7.
Lưỡi của nó giống của thằng bé hồi chiều, bị người ta cắt ngang cuống.
Mồ hôi lạnh ứa ra trên lưng, tôi không nhịn được lùi lại một bước, nảy ra suy nghĩ phải chạy trốn khỏi nơi đây.
Hiệu trưởng chắn ngay phía sau tôi, ông ta nói: “Thấy chưa, ta không lừa em đúng không? Em gái em sống lại rồi nhé.”
Mặt tôi trắng bệch, luống cuống không nói được một tiếng nào.
“Máu cừu ở thôn Trúc này chính là có hiệu quả đệ nhất thiên hạ.”
Hiệu trưởng nhìn tôi chòng chọc, than thở: “Chỉ tiếc rằng loại cừu này không dễ nuôi, cũng không dễ lấy máu.”
“Cừu chỉ ăn lá ngải cứu thôi, vì… vì sao lại không dễ nuôi?”
Trong khi nói, nhịp thở của tôi gấp gáp dần, nhịp tim cũng càng dồn dập.
“Cừu phải bắt từ bên ngoài mới có tác dụng khởi tử hồi sinh.”
Hiệu trưởng cười như không cười nhìn tôi một hồi.
Sau đó, ông ta vẫy tay: “Trời tối rồi, cũng sắp tới giờ đi ngủ, mọi người mau về sớm chút nào, đừng quấy rầy Tiểu Lỵ nghỉ ngơi.”
Ông ta vừa dứt lời thì đám người lũ lượt rời khỏi gian nhà đất này.
Tôi nói rằng muốn ở lại cùng em gái, nhưng hiệu trưởng ghì chặt vai tôi nói: “Hôm nay em vất vả tàu xe cả ngày rồi, cứ để chị cả hỗ trợ chăm sóc cho.”
Ông ta ghì rất mạnh, làm đau tôi.
Giọng điệu cũng không cho đường thương lượng.
Tôi đành đi theo ông ta ra ngoài.
Lúc rời đi, tôi quay đầu muốn nhìn em gái lần nữa nhưng bà lão chặn mất tầm mắt của tôi.
Bà ta đang thò cổ, lè lưỡi liếm chất lỏng đọng trong bát với vẻ mặt tham lam thèm thuồng.
Tôi giật nảy.
Hiệu trưởng sắp xếp cho tôi nghỉ tại gian phòng cạnh nhà mình, ông ta nói: “Em gái, hôm nay Quỷ Bất Tường lẻn vào trong thôn. Em ngủ cạnh phòng ta để ta dễ bề tùy thời chiếu cố em ha.”
Trong lòng tôi ghê tởm vô cùng nhưng ngoài mặt vẫn phải ra vẻ nói cảm ơn.
Lúc này tôi đã kiệt sức lắm rồi. Khổ nỗi đang nằm giường trúc, tôi cứ khẽ cựa là nó lại rung lắc kẽo kẹt, thành ra tôi bị tỉnh ngủ luôn.
Cái thôn này kỳ dị quá.
Như kiểu tách biệt hẳn với thời đại tôi đang sống vậy.
Tôi lại lấy điện thoại ra lần nữa, nhìn màn hình.
Vẫn không có tý vạch sóng nào.
Hầy!
Tôi ngửa đầu, thở dài não nề.
Thời gian tí tách trôi qua. Đúng lúc tôi đang định nhân lúc đêm tối mọi người đã ngủ say lén sang xem em gái thế nào thì đột nhiên, tôi cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo độc ác đang nhìn mình chằm chặp.
Trong nháy mắt thần kinh tôi căng như dây đàn, mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.
Ánh mắt kia như rắn độc, trườn từng li từng tí trên làn da của tôi.
Tôi gần như không nhịn được nữa, phải nhảy bật dậy bỏ chạy mất dép!
Cũng may, cuối cùng tôi cũng nghe được tiếng bước chân rời đi.
Tôi mở choàng mắt, mãi mới dám thở.
Lát sau, tôi rón rén mò dậy, ra khỏi phòng.
Có hai cái bóng đen hắt trên cửa sổ gian nhà đất bên cạnh. Đấy là phòng của ông hiệu trưởng.
Tôi mím chặt môi, dán sát tường nhích tới dưới cửa sổ.
Cuộc hội thoại của hiệu trưởng và bà lão lọt vào tai tôi.
Bà lão nói: “Con cừu kia đã không còn tác dụng gì rồi, chúng ta còn đợi gì mà chưa ra tay với con cừu mới?”
“Ra tay á?” Hiệu trưởng phát ra tiếng cười khùng khục: “Con cừu mới đã bị Quỷ Bất Tường chạm vào rồi, chị nghĩ máu của nó còn tác dụng gì không?”
“Nhưng trước mắt không kiếm được cừu. Lại không được uống máu cừu nữa chị sẽ chết đó!”
“Gấp cái gì! Em có cách mà!”
“Cách gì? Chị không chờ được nữa! Chị muốn làm thịt nó!”
……
8.
Tôi có đần hơn nữa thì cũng nghe hiểu.
Bọn họ muốn giết tôi!
Tiếng thét chực chờ vọt khỏi cổ họng.
Trốn!
Đầu tôi giờ chỉ quay cuồng mỗi chữ này.
Tôi nhất định phải chạy trốn!
“Rốp”.
Một mảnh đá vụn nát dưới chân tôi, phát ra âm thanh cực kì chói tai trong đêm khuya tĩnh lặng.
“Cháu đứng dưới cửa sổ làm gì thế?”
Một giọng nói kinh dị vọng xuống từ phía trên.
Tôi gượng gạo ngẩng đầu, chỉ thấy một khuôn mặt già nua vặn vẹo đầy nếp nhăn đang thò ra trên đỉnh đầu.
“C… Cháu thấy… quỷ……”
Đầu tôi trống không vì sợ hãi nhưng tiềm thức vẫn bịa ra một lời nói dối hòng giải cứu bản thân.
“Quỷ?”
Bà lão nhướng mày.
Tôi tiếp tục nói dối: “Vừa rồi cháu thấy Quỷ Bất Tường, nó ngồi xổm đúng chỗ này!”
“Biết ngay là không nên để lại mạng cho nó mà!”
Bà lão dậm chân, kêu một tiếng với hiệu trưởng.
Hiệu trưởng tới gần bệ cửa sổ, ông ta cúi đầu liếc nhìn tôi: “Em gái, em đừng sợ, ta đưa em về ngủ nhé.”
Tôi cuống quít từ chối, khăng khăng tự về trong ánh mắt dõi theo của hai kẻ này.
Lại nằm trên giường trúc, trái tim của tôi vẫn đang đập thình thịch như đánh trống.
Tôi nhất định phải chạy trốn!
Nhưng tôi biết, hiệu trưởng và bà lão kia đã nghi ngờ tôi rồi.
Bởi vì tôi mới nằm nhắm mắt chưa được mười phút thì bọn họ đã vào cạnh giường kiểm tra.
Dưới ánh trăng lờ mờ, bọn họ cúi người sát lại gần tôi, cái bóng hắt lên bức tường đất gồ ghề trông đến hãi.
Mồ hôi lạnh đã tẩm ướt đẫm áo tôi. Tôi không dám nhúc nhích.
Tiếng bọn họ thì thầm lại lọt vào tai tôi.
Bà lão nói: “Quỷ năm lần bảy lượt vào thôn. Lần này chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho nó nữa.”
Hiệu trưởng nói: “Không được!”
“Sao nào? Nó là con của chú nên chú có thể phá lệ cho nó hả?” Bà lão lạnh lùng hừ một tiếng: “Chú đừng quên, lúc trước con gái chị không vượt qua được nghi thức giết cừu, chị đã ném thẳng nó xuống sông cho đuối nước!”
“Thằng bé là đứa con duy nhất của em mà. Em đã cắt lưỡi đuổi nó khỏi thôn rồi còn gì, coi như nó cũng trả giá đắt rồi.”
Ngay tức khắc, tôi ngửi được một mùi mồ hôi chua lòm trộn lẫn với mùi máu tanh nồng.
Tôi nghiến răng khép chặt mắt tiếp tục giả vờ ngủ.
Có hơi thở khe khẽ phả trên mặt tôi.
Cái mũi của hiệu trưởng ở sát rạt. Ông ta đang ngửi tôi!
Tôi buồn nôn đến phát run.
“Thôi, giết Quỷ cũng được.”
Hiệu trưởng há mồm, mùi thối trong miệng ông ta xộc vào mũi tôi. Ông ta nói: “Để em làm to bụng con cừu này đã rồi hãy giết Quỷ.”
“Đúng là đàn ông, chỉ biết nghĩ thế là nhanh.”
Bà lão cũng xáp lại, nhưng cái mũi của bà ta trờ tới sát cổ tôi.
Bà ta nói: “Con cừu này trông tươi ngon thật đấy, chị rất muốn uống máu của nó.”
“Không được, máu của ả bị Quỷ chạm vào rồi, không thể uống được nữa. Huống chi, em muốn giữ ả lại để đẻ cho em mấy đứa.”
“Chú nghĩ cho kỹ vào. Nếu giờ chúng ta còn chưa nhốt ả vào lồng nuôi thì nửa năm sau người trong thôn không còn máu để uống đâu đấy!”
Giọng của bọn họ bỗng nhỏ dần.
“Về rồi nói tiếp.”
Sau đó là những tiếng chân sột soạt rời đi.
Tôi nín thở, kiên nhẫn chờ thêm mười phút.
Trong thời gian này không còn bất kỳ âm thanh nào nữa ngoài tiếng hô hấp của tôi.
Sau khi xác định được bọn họ đã rời đi thật rồi tôi mới dám mở mắt ra.
“Tách”
Vừa mở mắt ra, một giọt chất lỏng sền sệt rơi xuống mặt tôi.
Tôi vô thức giơ tay lên gạt đi.
Rồi tôi thấy một cái mồm to ngoác rộng, một khuôn mặt đầy nếp nhăn và hai con mắt trợn tròn tham lam.
“Ha ha.”
Bà lão hưng phấn kêu lên lanh lảnh. Hai tròng mắt lồi ra như sắp rớt xuống: “Nó đang lừa chúng ta, quả nhiên nó đang giả vờ ngủ!”
9.
“Cút đi!”
Thần kinh tôi căng như dây đàn, tựa như lò xo bị nén hết mức, bật ngược lại!
Tôi lấy hết sức bình sinh nhảy khỏi giường nhanh nhất có thể nhưng giây tiếp theo, con dao róc xương loé ánh sáng lạnh trên tay gã hiệu trưởng đã kề trên cổ tôi.
Giọng ông ta sàn sạn: “Cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe em cũng đã nghe cả rồi. Em nghĩ kỹ đi, muốn bị nhốt trong lồng làm cừu hay là làm vợ ta?”
Mũi dao cứa vào da đau nhói.
Tôi không dám cử động: “L… Làm vợ ông.”
“Thế còn nghe được.”
Hiệu trưởng vừa lòng cười hả hê.
Nhưng ông ta chưa thu dao về, ông ta bảo bà lão đi lấy dây thừng cột tay tôi lại.
Bà lão âm u nhìn tôi một lát, bất đắc dĩ làm theo.
Bà ta vừa đi thì đôi môi dày của gã hiệu trưởng lập tức dính vào mặt tôi.
Tôi buồn nôn vô cùng, như bị giòi bọ bò trên da, ghê tởm phát ói cả ra.
“Á!”
Đang đè trên người tôi, ông ta đột nhiên ré lên đau đớn.
Tôi thấy một con dao xuyên qua ngực trái của ông ta.
Một giây sau, ông ta hộc ra một ngụm máu đỏ tươi.
Máu phun trên mặt, che mờ mắt tôi.
Không đợi tôi kịp phản ứng, có ai đó nắm chặt lấy hai tay tôi. Bàn tay nhỏ gầy nhưng lại rất khoẻ, mạnh mẽ kéo tôi rời đi.
Người trong thôn gọi thằng bé là Quỷ Bất Tường.
Nhưng bây giờ nó là ân nhân cứu mạng của tôi.
“Á!”
Vừa ra khỏi phòng, chúng tôi đã đụng mặt bà lão đang cầm dây thừng thô ráp bện từ sợi đay.
Bà ta hoảng sợ thét lên: “Quỷ tới!”
Con ngươi của thằng bé đỏ lên, nó cầm con dao dài, hung khí vừa giết bố, thọc vào người bà lão!
Bà ta tru lên chói tai như heo bị cắt tiết.
“Chạy mau!” Tôi gọi thằng bé: “Tiếng kêu của bà ta đã đánh thức những người khác rồi. Bọn họ mà lại đây thì chúng ta chết chắc!”
Thằng bé rút dao, gấp gáp dắt tay tôi chạy thẳng vào rừng rậm tối đen như mực.
Nó chạy rất nhanh. Tôi chạy theo mà thở không ra hơi, chỉ cảm thấy phổi mình như đầy mảnh thủy tinh, mỗi cử động đều mang lại đau đớn.
Hơn hai mươi phút sau, tôi ngửi thấy một mùi xác chết nồng nặc.
Tôi mượn ánh trăng nhìn chằm chằm thật kỹ. Phía trước là một mảnh đất mọc đầy ngải cứu.
Những cây ngải cứu này cao hơn bình thường, rậm rạp che khuất tầm nhìn phía trước.
Mùi xác thối toả ra từ chính đám ngải cứu này.
Tôi dừng chân không muốn đi vào đó.
Thằng bé nắm tay tôi không buông, ú ớ ra hiệu cho tôi phải băng xuyên qua khoảnh đất này.
“Tìm! Nhất định phải tìm cho ra chúng nó!”
Tiếng người dân trong thôn vang lên từ đằng xa.
Tôi nhìn thấy ánh lửa từ bó đuốc của bọn họ.
Thằng bé lập tức nhảy người lên đè vai tôi xuống.
Đằng sau là một đám ăn thịt người, tôi không dám dãy dụa phản kháng gì, theo thằng bé chen vào bụi ngải cứu.
Đi được chừng năm hay sáu mét, tôi dẫm phải thứ gì đó mềm mềm dính dính.
Póc.
Một tiếng nổ vang lên.
Tôi cứng đờ run rẩy cúi đầu.
Thế là, tôi thấy được một khung cảnh mà cả đời tôi cũng không thể nào quên.
Tôi dẫm lên một cánh tay.
Cánh tay này đã trương phình lên rồi, nó tím xanh mập mạp.
Cú giẫm nhẹ của tôi khiến chất dịch phân hủy gây áp lực xé toạc lớp da bao bọc bên ngoài, bắn tung toé…
10.
Tôi hoảng đến đứng không vững, ngã nhào trên mặt đất.
Thế là càng ‘được’ tiếp xúc gần gũi với thi thể này.
Đây…
…là em gái tôi!
Tôi mở to mắt nhìn kỹ, chỉ thấy như có bông tắc trong họng, muốn khóc cũng không khóc ra nổi.
Rõ ràng trước nửa đêm tôi còn thấy nó có thể mở mắt.
Sao bây giờ nó đã chết rồi?
“Ư ư.”
Thằng bé ú ớ dồn dập, ra sức kéo tay tôi, hiển nhiên là muốn tôi rời đi càng sớm càng tốt.
Cùng lúc đó, sau lưng vang lên tiếng hô hoán của đám người trong thôn: “Ở đây!”
Không còn thời gian cho tôi đau buồn hay do dự nữa!
Tôi mím chặt môi, hít một hơi sâu chạy theo sát thằng bé.
Lá ngải cứu mềm mại thường ngày giờ sắc bén không ngờ, chúng sượt qua mặt tôi, hai gò má liên tục đau nhói.
Nhưng tôi không quan tâm nữa rồi.
Tôi chạy băng băng nối gót theo thằng bé. Những bó đuốc lập loè một mực dí sát nút đằng sau.
Xuyên qua được bụi ngải cứu bụi thì đập vào mắt tôi là một hẻm núi.
Tôi ngơ ngác nhìn sang thằng bé.
Nó dẫn tôi tới đường chết ư?
Thằng bé chỉ vào vách núi dựng đứng, kêu ú ớ.
Tôi hơi do dự.
Chẳng lẽ nhảy xuống mới là đường sống?
“Bọn chúng ở đây!”
Tiếng gào của người trong thôn truyền đến.
Tôi thở hổn hển. Đám người giơ cao bó đuốc vây lấy tôi và thằng bé như Zombie.
Trong mắt thằng bé lộ vẻ lo lắng, nó đẩy mạnh tôi đến bên bờ vực.
“Nhất định không thể để cho cừu chạy mất!”
Người trong thôn chạy về phía tôi.
Hiện tại tôi không đường lui nào nữa.
Bị bọn họ bắt được thì tôi chỉ còn nước chết!
Đã thế vậy không bằng tôi tự nhảy xuống vách núi chết quách cho xong!
Nghĩ đến đây, tôi ngồi xổm xuống, sờ mặt thằng bé: “Em muốn nhảy xuống cùng chị không? Bọn họ bảo em là Quỷ, bọn họ mà bắt được em thì em cũng không sống nổi.”
Thằng bé lắc đầu.
Tôi không nói tiếp nữa.
Mắt thấy một kẻ sắp lao tới chộp tôi, tôi không quay đầu lại gieo mình xuống vách núi.
……
Tôi không chết.
Dưới vách núi là một đầm nước sâu.
Tuy có nước đỡ nhưng lực xung kích vẫn làm lưng tôi bị thương.
Tôi nỗ lực bơi vào bờ.
Bò rạp trên nền đất ẩm ướt lầy lội, tôi thở phì phò từng hơi.
Hay lắm, tôi sống rồi.
Thế thì thôn này phải chết!
……
11.
Ba ngày sau.
Mấy chiếc xe khách chở lính đặc công vũ trang hạng nặng tiến vào thôn Trúc.
Trong thôn có cả thảy 49 hộ dân.
Đám người này bị bắt với tội danh cấu kết với nhau cố ý giết người.
Trong đó, hiệu trưởng là kẻ đầu sỏ của tổ chức phạm tội này, bị phán tử hình.
Trong nhà tù, ông ta trở nên già đi nhanh chóng, trông già hơn cả tuổi thật của mình.
Đeo còng số tám sáng loáng trên tay mà ông ta vẫn đang không ngừng bao biện: “Tôi không có giết người, tôi chỉ giết cừu thôi mà!”
Sau khi Hiệu trưởng bị bắt, tôi mới biết được người dân thôn Trúc là con cháu đời sau của đám người chạy nạn khi quân phiệt hỗn chiến thời dân quốc.
Đám người này rất ngu muội, họ cho rằng bị bệnh thì chỉ cần ăn bánh bao dính máu người là sẽ khỏi.
Về sau, có một lần người ngoài vô tình lầm đường nên xông vào thôn Trúc.
Trùng hợp lúc ấy con trai của trưởng thôn bấy giờ đang bệnh nặng, thế là trưởng thôn tàn nhẫn sát hại người lạc đường kia.
Càng trùng hợp chính là, ăn xong đồ ăn làm từ máu người thì con trai trưởng thôn khỏi bệnh luôn.
Từ đó về sau, người dân thôn Trúc càng mê tín hơn, cũng càng tin chắc tín niệm rằng máu tươi của người ngoài thôn có hiệu quả chữa trị bệnh tốt hơn.
Loại tập tục ngu muội ghê tởm này bắt đầu càng ngày càng nghiêm trọng.
Thậm chí sau này còn phát triển đến mức việc giết ‘cừu’ là nghi thức cần phải được trẻ vị thành niên hoàn thành.
Con trai hiệu trưởng không chịu giết ‘cừu’ nên bị toàn thôn phỉ nhổ, gọi là Quỷ Bất Tường.
Hiệu trưởng đã tự tay cắt lưỡi thằng bé để trấn an lòng dân.
Nhưng trong lòng tôi cứ thắc mắc mãi.
Thứ nhất, lúc ấy tôi đúng là đã nhìn thấy em gái uống máu xong thì mở mắt.
Thứ hai, hiệu trưởng ở trong thôn rõ ràng trông chỉ khoảng năm mươi tuổi nhưng sang đến nhà tù thì trông lại già hơn bảy mươi?
Sau khi tôi theo một đám cảnh sát vào thôn Trúc lần nữa thì đã tìm ra đáp án cho hai thắc mắc này .
Em gái tôi chết vì mất máu quá nhiều.
Sau khi chết nó vẫn mở mắt ra là bởi cơ bắt của người chết ở trạng thái mất khống chế, cho nên là tình cờ thôi.
Về phần nguyên nhân hiệu trưởng trông trẻ thì là do ông ta uống nhiều máu hơn người khác.
Trong thôn Trúc có rất nhiều ngải cứu và một loại cỏ trông không khác ngải cứu là mấy. Trên thực tế, ngửi nhiều loại cỏ này sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác.
Cỏ này dạ dày người không tiêu hoá được và sẽ thải ra thành những hạt trắng li ti không thể nhìn thấy bằng mắt thường trên da.
Máu người có tác dụng vận chuyển những hạt này, hiệu trưởng uống máu người nhiều nhất nên hạt trắng phủ đầy da của ông ta, trông trắng trẻo trẻ trung hơn chút.
Cái này giống với việc các phu nhân thời xưa dùng thủy ngân dưỡng da mặt.
Cảnh sát khiêng thi thể đã phân hủy nặng của em gái tôi ra khỏi bụi ngải cứu.
Đầu và cổ của nó gần như đứt lìa.
Nhưng vẫn còn gắn với nhau bằng chỉ khâu màu trắng.
Tôi cắn môi mãi không nhả, nước mắt rơi lã chã…
Sau khi rời thôn Trúc, tôi đi tìm hiệu trưởng.
Tôi hỏi ông ta, đã giết chết em gái tôi rồi còn khâu cổ nó lại, thậm chí còn rót máu vào miệng nó làm gì?
“Để cho mày biết sự lợi hại của máu ‘cừu’, từ đó thuận theo tao, ở lại thôn Trúc mãi mãi chứ làm gì.”
Hiệu trưởng cười ha ha. Mặt ông ta đã được rửa ráy sạch sẽ, giăng đầy nếp nhăn và đốm đỏ.
Ông ta nói: “Tại thôn Trúc ấy à, chỉ cần uống máu ‘cừu’ đến từ ngoài thôn là lập tức có thể khởi tử hồi sinh.”
“Buổi tối hôm đó mày thấy rồi còn gì, em gái mày uống xong máu của chính nó thì mở mắt ngay.” Ông ta nói tiếp: “Máu của ‘cừu’ từ ngoài thôn quá khan hiếm. Nếu không phải thế thì tao sẵn lòng cho em gái mày uống thêm chút máu của chính nó. Đảm bảo có thể đứng lên liền.”
Tôi không nói gì thêm, quay người rời đi.
Qua buổi chung thẩm, hiệu trưởng bị tuyên án tử hình.
Ông ta đã phải trả giá cho lỗi lầm của mình.
Đó là bị tiêm thuốc vào tĩnh mạch ở khuỷu tay.
Nghe nói, trước khi ông ta chết vẫn một mực la hét muốn uống một bát máu ‘cừu’.
Ông ta nói, uống được máu ‘cừu’ thì bản thân sẽ sống lại.
Nhưng ông ta sai rồi.
Máu ‘cừu’ không phải thuốc tiên.
Ông ta vĩnh viễn không thể mở mắt ra được nữa.
(Hết)
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3