Thời gian như chớp, chẳng bao lâu lại đón tết Âm lịch.
Nhờ có mấy đơn hàng giá trị lớn trước đó nên Nanyin đã thu lại được một phần vốn, chẳng qua Nguyễn Chỉ Âm đã đẩy cho bộ phận nghiên cứu và phát triển nên chẳng còn dư lại bao nhiêu.
Cô vẫn chưa nghĩ xong không biết có nên tìm các nhà đầu tư khác không, nhưng cô rất chắn chắn về kế hoạch phát triển của công ty đồng thời cũng không có ý định nhắm mắt làm bừa.
Gần một năm nay tình hình kinh doanh của công ty đã ổn định hơn, sản xuất đâu vào đấy, Nguyễn Chỉ Âm cũng dư ra không ít thời gian.
Ít nhất không còn bận rộn như hồi mới bắt đầu.
Khác với cô, Trình Việt Lâm phải bận bịu hơn rất nhiều, liên tục mấy ngày liền phải qua mười giờ hơn mới về tới nhà, hoặc là mở cuộc họp qua video cho tới nửa đêm trong phòng sách.
Hai người rất ít khi được về nhà cùng nhau.
Hôm nay Nguyễn Chỉ Âm tan ca về tới nhà, trả lời xong mấy email công việc, sau đó nhận cuộc gọi video của Trình Tuệ.
“Xin lỗi Âm Âm, giờ này còn gọi cho cháu, Trình Lãng nó cứ đòi phải nói chuyện với cháu.”
Trong video có sự chênh lệch múi giờ rõ ràng, phía Trình Lãng đang là ban ngày còn trong nước đã hơn 11h đêm.
Sauk hi tới nước Mỹ, mới đầu Trình Lãng vẫn còn chưa thich ứng lắm, sau đó có thêm bạn mới, tính cách hoạt bát hơn nhiều. Nhưng mà cậu không có quên Nguyễn Chỉ Âm, thường xuyên gọi điện thoại video với cô.
“Chị ơi, khi nào chị qua thăm em vậy chị?” Gương mặt tròn trịa của Trình Lãng xuất hiện trên màn hình.
Trình Tuệ đứng bên sửa lại lời cậu nhóc: “Lãng à, cô nói nhiều lần rồi, con phải gọi là chị dâu.”
“Nhưng mà chị kêu con gọi chị mà.” Trình Lãng chu miệng nói.
Nguyễn Chỉ Âm không hiểu sao lại thấy hơi chột dạ.
Ban đầu để Trình Lãng gọi chị là vì lúc đó cô và Trình Việt Lâm chưa phải là vợ chồng thật sự.
Chẳng qua cũng may là Trình Tuệ chỉ nghĩ là cô sợ Trình Việt Lâm không muốn nhận đứa em trai nên nên không suy nghĩ sâu xa.
……
Bởi vì lát nữa Trình Lãng còn có tiết học đá bóng nên hai người trò chuyện đơn giản mấy câu rồi Nguyễn Chỉ Âm tắt mắt đi tắm rửa.
Khi cô đang quấn chiếc khăn tắm đẩy cửa phòng tắm đi ra lập tức rơi vào lồng ngực rộng lớn của người đàn ông.
“Anh đứng canh cửa phòng tắm chi vậy?”
Sau khi đứng thẳng dậy cô giận dữ nhìn anh.
Thời gian gần đây Nguyễn Chỉ Âm thường hay bị chút chuyện vặt chọc cho nổi giận.
Trình Việt Lâm cười cười, cúi đầu nói: “Thì đó, đợi tặng em cái ôm chứ gì.”
Nguyễn Chỉ Âm thầm oán anh mặt dày nhưng lười đấu khẩu với anh, cô thoải mái đưa mấy sấy tóc trong tay cho người đàn ông rồi nằm lên giường để Trình Việt Lâm sấy tóc cho.
“Đúng rồi, hôm nay cô gọi điện tới, kêu mình sang đó đón năm mới.”
Trình Lãng muốn cô sang đó thăm nó suốt, vì thế lúc Trình Tuệ hỏi cô cũng không muốn từ chối, chỉ nói để hỏi lại Trình Việt Lâm.
“Em muốn đi không?” Trình Việt Lâm tắt máy sấy, ngồi bên giường rũ tầm mắt nhìn cô.
Nguyễn Chỉ Âm gật đầu ngay: “Tết đông người náo nhiệt, cũng khá tốt.”
Đêm giao thừa, người người nhà nhà thắp sáng, nếu chỉ có hai người họ ở trong biệt thự thì ảm đạm lắm.
“Ừm, vậy anh kêu Bạch Bác đặt vé.”
Không ngờ anh lại đồng ý một cách sảng khoái như thế, sau đó bật máy sấy tiếp tục sấy tóc cho cô.
Tay nghề của người đàn ông ngày càng điêu luyện, Nguyễn Chỉ Âm thoải mái nhắm hai mắt, sau đó tiện mồm hỏi: “Năm anh nghỉ học, sao không đi tìm cô?”
Năm đó cha anh bị bắt, ông nội vừa mất,Trình Tuệ nói có kêu Trình Việt Lâm sang Mỹ học tập, đồng thời cũng có thể né được đám chủ nợ tìm tới cửa nhưng anh đã khước từ.
Trình Việt Lâm nghe thế, bâng quơ đáp lại: “Anh đâu giống Trình Lãng, lúc đó cũng là người lớn có tay có chân, nhìn thế nào cũng có thể tự nuôi sống bản thân đúng không?”
Ở lại trong nước còn đỡ, nếu thật sự đi Mỹ anh sợ là không kìm chế nổi mà đi tìm cô.
“Anh giỏi thật.”
Tóc được anh sấy khô, Nguyễn Chỉ Âm nghiêng người sang tiện thể khen anh một câu.
Áo tắm mềm mại rộng rãi, cô chỉ mới động đậy ánh mắt của Trình Việt Lâm đã rơi trên làn da trắng tuyết chỗ ngực cô, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Ánh mắt di chuyển, Nguyễn Chỉ Âm đã hiểu điều anh ám chỉ, giây tiếp theo cô bị người đàn ông bế lên đi đến một chiếc giường khác.
Bụng ngón mang theo nhiệt độ nóng bỏng vuốt ve làn da, chỉ trong chốc lát, cô bị hôn đến nổi thở không đều.
Thể lực của đàn ông và phụ nữ thật sự có chênh lệch rất lớn, mãi cho đến khi cô kiệt sức hết hơi anh vẫn chưa thấy mệt.
Đặc biệt là Nguyễn Chỉ Âm cảm thấy gần đây Trình Việt Lâm có vẻ ………nhiệt tình hơn với việc này.
Đây là suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi mất đi lí trí.
. . . . . .
Cuộc sống dường như vẫn vậy.
Đến khi Nguyễn Chỉ Âm nhớ ra kinh nguyệt của mình đến trễ đã là chuyện của nửa tháng sau.
Hơn nữa còn là nhờ Diệp Nghiên Sơ oán giận trong group chat rằng gần đây tăng ca nhiều tới nỗi kinh nguyệt không đều, lúc này cô mới bất thình lình phát hiện kinh nguyệt của mình đã chậm bảy ngày.
Nguyễn Chỉ Âm ý thức được điều gì đó nhưng lại không dám xác định.
Cô không yên lòng kết thúc công việc, cầm lấy chìa khóa lái xe thẳng đến bệnh viện gần công ty.
Tới đại sảnh bệnh viện đăng kí cô ngồi bên ngoài phòng khám phụ khoa, hồi hộp chờ đợi một lúc mới được gọi vào.
Nguyễn Chỉ Âm thở ra đi vào phòng khám, người khám là một bác sĩ nữ.
Đối phương lấy bệnh án trống trơn hỏi: ”Bị gì?”
Nguyễn Chỉ Âm mím môi, chỉ nói một câu kinh nguyệt bị chậm bác sĩ đã hiểu, rồi đưa cho cô một tờ phiếu xét nghiệm: “Lấy phiếu đi kiểm tra.”
Bệnh viện làm việc rất nhanh chóng.
Nửa giờ sau, Nguyễn Chỉ Âm đã cầm trên tay kết quả xét nghiệm về lại phòng khám.
Vị bác sĩ đã có tuổi nhận lấy tờ kết quả, nhìn cô nhanh chóng kết luận: “Mang thai thời kỳ đầu.”
Nói xong viết vài hàng chữ trên bệnh án.
Nguyễn Chỉ Âm ngẩn người: “Tôi mang thai??”
“Chưa kết hôn?” Bác sĩ nghe vậy, giương mắt bình tĩnh hỏi cô.
Nguyễn Chỉ Âm hoàn hồn lắc đầu: “Không phải, tôi kết hôn rồi.”
Bác sĩ mỉm cười, đưa kết quả trả lại cho cô: “Vậy thì có gì đâu phải ngạc nhiên?”
Nguyễn Chỉ Âm hơi giật mình, cúi đầu, bàn tay đặt trên vùng bụng vẫn còn phẳng lì.
Đúng vậy, hình như… cũng không có gì ngạc nhiên cả.
Hoặc là, cô cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị.
. . . . . .
Nguyễn Chỉ Âm cầm kết quả mang theo vẻ mặt ngẩn ngơ ra khỏi phòng, rõ ràng cô vẫn chưa tỉnh táo hẳn sau khi nhận được tin tức này.
Trong Bệnh viện, xung quanh người đến người đi cô lại một mình đứng lặng người một hồi lâu.
Cố Lâm Lang đưa người tới bệnh viện, mới từ phòng bệnh trên lầu xuống dưới thấy Nguyễn Chỉ Âm đang đứng ở đại sảnh bệnh viện ngẩn người.
“Âm Âm, sao cậu lại ở đây?”
Sau khi Cố Lâm Lang lại gần mới mỉm cười vỗ vai đối phương.
Thẩm Thành tự nhiên phát bệnh dạ dày nên được cô nàng đưa tới bệnh viện, đợi hai tiếng đồng hồ trong phòng bệnh tới lúc Thẩm Hựu tới cô nàng mới ra khỏi đó, kết quả lại gặp được Nguyễn Chỉ Âm.
Nguyễn Chỉ Âm được gọi lại, sau khi thấy Cố Lâm Lang cô lên tiếng: “Tớ….”
Vừa mới mở miệng Cố Lâm Lang đã nhìn thấy tờ phiếu xét nghiệm trong tay cô. Là người cố gắng để được mang thai, làm sao Cố Lâm Lang lại không hiểu được ý nghĩa trên đó.
“Cậu mang thai?” Đối phương rất kinh ngạc, khựng lại một lát bụm miệng nói.
Nguyễn Chỉ Âm gật đầu: “Ừm.”
Đứa bé này dường như đã hoàn thành ngôi nhà trong tưởng tượng của cô, mà không ai ngờ rằng Lâm Lang lại là người đầu tiên chia sẻ tin tức này với cô.
“Vậy tốt quá, tớ thành mẹ nuôi rồi.” Niềm vui mừng của Cố Lâm Lang đã không thể che dấu, hốc mắt đã hơi phiếm hồng dặn dò cô: “Nghe nói ba tháng đầu phải nghỉ ngơi nhiều vào, giữ cho cẩn thận, chú ý sức khỏe.”
Nguyễn Chỉ Âm mỉm cười đưa tay ôm lấy Cố Lâm Lang: ”Tớ biết mà, còn phải làm phiền mẹ nuôi như cậu trông nó trưởng thành, để nó mang niềm vui đến cho cậu.”
Cổ họng Cố Lâm Lang hơi đắng, vỗ lưng cô giọng nói dịu nhẹ: “Trình Việt Lâm không tới với cậu?”
Nguyễn Chỉ Âm khựng lại, thành thật trả lời: “Anh ấy vẫn … chưa biết.”
Cô cũng chưa nghĩ ra phải nói cho anh như thế nào nữa.
. . . . . .
Tăng ca liên tục mấy ngày, hôm nay Trình Việt Lâm mới có được một ngày kết thúc công việc sớm hiếm có, chưa đến 6h đã về nhà.
Nhưng vừa vào phòng khách đã thấy Nguyễn Chỉ Âm ngồi trên sô pha lẳng lặng nhìn anh.
Thấy cô có vẻ khác lạ, Trình Việt Lâm kéo cà- vạt xuống, cởi áo khoác vest, sau đó mở hai cúc áo sơ mi trên cùng, đến sô pha ngồi xuống cạnh cô, mỉm cười hỏi: “Em sao thế?”
Nguyễn Chỉ Âm liếc qua camera giấu trong chậu hoa, Diệp Nghiên Sơ với Cố Lâm Lang đã đánh cược Trình Việt Lâm sẽ có phản ứng gì khi biết cô mang thai.
Cô bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Hôm nay em đi qua tiệm sách mua mấy thứ cho anh.”
“Tiệm sách?” Trình Việt Lâm nhướng mày: “Cái gì vậy?”
Nguyễn Chỉ Âm chỉ chỉ mấy quyển sách trên bàn trà: “Cái đó cho anh, nếu anh thật sự không muốn ăn cơm bên ngoài, thì học cho nghiêm túc vào.”
Một đống dày đó đều là sách dạy nấu ăn.
Trình Việt Lâm hơi nhíu mày một lát sau nghi hoặc hỏi lại: “Rốt cuộc em làm sao vậy?”
Nếu mà cô đang giận dỗi, anh lại không nghĩ ra gần đây mình đã làm gì chọc cô giận.
“Không có gì, chỉ là. . . . . .” Nguyễn Chỉ Âm ngừng lại, sau đó ám chỉ nói: “Em sẽ có một thời gian không nấu cơm được.”
Mang thai rồi, không thể hít khói dầu.
Cô rút tay về, hồi hộp nhìn anh, mong chờ Trình Việt Lâm nghe ra ẩn ý của mình.
Nhưng không ngờ, ánh mắt của người đàn ông lại rơi vào bàn tay đang rúc trong cổ tay áo của cô.
“Nguyễn Anh Anh ――” Anh nhăn mày.
Nguyễn Chỉ Âm nín thở một hơi đáp: “Ửm?”
“Em là ―” Giọng nói của anh hơi trầm xuống thở dài hỏi: “Lúc nấu cơm cắt trúng tay hả?”
Nguyễn Chỉ Âm: “. . . . . .”
“Không có.”
Phản ứng của Trình Việt Lâm khiến cô cảm thấy như đàn gảy tai trâu lãng phí cảm xúc.
“Vậy là không muốn nấu cơm?”
Nguyễn Chỉ Âm cứng họng: “Không phải.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, im lìm một hồi.
Cuối cùng Nguyễn Chỉ Âm đành phải từ bỏ suy nghĩ ban đầu, nói sang chuyện khác: “Trong nhà thiếu vài thứ anh đi mua đi. Danh sách em để trong phòng rồi, đợi lát nữa chụp cho anh xem.”
Trước kia trong nhà thiếu gì cô sẽ kêu anh lái xe đưa đi chở đồ về nhà.
Trình Việt Lâm mím môi nhẹ, mặc dù cảm thấy có chút không đúng nhưng vẫn đồng ý.
Người đàn ông mặc áo khoác vào, cầm chìa khóa ở chỗ huyền quan rồi ra cửa.
Xe mới vừa ra khỏi biệt thự đã nhận được danh sách đồ cần mua của Nguyễn Chỉ Âm gửi tới. So với trước cũng không có gì bất thường, đều là những thứ lặt vặt gì đó.
Đầu ngón tay anh lướt qua màn hình, nhìn thoáng qua.
Khăn ướt.
Giấy vệ sinh
. . . . . .
Trình Việt Lâm xem từng cái từng cái, cho đến khi nhìn hai hàng cuối cùng, khuôn mặt khựng lại đột ngột.
Que thử thai.
Giường trẻ em.
Hình như là mới được thêm vào.
Dưới chân căng thẳng, xe còn chưa ra khỏi khu biệt thự đã phanh lại, người đàn ông trực tiếp chuyển hướng.
Vài phút sau, anh đẩy cửa ra lần nữa.
Nguyễn Chỉ Âm đứng bên cửa lẳng lặng nhìn khuôn mặt sững sờ của người đàn ông.
Ánh mắt của Trình Việt Lâm dừng trên bụng cô, yết hầu trượt xuống, có hơi bối rối mở miệng: “Nó ――”
Anh chưa nói hết câu, đã tiến tới trước hai bước muốn sờ thử nhưng lại rụt tay trở lại.
Nguyễn Chỉ Âm bị chọc cười trước dáng vẻ này của anh, lại hỏi: “Anh nói bây giờ thế này chúng ta có thể làm một người cha người mẹ tốt không?”
“Không biết.” Trình Việt Lâm cũng hiểu được như thế này sẽ có hơi bất thường, anh mỉm cười, nặng nề thở ra sau đó đưa ta ôm lấy cô, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Nhưng mà anh sẽ cố gắng hết sức.”
Cũng không phải hoàn toàn không có chuẩn bị, nhưng tới giờ khắc này niềm vui sướng cũng như không biết phải làm thế nào đều có.
Rõ ràng vẫn chưa gặp mặt nhưng dường như anh đã gánh thêm một trọng trách khác ngoài cô.
Trình Việt Lâm nghĩ, có lẽ anh đã cảm nhận được tâm trạng trước kia của Trình Phùng Chi dành cho anh rồi. (Ờm… hình như mấy chương trước bị sai tên cha Trình….)
Nguyễn Chỉ Âm nhận ra cảm xúc của anh, chợt nhớ ra gì đó, ôm lại anh thấp giọng nói: “Lần sau mình đi thăm mộ, báo cho chú Trình tin này nhé?”
Trình Việt Lâm không ngờ cô còn có suy nghĩ này, lại cảm thấy hai người thật hiểu lòng nhau, tâm linh tương thông.
Anh mỉm cười đưa ta vuốt nhẹ tóc cô nhẹ giọng đáp: “Ừm.”
/ / /
Chuyện Mang thai ngoại trừ cô và Trình Việt Lâm cũng chỉ có Cố Lâm Lang Diệp Nghiên Sơ biết thôi.
Những người khác Nguyễn Chỉ Âm vốn định từ từ rồi nói. Nhưng chưa tới hai ngày cô đã nhận được tin nhắn thăm hỏi của Tần Tương.
Sau khi hỏi mới biết Tần Tương là nghe từ Tiền Phạn. Còn vì sao Tiền Phạn biết thì không cần nghĩ cũng biết.
Không lâu sau, Trình Tuệ cũng nghe nói Nguyễn Chỉ Âm đã mang thai, bà lập tức từ chối chuyện để Nguyễn Chỉ Âm đi Mỹ đón năm mới đồng thời muốn dẫn Trình Lãng về nước đón tết.
Vì thế Trình Tuệ xin nghỉ học nửa tháng cho Trình Lãng khiến cu cậu vô cùng sung sướng.
Không biết có phải vì mang thai hay không mà gần đây tâm trạng của Nguyễn Chỉ Âm cứ lên xuống liên tục.
Ngoại trừ khẩu vị thay đổi, còn thay đổi về mặt cảm xúc nữa. Một người luôn lý trí lý trí như cô bây giờ xem phim cũng bị cuốn theo tình tiết trong phim.
Thứ bảy rảnh rỗi, Nguyễn Chỉ Âm đặc biệt chuẩn bị hai vé phim điện ảnh, rồi tới rạp chiếu phim xem với Trình Việt Lâm.
Trình Việt Lâm vốn định bao cả rạp, nhưng Nguyễn Chỉ Âm lại khăng khăng cho rằng rạp chiếu phim chật kín người mới có hơi thở của cuộc sống, vì thế anh chỉ đành từ bỏ.
Bộ phim văn học tình yêu này là của Thẩm Dung diễn chính, dù sao đối phương cũng là cổ đông lại là người đại diện của công ty nên cũng gọi là có quan hệ cá nhân với Nguyễn Chỉ Âm.
Cô đã bao rạp mời nhân viên công ty đến xem, lúc đó bản thân lại không kịp xem cùng mọi người.
Hai người lái xe tới rạp, Trình Việt Lâm đến lấy vé Nguyễn Chỉ Âm đứng tại chỗ đợi anh.
Nhưng không ngờ chỉ trong một lát đã đụng phải người quen.
Ô Linh Huyên nhìn tháy Nguyễn Chỉ Âm, bất ngờ mấy giây, sau đó nói với người đàn ông bên cạnh gì đó rồi tiến lên cười nói: “Cậu cũng tới xem phim à?”
“Ừm.” Nguyễn Chỉ Âm gật đầu.
Ô Linh Huyên đảo một vòng xung quanh nhìn thấy Trình Việt Lâm ở bên kia lắc đầu nói: “Tôi thật sự không ngờ, hai người lại có thể kết hôn.”
Nguyễn Chỉ Âm cong cong khoé môi, một lát sau mới đáp lại: “Xin lỗi, hồi đó tôi cũng không nghĩ tới.”
Đây là lời giải thích cho chuyện hồi đó cô chuyển thư tình giúp cho Ô Linh Huyên, hồi đó cô không hề có suy nghĩ nào khác, lúc tốt nghiệp trung học cô và đối phương vẫn còn liên lạc với nhau.
Ô Linh Huyên mỉm cười, bên má lộ ra lúm đồng điếu: “Nói xin lỗi với tôi làm gì? Tôi gửi thư tình nhiều lắm, cho dù không có cậu Trình Việt Lâm cũng không thích tôi mà.”
Thái độ của đối phương rất thoải mái Nguyễn Chỉ Âm thở phào: “Năm sau bọn tôi sẽ tổ chức hôn lễ lúc đó—
“Cậu phải gửi thiệp mừng cho tôi đó.”
“Được.” Nguyễn Chỉ Âm gật đầu cười cười,
Thật ra học sinh trong lớp chọn đa số đều khá thân thiện.
Nghĩ lại thì trên một mức độ nào đó là do cô không tiêu hoá được nỗi tự ti khi còn ở Huyện Hứa khi đã chuyển đến Lam Kiều, cô vô cùng nhạy cảm không thể mở lòng đón nhận người khác.
Lúc Trình Việt Lâm đi qua Ô Linh Huyên và bạn trai đã cầm vé vào rạp rồi.
“Gặp người quen hả?”
Nguyễn Chỉ Âm nhận lấy vé xem phim anh đưa sang nhẹ giọng trả lời: “Là bạn học cấp ba.”
Trình Việt Lâm oh một tiếng không nói gì thêm.
Nguyễn Chỉ Âm nhìn là biết anh chẳng có ấn tượng gì, bèn nhắc lại: “Anh còn nhớ, có một lần vào lễ Tình nhân, em chuyển cho anh một lá thư tình không?”
Cô vốn là muốn giải thích lá thư đó là chuyển giúp cho Ô Linh Huyên đó.
Kết quả, Trình Việt Lâm không rõ vì sao lại cúi mặt xuống nhìn chằm chằm cô cười thành tiếng: “Sao hả, em còn biết xấu hổ nhắc lại chuyện lá thư hồi đó à?”
Khi đó, anh hiểu lầm ý cô, làm trò hề còn hờn dỗi mấy ngày vì thái độ không rõ ràng của cô.
Nguyễn Chỉ Âm nghe vậy, chỉ đành nuốt lại lời muốn nói, hai người lấy vé vào rạp.
Thẩm Dung không phải là một diễn viên đóng phim thương mại, hầu hết các vai diễn của cô đều là phim văn học nghệ thuật, được dùng để đi tranh giải thưởng.
Sau khi mang thai, Nguyễn Chỉ Âm thường hay buồn ngủ, bộ phim chưa chiếu được một nửa đã dựa đầu vào vai người đàn ông bên cạnh ngủ mất.
Lúc tỉnh lại, trên màn hình đã chiếu đến đoạn chữ dài dài.
Nguyễn Chỉ Âm cảm thấy hơi xấu hổ, nghiêng đâu nhỏ giọng hỏi anh: “Khúc sau phim chiếu gì thế?”
“Nam nữ chính kết hôn.” Người đàn ông nói ngắn gọn.
“Chỉ vậy?”
“Chứ sao nữa?” Trình Việt Lâm cúi đầu nhìn cô.
Nguyễn Chỉ Âm chê ra mặt: “………”
Đúng là anh chẳng có tế bào văn nghệ nào.
Sau khi mang thai, Nguyễn Chỉ Âm thỉnh thoảng cũng sẽ suy nghĩ về hứng thú của con cái sau này.
Bây giờ xem ra đứa bé đã cắt đứt con đường trở thành đạo diễn phim văn học rồi.
……….
Cô gái ngồi phía sau hai người nghe thấy lời vừa rồi của anh suýt chút không nhịn được phụt cười.
Nhìn thấy Tình Việt Lâm và Nguyễn Chỉ Âm song song bước đi, lại nhớ lại cảnh tượng lúc nãy. Cô gái nhận ra người đàn ông này chính là chủ tịch của Lâm Hằng được cộng đồng mạng đòi gả cho trước đó, cô gái lập tức chụp lại bức hình nhưng không ngờ lại bị đối phương phát hiện.
Ánh mắt bức người nhìn sang, cô gái lắp bắp nói lời xin lỗi: “Xin, xin lỗi, tôi sẽ xoá ngay.”
Người đàn ông nhíu mày, cuối cùng nói một câu: “Nếu muốn đăng lên, phiền cô làm mờ mặt của vợ tôi.”
Nghe có vẻ là không bài xích việc đăng lên mạng?
Sau khi hai người đi khỏi, cô gái do dự một lúc lâu vẫn lấy tầm hình lúc nãy ra chỉnh sửa một xíu rồi up lên weibo.
[Các bạn nhất định không ngờ chủ tịch Lâm Hằng lại có thể đi xem phim với vợ, lại còn là rạp phổ thông.]
///
Lúc Nguyễn Chỉ Âm được Diệp Nghiên Sơ nhắc nhở nhìn thấy dòng weibo hai người đã về đến biệt thự.
Có mấy ngàn lượt chia sẻ trên weibo cũng không tính là quá cao chỉ là dưới bình luận lại có người up lên đoạn nói chuyện của anh và MC trong một chương trình nào đó về đề tài tài chính.
Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, tư thế điềm tĩnh, khuôn mặt đẹp trai tinh tế, khác xa với dáng vẻ vô lại khi ở nhà.
Khi người MC nhắc đến cô, Trình Việt Lâm mỉm cười nói: “Chúng tôi là bạn học cùng lớp cấp ba.”
MC lại hỏi tiếp, anh cảm thấy khoảnh khắc nào của vợ mình đẹp nhất lúc ở trường trung học?
Người đàn ông suy nghĩ một lát lại trả lời: “Chắc là lúc cô ấy giải đề.”
Khi anh nói về điều này trước ống kính, anh thực sự không có bất kỳ gánh nặng nào.
Đến khi Trình Việt Lâm tắm rửa xong đi ra, Nguyễn Chỉ Âm không nhịn được bèn hỏi: “Lúc giải đề có gì đẹp?”
Người đàn ông khựng lại, liếc sang màn hình điện thoại đang chớp sang của cô mới hiểu cô đang nói gì.
Trình Việt Lâm cười cười, chọc ghẹo nói: “Nguyễn Anh Anh, lúc đó không phải chỉ có những bài kiểm tra mới có thể khiến em choáng váng ngay sao?”
Cô gái nắm chặt cây bút trong tay, mày khẽ nhíu lại, cô an tĩnh ngồi đó, ánh sang chiếu lên sườn mặt cô làm phát sang những sợi lông tơ trên đó.
Đó có lẽ là cảnh tượng đáng nhớ nhất mỗi khi anh nhớ lại sau này.
///
Cả nhà Trình Tuệ về tới Lam Kiều đã ngày 29 âm lịch. Trình Việt Lâm và Nguyễn Chỉ Âm tới sân bay đón bọn họ về biệt thự.
Mặc dù đã nói chuyện rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô và Trình Tuệ chính thức gặp nhau.
Nguyễn Chỉ sợ Trình Việt Lâm không lo nổi chuyện bếp núc, nhưng cô mới định đứng dậy Trình Tuệ đã lập tức cản cô: “Anh Anh, để bọn đàn ông lo là được rồi, dượng của cháu là đầu bếp đó.”
Chồng của Trình Tuệ Thang Uy xuất thân là một đầu bếp thực sự, cũng không phải là một đầu bếp bình thường dưới trướng còn có một chuỗi nhà hàng.
Trình Lãng rụt rè tới trước mặt Nguyễn Chỉ Âm đôi mắt tròn xoe nhìn bụng cô: “Chị ơi trong này thật sự có em bé ạ?”
Trình Tuệ ôm lấy Trình Lãng xoa đầu cu cậu: “Đương nhiên rồi, đợi em bé ra đời, con thành chú rồi đó.”
Trình Lãng được Trình Tuệ nuôi dưỡng rất tốt.
Nguyễn Chỉ Âm biết lúc đầu Trình Tuệ mang thai khi tuổi đã cao lại sảy thai vì nghe tin cha mất đột ngột nên mới lo lắng cho cô vông cùng.
Ăn xong cơm, Trình Việt Lâm lên phòng trò chơi trên tầng hai để chơi cờ với Thang Uy.
Trình Tuệ lên tiếng kêu Trình Lãng mau về phòng: “Được rồi, mau về phòng ngủ đừng bám chị dâu con nữa.”
Trình Lãng tiếc nuối bỏ tay cầm chơi game xuống nghe lời lên lầu.
“Anh Anh, cháu qua đây, cô cho cháu xem những thứ này.” Trình Tuệ ngồi lên sô pha, mỉm cười vẫy tay với cô.
Nguyễn Chỉ Âm đến ngồi bên cạnh Trình Tuệ, mắt thấy Trình Tuệ lấy ra hai cuốn album ảnh.
Mở ra đều là những bức ảnh cũ mấy năm trước.
“Đây là A Lâm năm 3 tuổi, mẹ nó dẫn qua thăm cô, lúc đi chơi trong khu giải trí nó nghịch lắm chạy đi mất tiêu, doạ mẹ nó sợ hoảng luôn may mà một lát sau là tìm ra.”
Đứa trẻ trong ảnh có khuôn mặt non nớt, nhưng má lúm đồng tiền ở một bên lại hơi quen thuộc.
Trình Tuệ chỉ vào một bức khác: “Đây là lúc nó năm tuổi, đánh nhau với con trai nhà người ta làm thằng bé đó gãy cả răng. Mẹ người ta tìm tới nhà mách, nó bị ông nội đánh một trận tức quá tự lên máy bay qua tìm cô.”
Cậu bé nằm xuống sân vườn cả người bê bết bùn ảnh được chụp chính diện.
Nguyễn Chỉ Âm không khỏi lo lắng nếu con cô ra đời được di truyền cái tính nóng nảy vô lí này của Trình Việt Lâm thì phải làm sao.
Nghe Trình Tuệ giải thích tương đối về các bức ảnh trong cuốn album dày, ánh mắt của Nguyễn Chỉ Âm rơi vào bức hình ở trong góc trái trang cuối cùng cuốn album.
“Cô ơi, bức này là?”
Trình Tuệ nhìn theo ngón tay cô chỉ cười nói: “Lúc A Lâm nghỉ học, cô kêu nó sang Mĩ học tiếp, nó từ chối nhưng vào lễ giáng sinh nó sang thăm cô.”
“Lúc đó cô cũng nghe nó nhắc đến cháu.”
Nguyễn Chỉ Âm ngây người một lúc lâu, nhìn đăm đăm vào chiếc túi trong góc bức ảnh.
Cô nhớ lại Lễ Giáng sinh đầu tiên cô đến Mỹ.
Cuối kỳ học, Nguyễn Chỉ Âm cho bản thân nghỉ phép đến trung tâm thành phố mua một ít đồ chuẩn bị gửi cho Diệp Nghiên Sơ và Cố Lâm Lang.
Lúc về chung cư thì tuyết rơi, cô quấn một chiếc khăn dày cộm đầu đội mũ bước đi chậm chạp.
Khi đi đến ngã tư chung cư, Nguyễn Chỉ Âm từ xa nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô sửng sốt một hồi, nhưng chỉ cảm thấy mình đã nhìn nhầm.
Về tới chung cư Camille ăn mặc xinh đẹp đang đứng lau son trước gương, rõ ràng là đã có một buổi hẹn hò.
Thấy Nguyễn Chỉ Âm bước vào, đối phương cười cười nhắc nhở cô: “Alva, có người gửi cho cậu đồ.”
“Ai gửi vậy?” Nguyễn Chỉ Âm kinh ngạc.
Camille lắc đầu: “Không biết, người ta nhờ phòng bên cạnh mang lên đó. Nhưng mà nghe nói đối phương cũng vừa đi, lúc cậu về không gặp được hả?”
Nguyễn Chỉ Âm lắc đầu, cởi áo khoác, mở chiếc túi trên bàn.
“Đây là cái gì?”
“Một số đồ ăn vặt trong nước, ở đây không bán.”
Thậm chí có một số thứ chỉ có ở Lam Kiều.
Hồi cấp ba, Nguyễn Chỉ Âm thỉnh thoảng không có thời gian đi nhà ăn ăn cơm thì sẽ để một số bánh kẹo trong hộc bàn. Những thứ trong túi này đều là những món cô thích ăn.
Đặc biệt là viên kẹo mềm giòn vị nho, hồi đó Nguyễn Chỉ Âm có thói quen vừa giải đề vừa ngậm một viên, thật sự là đã suy nghĩ rất lâu.
Camille woa một tiếng, sau đó cười cười chọc cô: “Xem ra, người tặng những thứ này rất có lòng nhé.”
Lúc đó Diệp Nghiên Sơ có nói muốn gửi cho cô một số quà, Nguyễn Chỉ Âm chỉ nghĩ là cô nhờ người mang tới không suy nghĩ nhiều.
Đến khi Diệp Nghiên Sơ nói với cô rằng gói hàng được gửi đã bị hải quan trả lại vì bên trong có một vài lọ nước sốt do mẹ Diệp làm, túi đồ ban đầu hoàn toàn không được giải quyết.
…….
Trình Tuệ và Thang Uy bay đường dài lại bị lệch múi giờ nên đã về phòng nghỉ ngơi.
Lúc Nguyễn Chỉ Âm vào phòng Trình Việt Lâm đang đứng bên bửa sổ, trông có vẻ là đang nói chuyện điện thoại với Bạch Bác.
Cô không lên tiếng, nhìn bóng hình của đối phương in lên màn đêm ngoài cửa sổ.
Đến khi Trình Việt Lâm ngắt điện thoạt mới nhìn thấy Nguyễn Chỉ Âm đang đứng ngay cửa.
Anh bước tới, nhướng mày hỏi: “Sao thế? Mới nãy còn thấy em với cô trò chuyện khá vui vẻ mà?”
“Thật ra quan hệ của anh với cô rất tốt, sao hồi trước em hỏi anh lại nói là bình thường?”
Ngay cả lúc bé giận dỗi ông nội cũng đòi đi nước ngoài tìm cô. Quan hệ như thế sao có thể là không thân được.
Trình Việt Lâm không ngờ cô sẽ lật lại chuyện này, anh nhẹ nhàng nhìn cô hỏi: “Em là muốn hỏi tội anh hả?”
Hồi đó nói vậy là sợ cô hỏi sao nghỉ học lại không tới Mĩ tìm cô ruột, ai ngờ lại để lại đoạn mồi cho cô hỏi tội.
Trong lúc suy nghĩ tìm lí do nguyễn Chỉ Âm đã lắc đầu, vươn tay ôm anh.
Nhớ đến tối hôm qua anh hỏi một câu rất lạ đời là cô yêu ai nhiều hơn, thế là giọng nói cũng dịu dành hơn: “A Lâm, sau này em sẽ yêu anh nhiều hơn chút xíu.”
Miễn cưỡng nhiều hơn hơn con chút đó.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3