Andrew lắc đầu, trước giờ chưa từng có ai nói với hắn điều đó.
Hứa Gia Văn nhìn thấy chỉ biết cười nhẹ một tiếng rồi lắc đầu: “Bảo sao… Andrew tôi nghĩ anh nên tập cách buông bỏ, có rất nhiều thứ một khi đã đánh mất sẽ không bao giờ có thể tìm lại được.
“Không, ta nhất định sẽ không để em rời xa ta!”
Andrew vẫn thật cố chấp.
Nói không chừng sau khi cậu chết đi, hắn lại thực hiện những lần triệu hồi điên rồ đó, tiếp tục đưa cậu hoặc cũng có thể là kiếp sau của cậu trở lại đây làm một vòng lặp không hồi kết.
Nghĩ thôi cũng đã đủ cảm thấy đáng sợ.
Hứa Gia Văn không muốn phải cùng hắn nói tiếp về vấn đề này, thay vì cứ dây dưa cùng một kẻ cố chấp như hắn chẳng thà cậu chọn cách im lặng.
Nhận thấy cơ thể mình sắp không xong, cậu muốn tranh thủ chút thời gian ít ỏi cuối cùng này để hỏi hắn thêm một lần nữa về nỗi khúc mắc trong lòng mình bấy lâu.
“Tôi có thể hỏi anh một câu không?”
“Em nói đi, ta vẫn luôn lắng nghe.”
“Anh… vẫn còn xem tôi là James sao?”
Andrew hơi sững người nhìn cậu bằng đôi mắt u sầu, vậy ra cho đến tận bây giờ, cậu vẫn nghĩ mình là thế thân của James.
“Em không phải James, em là Hứa Gia Văn, là Văn của riêng mình ta. Và ta yêu em Văn à, hiện tại và cả tương lai ta đều muốn dành cả thể xác cùng linh hồn này để yêu em.” Hắn trông cực kỳ nghiêm túc khi nói ra câu này, cứ như đang sợ cậu sẽ tiếp tục hiểu lầm vậy.
Hứa Gia Văn ngẩn ra sau câu nói, kế đến lại nở một nụ cười như ý: “Vậy sao… thực ra thì tôi cũng giống anh, cũng như vậy. Sau cùng, cảm ơn anh vì tất cả Andrew.”
Và còn tạm biệt…
Tiếc là thời gian chẳng cho cậu kịp thốt ra lời từ biệt, cơ thể cậu không hề báo trước vỡ tan ngay trước mắt hắn, tựa như không muốn để lại cho hắn bất kỳ thứ gì, những mảnh vỡ ấy bỗng dưng lóe sáng lên rồi dần biến tan vào trong hư vô.
Andrew gần như phát điên, điên cuồng đưa tay gom lấy những mảnh vỡ ấy để cất giữ, nhưng hắn không thể, tay hắn chỉ vừa chạm được đến nó đã nhanh chóng biến mất như đang trêu đùa hắn trong nỗi tuyệt vọng cùng cực.
Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên quay ngoắt sang nhìn hai kẻ mang tư thế xem kịch đứng cách đó không sao, gương mặt chứa đầy sát ý trong đầu liên tục lặp lại câu nói “giết hết tất cả bọn chúng”.
Trên tay Andrew không biết từ đâu hiện lên một thanh lưỡi liềm vẫn còn rướm đầy máu tươi tanh tưởi, xung quanh hắn theo đó cũng mơ hồ được bao bọc bởi một màu đỏ sẫm nhanh chóng lao về phía họ như muốn cùng sống cùng chết ngay tại mảnh đất hoang vu này.
Cuối cùng không rõ điều gì đã xảy ra sau đó, thời gian chỉ vừa vặn trôi qua trong vài giây tích tắc khu rừng ấy đã vang lên một tiếng nổ lớn kinh động đến mười một vị trưởng lão cùng toàn thể tộc nhân ma cà rồng đang sống ẩn sâu bên trong khu rừng đen…
[…]
Trong phòng bệnh ngập tràn mùi thuốc sát trùng, Hứa Gia Văn dần mở mắt tỉnh lại, cậu hết đưa mắt nhìn lên trần nhà trắng lại mờ mịt nhìn đến khung cảnh xung quanh.
Đây hình như là bệnh viện?
Nhưng chẳng phải ở thế giới này cậu đã…
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh vội mở ra cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Chu Chí Tâm chỉ vừa mới rời phòng cách đây không lâu để thảo luận với bác sĩ về tình trạng của cậu, ông ấy nói rằng ba ngày sau bệnh viện sẽ tiến hành rút ống thở nếu cậu vẫn không tỉnh lại, thế nhưng ngay lúc này đây lại có thể tỉnh lại, đối với anh đúng thật là kì tích.
“Cuối cùng cũng chịu tỉnh, cậu có biết tớ đã lo lắng thế nào khi nhìn thấy cậu bất tỉnh trong nhà không?” Anh nhanh bước lại giường ấn chuông gọi bác sĩ đến để kiểm tra cho cậu, trong thời gian chờ đợi, anh lại lên tiếng trách móc: “Cậu đã hôn mê gần một năm trời rồi đó Văn à.”
Hứa Gia Văn vẫn nằm yên đó, ánh mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà, ít lâu sau cậu mới nhìn anh hỏi: “Tớ đã ngủ lâu đến vậy sao?”
Dù không chính xác, nhưng cậu nhớ quãng thời gian mình ở bên cạnh hắn thậm chí còn chưa đến hai tháng, vậy mà ở đây đã trôi qua gần một năm trời.
Lâu thật, mọi chuyện xảy ra với cậu thật giống như một giấc mơ dài.
“Loại chuyện này, tớ còn có thể nói dối cậu sao?”
Cũng phải, nói không chừng trong đoạn thời gian này cũng chính anh là người đã luôn túc trực bên cạnh chăm sóc cậu cũng nên.
“Thời gian này tớ làm phiền cậu nhiều rồi.”
Hứa Gia Văn còn muốn hỏi anh, không biết thời gian này mẹ cậu có ghé đến đây thăm cậu không, thế nhưng câu hỏi lại nghẹn ứ lại ở cổ không thể nào thốt lên được.
Cậu vốn biết rõ câu trả lời mà, đúng không?
Cậu trầm mặc, dù cho cậu có ra sao thì bà vẫn không muốn quan tâm đến cậu dù chỉ là một chút, cũng không biết đoạn tin nhắn đó bà rốt cuộc đã đọc được hay chưa.
Chu Chí Thiên tám chín phần đoán ra được cậu đang suy nghĩ gì vào lúc này, nét mặt anh muốn nói lại thôi, chỉ sợ khi nói ra mọi chuyện lại phũ phàng đến mức khiến cậu đau lòng.
Cuối cùng sau khi nghe thấy tiếng ho khan vang lên trong phòng anh mới đỡ cậu ngồi dậy, dùng gối nằm kê ra sau lưng để cậu thoải mái tựa vào, tiếp đến lại tiến đến ân cần rót đem đến cho cậu một ly nước.
Đột nhiên bên ngoài hành lang vang lên một loạt những tiếng “lộp bộp” ngày một đến gần hơn với phòng bệnh, cánh cửa thô bạo bị người đẩy ra, như một cơn gió, người trước mắt đã xông thẳng vào và lao đến ôm chặt lấy cậu.
Hứa Gia Văn ban đầu là sững sốt trước hành động của người lạ mặt, còn đang có ý định đẩy người trước mặt mình ra bên tai lại nghe thấy hắn lẩm bẩm.
“Văn, Văn của ta…” Vẫn là giọng nói trầm thấp đầy quen thuộc ấy.
Cậu khựng lại, kinh ngạc nhìn đến gương mặt của người vừa đến.
Là Andrew, tại sao hắn lại có thể có mặt ở đây?
“Sao anh…” Cậu kinh ngạc đến mức lời muốn nói ra cũng không thể thốt lên thành tiếng.
Tại sao hắn lại có thể xuất hiện ở đây?
Andrew vui mừng nhìn cậu, cánh tay đang ôm lấy cậu ngày một siết chặt hơn, hắn cúi đầu thủ thỉ bên tai một câu rất nhỏ nhưng lại vang rõ mồn một trong đầu cậu.
“Cuối cùng ta cũng tìm thấy được em rồi, Văn của ta.” Lần này, hắn chắc chắn sẽ không để một ai có khả năng ngăn cản họ ở bên nhau.
[HOÀN CHÍNH VĂN]
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3