải dọa bố thì con mới cảm thấy vui đúng không?”
Thẩm Dục thấy phụ huynh hai bên không có ý phản đối, anh lấy hết can đảm nói tiếp : “Con rất thích Viên Viên.
Con muốn chờ cô ấy tốt nghiệp đại học xong thì sẽ kết hôn.
Con hy vọng phụ huynh hai bên có thể cho phép.”.
Nguyễn Viên đột nhiên quay đầu nhìn Thẩm Dục, thấy trong mắt anh tràn ngập sự kiên định.
Cô quay lại nhìn Ngu Hữu Thanh, cảm thấy vô cùng mờ mịt trước không khí này.
Anh chưa từng nói qua với cô về chuyện này, làm cô cũng không biết phải ăn nói như nào nữa.
Mẹ Thẩm rất tự nhiên nói phải, còn nói nếu cô gả đến Thẩm gia, Thẩm gia sẽ đối xử thật tốt với cô, bố Thẩm cũng gật đầu đồng ý.
Nụ cười của Ngu Hữu Thanh từ từ nhạt dần, nhưng vẫn đủ để giữ lễ nghi giao tiếp, ông cúi đầu cười cười rồi ngẩng đầu nhìn Thẩm Dục: “Tiểu Dục à, con là một đứa trẻ tốt, con tình nguyện chờ Viên Viên tốt nghiệp rồi mới kết hôn.
Chú cũng cảm thấy con rất thật lòng.
Thôi thì như vậy đi, Viên Viên đã thích con, vậy thì chú sẽ nghe theo con bé”.
Nguyễn Viên thở phào nhẹ nhõm, khóe môi nở một nụ cười: “Con cảm ơn dượng, cảm ơn chú, cảm ơn dì”.
Thẩm Dục cũng nói: “Cảm ơn ba mẹ, cảm ơn chú Ngu”.
Đột nhiên Ngu Hữu Thanh đứng lên, nói với bố Thẩm: “Ông Thẩm, chúng ta đi chơi cờ thôi, đã lâu rồi tôi chưa đánh cờ với ông, tôi hơi ngứa tay rồi đấy”.
Bố Thẩm cũng đứng lên, Ngu Hữu Thanh nói: “Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, hiếm khi có dịp cả gia đình tụ tập với nhau”.
Bố mẹ Thẩm không có ý kiến gì, Ngu Hạm nháy mắt với Nguyễn Viên rồi đi theo sau bố mình và bố Thẩm xem đánh cờ, Thẩm Hạ cũng đi theo.
Giờ trong phòng khách chỉ còn hai người họ vẫn đang nắm chặt tay nhau và hai người giúp việc.
Cô cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm đi, cô giơ tay xoa mái tóc, quay đầu hỏi anh: “Anh làm em sợ muốn chết, tại sao anh đột nhiên lại nói muốn đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn?”
Mặt Thẩm Dục vẫn rất bình tĩnh, đứng đắn: “Em không muốn gả cho anh thì còn muốn gả cho ai?”
“Em không có ý này, em chỉ muốn nói tại sao anh lại ở trước mặt phụ huynh hai gia đình nhắc đến chuyện đó, em không kịp chuẩn bị gì cả.”
Nguyễn Viên bị anh ôm vào lòng, anh ngửi mùi hương trên người cô, cảm thấy cả đời như vậy là đã thỏa mãn lắm rồi.
Thẩm Dục nói: “Đây là cơ hội tốt nhất, anh sợ anh sắp không chờ nổi nữa, nhưng chỉ cần là em, anh tình nguyện cùng em trưởng thành, tình nguyện chờ đợi em”.
Cô ở trong lòng anh gật đầu nhẹ, bên cạnh còn có người giúp việc, cô nói: “Đi thôi, đi xem phòng của em”.
Trong nhà không có quá nhiều phòng nhưng cô vẫn luôn được dành ra một phòng riêng.
Cho dù cô không thường ở đây thì vẫn có người thường xuyên tới dọn dẹp phòng.
Không có quá nhiều đồ trang trí, dù vậy cô vẫn rất hài lòng với cách bài trí đơn giản, nhẹ nhàng.
Hai người nắm tay nhau, cô bị anh ôm vào lòng, khóe môi cong lên nhẹ nhàng.
Buổi tối khi mọi người đã ăn xong bữa cơm, Nguyễn Viên bị Ngu Hạm kéo đi chơi người tuyết, Thẩm Dục đi theo gia nhập với hai người.
Cô đội một cái mũ len, nhìn rất đáng yêu.
Trước cửa đột nhiên truyền đến tiếng dừng xe của ô tô, Nguyễn Viên và Ngu Hạm cùng nhau quay đầu, không bao lâu ở trước cửa xuất hiện một chàng trai cao lớn, đang chậm rãi đi vào nhà.
Thẩm Dục đắp xong người tuyết, anh thấy ánh mắt của cô.
Thấy cô nhìn chàng trai kia không chớp mắt, làm anh cảm thấy rất không thoải mái.
Ngu Đàn là anh trai của Ngu Hạm, trên lưng anh đeo một cái ba lô, Ngu Đàn đi đến trước mặt ba người rồi đứng lại, cười nói: “Tiểu Hạm, năm mới vui vẻ”.
Sau đó mới nhìn Nguyễn Viên, nụ cười càng tươi hơn: “Viên Viên, đã lâu không gặp, càng lớn càng xinh”.
Nguyễn Viên cũng cười theo: “Anh Đàn, anh cao hơn trước nhiều lắm”.
Ngu Đàn cũng nhìn qua Thẩm Dục, mặt Thẩm Dục rất bình tĩnh, Ngu Đàn bắt đầu lục lọi trong trí nhớ để xem người đàn ông đứng trước mặt mình là ai? Không nhớ nổi: “Người này là?”
Nguyễn Viên bật cười, ôm tay Thẩm Dục, nói: “Đây là bạn trai em, Thẩm Dục.
Đây là anh trai của Ngu Hạm tên Ngu Đàn”.
“Chào anh”.
“Chào anh”.
Chào hỏi xong, mọi người tiếp tục đắp người tuyết, đắp xong Nguyễn Viên lấy mũ trên đầu mình đặt ở trên đầu người tuyết, nhìn rất vui mắt.
Thẩm Dục có chút buồn, bộ dạng không vui, Nguyễn Viên theo anh vào nhà, bên trong truyền đến tiếng cười.
Ngu Đàn ra nước ngoài học nhiều năm không trở về nước, hôm nay mới gọi là ngày đoàn viên thật sự.
Nguyễn Viên đứng bên cạnh Thẩm Dục, bố mẹ Thẩm nói đã khuya rồi muốn về nhà, vốn dĩ Thẩm Dục định đi theo nhưng bị gọi lại.
“Có thể nói chuyện chút không?” Là Ngu Đàn hỏi.
Tuy Thẩm gia khá ngạc nhiên, Nguyễn Viên cũng vậy nhưng Ngu Đàn vẫn kéo được Thẩm Dục ra ngoài sân, đứng nói chuyện phiếm.
Thẩm Dục không hút thuốc chỉ đứng nhìn Ngu Đàn lấy ra một điếu, bắt đầu hút.
Điếu thuốc hút xong, hai người cũng nói xong chuyện, biểu cảm trên mặt không có gì khác biệt, Thẩm Dục chỉ vẫy tay chào tạm biệt với Nguyễn Viên, mà Ngu Đàn thì đứng bên cạnh cô.
“Anh, anh nói gì với anh ấy vậy?” Nguyễn Viên hỏi.
Ngu Hữu Thanh đã bị Ngu Hạm kéo về phòng, trong lòng cô tràn ngập sự tò mò.
Ngu Đàn rất cao, nhờ những năm tháng trải qua ăn uống ở nước ngoài mà trông anh càng cao lớn, vạm vỡ hơn.
“Chuyện của đàn ông, con gái đừng hỏi nhiều làm gì”.
Cô cũng hỏi Thẩm Dục, nhưng anh cũng nói giống Ngu Đàn, con gái đừng biết quá nhiều, nếu không nổi mụn bây giờ.
Tuy là như thế nhưng cô vẫn rất tò mò.
Cô năn nỉ, làm nũng với anh rất lâu nhưng anh vẫn không nói.
Không còn cách nào khác, anh đành ôm hôn cô thật lâu sau mới dừng lại.
Đó là lời hứa giữa những người đàn ông.
Ngu Đàn nói với anh, vốn dĩ năm nay anh ấy muốn về thăm người thân, cũng về nhìn xem Nguyễn Viên lúc lớn ra sao.
Từ nhỏ đến lớn, con bé luôn làm cho người ta có cảm giác khách khí, xa cách, nhưng ở trước mặt Ngu Đàn thì Nguyễn Viên không cư xử như vậy.
Lần này trở về, thấy Thẩm Dục, trong lòng Ngu Đàn không thoải mái cho lắm.
Chính là cái cảm giác, em gái xinh đẹp như hoa của mình bị một con heo ngu dốt nào đó cắn đi mất.
Ngu Đàn nói thẳng nhưng Thẩm Dục cố gắng né chiêu.
Thẩm Dục không nói quá nhiều, chỉ nói anh thật sự rất yêu cô, anh sẽ chăm sóc cô cẩn thận, hy vọng anh (Ngu Đàn) sẽ yên tâm.
Ngu Đàn không nói nữa, Thẩm Dục cứ vậy mà gọi Ngu Đàn bằng anh, không hề dừng lại.
Điếu thuốc được hút hết, hai người đàn ông cứ giằng co vài phút, sau đó hòa bình tàn cuộc.
Nguyễn Viên gặp Ngu Đàn, đương nhiên rất vui vẻ nhưng vẫn khiến người nào đó ghen tuông.
Sau Tết về nhà, Nguyễn Viên vẫn chưa đi học thì Thẩm Dục đã ôm cô, sờ một chút, hôn cô.
Cuối cùng đốt lên một ngọn lửa không thể nào dập tắt nổi, cô đành dùng tay giúp anh giải quyết.
Anh nằm trên giường, vẻ mặt nhẹ nhõm, anh dùng chăn che lại phần eo và bụng, áo sơ mi mở bung ra, cơ bắp đẹp đẽ hiện ra trước mặt cô, rất quyến rũ.
Nguyễn Viên âm thầm chửi thề, cô đi rửa tay thật sạch sẽ, sau đó cầm gối đánh lên người anh.
“Không còn cách nào, em không cho anh ăn, anh đành phải tìm một vài cách khác để hạ hỏa”.
Anh đúng là đồ mặt dày vô lại.
Cô hừ một tiếng, không thèm nhìn anh, Thẩm Dục xốc chăn ngồi dậy, cả người ôm chầm lấy cô: “Anh yêu em, cho nên anh sẽ tôn trọng em, anh không đụng vào em, anh sẽ chờ cho đến khi em đồng ý.
Nếu em muốn, nhớ gọi anh”.
Giọng anh trầm khàn, rất có sức hấp dẫn, cả người cô cứng lại, không dám quay đầu lại, chỉ có thể ấp úng nói: “Anh mặc quần áo vào đi rồi nói chuyện”.
“Được”.
Từ lần đó cô không dám nhìn thẳng anh, anh quyến rũ quá, cô thật sự lo lắng cô sẽ không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Anh giống như rất thích bộ dáng đỏ mặt của cô, hết lần này đến lần khác trêu chọc cô khiến hai má cô đỏ lên, làm anh cảm thấy đúng là cảnh đẹp ý vui.
Tết âm lịch qua đi, tuyết đã ngừng rơi, băng đã tan, vạn vật dần dần có sức sống.
Cứ như vậy, Nguyễn Viên chào đón tuổi 21 của mình.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3