Trời đã sáng a.
Tần Tố ưm một tiếng, từ từ tỉnh dậy.
Cảm giác có chút lạnh. Không có hơi ấm của Lý Ký, thân thể cũng rất nhanh sẽ lạnh xuống.
Nhìn xem sắc trời, hắn có lẽ đã sớm vào triều đi.
Chậm rãi ngồi dậy, mềm nhũn còn mang theo điểm mệt mỏi, chỗ kia ẩn ẩn truyền đến đau nhức, lại có chút lành lạnh của nhuyễn cao. Xem ra là cả đời phải ăn ngủ với thuốc rồi.
Cái gì mà ‘xuân tiêu khổ đoản, nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triều’? Nhìn xem hắn một đêm xuân còn như cũ lâm triều đó thôi.
“Tiểu Lục.” Tần Tố thấp giọng gọi.
“Công tử.” Tiểu Lục đã sớm chờ ngoài cửa.
“Giúp ta thay quần áo a.” Tần Tố xuống giường, giơ tay lên.
Vạt áo rộng mở lộ ra da thịt nõn nà, còn có vài vết đỏ mới xuất hiện.
Hẳn là hoàng thượng trước khi đi làm ra, Tiểu Lục thầm nghĩ.
Chủ tử của nàng giờ còn đang mơ màng, tựa hồ chưa ngủ đủ giấc, mắt hạnh xinh đẹp lộ vài phần mệt mỏi, thủy nhuận óng ánh, gương mặt vừa tỉnh ngủ nên có phần nhợt nhạt, làm Tiểu Lục đang nhìn lén bỗng nhiên đỏ mặt.
Chủ tử của nàng thật anh tuấn, tính tình cũng tốt, lại không khắt khe với hạ nhân. Khó trách Hoàng thượng đối hắn tình thâm ý trọng.
Còn nghe nói Hoàng thượng mấy lần muốn sắc phong cho công tử, nói Tố quân cũng được, Phượng quân cũng tốt, chỉ cần hắn nói một câu.
Phượng quân, đây chính là địa vị tương đương với hoàng hậu a.
Thế nhưng công tử lại lắc đầu cự tuyệt.
Nàng từng thấy công tử lắc đầu, mi mắt rũ xuống, chậm rãi lắc đầu, mang theo mỏng manh bi thương, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Từ lâu về trước nàng đã nghe đồn đãi về công tử, nhưng khi đến hầu hạ hắn mới hiểu được, công tử không phải người như vậy.
Hắn a…..Chỉ là một người rất lương thiện, có vài phần không quả quyết, tính tình ôn hòa rồi lại quá cả tin, quật cường, rồi lại đa tình.
Tuy nhiên là một người tốt.
Là người thiện lương hiếm có trong nội cung này.
“Hôm nay là ngày mấy?” Tần Tố nhìn cây cối đâm chồi ngoài cửa sổ, hỏi.
“Mười lăm.” Tiểu Lục đáp.
Xuân đã đến rồi a. Tần Tố nhắm mắt lại, thầm nghĩ.
Không hiểu vì sao, lại cảm thấy có chút tưởng niệm, không có đối tượng, cũng không có nguyên nhân. Chỉ là khi nhắc tới mùa xuân, luôn có chút đau lòng cùng lưu luyến.
Lưu luyến cái gì?
Hắn không nhớ được.
“Tố Nhi.” Lý Ký đứng ở ngoài cửa, đối hắn mỉm cười.
“Hôm nay lại dậy thật sớm.” Lý Ký bước vào, trêu chọc nói, “Hiếm khi thấy ngươi dậy sớm a.”
Tần Tố xấu hổ liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.
“Hôm nay ta rảnh rỗi, chúng ta ra ngoài đi dạo được không?” Lý Ký cười hỏi.
Tần Tố mỉm cười, “Hảo, đã lâu không ra ngoài, có điểm buồn chán.”
Lý Ký thay vị trí của Tiểu Lục, giúp hắn cài đai lưng, còn một bên trêu chọc nói, “Eo Tố Nhi thật nhỏ mà, quả nhiên là vừa đủ ôm chặt a.” Nói xong, còn làm bộ chùi nước miếng.
Tần Tố tức giận trừng hắn, cầm lấy đai lưng nói: “Ta tự làm.”
Lý Ký cũng không giận, cười dịu dàng nhìn hắn tự mình hệ đai lưng, lại cầm lược lên nói: “Nào, ngồi xuống đi, ta giúp ngươi chải đầu.”
Tần Tố theo lời ngồi xuống, hắn lẳng lặng ngồi trước gương đồng, điềm tĩnh như người trong bức họa, vươn tay tùy tiện vuốt gọn những sợi tóc rối, tay áo trễ xuống lộ ra một phần cổ tay trắng nõn, có điều, nơi đó lại có một vết sẹo dữ tợn, như tại nhắc nhở người này lúc trước có bao nhiêu quyết tuyệt, còn có….sợ hãi mất đi hắn.
Lý Ký lập tức cầm lấy cổ tay Tần Tố, giữ thật chặt.
Cổ tay Tần Tố, mảnh khảnh, tuyết trắng, còn có mạch máu màu xanh xanh, lộ ra hơi thở yếu ớt.
Một vết cắt vừa sâu vừa dài, đập vào mắt hắn đau buốt.
Mỗi lần nhìn thấy nó, hắn sẽ không kìm được mà nhớ lại cái đêm kinh hồn đó.
Chỉ một chút nữa, sẽ cứ như vậy mất đi.
Tần Tố giương mắt, thấy ánh mắt hắn tràn đầy đau lòng, mỉm cười: “Đã sớm không đau.”
Lý Ký vẫn cầm lấy cổ tay hắn không buông.
“Ngươi cứ cầm thế thật sự sẽ đau.” Tần Tố còn chưa dứt lời, chữ cuối đã bị hai đầu lưỡi quấn quýt nuốt trọn.
Nụ hôn của Lý Ký, mang theo vài phần hoảng loạn không ngờ đến.
Tần Tố có chút kinh ngạc, nhưng vẫn thuận theo hé môi ra, tiếp nhận.
“Tố Nhi, ta thật sự rất sợ mất ngươi.” Lý Ký lược lược hô hấp nhiễu loạn, tại bên tai hắn khẽ nói.
Tần Tố chỉ mỉm cười, thấp giọng nói: “Ta sẽ bên ngươi cả đời.”
“Bất ly bất khí?”
“Bất ly bất khí.”
Bất ly bất khí.
Đó chính là lời hứa của bọn hắn, cả đời.
Dù cho hạnh phúc chưa từng trọn vẹn, ký ức không cách nào đầy đủ, chí ít, hạnh phúc vẫn là thật.
“Đi dạo hội chùa ở Tướng quốc tự đi, hôm nay là mười lăm a.” Tần Tố thấy Lý Ký khôi phục bình tĩnh, vì vậy chuyển hướng chủ đề.
“Hảo.”
Thật sự là hoài niệm, tại hội chùa ở Tướng quốc tự gặp được Tần Tố, sau đó ăn quà vặt bên đường, một đường đi dạo hội chùa, cảm nhận hạnh phúc của người bình thường.
Hạnh phúc đơn giản như vậy, hiện tại, rốt cục có thể dùng phương thức không đầy đủ tới tái hiện.
Không trọn vẹn, nhưng vẫn tươi đẹp.
Cuối cùng đi tới rừng hoa đào trong Tướng quốc tự.
“Tố Nhi có còn nhớ rõ, có một lần ngươi với mâu thuẫn, ngươi còn nói cắt bào đoạn nghĩa với ta.” Lý Ký cười hỏi.
Tần Tố nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát: “Có chút ấn tượng, nhưng vẫn không nhớ rõ lắm.”
Lý Ký mỉm cười, cũng không nói gì, đi theo Tần Tố đi tiếp.
Hoa đào ngập tràn, diễm lệ vô song.
Nhưng mà, đến tột cùng là thiếu cái gì?
Đào hoa a…..Đến tột cùng mai một như thế nào trong ký ức của hắn…
___[Đang nghĩ cái gì?]
…..
___[Thanh Thư của ta đây là đang thương xuân sao?]
___[Đúng lúc làm thủ thơ?]
……
___[Thơ này rất hay, rất hay. Xuân trứ lan san y, điểm túc khinh bộ khứ. Linh khí mười phần, lại rất sinh động, hiếm thấy hiếm thấy.]
…..
____[ Hôm nay được Thanh Thư hai thủ hảo thơ, xem ra sau này thỉnh thoảng phải đòi ngươi làm chút. Đến mùa hè, ao trong phủ nở đầy hoa sen, cảnh đó rất đẹp, đến lúc ấy nhất định phải bắt ngươi làm vài thủ.]
……
Người nói chuyện..
Ngươi là ai?
____[Thanh Thư, làm người của ta..]
____[Ta đối ngươi là bất đồng, Thanh Thư, ta thực sự thật lòng..]
____[Nhớ kỹ, chỉ có ngươi có thể gọi như thế.]
______[Ta sẽ chờ, chờ đến khi ngươi cam tâm tình nguyện làm người của ta..]
___[Thanh Thư, đừng khóc..]
___[Thanh Thư, đừng náo loạn. Từ nay về sau ta thật sự sẽ không để ngươi có nửa phần ủy khuất…]
____[Ta đây nhân tiện phân phát bọn họ rồi, từ nay về sau tuyệt không ai dám khi dễ ngươi..]
_____[Chỉ cần có ta một ngày, tuyệt đối không có ngày này!]
____[Thôi, ngươi tin cũng tốt, không tin cũng được, chờ khi chúng ta bên nhau đến đầu bạc, sắp chết, khi đó ngươi không tin cũng phải tin.]
_____[Thanh Thư của ta đơn thuần như vậy, ngây ngô như vậy, quật cường như vậy, sao có thể chịu được ủy khuất như thế.]
______[Thanh Thư, ta thật sự yêu ngươi.]
……Thanh Thư, ngươi là ai?
Cái gì hắn cũng không biết..
Chỉ là….
Trong ký ức mơ hồ, có một nam tử tươi cười sáng lạng như đào hoa.
Rực rỡ khi nở rộ..
Tịch mịch khi lụi tàn…
Kiệt ngạo, vô phép, phóng túng, bốc đồng, ích kỷ…..
Một tên tiểu nhân coi rẻ thế tục..
Một khắc kia, Tần Tố giật mình ảo giác như hoa đào diễm lệ biến thành biển máu đỏ thẫm, nuốt chửng lấy hắn.
Tội nghiệt như thế, dù cho chết đi cũng phải chịu vô tận tra tấn.
Ấm áp hắn tham luyến, sớm đã không còn.
Tơ hồng của hắn, bị hắn tự tay cắt đứt.
“Tố Nhi? Ngươi khóc cái gì?” Lý Ký móc ra khăn lụa giúp hắn lau nước mắt.
Tần Tố mở to mắt, mờ mịt nhìn rừng hoa đào nở rộ, nước mắt rơi càng nhiều.
“Ta không biết……”
Tần Tố vươn tay vuốt nhẹ mặt mình, quả nhiên là một mảnh ướt đẫm.
____[Thanh Thư, đừng khóc.]
Dường như đã từng có người nói như thế.
Dường như hắn đã từng rất hay khóc, người kia luôn ở bên giúp hắn lau khô lệ, một bên khẽ nói: Thanh Thư, đừng khóc.
Thế nhưng…
Hắn không thể nhớ được điều gì..
“Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo. . . Bán. . . Duyên. . . Quân.”
Tần Tố thì thào hai câu thơ..
Là lúc nào, là nơi nào đã từng gặp qua?
Vì cái gì, khi nhớ tới, trong lòng lại trống rỗng một mảng lớn.
Trống rỗng, trống rỗng…
Tần Tố mở to mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời màu xanh sẫm, đã mang đi người nào? Đã đoạt mất người nào trong lòng hắn? Khiến cho lòng hắn trống rỗng đến vậy?
Đó là….Một người không thể nào quên, nhưng lại không thể không quên….
___[Đừng khóc, Thanh Thư, ta không muốn nhìn ngươi rơi lệ, coi như là vì ta…]
Không muốn….Không muốn…..
Ta cũng không muốn a…..
Không muốn khi quay đầu nhìn lại, ngươi đã không còn ở bên cạnh ta….
Không muốn một giấc mộng Nam Kha, để cuối cùng không thể nhớ nổi gương mặt ngươi.
Ngươi giống như vì sao xẹt qua bầu trời, sáng lạng trong khoảnh khắc rồi sau đó là tịch mịch, để ngay cả bi thương ta cũng không còn có thể kịp…
Ta muốn giữ lại, đến tột cùng là cái gì?
Có lẽ….Chỉ là nụ cười như phù dung sớm nở tối tàn của ngươi.
Nhưng cuối cùng ta vẫn không có cách nào giữ lại..
Hoa nở hoa tàn, tất thảy của ngươi lại về với bụi đất.
Mà ta….Lại đem tất cả ký ức đau thương vứt bỏ trong đêm tối cô tịch băng lạnh, để từ nay về sau, chỉ nhìn được ánh bình minh ở phía đông xa xa kia.
Có lẽ, một ngày nào đó, trong giấc mơ tràn đầy ánh mặt trời, ta có thể sẽ gặp lại tàn ảnh của ngươi, nghe được giọng nói của ngươi, chạm vào hơi ấm của ngươi…Đó, chẳng qua chỉ là chút ấm áp còn sót lại từ tình yêu của ngươi…Rốt cuộc không thể nào quay lại….
………
“Tố Nhi…” Lý Ký trầm thấp kinh hô một tiếng, mạnh ôm lấy hắn.
“Lý Ký….Phải chăng ta đã làm sai chuyện gì?”
Những lời này, hắn vẫn luôn muốn hỏi.
Có phải đã làm sai cái gì hay không?
Chính là, hắn không nhớ được. Nhớ không được rốt cục hắn đã làm gì, khiến mình thường xuyên bồi hồi trong giấc mộng.
“Ngươi không sai, là lỗi của ta.” Lý Ký ôm chặt lấy hắn, thấp giọng nói.
“Tố Nhi, ngươi cái gì cũng không sai.” Lời Lý Ký thật như muốn cho hắn một lý do an tâm, làm hắn dần dần bình tĩnh lại.
“Tố Nhi, ta yêu ngươi.”
Tần Tố rơi lệ mỉm cười, nhẹ giọng nói một tiếng ân.
Giữa đầy trời hoa đào rực rỡ..
Lòng của hắn bị cái gì mang đi, lại bị cái gì để lại…
Tâm thiếu một mảnh, nhưng vẫn cảm nhận được hạnh phúc.
Đã từng yêu nhau, bên nhau, quên nhau, đều bị liên hương thoang thoảng lượn lờ trong ký ức ăn mòn, chỉ để lại một biển cát vô tận.
Tình yêu dành cho ngươi, đều chôn vùi trong giấc mộng Nam Kha.
Mục ruỗng dưới tầng tầng lớp lớp rêu xanh phủ kín.
Ta bị lạc trong nỗi nhớ Giang Nam, lạc trong hương sen thanh khiết như thực như ảo, lạc trong tiếng ca hái liên hoa phiêu phiêu thảng vọng….
Lý Ký, ta yêu ngươi.
Và cả…..
Người ta đã lãng quên…..
Ngã di khí liễu nhĩ tại giang nam đích cố hương,
Đái trứ hồi ức khứ liễu bắc phương.
Na trầm tại thủy để đích liên hoa đích mộ táng,
Thấu xuất phồn hoa tẫn xử đích hinh hương.
Ngã trạm tại thủy trung ương,
Thính nhất dạ yên vũ đích ưu thương.
Nhĩ đích ngôn ngữ,
Thị tự thủy như yên đích thương lương.
Trường tồn thị nhu,
Dịch chiết thị cương,
Vu thị nhĩ cốt hôi phần tẫn,
Chích dư không ái lưu hương.
Ngã ly khai hồi ức đích tù lung,
Đái trứ trù trướng thiệp giang.
Bỉ thì tâm tự,
Bán bích thị yên vũ, bán bích thị tàn dương.
Ngã tương hoài bão liên hoa đích hinh hương,
Tương hồi ức lưu tại mỹ lệ đích nam cương.
Xuân nhật đào chi yêu yêu đích dư hoan,
Chung để bất quá nam kha nhất mộng đích thê lương.
(Ta vứt bỏ ngươi tại Giang Nam cố hương,
Mang theo ký ức đi về phương Bắc.
Đóa sen chìm sâu trong mộ nước,
Tản mát hương thơm nơi tận cùng.
Ta đứng ở trong nước,
Nghe tiếng mưa đêm thê lương không dứt.
Giọng nói của ngươi,
Ưu thương như sương như khói,
Vĩnh viễn nhu hòa,
Ấm áp kiên định,
Nhưng rất nhanh đã tan biến trong biển lửa,
Chỉ còn lại một mảnh hương tàn.
Ta rời bỏ ***g giam ký ức,
Mang theo bi thương vượt qua sông lớn,
Nỗi lòng khi đó,
Một nửa là yên vũ, một nửa là tà dương. (yên vũ: mưa bụi)
Ta mang theo hương sen thơm ngát,
Đem ký ức để lại phương Nam xa xôi,
Ngày xuân đào hoa rực rỡ,
Lại chẳng thể nào xóa bỏ nỗi thê lương của giấc mộng Nam Kha…
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3