Bọn họ không gặp nhau trong một năm rưỡi.
So với kỳ nghỉ đông năm đó, Vân Dã lại cao hơn một chút, thân thể trưởng thành hoàn toàn, đứng ở trên đường có khí chất nổi bật.
Mùa hè Nam Vu nóng như thiêu đốt.
Doãn Vân Y cầm dù đi đến lối vào tàu điện ngầm.
Thoáng nhìn cô, Vân Dã cất điện thoại vào túi, đi về phía cô.
Một hai năm này chuẩn bị thi đại học một hai năm, Doãn Vân Y thường xuyên mơ thấy cậu, đều là hồi cấp hai, khi Vân Dã học lớp 10. Mà giờ phút này, cô ở chỗ cũ, hồi lâu cũng chưa phản ứng.
Cô phát ngốc vài giây, thẳng đến khi Vân Dã đã đứng trước mặt cô, mặt dù che hơn phân nửa khuôn mặt của cậu.
Muốn nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt cậu.
Rất tự nhiên, Doãn Vân Y đưa dù cho cậu.
Sau khi cậu thuận thế nhận lấy, lại đi về phía trước một bước.
Hiện tại, bọn họ đều ở dưới dù.
“Này, Oai Oai.” Vân Dã cong cong môi.
Doãn Vân Y ngẩng đầu, dưới tròng kính màu nâu trong suốt là đôi mắt quen thuộc, cô mấp máy môi, hồi lâu chỉ nói ra hai chữ: “Vân Dã……”
Tình cảm cực kỳ mãnh liệt lên men giữa hai người, bọn họ đều cực kỳ nhẫn nhịn kiềm chế xúc động muốn ôm đối phương.
Doãn Vân Y ôn nhu cười nói: “Kính râm khá đẹp.”
“Ồ.” Vân Dã tùy ý tháo kính râm xuống.
Doãn Vân Y lần thứ hai thấy rõ ràng con ngươi trong veo sạch sẽ đó, cậu hơi nghiêng đầu, nhét dù lại vào trong tay cô, “Cầm đi.”
Cô theo bản năng nâng ô lên, nhưng Vân Dã vẫn xem xét chiều cao của cô, cúi đầu, dần dần tới gần cô.
Nhịp tim càng ngày càng nhanh.
Vân Dã xoay kính râm sang hướng khác, chậm rãi mang lên cho cô. Doãn Vân Y đơ đến nỗi vẫn không nhúc nhích, cảm nhận được đầu ngón tay cậu nhẹ cọ xát qua sợi tóc bên tai mình, thế giới trước mặt lập tức được bao phủ bởi một lớp màng màu nâu nhạt, đôi mắt của Vân Dã chỉ cách cô chưa đầy mười cm.
Bên tai ngứa, là gọng kính râm vướng vào tóc cô, Vân Dã giúp cô duỗi thẳng.
Bất tri bất giác, ngón tay mảnh khảnh của cô nắm lấy tay cậu.
Doãn Vân Y cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng này, khi cả hai ý thức được thì đều cứng đơ lại. May mà kính râm che lại cảm xúc của cô, phản ứng duy nhất của cô, chính là lại lặp lại một lần: “Vân Dã……”
Đột nhiên, mùi nước giặt thoang thoảng che trời lấp đất trên quần áo cậu đánh úp lại.
Vân Dã kéo cô vào trong lòng ngực mình, tay nâng cái gáy của cô, cằm Doãn Vân Y tựa vào vai cậu, còn ngơ ngẩn mà cầm ô.
Ngay sau đó, khuôn mặt cô đỏ bừng, đôi mắt cụp xuống, nhìn chằm chằm cổ cậu trong vài giây.
Theo lý trí, Doãn Vân Y muốn đẩy cậu ra, nhưng mà thân thể cứng ngắc vài giây, một cái tay khác lại chậm rãi duỗi phía sau lưng cậu, ôm vòng lấy cậu.
Vốn dĩ nhìn thấy người mình tâm niệm, là khó có thể tự khống chế như thế.
Doãn Vân Y nhớ tới hồi cấp hai khi tan học, cô đeo ba lô bước ra cửa, ngẫu nhiên sẽ thấy những cô cậu học sinh mặc đồng phục ôm hôn môi nhau.
Khi đó, cô cảm thấy xấu hổ vô cùng. Khi ánh mắt người khác quay lại đây, cô sẽ cúi đầu, bước chân nhanh hơn rời đi.
Nhưng một ngày nọ, ở trong mộng cô gặp được cảnh tượng giống y như đúc.
Chẳng qua, chàng trai kia ngẩng đầu, cúi quan sát cô.
Khi đó cô còn không hiểu, vì lý do gì mà người bạn cùng bàn lại xuất hiện trong giấc mơ của mình.
Rồi sau đó cô nhìn về phía cô gái nhỏ kia được cậu ôm vào lòng.
Là bản thân của cấp hai.
Lần đầu tiên từ mộng đến nay, đã qua 5 năm.
Cô thật sự ôm Vân Dã.
Mùa hạ, cả hai đều ăn mặc mỏng manh. Đi ở trên đường, Doãn Vân Y dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Vân Dã, còn có ngón tay bấu chặt vào vai mình.
Chờ hai người đến tiệm bánh ngọt ngồi xuống, Doãn Vân Y nhẹ nắm cái váy trên đùi, nhìn lén Vân Dã một cái, nhỏ giọng nói: “Chỉ một lần thôi.”
Ý thức được cô đang nói cái gì, Vân Dã nâng cằm, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía ngoài cửa sổ, ra vẻ không thèm để ý mà ừ một tiếng.
Nhưng vành tai đỏ bừng.
Doãn Vân Y trì độn hỏi: “Sao cậu tới Nam Vu?”
Vân Dã sửng sốt, tựa hồ không ngờ cô lại hỏi câu này.
Doãn Vân Y nhấp một ngụm kem, để ý đến tầm mắt cậu, hoang mang nói: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Vân Dã nói dối: “Đến đây du lịch tốt nghiệp, thuận tiện tập lái xe.”
“A?” Doãn Vân Y ngậm lấy kem, “Chính là không phải ba cậu là huấn luyện viên trường dạy lái xe sao?”
“……”
Vân Dã có chút sa mạc lời, chỉ đáp một chữ: “Đúng vậy.”
Doãn Vân Y: “Vậy sao cậu tới Nam Vu tập lái xe?”
Vân Dã nhìn cô một cái, đôi mắt hạnh to tròn, phản chiếu ánh sáng.
Vân Dã nhìn chằm chằm cô: “…… Thời tiết Nam Vu khá tốt.”
Cô chậm rãi ồ.
Doãn Vân Y không thể ở bên ngoài quá muộn, sau khi Vân Dã đưa cô đến tiểu khu gần đây, cô vẫy vẫy tay với cậu.
Cậu gật đầu mà không có quá nhiều biểu cảm, cô còn ngậm cười, xoay người chậm rãi về tiểu khu.
Thân ảnh dần dần biến mất khỏi tầm mắt cậu.
Vân Dã cũng xoay người.
Khi mua vé ở ga tàu điện ngầm, nhớ tới mới ở chung vừa nãy, cậu như có như không mà cong môi, thả lỏng ngâm nga, quay cuồng nút vé trên đầu ngón tay.
Lấy di động ra, Vân Li gọi vài cuộc điện video cho cậu.
Vân Dã gọi lại, có ý thức mà đem xa ra, quả nhiên, Vân Li lớn tiếng kêu: “Vân Dã!!”
Trong video, Vân Li trừng mắt cậu.
Vân Dã chạy đến Nam Vu, có chút chột dạ, dựa vào ý nghĩ cô không thể phát hiện ra, cậu mạnh dạn nói: “Chuyện gì?”
Vân Li: “Mày có thể chạy tới Nam Vu để trốn à!!”
Vân Dã: “……”
Vân Dã: “Douma, ba mẹ biết không?”
Sau khi Vân Li về nhà liền phát hiện Vân Dã chạy.
Thật sự là chạy đấy.
Nói đến nhà bạn học chơi, ở một tháng luôn.
Cũng không biết có phải trong lòng có quỷ không, còn dọn dẹp nhà cửa mới ra ngoài.
Vân Vĩnh Xương gọi điện cho ba mẹ của bạn học đó, đối phương phủ nhận, gọi điện thoại cho Vân Dã thì không nghe. Vân Li không nghĩ nhiều liền đoán được cậu đến Nam Vu, mạnh mẽ đánh yểm trợ cho cậu.
Giận sôi máu, Vân Li chất vấn: “Mày học từ đâu đấy, mày chạy tới Nam Vu không thể thương lượng với chị mày một chút à?”
Người trong ảnh tới gần ống kính, xoa xoa hai mắt của mình, một hồi lâu, nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào.
Vân Li: “Nhìn tao làm chi?”
Vân Dã: “Không phải lúc nãy chị hỏi em học từ đâu à?”
“……”
Hai năm trước quả thật là cô làm như vậy, tiền trảm hậu tấu chạy đến Nam Vu học.
Vân Li nuốt nuốt nước miếng, nhất thời tìm không thấy hợp lý do hợp lý để biện hộ cho mình, một lát sau, mới cường ngạnh nói: “Tính chất không giống nhau.”
Vân Dã: “Ồ.”
“……”
Vân Li bại trận, ôn tồn hỏi cậu: “Em ở đâu?”
Vân Dã: “Tìm cabin, dẫn đầu một tháng một ngàn.”
Cabin cùng loại với ký túc xá, mỗi cabin rộng khoảng 1m, hơn nữa phải dùng chung toilet với người khác.
Vân Li nhăn mày: “Không đến mức chứ.”
Vân Dã: “Ta muốn đăng ký một trường dạy lái xe với Doãn Vân Y, chỉ có thể ở chỗ này, tiền không đủ.”
Kế hoạch đến Nam Vu học lái xe cùng với Doãn Vân Y đã thành hình sau kỳ thi tuyển sinh đại học.
Khi Vân Dã làm gia sư một thời gian, sau khi tiết kiệm đủ tiền, liền tung ta tung tăng chạy đến Nam Vu.
Khuôn mặt trong hình đột nhiên gần lại, mí mắt cậu rũ xuống, ánh sáng màn hình in trên mặt, trong mắt mang ý cười, lại không nhìn camera, rõ ràng là chuyển sang giao diện khác.
Vân Li ba chấm nói: “Chị cho em tiền, em thuê nhà tốt hơn đi. Nếu không em thuê cái chung cư chị ở trước kia đi, môi trường cũng không tồi, lúc đó chị vẫn có thông tin liên hệ của người trung gian. Một số nơi ở Nam Vu khá loạn, ngày thường em đừng chạy loạn.”
Cậu vẫn ở rất gần camera, dường như đang gõ chữ, hoàn toàn không để ý tới lời cô nói.
Vân Li: “……”
Vân Li: “Vân Dã mày nghe chị nói chuyện không đấy?”
Vân Dã thất thần mà đáp: “Không có.”
Khóe môi cậu hơi giơ lên, trả lời tin nhắn Doãn Vân Y, chờ lấy lại tinh thần, thì màn hình thu nhỏ video đã tắt.
Vân Dã gửi icon cho Vân Li, không có gì bất ngờ xảy ra, cậu đã bị block.
“……”
Đứng ở chỗ cũ, Vân Dã gãi gãi đầu. Cậu hít một hơi dài, bất đắc dĩ gửi tên trường dạy lái xe và địa chỉ cabin mình đặt cho Vân Li qua tin nhắn.
Sau đó cậu lại đặt điện thoại vào túi, nhìn về phía sân ga tàu điện ngầm hoàn toàn xa lạ.
Cậu ngáp một cái, đi theo dòng người trên tàu điện ngầm. Khi kéo vòng treo, nhớ tới lúc ở trong bệnh viện, ý thức khôi phục không bao lâu, Doãn Vân Y đỏ con mắt đi vào phòng bệnh, tóc rối loạn, thoạt nhìn rất tiều tụy.
Khi đó, Doãn Vân Y vượt qua tất cả đi tìm cậu.
Khi cô gặp cậu, cậu cũng sẽ xuất hiện.
Khi lấy bằng lái xe, Vân Dã về nhà trước, hai tuần nữa là khai giảng.
Vân Dã với Doãn Vân Y đều không đặt tình yêu lên hàng đầu trong cuộc sống. Hai người họ lên nhiều kế hoạch cho tương lai có liên quan đến nhau —— học thêm, làm việc, tiền đề là hai người nhất trí trong hành động.
Ngoại trừ cái ôm khi gặp nhau ở Nam Vu, động tác thân mật nhất của bọn họ đó là khi không kịp đến nhà ăn, bọn họ cùng nhau ngồi trên bậc thềm của khu dạy học ăn cơm hộp, khóe môi cô dính gạo, Vân Dã sẽ híp mắt cười, cho cô khăn giấy, vừa nói: “Dính rồi, tự lau đi.”
Một học kỳ ngắn trôi qua, Doãn Vân Y với Vân Dã ngày nào cũng gặp nhau. Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Vân Dã sẽ cùng cô đi dạo trong khuôn viên trường, lắng nghe tiếng côn trùng kêu vào mùa hè và sự tĩnh lặng của mùa thu.
Ở giữa cũng ồn ào không thoải mái. Lần đó Doãn Vân Y nghe được tin đồn vớ vẩn trong sân, nói Vân Dã gần đây rất thiếu tiền, đến nhà ăn chỉ ăn một món chay với ba lượng cơm.
Sau đó sinh nhật cô, nhận được món quà xa xỉ từ Vân Dã.
Cô kiên trì chuyển tiền cho Vân Dã, bị cậu cự tuyệt. Hai người đều tương đối cứng đầu, nhưng sau đó đã làm hòa.
Sau 5 năm yêu thầm, hai năm yên lặng làm bạn, cùng với này mấy tháng sớm chiều bên nhau, mối quan hệ hai người đã hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Chỉ thiếu đâm thủng lớp giấy cuối cùng.
Trong hội thể thao, Doãn Vân Y được chọn để tham gia 3km. Khác với giai đoạn cấp 2 cấp 3, hội thể thao Tây Khoa Đại không lấy lớp vì toàn thể tham gia, cũng sẽ không có đông người xem.
Nhưng không ít vận động viên vẫn kết bè kết đội đi trước.
Tế bào thể dục của Doãn Vân Y cũng không phát triển, cô sợ xấu hổ trước mặt Vân Dã, không nói chuyện mình dự thi cho cậu.
Không lâu sau khi bắt đầu, những người khác vượt xa dẫn đầu. Người khác rớt lại phía sau hai vòng, sau khi chạy hết sức có thể, Doãn Vân Y cảm giác có thể té xỉu trên sân thể dục bất cứ lúc nào.
Cô thở phì phò đi đến trước bóng râm bên khán phòng.
Hai chân tựa như muốn phế bỏ.
Mồ hôi đâm vào đau mắt, một bên cô nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, trước mắt xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Vân Dã đưa cô chai nước, Doãn Vân Y không lấy, lúng túng nói: “Vừa nãy cậu coi tớ thi đấu sao?”
Cậu còn cầm nước, cười dưới ánh nắng, cậu vừa cười còn phối hợp mà lắc đầu: “Không có.”
Biết cậu đang nói dối, Doãn Vân Y không lên tiếng, cúi đầu xoa xoa hai chân đau nhức.
Vân Dã: “Đi được không?”
Trán Doãn Vân Y vẫn đổ mồ hôi, ánh mắt chuyển sang xe đạp bên cạnh, dường như cô thương lượng kéo kéo góc áo của cậu: “Cậu có thể mượn một chiếc được không?”
Vân Dã trực tiếp ngăn một chiếc xe đạp, hỏi cậu trai trên xe: “Bạn học, cho mượn xe, tôi đưa cô ấy về.”
Cậu trai nhìn Vân Dã, lại nhìn Doãn Vân Y, hỏi: “Là bạn gái cậu sao?”
Vân Dã nhíu mày: “Hỏi làm chi?”
Cậu trai cực kỳ bình tĩnh: “Nếu không phải bạn gái cậu, tôi đưa cậu ấy về ha.” Sau khi cậu ta nói xong, trực tiếp nhìn về phía Doãn Vân Y: “Bạn học, nếu cậu không thoải mái, tớ đưa cậu đến bệnh viện trường.”
“……”
Không đoán được có thể thọc gậy bánh xe như vậy, Vân Dã hạn hán lời mà nhìn cậu trai này, lại từ ngăn cản một chiếc xe đạp bên cạnh, lần này đối phương sảng khoái đồng ý.
Ghế sau củ xe đạp bằng kim loại, Vân Dã cởi áo khoác buộc vào ghế sau. Cậu thoải mái sải bước lên, nghiêng đầu nhìn Doãn Vân Y, cao giọng nói: “Đi thôi.”
Doãn Vân Y chậm rãi ngồi lên ghế sau, tay túm lấy quần áo hai bên eo cậu.
Bên cạnh xẹt qua đường băng màu đỏ, bóng râm, con đường, đám người.
Cô thu hồi tầm mắt đến bóng dáng trước mặt, dời xuống, là tay mình, sau khi nắm quần áo cậu, quần áo trải ra hình đa giác.
Bên cạnh có người lái xe, cô gái không muốn xa rời mà thả lỏng ôm chàng trai.
Muốn mối quan hệ đi xa hơn, giống như, cũng không cần thêm lý do nào nữa.
Chỉ là bởi vì, khi muốn ôm cậu, có thể tùy ý ôm lấy.
Doãn Vân Y từ phía sau vòng lấy eo cậu, cảm giác được thân thể cậu căng thẳng.
Trong gió truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của cô: “Vân Dã, khi nào chúng ta ở bên nhau?”
Âm thanh của Vân Dã bị gió làm cho yếu đi rất nhiều, nhưng cô vẫn nghe rõ hai chữ đó.
“Nhanh thôi.”
Kỳ tuyển sinh kết thúc, thành tích mấy môn của Doãn Vân Y với Vân Dã đều không tồi. Sai khi đến Tây Khoa Đại, lần đầu tiên hai người hẹn đi ra ngoài chơi.
Vân Dã lái trong nhà xe, đến học viên phòng ngủ cổng lớn.
Hiếm khi đi ra ngoài chơi, Doãn Vân Y trang điểm vụng về trong phòng ngủ, mới vừa thay cái đầm, bạn cùng phòng không ngừng trêu chọc nàng: “Vân Y cậu phải yêu đương rồi sao?”
Doãn Vân Y hơi xấu hổ nói: “Không có…… Chỉ đi chơi với bạn thôi.”
“Bạn nào ta?”
Doãn Vân Y cảm thấy không cần phải che giấu, nói thật: “Cùng một chuyên ngành với chúng ta Vân Dã ấy.”
Bạn cùng phòng khiếp sợ mà mở to hai mắt nhìn, kích động nói: “Chính là cái người cao ráo đẹp trai? Ô fuck, hai người đi chơi một mình sao? Cậu ta đang theo đuổi cậu? Hay cậu theo đuổi cậu ta?”
Liên tiếp mấy câu hỏi, Doãn Vân Y không biết nên trả lời cái nào, suy nghĩ một hồi,nhu hòa cười nói: “Ừ, chính là cái người cao ráo đẹp trai.”
Bạn cùng phòng hâm mộ nói: “Vân Y cậu cũng quá hạnh phúc rồi, tớ cũng muốn một người cao ráo đẹp trai như vậy.”
Này hình như là hình tượng Vân Dã trong lòng bản thân cho tới nay.
Cũng không hẳn.
Khi thiếu niên mười mấy tuổi, cũng không cao.
Cô không phải bởi vì cậu cao ráo đẹp trai mới thích cậu.
Rốt cuộc, khi thiếu niên lùn hơn cô, cô đã thích đối phương rồi.
Ra ngoài, cô thấy Vân Dã đợi ở dưới lầu kí túc xá, cậu mặc áo T-shirt trắng với quần dài, ngước mắt nhìn thấy Doãn Vân Y, sửng sốt một lát, mới chậm rãi nói: “Khá đẹp.”
Doãn Vân Y đeo túi xách bằng dây xích mỏng, Vân Dã hiếm khi trực tiếp khen cô đẹp, cô nhất thời không biết theo ai, nói sang chuyện khác nói: “Chúng ta đi chơi ở đâu?”
“Về cấp 3 xem.” Vân Dã lắc lắc chìa khóa xe trong tay.
Ngôi trường cấp 3 vẫn cũ như mấy năm trước, chưa sửa sang lại.
Sau khi dẫn Doãn Vân Y trở lại lớp, Vân Dã lấy cớ đi toilet rời đi một lúc
Ánh chiều tà tràn ngập khắp phòng học, Doãn Vân Y ngồi ở trên bàn, hai chân nhẹ đá, nhìn bảng đen trên bục giảng, sau bao nhiêu năm trôi qua, đã đổi thành bảng mới.
Một âm thanh phá vỡ sự im lặng.
Cô thấy một chiếc máy bay không người lái đi vào từ cửa lớp, chậm rì rì bay đến trước mặt cô, một tấm bưu thiếp kẹp trên đó.
–
Doãn Vân Y:
Có một chuyện, muốn nói cho Vân Dã cho cậu.
Lớp 11 ban ( 15)
–
Nhịp tim Doãn Vân Y lệch nửa nhịp.
Cô đi theo máy bay không người lái, chậm rãi bước qua những lớp mà họ từng học với nhau, hành lang, dừng lại trên sân bóng rổ.
Sân bóng rổ được sơn lại bằng những đường kẻ màu trắng, mặt sân còn mới tinh, nhưng vẫn khiến cô nhớ lại vô số ngày đêm kia, thiếu niên ở đây chạy nhanh trên sân, sau khi ném vào rổ sẽ nhẹ thở phì phò, mồ hôi theo cơ thể rơi xuống mặt đất, làm cô nhớ lại —— bây giờ cô mới biết được, kia cũng không phải ánh nhìn tình cờ của cô.
Trên người Vân Dã đầy mồ hôi, trên mặt đất có một đóa hoa anh đào khô ở giữa ngọn nến thơm trắng, bày thành tên viết tắt của cô, Doãn Vân Y bỗng nhiên nhớ tới, túi đựng bút hồi cấp hai của mình có in hình hoa anh đào.
Khó trách tất cả món quà sau này, Vân Dã đều dùng hoa anh đào để đóng gói hoặc tấm card.
Doãn Vân Y nhìn cảnh tượng này, tiếp được cái máy bay không người lái, gỡ tấm card xuống.
Còn chưa chờ Vân Dã mở miệng, cô cười cười, ôn nhu nói: “Vân Dã, tớ thích cậu ——”
“Tớ muốn ở bên cạnh cậu.”
Lời thoại Vân Dã còn chưa nói ra, cậu chậm nửa nhịp mà à, dừng một chút: “Tôi còn chưa mở miệng đấy.”
“Tớ biết.” Doãn Vân Y nghiêm túc nhìn cậu: “Mấy năm trước, tớ thích cậu, tớ thích trước cậu, cho nên, tớ muốn cho cậu biết trước.”
Cô phát hiện bản thân cần ngẩng đầu nhìn thiếu niên, hoặc là sớm hơn, lúc cô phát hiện bản thân sẽ không tự giác khi để lại ánh mắt cho cậu.
Tay Vân Dã cắm túi, một lát sau, thiếu niên mới tức cười nói: “Vậy thì cậu nói sai rồi.”
Nhiều năm trước, khi cậu thích tôi, thì tôi cũng đã thích cậu rồi.
Hơn nữa giống như cậu, tôi cũng vẫn luôn, rất thích cậu.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3