Lúc đó Trần Kỵ đang đưa lưng về phía cô, anh đứng trước bàn nấu ăn, hơi cúi đầu, nhàn tản đưa chiếc ly vừa rót đầy sữa xuống dưới vòi nước rửa sạch.
Nghe thấy cô hỏi, động tác đang rửa đột nhiên dừng hẳn lại.
Một lúc lâu sau anh mới quay đầu lại, nhìn về phía Chu Phù, không lên tiếng.
Chu Phù bị anh liếc đến nỗi trong lòng có chút sợ hãi, bất giác nín thở, cảm giác chờ đợi có vẻ càng ngày càng lâu.
Một lúc sau, anh nhếch khóe môi, bình tĩnh lại, giọng điệu mang theo chút lười biếng nói: “Cô cũng rất có hứng thú quá nhỉ, mới chuyển đến mà ngay cả chuyện tình cảm cũng muốn quản sao?”
Dừng một chút, anh khẽ cười một tiếng, lộ vẻ không đứng đắn mà nói: “Nếu cô muốn theo đuổi tôi, cũng không phải là không được, dù sao cũng là việc của cá nhân cô, người theo đuổi là cô, tôi cũng không có quyền can thiệp.”
“…” Chu Phù há miệng, cảm thấy có thể là anh hiểu sai ý, vội giải thích nói: “Ý của tôi là, hiện tại trong nhà tạm thời chỉ có hai người chúng ta, nếu anh có bạn gái thì cô ấy chắc là sẽ không được vui.”
Không thể không nói là nhiều năm trôi qua như vậy, trong đầu Trần Kỵ chưa bao giờ có khái niệm bạn gái.
Sống đến hiện giờ, người phụ nữ đã từng để lại dấu vết trong trí nhớ của anh đại khái không quá ba người, lúc trước chỉ có mẹ và bà nội Tô Tú Thanh, sau này có thêm Chu Phù, hai chữ bạn gái này với anh mà nói, ít nhiều có vẻ như có chút xa lạ, anh liền trả lời cô theo bản năng: “Có cái gì mà không vui?”
Chu Phù không ngờ rằng một người thông minh như anh, khi gặp phải chuyện này, lại trở nên không lanh lợi như vậy.
Đuôi lông mày cô hơi rũ xuống, cố gắng suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào để có thể giải thích rõ ràng suy nghĩ của mình mà không gây ảnh hưởng xấu đến cô gái đó.
Im lặng vài giây, Chu Phù nhẹ nhàng nói: “Bất kì cô gái nào cũng sẽ để tâm đến việc bạn trai của mình sống chung với một người khác giới dưới một mái nhà.”
Trần Kỵ liếc nhìn cô một lúc lâu, giọng nói lạnh lùng chắc chắn: “Cô ấy chắc chắn sẽ không để ý.”
Chu Phù bất giác nhíu mày: “Con gái da mặt mỏng, để ý mặt mũi. Bình thường lúc bị hỏi, đều sẽ rộng lượng mà nói là không ngại, nhưng đây không phải là lý do để đối phương bắt nạt, bởi vì yêu nên sẽ để ý, đây là một điều rất bình thường.”
“Được rồi, nhìn vậy mà cũng biết cách ăn nói ha.” Trần Kỵ “chậc” một tiếng, rồi uể oải đi về phía phòng khách, sau đó nhàn hạ ngồi xuống chiếc ghế sô pha lớn mềm mại, nâng cằm liếc nhìn Chu Phù ra hiệu cùng lại đây, không nhanh không chậm nói, “Nhờ phúc của cô nên không có.”
Chu Phù: “…”
Lúc này cô cũng không định đi sâu vào những lời nói quái gở của anh, nhưng nghĩ lại, cô lại hỏi: “Vậy anh có bạn trai chưa?”
Trần Kỵ: “?”
Trần Kỵ suýt chút nữa bị chọc cười: “Chu Phù, có phải cô có chút vấn đề gì không thế?”
Chu Phù: “…”
Dù sao, giống như Phương Hân đã nói, với ngoại hình và xuất thân của Trần Kỵ như vậy thật khó tin rằng anh không phải là một tên trai đểu.
Chu Phù tự động phớt lờ câu hỏi cuối cùng của anh, chỉ nói: “Sau này nếu anh có thì nói với tôi một tiếng.”
Trần Kỵ nhướng mày, bình tĩnh nhìn cô hai giây, sau đó nói: “Được thôi, chờ lúc tôi chuẩn bị có, chắc chắn tôi sẽ thông báo cho cô đầu tiên.”
Chu Phù gật đầu: “Đến lúc đó chắc là tôi cũng đã có tiền lương, cũng có thể mau chóng dọn đi, không thì đợi lúc khai giảng, ký túc xá của trường chúng tôi cũng có thể ở.”
Động tác đưa tay cầm điều khiển từ xa của Trần Kỵ dừng lại, anh thấp giọng nói: “Dọn đi cái rắm.”
Anh không ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên màn hình chiếu vài hình ảnh, thoạt nhìn như đang chăm chú chọn phim: “Cô yên tâm đi, bạn gái ông đây chắc chắn sẽ không để ý đâu.”
“…” Chu Phù mím môi dưới, không muốn tiếp tục tranh luận nữa.
Vài giây sau, Trần Kỵ chọn được bộ phim, anh tiện tay ném điều khiển từ xa sang sô pha bên cạnh, nghiêng người, lười biếng ngả người ra sau.
Đoạn nhạc mở đầu của phim điện ảnh kinh điển bắt đầu chậm rãi vang lên, Trần Kỵ không quay đầu lại, nhẹ nhàng nói với cô: “Uống thêm hai ngụm sữa bò rồi đi ngủ đi.”
Chu Phù cầm chiếc ly sứ màu hồng nhạt, im lặng đứng bên cạnh sô pha, không có ý định rời đi.
“Thật sự không buồn ngủ à?” Trong phút chốc, cuối cùng người đàn ông cũng quay đầu lại, ngước mắt nhìn về phía cô gái nhỏ đang đứng cách mình không xa.
Trước đây anh đã từng đọc qua báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô, bác sĩ cũng là người quen của anh, có nói chuyện riêng với anh vài câu.
Ngoài tình trạng suy dinh dưỡng trầm trọng, bệnh đau bao tử, sức đề kháng kém dễ mắc bệnh viêm mũi và các bệnh vặt cũ khác, còn phát hiện trạng thái tinh thần của cô hình như không được tốt lắm, còn phụ thuộc khá nghiêm trọng vào một số loại thuốc ngủ.
Vừa rồi thấy cô vào bếp tìm nước uống, đoán chắc là tám phần cô ngủ không được, định ra ngoài uống thuốc.
Kết quả là chưa kịp nói lời nào thì thuốc đã bị anh tịch thu.
Lúc này nhất định phải bắt cô lập tức đi ngủ, quả thật thì cũng có chút làm khó người ta.
Chu Phù cũng không giấu giếm gì, cô gật đầu.
Trần Kỵ mím môi mỏng thành một đường, anh không nói gì, lười biếng nâng cằm, dùng bàn tay to vỗ nhẹ hai cái vào sô pha cách mình không xa, ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Chu Phù thấy thế, cũng không từ chối, cô tiện tay đặt chiếc ly lên bàn trà rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha.
Phim đang chiếu trên màn hình là một bộ phim cũ của Hồng Kông nổi tiếng hơn mười năm trước, nói về tình yêu và mang đậm hơi thở của văn nghệ.
Mỗi một khung cảnh đều không phù hợp với khí chất của Trần Kỵ.
Trong bóng tối, ánh đèn huỳnh quang yếu ớt phản chiếu trên mặt hai người, Chu Phù lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh, luôn cảm thấy anh không phải là người thích xem những loại phim như vậy.
Còn hơn phân nửa thời gian khuya không ngủ được nên ngồi ở đây xem.
Trên thực tế, thật ra Trần Kỵ cũng không có hứng thú với điều này.
Thậm chí lúc trước khi vừa trang hoàng nhà mới mua xong, chuẩn bị chuyển sang nhà mới thì Lục Minh Bạc tặng chiếc máy chiếu này như món quà tân gia.
Từ lúc anh chuyển vào thì chưa bao giờ đụng đến nó, chứ đừng nói đến việc thức khuya xem thứ gì đó không hiểu sao lại buồn bã thế này.
Nhưng mới vừa rồi cũng không biết tại sao, thấy cô không về phòng nên anh cũng không muốn về nữa.
Lúc chọn phim, Chu Phù đang giảng cho anh những đạo lý lớn, bề ngoài thì anh vờ như chú ý vào màn hình, nhưng thật ra tai và đầu óc của anh đều tập trung vào những lời khó hiểu của cô, cho nên anh cũng không thèm để ý chỉ tiện tay bấm đại một kênh rồi để nó phát.
Giờ phút này khi nhìn thấy nữ chính đang khóc sướt mướt trên màn hình, anh khẽ nhíu mày, khóc còn chả đẹp bằng Chu Phù.
Chẳng qua là dù bộ phim hơi tẻ nhạt vô vị, nhưng mà anh vẫn nguyện ý ngồi ngốc ở đây, không có ý định rời đi một chút nào.
Hai người im lặng ngồi ở trên sô pha nhìn hồi lâu, dường như Chu Phù còn cảm thấy rất hứng thú với nội dung của bộ phim này, càng xem càng thư giãn, cô bất giác cởi dép lê ra, thu hai chân lại ôm lấy, nhàn nhã cuộn người lại, nằm xuống sô pha.
Mà Trần Kỵ ở ghế sô pha bên kia cũng nghiêng người, một chân co lại, một chân khác thờ ơ gác lên bàn trà, nửa nằm nửa ngồi, một tay chống lên tay vịn rộng của ghế sô pha, nâng gò má qua một bên.
Nửa sau, tầm mắt anh vô thức từ màn hình chiếu chuyển hướng lên trên người cô gái nhỏ cách đó không xa, đôi mắt khép hờ, cả người lười biếng thảnh thơi.
Thời gian lúc này trôi qua từng giây từng phút trong sự yên tĩnh hài hòa này.
Trần Kỵ nheo mắt một lát, phát hiện toàn thân mình đang dần dần nổi lên cảm giác mát mẻ.
Anh ngước mắt lên nhìn về phía Chu Phù, chỉ thấy vẻ mặt của cô gái nhỏ chắc là đã buồn ngủ rồi, nhưng do bị nội dung bộ phim hấp dẫn nên cô vẫn cố gắng mở mắt để xem.
Anh không chút để ý mà nghiêng đầu nhìn lên màn hình, một giây sau, hô hấp dừng lại.
So với các bộ phim ngày nay, khâu xét duyệt không gắt gao như vậy, các tiêu chuẩn cởi mở hơn.
Giờ phút này đại khái là diễn đến đoạn sau của cảnh đoàn tụ, nam nữ chính nước mắt rơi lã chã, mặt đối mặt khóc một lúc, không hiểu sao bắt đầu lau súng cướp cò (*), rồi lại ôm hôn.
(*) Lau súng cướp cò: một sự cố nhỏ châm ngòi cho một cuộc chiến.
Hôn còn rất nhập tâm, tay nam chính thậm chí còn vô thức sờ vào eo nữ chính, rồi mơ hồ có xu hướng thăm dò vào trong vạt áo.
Trần Kỵ chỉ liếc mắt một chút, sau đó nhìn đi chỗ khác theo bản năng, ánh mắt anh lập tức quay lại nhìn Chu Phù, thấy rằng đôi mắt của cô gái nhỏ mở rõ ràng, so với lúc nãy thì tinh thần đã cao hơn rất nhiều, còn đang xem một cách say sưa.
Trần Kỵ: “…”
Một lúc lâu sau, anh đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, bước vài bước về phía phòng ngủ.
Chu Phù thấy thế, lơ đãng ngước mắt nhìn về phía anh: “Anh muốn đi ngủ rồi hả?”
Giọng nói của người đàn ông mang theo chút khàn khàn không thể diễn tả: “Đi toilet.”
“À, được.”
Chu Phù cũng không cảm thấy có bất kì vấn đề gì.
Một lúc lâu sau, Trần Kỵ lười biếng trở lại, trên tay còn cầm theo một chiếc chăn mỏng. Khi đi ngang qua trước mặt Chu Phù, anh tiện tay trùm cái chăn lên đầu cô, thản nhiên nói: “Không thích hợp cho trẻ nhỏ.”
Phim điện ảnh này vớ vẩn thật, sao hai người có thể ôm hôn nhau cả nửa tiếng đồng hồ chứ.
Chu Phù vừa rồi nằm một hồi lâu, chỉ cảm thấy hơi lạnh, lúc này có thêm chăn, ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều, sau đó mới nhớ lại lời anh vừa nói, nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi là sinh viên năm thứ năm, sớm trưởng thành rồi.”
Ánh mắt Trần Kỵ không rõ là đang nghĩ gì, liếc nhìn cô một cái, rồi nằm trở lại trên ghế sô pha, hất cằm về phía bộ phim điện ảnh, giọng điệu hờ hững: “Sớm trưởng thành…cho nên rất có kinh nghiệm?”
Chu Phù nhìn nam nữ chính lúc này vẫn như cũ không thể tách rời, xấu hổ nói: “Cái đó, thật ra còn chưa có…”
Khóe môi Trần Kỵ khẽ nhếch lên khó mà phát hiện, tâm tình tốt lên mỉa mai cô: “Vậy cô lợi hại cái gì? Cô nhóc này.”
Chu Phù: “…”
Phim còn chưa chiếu xong, hiệu ứng âm thanh còn văng vẳng bên tai hai người bọn họ.
Trần Kỵ thấy cô không có ý định đi ngủ, không nói một lời liền hỏi chuyện tối nay: “Lúc tối, tên ngốc kia là gì của cô?”
“Hả?” Chu Phù nhất thời còn chưa kịp phản ứng, sau đó “À” một tiếng, “Là bạn trai của bạn cùng phòng thời đại học của tôi.”
“Căn nhà đó là bạn cùng phòng của tôi thuê trước, sau đó không phải là tôi đã được đi thực tập rồi sao? Mà ký túc xá của trường nằm ở khu ngoại thành lớn bên ngoài đường vành đai sáu, nó có hơi xa Phù Trầm, nên tôi chuẩn bị thuê một chỗ khác.” Cô ngoan ngoãn rúc vào trong chăn, bình tĩnh nói với anh, “Bạn cùng phòng kia biết được nên nói với tôi là vừa hay còn một phòng để trống.”
Trần Kỵ lành lạnh cười một câu: “Cái chỗ bị hỏng đó cũng có thể gọi là phòng à?”
“…” Chu Phù liếm môi dưới, “Lúc ấy tôi cũng không biết sao, hơn nữa giá nhà ở Bắc Lâm thật sự rất đắt, trong tay tôi chỉ có ba ngàn tệ, thật ra cũng không thuê được chỗ nào tốt hơn, bởi vì hầu hết các nơi đều phải đặt cọc một lần để trả ba tháng, còn phải trả thêm một tháng phí người môi giới.”
Trần Kỵ miễn cưỡng nhướng mí mắt, biết chuyện này cũng không trách được cô, chỉ nói: “Có đàn ông ở chung mà cô cũng dám ở?”
Chu Phù đột nhiên quay đầu nhìn về phía anh, nhắc nhở đúng lúc: “Bây giờ ở nhà này cũng có đàn ông…”
“…” Trần Kỵ suýt chút nữa bị cô chọc cho tức chết, “Con mẹ nó ông đây có thể giống nhau hả?”
Chu Phù phồng má, tiếp tục đưa chủ đề trở lại: “Lúc đó tôi không biết cô ấy trực tiếp đưa bạn trai về ở chung, lúc tôi biết thì tiền cũng đã giao rồi, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng mà ở.”
“Sau đó, người đàn ông ấy cứ vô cớ tìm tôi, có đôi khi còn mở cửa phòng tắm ra.” Cô dừng một chút, “May mà tôi cũng có phòng bị, nên cũng không có chuyện gì xảy ra cả.”
“Vốn tưởng rằng anh ta sẽ không có gan làm chuyện gì động trời, kết quả là không ngờ tối nay bạn cùng phòng của tôi trực ca đêm không về, lúc tôi trở về thì vừa hay bị anh ta đụng phải.” Chu Phù cúi đầu, “Sau đó, anh ta đột nhiên xông thẳng tới chỗ tôi.”
“Nhưng vẫn may là tôi chạy trốn nhanh.”
“Cũng may là anh ở đó.”
Giọng nói của cô bình thản mà kể lại những chuyện trong khoảng thời gian này, nghe có vẻ như không liên quan mấy đến bản thân mình, không giống trước đây gặp phải chuyện gì nghiêm trọng cũng đều khóc nhè.
Chỉ vài câu ít ỏi đã khiến sắc mặt của Trần Kỵ nhanh chóng tối sầm lại.
Anh cắn chặt răng, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng khi cô ngã từ cầu thang xuống lòng mình trong bóng tối.
Rồi sau đó lại nhớ tới, lúc đầu nghe miệng cô hét lên chính là “Cứu với”, nhưng khi phát hiện là anh, cô lại bỗng nhiên thay đổi cách nói, đẩy anh ra, ý bảo anh chạy mau đi, đừng lên lầu.
Người đàn ông nhíu mày: “Tại sao sau khi phát hiện là tôi thì không cho tôi lên lầu, nhất định cứ phải bắt tôi đi?”
Chu Phù nắm chặt lòng bàn tay.
Thật ra cô cũng ích kỉ, hy vọng được cứu, nhưng sau khi biết người đến là anh, cô lại không hy vọng anh lại vì mình mà gặp phải chuyện ngoài ý muốn một lần nữa.
Cô không muốn nhiều lời, cũng chẳng muốn lừa anh. Một lúc sau, ngữ khí trầm xuống, cô thản nhiên nói: “Tôi sợ anh đánh không lại anh ta, tên kia chắc nặng hơn hai trăm cân.”
“Không bị người ta đánh, nhưng lại bị cô làm cho tức chết.” Ánh mắt Trần Kỵ lạnh lùng liếc cô một cái.
Chu Phù cười khẽ: “Đêm nay thật sự rất cảm ơn anh.”
Cơ bản là Trần Kỵ không muốn nghe cô nói mấy lời cảm ơn chó má với mình, chỉ khó chịu nói: “Con mẹ nó đêm nay ông đánh nó là nhẹ rồi.”
Chu Phù dựa vào trên sô pha, suy nghĩ một chút, nói: “Thật ra cũng không tính là nhẹ.”
Trần Kỵ không lên tiếng.
Chu Phù tiếp tục nói: “Lúc tôi dọn hành lý, anh tháo hai cánh tay của người ta, còn nói lúc đi sẽ để anh ta ngồi dậy, nhưng hình như là anh quên…”
“Phỏng chừng anh ta nằm trên mặt đất đau cả đêm…”
Trần Kỵ đưa tay không nhanh không chậm mà nhéo cổ, thờ ơ nói: “Phải không?”
Chu Phù gật đầu: “Đúng thật là đã quên.”
Trần Kỵ: “…Vậy càng tốt.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Bạn trai Tiêu Kỳ: Cạn mẹ lời!
——oOo——
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3