Chương 10: Đến lượt anh


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác

Đến văn phòng, Lý Thiếu Tranh bắt đầu xé rách quần áo của tôi, lúc này tôi lại rất bình tĩnh, giãy giụa sẽ chỉ làm cho anh ta càng điên cuồng hơn.

“Khắp nơi này đều là camera, Lý Thiếu Tranh, hiện giờ anh bị nghi ngờ quấy rối tình dục. Nhưng nếu anh cưỡng gian tôi thì tính chất sẽ không vậy nữa.”

Lý Thiếu Tranh tát tôi một cái: “Con đàn bà thối tha, mày có gan nói việc này à, nếu không phải mày thì tao có thể bị giam giữ sao? Đừng tưởng rằng không có chồng mày ở đây thì muốn làm gì thì làm. Mày có tin không, cho dù tao thật sự chơi mày, thằng đấy cũng không dám nói gì!”

“Tôi tin, nhưng anh không cần thiết phải làm vậy để trút giận, quá nhiều rủi ro. Tôi biết anh muốn gì, tôi có thể cho anh những gì anh muốn.”

Cuối cùng Lý Thiếu Tranh dừng động tác lại, lúc này tôi chỉ còn mỗi quần lót, tôi không dám lộn xộn, chỉ chậm rãi dùng tay tìm kiếm có gì bên cạnh để phòng thân không.

“Mày nói xem tao muốn gì?” Lý Thiếu Tranh đưa tay sờ mặt tôi, tôi ghê tởm buồn nôn, nhưng lại giả vờ bình tĩnh.

“Vị trí tổng giám đốc và một nửa cổ phần của công ty.”

Anh ta cúi đầu liếm khuôn mặt tôi: “Chỉ dựa vào mày? Đừng đùa nữa.”

Tôi không biết mình nắm được cái gì chỉ cảm thấy thứ trong tay hơi nặng, không hề suy nghĩ mà vung về phía đầu anh ta. Lý Thiếu Tranh khó tin nhìn tôi, sau đó sững sờ ngã xuống đất, tay tôi dính đầy máu, tác phẩm điêu khắc rơi xuống đất, phát ra tiếng vang kinh khủng, cả người tôi run rẩy nằm tê liệt trên mặt đất.

Đúng lúc này di động vang lên, tôi run rẩy thò tay vào túi áo khoác gió lấy điện thoại ra, sau khi ấn nhận máy giọng nói dịu dàng của Diệp Cẩm Trình vang lên khiến tôi cảm thấy yên tâm hơn một chút.

“Vở kịch sắp bắt đầu rồi, sao cô còn chưa đến?”

Tôi cầm điện thoại bật khóc, run rẩy nói: “Tôi giết người…”

Diệp Cẩm Trình đến đây rất nhanh, tôi ngồi trùm áo khoác gió dưới đất, ngay cả sức lực đứng dậy cũng không có. Anh ấy ngồi xổm xuống ôm lấy tôi: “Không sao, không sao cả. Anh ta còn chưa chết, tôi đã gọi 110, bọn họ sẽ gọi xe cấp cứu đến. Đừng sợ, tôi ở bên cô, không sao cả.”

Tôi không dám nhìn Lý Thiếu Tranh trên mặt đất, sợ hãi kinh hoàng mà nhào vào lồng ngực Diệp Cẩm Trình khóc lớn. Mãi cho đến khi cảnh sát đến tôi vẫn chưa lấy lại được tinh thần, anh ấy ôm tôi lên xe cảnh sát, ở bên cạnh tôi khi ở đồn cảnh sát lấy lời khai.

Tôi vốn tưởng rằng mình đã đánh chết Lý Thiếu Tranh, đầu óc lúc ấy trống rỗng, khi Diệp Cẩm Trình nói anh ta chưa chết tôi cảm thấy vừa may mắn lại sợ hãi. May mắn là tôi chưa giết người, sợ hãi là vì anh ta nhất định sẽ không tha cho tôi.

Theo lý thuyết lúc này anh ta nên ở trại tạm giam, nhưng đã được thả ra, có lẽ đã sử dụng một số mối quan hệ của chú mình.

Diệp Cẩm Trình đưa tôi về nhà, đỡ tôi ngồi trên ghế sofa.

“Không sao, cô nghỉ ngơi cho tốt.” Anh ấy xoay người định đi, tôi lại giữ chặt anh ấy lại, tôi biết như vậy không nên, tôi không nên xem anh ấy như cọng rơm cứu mạng, nhưng lúc này tôi đã không còn quan tâm được nhiều nữa, tôi chỉ không muốn ở một mình, không muốn sau khi trải qua những chuyện này, chỉ có một mình vượt qua bóng đêm đáng sợ.

“Tôi chỉ là muốn đi rót cốc nước cho cô, yên tâm, hôm nay tôi sẽ không đi, sẽ ở lại với cô.”

Tôi buông tay ra: “Anh ngồi với tôi một lúc, tôi không muốn uống nước.”

Anh ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi dựa vào vai anh ấy, không muốn nghĩ gì nữa, cái gì cũng không muốn nói, nước mắt lại không khống chế được chảy xuống. Tôi không biết tôi đang khóc cái gì, là khóc vì chuyện tối nay hay là vì Thẩm Du đã ruồng bỏ tôi.

Khóe mắt nhìn thấy cây đàn cello trong góc, tôi đứng dậy chậm rãi đi đến cầm lấy đàn cello hung hăng đập xuống đất, một tiếng động lớn vang lên.

“Đừng như vậy, cô cẩn thận không tự làm bị thương.” Diệp Cẩm Trình đoạt lấy đàn cello trong tay tôi.

“Tại sao người chết kia không phải tôi, không bằng tôi chết đi cho rồi, chết đi thật tốt…” Tôi điên cuồng hét lên, Diệp Cẩm Trình buông đàn ra, ôm tôi vào lòng.

“Đừng nói như vậy, đừng nghĩ những chuyện này nữa, hiện giờ cô đừng nghĩ gì cả.”

Tôi không biết mình khóc bao lâu, vẫn luôn khóc cho đến khi đầu ong ong, sau đó kiệt sức mà ngừng khóc. Diệp Cẩm Trình lau nước mắt cho tôi: “Muốn khóc thì cứ khóc đi, cứ phát tiết ra.”

Tôi giữ chặt bàn tay đang lau nước mắt cho mình: “Anh nói xem, là mọi người đều bi thảm như vậy hay chỉ có mình tôi.”

“Trên đời này nhất định còn có nhiều người càng bi thảm hơn cô.”

“Tôi mệt quá.”

“Mệt thì ngủ đi.”

Tuổi tác tăng lên không làm cho người ta thông minh hơn mà sẽ làm cho nó dễ dàng tin tưởng người khác hơn. Lâm Tân đã dạy tôi không nên dễ dàng tin vào đàn ông và tình yêu, bây giờ tôi đã học được thêm một sự thật nữa: Đừng đánh giá thấp bản chất con người, bạn sẽ không bao giờ biết những người xung quanh bạn sẽ làm những chuyện vô giới hạn nào.

Tôi bắt đầu nghi ngờ mọi thứ xung quanh, nghi ngờ năm tháng tôi từng trải qua, nghi ngờ mọi thứ tôi gặp trong tương lai, không ai xứng được yêu thương và tin tưởng kể cả bản thân tôi.

Diệp Cẩm Trình ở nhà tôi một đêm, sau khi tỉnh táo lại tôi rất hối hận vì hành động đêm hôm qua. Chúng tôi có thể đi ăn cơm, đi xem kịch, đi nói chuyện phiếm linh tinh với nhau là bởi vì tôi rất cô đơn, tôi cần có một người làm bạn, huống chi người này lại vừa đẹp trai vừa dịu dàng.

Nhưng anh ấy lại vô tình xâm nhập vào cuộc sống tồi tệ bẩn thỉu của tôi, làm tôi cảm thấy rất tuyệt vọng. Tôi quyết định trục xuất anh ấy ra khỏi cuộc sống của mình.

“Tôi qua cảm ơn anh, nếu không có anh tôi không biết tôi sẽ làm gì nữa.”

“Đừng khách sáo như vậy, tôi cũng không làm được gì cả.”

“Không, anh đã làm rất nhiều. Dù sao tôi cũng thật sự cảm ơn anh. Nhưng chúng ta sau này đừng bao giờ gặp lại nữa, tôi cũng không học cello nữa, vì vậy cảm ơn anh, không chỉ ngày hôm qua mà còn trước đó anh đã dạy tôi.”

Rõ ràng anh ấy không mong đợi tôi nói như vậy: “Tôi sẽ không hỏi về việc học cello của cô. Nhưng chúng ta vẫn có thể gặp nhau, đi ăn cơm và xem kịch cùng nhau.”

“Tôi xin lỗi, tôi cảm thấy chúng ta không gặp lại mới tốt. Hy vọng anh có thể hiểu!” Tôi mở cửa, anh ấy hơi do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn tiêu sái ra khỏi cửa.

Tôi cảm thấy tôi nên tiếc nuối và bi thương, bởi vì đã lâu rồi tôi không động lòng với một người đàn ông nào. Nhưng tôi biết tôi không thể, bây giờ không phải lúc làm việc này, tôi có quá nhiều việc phải làm, về quá khứ tôi không muốn biết câu trả lời nữa, nhưng cũng không có nghĩa chúng nó sẽ trôi qua. Những người đã làm tổn thương tôi, tôi sẽ trả lại họ gấp trăm ngàn lần!

Sau một đêm lăn lộn, sắc mặt tôi tiều tụy đi nhiều, tôi trang điểm cho mình thật đậm, trông mang một khí chất khác.

Đầu tiên tôi đến công ty trích xuất một bản sao CCTV cho cảnh sát, một bản sao khác gửi cho Phạm Phạm, muốn cô ấy xử lý khuôn mặt tôi một chút rồi đăng lên mạng.

“Tên súc sinh! Cô có chắc muốn đăng nó lên mạng không? Điều này có thể sẽ khiến cô bị tổn thương lần hai, cô không sợ sao?”

“Nếu không làm lớn mọi chuyện lên ai biết được ngày nào đó anh ta lại được thả ra.” Tôi đã đánh giá thấp bối cảnh chú anh ta, thảo nào Lâm Tân lại muốn ra vẻ đáng thương ở trước mặt anh ta.

Nhưng lúc này tôi muốn Lý Thiếu Tranh sau khi bị bắt giam thì không thể ra được nữa, đừng nói là chú anh ta, dù có ông trời đến cũng không làm gì được. Cho dù tôi phải đối mặt với bạo lực mạng cũng không tiếc, dư luận là một con dao hai lưỡi, tôi đã sẵn sàng sử dụng nó, cũng chuẩn bị bị tổn thương bởi nó.

Làm xong mọi thứ, tôi nhắn tin cho Lâm Tân, thông báo về việc Lý Thiếu Tranh đã làm gì với tôi. Anh ta nhanh chóng gọi video đến, lo lắng quan tâm nhìn tôi.

“Em đợi anh về, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Anh ta nói.

“Vâng, em đợi anh.” Trước kia tôi quá nhân từ, làm việc dây dưa không dứt khoát, lo trước lo sau, lần này tôi sẽ không để những người này có bất kỳ cơ hội hít thở nào. Sau Lý Thiếu Tranh chính là anh, Lâm Tân, anh cứ chờ đi!

Sau khi video đăng lên, đương nhiên sẽ tạo ra sóng to gió lớn, Lâm Tân ở bên kia đại dương cũng rất nhanh đã biết được chuyện này, không thể hiểu nổi hành động của tôi.

“Có phải em điên rồi không? Sao có thể công bố video ra, em không sợ về sau bị người ta chỉ trích sao?”

“Người làm sao không phải em, sao em phải sợ. Nếu mỗi người bị hại đều nơm nớp lo sợ cụp đuôi mà sống thì không phải càng cổ vũ khí thế cho người gây ra bạo lực sao? Từ trước đến nay Lý Thiếu Tranh sống kiêu ngạo, không phải do những kẻ hèn nhát như anh dung túng sao? Lâm Tân, điều gì cũng có thể chịu đựng nhưng chuyện này là không! Lần này anh ta vào đó đừng hòng ra nữa, không những anh ta mà chú anh ta giúp anh ta, cũng đừng hòng sống yên!”

Tôi biết một chuyện của Lý Thiếu Tranh là không đủ, tôi muốn cho tất cả mọi người biết, nén giận sẽ chỉ làm cho mình lần lượt bị tổn thương, chúng ta phải đứng lên, không chỉ làm cho Lý Thiếu Tranh vĩnh viễn không có ngày trở mình mà còn những quan chức chính phủ đáng ghét luôn che chở cho anh ta nữa.

Chỉ là tôi vẫn đánh giá thấp bản chất xấu xí của con người, một số người có thể từ bỏ bất cứ thứ gì trước lợi ích. Dư luận trên mạng không thể kiểm soát, sau khi chú của Lý Thiếu Tranh bị đưa ra ngoài, anh ta để lại di thư trong trại tạm giam, thừa nhận quấy rối tình dục, thậm chí cưỡng hiếp phụ nữ, sau đó sợ tội tự tử.

Anh ta vừa chết, không ai sẽ tiếp tục truy cứu nữa, di thư anh ta viết cưỡng hiếp phụ nữ lập tức gây nên sóng gió mới trên mạng, chính là về chuyện tôi bị Lý Thiếu Tranh cưỡng hiếp.

Cuối cùng tôi đã đánh giá thấp năng lực của chú anh ta, ông ta không chỉ giết chết cháu trai mình trong trại giam mà còn hắt chậu nước bẩn lên người tôi. Không ai quan tâm sự thật thế nào, họ chỉ thích tin tức kích thích như vậy, để đáp ứng tâm lý vặn vẹo của họ.

“Lâm Tân chuẩn bị về nước rồi, tôi gửi cho anh ta một email, có lẽ anh ta sẽ sớm chuyển bitcoin. Nhưng phía cô phải làm sao bây giờ?”

“Tôi biết các cô thường giúp một số phu nhân nhà giàu hoặc quan chức điều tra xem chồng họ ngoại tình hay không, tôi biết trong đó có phu nhân của cục trưởng Lý hay không.”

“Tôi không thể tiết lộ với cô những điều này.”

“Vậy là có, nếu không thì cô nói thẳng không có là được.”

Phạm Phạm nhấc điện thoại lên gọi đi, sau khi cúp máy cô ấy gửi cho tôi một vị trí.

“Lý Thiếu Tranh có một căn nhà dưới tên mình, bên trong có một sinh viên đại học trẻ tuổi xinh đẹp không có quan hệ gì với anh ta.”

“Cảm ơn.”

“Cô không cần cảm ơn tôi, xem như tôi nợ cô. Trước đây khi cô nói khi tôi tìm cô là vì muốn cứu cô ra khỏi hố lửa, cô nghĩ sai rồi, tôi không cao thượng như vậy. Đối với tôi, cô là một phần của trả thù.”

Tôi nhìn bóng lưng rời đi của Phạm Phạm, lại nhớ đến Thẩm Du, nếu lúc trước cô ấy và Lâm Tân ở bên nhau, Lâm Tân còn có thể như vậy không?

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé



Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!