Chương 13: Một ván cờ quyết định sống chết


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác

Phạm Phạm vẫn luôn chờ mọi người rời đi rồi mới vào bệnh viện gặp tôi. Cô ấy cải trang thành y tá, giả vờ đo huyết áp cho tôi.

“Luật sư đã giúp tôi đánh lạc hướng những cảnh sát đó, chúng ta chỉ có năm phút. Trước hết, cô nói với tôi, cô thật sự bị mất trí hay giả vờ?”

Phạm Phạm nghiêm túc đứng đó chờ đợi làm tôi buồn cười: “Lúc đầu tôi cũng rất mơ hồ, sau đó đơn giản tương kế tựu kế. Nhưng tôi cũng chỉ có thể tranh thủ được thời gian hai ngày, hiện giờ cô điều tra được cái gì rồi?”

“Tôi lấy được máy tính của cô rồi, có nhiều thứ bị xóa bên trong, vẫn đang phục hồi dữ liệu. CCTV ngày Lý Hân Dĩnh kết hôn chúng tôi cũng có được rồi, chỉ là mấy ngày trước mạch điện của khách sạn xảy ra vấn đề, vẫn luôn chưa sửa, bãi đỗ xe và vài nơi không dùng được CCTV. Tôi tin mọi chuyện không phải trùng hợp, cho nên chúng tôi hack vào hệ thống của bọn họ, lấy được camera theo dõi một tuần trước hôn lễ. Chỉ là lượng công việc quá lớn, không thể nhanh chóng tìm ra thứ hữu ích.”

Lần này ông trời đã định sẵn muốn giết chết tôi, tôi nhớ lại mọi chi tiết ngày hôn lễ đó, thật sự không tìm được bất kỳ kẻ nào chứng minh mình không giết Lý Hân Dĩnh.

“Nhưng có một tin tức tốt là, Dư Tuấn không tin cô giết người, anh ta cùng chúng tôi tìm chứng cứ chứng minh cô trong sạch.”

Tôi không quá lạc quan: “Nhưng cô có nghĩ hay không, lỡ như anh ta là hung thủ thì sao?”

“Không thể nào, nếu anh ta thật sự muốn giết Lý Hân DĨnh thì đã ra tay từ lâu rồi, sao phải vào lúc này. Hơn nữa, cô và anh ta không có thù, cho dù anh ta giết người cũng không cần phải hãm hại cô, hãm hại Lâm Tân không phải càng tốt hơn sao?”

Tôi xua tay nói: “Tôi không phải nghi ngờ anh ta nhưng bây giờ tôi thật sự không dám tin ai. Cô sẽ không hiểu cảm giác này đâu, hiện giờ tôi giống như cá trong chậu nước, lúc nào cũng có thể bị giết, tôi không dám mạo hiểm.”

“Nhưng bây giờ tình huống của cô chỉ có thể tìm đường lui trong chỗ chết.”

“Làm sao để tìm đường sống trong chỗ chết, cô nói đi?”

Phạm Phạm bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi còn chưa nghĩ ra.”

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Phạm Phạm lấy ra mấy viên thuốc: “Mỗi ngày một viên, nó sẽ làm cho nhiệt độ của cô thấp đi, nôn mửa, dừng thuốc thì sẽ dần chuyển biến tốt hơn. Tôi cần thêm thời gian, cô chỉ có thể chịu khổ.”

“Cảm ơn, tôi chỉ còn lại cô thôi.” Tôi chân thành cảm ơn cô ấy, cô ấy thật ra không cần phải giúp tôi, nhưng ngay từ lúc tôi gặp rắc rối, cô ấy đã cố gắng hết sức để cứu tôi.

Thật không may, ông trời không muốn cho tôi quá nhiều thời gian, xét nghiệm DNA đã có, phù hợp với DNA của tôi đến 99,9999%…

Tống Thành Kiệt tới đưa bữa tối cho tôi, tôi đưa quyển sách đã đọc xong cho anh ta: “Tôi đọc xong rồi, còn quyển khác không?”

“Thật sự là cô giết sao?” Cậu ta sững sờ nhìn tôi.

“Tôi cười: “Không phải.”

“Hai ngày trước mất trí nhớ là cô giả vờ?”

“Ngay từ đầu không phải, nhưng sau đó là đúng.”

“Viêm dạ dày cấp tính thì sao?”

“Không thể nói!”

“Vì cô mà tôi bị lãnh đạo mắng một trận.”

“Thật sự xin lỗi, tôi cũng chỉ muốn tìm một nơi an toàn.”

Cậu ta im lặng một lát, sau đó cúi đầu dọn cơm cho tôi, rất nhẹ nhàng đáp: “Tôi tin cô.”

“Cái gì?”

“Tôi xin cô không giết người.”

Tôi rất kinh ngạc: “Tại sao?”

“Tôi có thể nhìn ra một người có nói dối hay không. Lần đầu tiên cô đi báo án, cô khóc lóc với chồng cô là giả, chồng cô đối với cô cũng là hư tình giả ý. Lần thứ hai, Phương Quỳnh mất tích, cô đi cùng một người đàn ông khác, hai người là thật. Lần thứ ba, cô nói ngày đó cô đi giày đế bằng, cô không giết người cũng là thật.”

Cậu ta nói rất hỗn loạn nhưng tôi lại nghe hiểu, trong lòng sinh ra tia hy vọng, nếu thật sự có người có thể rửa được hiềm nghi của tôi, là cậu ta sao?

“Cô có từng đắc tội với ai không?”

Tôi gật đầu: “Sao thế?”

Truyện được đăng tải duy nhất ở wattpad @cigarred242. Những trang khác đều là ăn cắp!!!

“Mọi chứng cứ đều chỉ về cô, vụ án đã được đình chỉ để điều tra, tiếp theo sẽ thẩm vấn cô. hơn nữa, cho dù cô có khai hay không thì cuối cùng vẫn có thể định tội cô. Cô không thể nào cứ tiếp tục giả bệnh được, chỉ cần cô vào sở cảnh sát, sớm hay muộn đều sẽ phải khai…”

Thật là tàn nhẫn, đây là muốn đẩy tôi vào chỗ chết.

“Tôi chưa từng nói gì cả, cô cũng không nghe được cái gì. Tôi đi đây, cô ăn cơm đi.”

Tống Thành kiệt lặng lẽ rời đi, giống như chưa bao giờ đến vậy. Tôi không biết tại sao cậu ta lại muốn giúp tôi, thế giới này không có vô duyên vô cớ yêu, cũng không có đột nhiên hận. Cũng không có người giúp bạn không lý do, nhất định là có chuyện gì mà tôi không biết, đáng tiếc tôi bị nhốt ở đây không thể làm gì, không hề hay biết mọi chuyện xảy ra bên ngoài.

Tình thế ngày càng ác liệt.

Mặc dù tôi không đến sở cảnh sát nhưng cũng không ảnh hưởng việc bọn họ thẩm vấn tôi, đội trưởng đội cảnh sát hình sự tự mình tới phòng bệnh hỏi.

“Lý Hân Dĩnh là tình nhân của chồng cô, cô vẫn luôn ghi hận trong lòng. Hơn nữa tôi điều tra được vào hai ngày trước khi cô ta kết hôn còn gặp chồng cô, cô đừng nói cô không biết gì cả, kiểu người vợ giết tình nhân của chồng như này tôi gặp nhiều rồi.”

Tôi không nói lời nào chỉ khóc.

“Cô có khai hay không cũng không ảnh hưởng gì, bởi vì chứng ở bày ở trước mặt, cô không thể giảo biện được. Chồng cô nói rồi, ngày Lý Hân Dĩnh kết hôn đó anh ta không đồng ý cho cô đi, nhưng cô cứ phải tham gia. Nguyên nhân gì khiến cô nhất định phải tham gia hôn lễ tình nhân của chồng mình?”

Lâm Tân? Mặc kệ ai giết Lý Hân Dĩnh thì đều không thoát được liên quan đến anh ta, ngoại trừ anh ta, ai có thể lấy được giày trên xe tôi?

Tôi ngẩng đầu nhìn đội trưởng Lộ: “Anh bảo bọn họ ra ngoài, tôi muốn nói chuyện một mình với anh.”

Dường như anh ta đã dự liệu trước, phất tay với mấy cảnh sát bên cạnh: “Các cậu ra bên ngoài canh giữ đi.”

“Người đi rồi, hiện giờ cô có thể nói.”

“Tôi muốn gặp Lý Thường Anh.”

Vừa nói xong, sắc mặt anh ta thay đổi: “Càn quấy, bí thư Lý là người cô muốn gặp là gặp được sao?”

“Anh nói với ông ta, tôi và cháu trai ông ta có một vụ mua bán vẫn chưa nói xong, ông ta sẽ gặp tôi.”

Đội trưởng Lộ nửa tin nửa ngờ nhìn tôi, tôi tiếp tục nói: “Chuyện tôi với cháu trai ông ta chắc hẳn các anh đều biết rõ, anh cứ nói với bí thư Lý như vậy, ông ta nhất định sẽ gặp tôi.”

Đội trưởng lộ nhanh chóng đưa người đi, Tống Thành Kiệt và đồng nghiệp cậu ta canh giữ bên ngoài, ngoại trừ luật sư, ai cũng không thể đến thăm.

Tác phong của bí thư Lý rất nhanh, tối ngày hôm sau một mình ông ta đến bệnh viện, tôi nhìn ra bên ngoài, cảnh sát ở cửa cũng không thấy.

“BÍ thư Lý, lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều hơn!”

“Tôi không có thời gian nói lời vô nghĩa với cô, nói đi, tìm tôi có việc gì?” Thái độ của ông ta không kiên nhẫn, đây là trong dự kiến.

“Tôi và Lý Thiếu Tranh có một ít mâu thuẫn, tôi không biết ông có rõ chi tiết trong đó hay không, dù sao nếu ông tới rồi thì không ngại cẩn thận nghe tôi nói. Sa thải Lý Thiếu Tranh là ý của chồng tôi, đoạn thời gian đó anh ta có việc ra nước ngoài, trước đêm anh ta đi đã cho tôi một nhiệm vụ là đuổi Lý Thiếu Tranh đi. Ông biết đấy, rất nhiều lúc đàn ông không tiện ra mặt làm việc đều giao cho phụ nữ làm.”

Lý Thường Anh không thay đổi sắc mặt, tôi tiếp tục nói: “Tôi không biết tại sao chồng tôi lại muốn đuổi Lý Thiếu Tranh đi, tôi cũng chưa từng hỏi chồng tôi chuyện kinh doanh, anh ta yêu cầu tôi thì tôi giúp anh ta. Nhưng tối ngày hôm đó, chính là đêm Lý Thiếu Tranh muốn làm nhục tôi, anh ta nói với tôi trong tay anh ta có một thứ, có thể khiến anh ta làm bất kỳ việc gì anh ta muốn. Chồng tôi đã đồng ý cho anh ta 50% cổ phần công ty, hơn nữa anh ta có làm gì tôi thì anh ta cũng có thể bảo đảm bản thân không sao. Tôi không biết trong tay anh ta có thứ gì mà kiêu ngạo như vậy, nhưng chồng tôi chắc chắn biết. Nhưng không biết, bí thư Lý có biết không?”

“Tôi không biết cô đang nói cái gì.” Ông ta vẫn thờ ơ như vậy.

Trong lòng tôi thấp thỏm nhưng lại không để lộ gì, tôi căn bản không biết trong tay Lý Thiếu Tranh có cái gì, thậm chí còn không xác định được anh ta thật sự có thứ đó không. Tôi chỉ đang đánh cược, đánh cược ông trời đứng về phía tôi, đánh cược trên đời này vẫn còn công bằng.

Truyện được đăng tải duy nhất ở wattpad @cigarred242. Những trang khác đều là ăn cắp!!!

“Nhất định ngày hôm đó Lý Thiếu Tranh đến công ty là muốn lấy thứ đấy, tôi không biết có phải trong công ty có bản sao lưu hay không nhưng chồng tôi nhất định biết. Tôi giúp ông lấy được thứ này, chỉ là trước đó, hy vọng bí thư Lý có thể trả lại trong sạch cho tôi, tôi không giết Lý Hân Dĩnh.”

Ông ta không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ có một biểu cảm, mãi cho đến khi ông ta rời khỏi tôi cũng không rõ mình có cược thắng hay không. Lòng bàn tay tôi đầy mồ hôi, sức lực toàn thân bị rút cạn, sống hay chết, chỉ có thể giao cho trời cao.

Ngày hôm sau, buổi sáng Phạm Phạm đã tới đây.

“Có một người tên Diệp Cẩm Trình, là bạn cô sao?”

“Anh ấy làm sao?”

“Anh ta rất tốt, hình như ở Bắc Kinh anh ta có quan hệ, luôn giúp cô.”

Vốn dĩ tưởng rằng chúng tôi chỉ là người qua đường trong sinh mệnh của nhau nhưng không ngờ anh ấy vẫn luôn quan tâm tôi, tại sao. Trên đời này có người ngốc như vậy sao?

“Chúng tôi kiểm tra cctv ở khách sạn đã phát hiện một chuyện, Uông Sở Sở đã ở khách sạn đó một tuần trước khi Lý Hân Dĩnh kết hôn. Chúng tôi đã theo dõi cô ta trong tuần đó, phát hiện cô ta vẫn luôn đi khắp nơi trong khách sạn, tôi nghi ngờ cô ta đang kiểm tra vị trí có camera.”

“Cho nên chuyện này có liên quan đến cô ta.”

“Lâm Tân cũng đến khách sạn mấy lần, rất có khả năng bọn họ giết Lý Hân Dĩnh, sau đó đổ tội cho cô. Nếu lần này cô thành công rửa sạch tội danh, chỉ sợ lần sau vẫn gặp nguy hiểm. Đều tại tôi, Uông Sở Sở về nước tôi lại không theo dõi sát sao cô ta.”

“Không liên quan đến cô, phòng làm việc các cô cũng chỉ có mấy người, còn việc khác phải làm, sơ hở cũng là bình thường.”

“Tôi đã từ chối mọi ủy thác, sau này chỉ theo dõi đám Lâm Tân, cô yên tâm, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện nữa.”

“Cảm ơn cô.”

“Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng không phải vì cô, tôi chỉ không muốn nhiều năm tôi cố gắng như vậy lại uổng công. Đúng rồi, Uông Sở Sở đã vào công ty làm, hiện giờ là trợ lý của Lâm Tân.”

“Cô giúp tôi đi làm một chuyện, cô không phải nói Lý Thiếu Tranh có một căn nhà sao, thực ra đó là tình nhân của chú anh ta. Cô nghĩ cách dẫn Lâm Tân đến chỗ đó, tốt nhất là nhân lúc bí thư Lý cũng ở đó.”

Chỉ có làm cho ông ta nghĩ Lâm Tân đã biết bí mật của ông ta thì tôi mới có phần thắng, chuyện này cũng không khó với Phạm Phạm.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé



Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!