Trình Tố Nguyệt nhận được tin tức, vội vàng dẫn người đến quán dược thiện. Thị nữ Lang tộc thấy một đội quan binh bỗng nhiên bao vây khắp quán thì lập tức căng thẳng, theo bản năng sờ lên dao găm giấu bên hông nhưng lại bị Hách Liên Á dùng ánh mắt ra hiệu ngăn lại.
Thực khách xung quanh thấy tình thế không ổn đều tránh đi nơi khác. Trình Tố Nguyệt bước nhanh lên thang lầu, gần đây thời tiết ấm áp nên nàng đã khoác váy mới kiểu dáng nhẹ nhàng màu sắc dễ chịu. Hách Liên Á thoáng nhìn mà suýt không nhận ra, hai người kỳ thật tính là người quen cũ, dù sao trước kia ở trên chiến trường cũng từng không thể buông tha nhau, nhưng hình ảnh nữ nhân lăn lộn trong bão cát trái ngược với thiếu nữ xinh đẹp trước mắt quá xa, ánh mắt Hách Liên Á hơi rung động một chút mới mở miệng chào: “Trình cô nương.”
“Hách Liên công chúa.” Trình Tố Nguyệt nói: “Ghé chơi thành Nguyệt Nha sao lại không thông báo trước một tiếng, ít nhất chúng ta phải ra cửa thành đón tiếp mới phải đạo.”
Hách Liên Á đứng lên, ánh mắt lại lướt qua nàng dời về phía Liễu Huyền An đang đứng giữa đám người, y mặc áo choàng màu thiên thanh nhẹ nhàng phiêu dật, hợp với Trình Tố Nguyệt ở bên cạnh tươi sáng tựa như ánh mặt trời tháng ba ở Giang Nam, nhìn qua cũng đủ cảnh đẹp ý vui.
Trình Tố Nguyệt ho một tiếng, Hách Liên Á dời ánh mắt, nói: “Trình cô nương, lần này ta đến thành Nguyệt Nha là để cầu đại phu.”
Từ ngày trong thành mở Bạch Hạc y quán, bá tánh trong vòng mười dặm tám phương đổ về cầu đại phu đúng là không hề ít. Trình Tố Nguyệt hỏi: “Gần đây thân thể Hách Liên công chúa không khoẻ?”
“Không phải ta, là phụ thân ta.” Hách Liên Á hạ giọng, thoáng thở dài, “Có lẽ thần linh trên cao đại mạc nghe được lời nguyền rủa của Kiêu Vương điện hạ nên đã giáng tội xuống Lang tộc. Phụ thân ta đã sinh bệnh từ lâu, tràn đầy tâm hỏa, các đại phu đều bó tay cho nên ta và A Soc mới phải đến đây. Nghe nói… Liễu nhị công tử là thiên hạ đệ nhất thần y.”
Trong lòng Liễu Huyền An đang thầm nghĩ cái gì mà nguyền rủa, bỗng nhiên nội dung cuộc nói chuyện lại hướng về phía mình. Y nhìn thẳng vào Hách Liên Á, đồng tử của đối phương giống hệt Hách Liên Sóc, là màu xám ánh vàng chỉ có ở sói hoang, nhưng ánh mắt lại không thâm trầm cay nghiệt, nhìn kỹ còn có một chút dịu dàng động lòng người, như dòng suối hòa tan ánh mặt trời buổi chiều tà.
Thị vệ nhắc: “Hay là Liễu nhị công tử về phủ trước đi, Trình cô nương sẽ xử lý tốt chuyện ở đây thôi.”
Liễu Huyền An vẫn đứng yên không nhúc nhích, thật ra y còn muốn chờ thêm chút nữa nhưng thị vệ không đồng ý, còn muốn khiêng cả người lên mang đi! Phải biết rằng năm xưa vị công chúa kia từng khăng khăng không phải Vương gia sẽ không chịu lấy, loại chuyện này làm sao dám để Liễu nhị công tử biết được? Nghĩ đến đây, động tác của bọn họ càng nhanh nhẹn dứt khoát, nâng hai ba lần đã nhét được người vào xe ngựa, sau đó A Ninh ngồi vào chỗ bên cạnh xa phu, hét: “Đi mau!”
Có lẽ hai con chiến mã cũng cảm nhận được không khí gấp gáp nên tung vó chạy như bay làm bụi mù bốc lên cuồn cuộn! Liễu Huyền An chưa kịp ngồi vững, trán va “cộp” một cái vào khung cửa sổ, mãi đến khi quay về Vương phủ vẫn còn ẩn ẩn đau.
“Làm sao vậy?” Lương Thú kéo người lại gần, ngón cái miết lên cái trán ửng đỏ, dở khóc dở cười hỏi, “Lại đang đi bộ thì mơ màng ngã sấp xuống đường à?”
“Ngồi trong xe ngựa không cẩn thận nên bị va.” Liễu Huyền An sai A Ninh xuống hầm băng lấy một túi băng lạnh, vừa ấn vừa nói, “Chúng ta vừa gặp công chúa Lang tộc trong tửu lâu.”
“Hửm?” Lương Thú nhướn mày, hắn vừa từ quân doanh trở về nên chưa nhận được tin tức. Liễu Huyền An ngồi trên ghế dựa kể lại những chuyện xảy ra hôm nay một lần, lại hỏi: “Lúc trước Vương gia từng nguyền rủa lão Lang Vương sao?”
“Ai thèm rủa, ta chỉ mắng chửi thôi.” Lương Thú nói, “Mùa thu năm ấy Lang tộc hạ lệnh đốt trụi đồng cỏ để phô trương thanh thế, khiến rất nhiều dân du mục không tích trữ nổi lương thảo để vượt qua mùa đông. Tây Bắc khô hạn ít mưa, quân Đại Diễm tốn thời gian một tháng mới dập tắt được ngọn lửa. Buồn cười thật, những người thời thời khắc khắc treo thần linh bên miệng lại cố tình làm ra hành động phát điên phát rồ. Sau này đối mặt với cánh đồng cháy đen, có lẽ ông ta cũng nổi lên sợ hãi nên run rẩy trèo xuống ngựa phủ phục hôn đám tro bụi dưới chân, trông vừa đáng buồn vừa đáng giận.”
Liễu Huyền An hỏi: “Một người như thế, Vương gia có muốn cứu không?”
“Cứu, nhưng không thể cứu không công.” Lương Thú nói, “Ngươi đi cứu người, ta đi bàn điều kiện. Số bạc ngày xưa triều đình bỏ ra giúp dân du mục sống qua mùa đông ít nhiều gì cũng phải đòi lại chứ. Hiện tại Lang tộc dù đang ở thế lưu lạc, nhưng thuyền rách vẫn còn sót ba cân đinh, nghe nói bọn họ chôn dưới chân Ngọc Sơn không ít thứ tốt.”
Liễu Huyền An gật đầu: “Cũng được.”
“Chỉ hai chữ thế thôi à?” Lương Thú lấy túi băng ra, quan sát vết thương trên trán y, “Không muốn nói chuyện gì khác với ta sao?”
Liễu Huyền An đáp: “Không có.”
Không có chắc chắn là không được. Lương Thú ôm người đang mềm èo trên ghế lên mang về phòng ngủ, luôn miệng than thở, chẳng lẽ ngươi cứ như vậy để một mình ta đi mặc cả với Hách Liên Á sao?
Liễu Huyền An “Ừm” một tiếng, ta thấy vị công chúa kia vẫn nói chuyện được, theo lý sẽ không cướp… úi?
Lương Thú cắn môi y, đặt trên giường hôn nửa ngày, vừa hôn vừa nhớ lại cảnh tượng sáng nay trước khi ra cửa, hắn đào được sâu lười từ dưới chăn lên, thân thể mềm nhũn bọc trong lớp áo ngủ nửa trong suốt cũng mỏng manh mềm mại không kém, vòng eo chỉ một tay ôm trọn tỏa hương thơm làm đầu óc Kiêu Vương điện hạ tràn đầy ý tưởng khó nói, vì thế lại vươn tay muốn tháo đai lưng đối phương. Liễu Huyền An hé mắt nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, nhắc nhở: “Có lẽ Trình cô nương sẽ trở lại ngay bây giờ.”
Vừa dứt lời, ngoài viện đã vang lên tiếng động, đúng là Trình cô nương quay trở lại.
Lương Thú hít sâu một hơi nhìn người dưới thân y phục bất chỉnh, đập vào tầm mắt là một mảnh hương nhuyễn trắng như tuyết. Liễu Huyền An nhấc một tay che mắt hắn lại, miệng dỗ dành: “Việc này không vội, tiền bạc quan trọng hơn.”
Đây chính là câu cửa miệng của mấy vị tướng quân trên Tây Bắc mỗi lúc hội họp, toàn là những tên tráng hán râu ria xồm xoàm, hình tượng quá cường hãn làm dục hỏa của Kiêu Vương điện hạ có bùng cháy mạnh mẽ hơn nữa cũng phải lập tức xìu. Đầu hắn đau nhói, vừa tức vừa buồn cười dùng sức cắn lên đôi môi người bên dưới một cái rồi mới đứng dậy sửa sang y phục, hăm dọa: “Chờ đấy, tối nay ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.”
Liễu Huyền An ẩn ẩn có dự cảm không tốt, bởi vì bình thường không đòi nợ đã mệt muốn chết rồi. A Ninh ở ngoài viện đi qua đi lại một lúc lâu, chờ cho Vương gia đi xa rồi mới dán người lên cửa hỏi: “Công tử, ta đã vào được chưa?”
“Vào đi.” Liễu Huyền An ngồi trên giường, tùy tay cởi áo ngoài ra, “Ta ngủ một lát.”
Thế nào lại ngủ mất rồi! A Ninh muốn ngăn cản nhưng không cản được, tốc độ nhập mộng của Liễu Huyền An vô cùng nhanh, chăn vừa kéo lên đã tiến vào trong mộng không biết đường về. Y chạy hồng hộc xuyên núi xuyên biển, chạy thẳng đến suối nước nóng quen thuộc, dặn dò người ở bên trong: “Đêm nay ngươi nhớ nghỉ ngơi cho tốt, nhất định không được chạy vào giấc mộng của ta.”
Lương Thú mở to mắt, lười biếng hỏi: “Vì sao?”
“Không vì sao hết, ngươi không được tới.” Liễu Huyền An chạy mệt nên ngồi xuống bờ suối, y thật sự không muốn mình đã mê man rồi vẫn phải đối mặt với tình cảnh giống hệt ngoài hiện thực, bèn nặng nề lặp lại, “Đã nhớ kỹ chưa?”
Lương Thú rào rào đứng lên, Liễu Huyền An bất ngờ không kịp phòng nên thấy hết hình ảnh mỹ nam bước ra khỏi suối, cảnh giác hỏi: “Có chuyện gì?”
Lời còn chưa dứt, người đã bị lôi luôn xuống nước.
“Có.” Lương Thú ghé vào tai y cười nhẹ, “Tối nay không cho ta tới, vậy bây giờ phải làm cho xong chuyện đi thôi.”
Cứ như vậy, Liễu nhị công tử đầu óc hồ đồ chủ động chạy hùng hục qua tám ngàn dặm phong nguyệt lại chui đầu vào lưới. Trong mộng cũng không thoải mái hơn ngoài hiện thực bao nhiêu, y thấy mình ngoi ngóp trong nước, lại giống như bị đặt trên một thảm hoa cỏ mềm mại, y thở dốc vươn tay muốn đẩy người bên trên ra, cánh tay đột nhiên đau nhói, thân thể cũng bị kéo mạnh ——
Trong phòng yên tĩnh, ánh sáng lờ mờ, bên ngoài chỉ văng vẳng tiếng gió và tiếng chim hót. Con báo tuyết con vừa rồi còn nằm ngủ trên ngực y bị hất xuống, lúc này vẫn mờ mịt ngồi xổm nhìn y bằng đôi mắt trong suốt ngây thơ như một đứa bé không rành thế sự, khiến Liễu Huyền An càng không được tự nhiên. Y ôm lấy cục bông trắng bạc kia vào lòng vuốt ve, báo con phát ra tiếng gừ gừ thoải mái, đạp đạp đệm thịt chuẩn bị ngủ tiếp, đột nhiên cửa phòng ngủ bất ngờ bị đẩy ra.
Tinh thần Liễu Huyền An vốn không yên, quay đầu nhìn rõ người bước vào lại càng luống cuống. Lương Thú bước tới nắm cổ thằng nhóc con dám cả gan tranh địa bàn với mình lên, ném về lại ổ bông, sau đó mới ngồi xuống giường tiếp tục nhìn kỹ vết bầm bị đụng trên trán y.
“Không sao cả.” Liễu Huyền An trốn ra sau, “Vương gia bàn bạc xong rồi?”
“Xong rồi.” Lương Thú nói, “A Nguyệt đã sắp xếp cho bọn họ ở trong một tòa nhà cũ, ngày mai ta sẽ sai người đưa Hách Liên La lại đây để ngươi chẩn bệnh.”
Liễu Huyền An gật đầu: “Ừ.”
“Đói bụng chưa?” Lương Thú vươn tay kéo chăn, “Ta đã sai lão Trương hầm canh gà… Làm sao thế?”
“Không sao mà.” Liễu Huyền An dùng cả hai tay đè chăn,”Ta muốn ngủ tiếp một lúc.”
Lương Thú hoài nghi: “Hửm?”
Mặt Liễu Huyền An không đổi sắc, thong thả trượt người muốn nằm lại xuống giường. Đương nhiên Lương Thú không chịu, một tay hắn chụp người lên, vẻ mặt lập tức cứng đờ. Liễu Huyền An mặt đỏ tai hồng nhắm mắt, lần thứ hai áp dụng đại pháp “vạn vật đều là tro bụi”.
Nhưng tro bụi cũng chia ra tro bụi tốt và tro bụi xấu, mà Kiêu Vương điện hạ rõ ràng là loại sau, tay hắn không nhẹ không nặng ấn xuống phiến xuân tình trắng mịn kia, trêu đùa: “Hóa ra cục cưng nhà ta đi ngủ mà cũng không chịu thành thật.”
Liễu Huyền An cảm thấy bản thân vô cùng oan uổng, nhưng lại không muốn giải thích đành xoay người lủi vào góc tường —— chỉ chừa lại tấm lưng cho người nào đó lòng dạ khó lường. Lương Thú tựa vào giường ôm trọn người vào lòng, không dám trêu nữa mà phải vừa hôn vừa dỗ, dỗ đến khi đối phương ngoan ngoãn thay áo đi ra ngoài ăn cơm mới thôi.
“Vương gia, Liễu nhị công tử.” Trong tay Cao Lâm xách theo hai con cá trở về. Cả ngày hôm nay hắn đi tuần tra vùng đập nước nên toàn thân ướt sũng, về nhà chưa kịp thay quần áo đã vội hỏi, “Ta nghe nói Hách Liên Á đến đây?”
“Phải, ngày mai ngươi đi theo Tiểu An.” Lương Thú nói, “Đi xem bệnh cho lão già kia.”
Cao Lâm rất hiểu tình hình, hạ giọng: “Tiền khám hết bao nhiêu?”
Lương Thú khoa tay múa chân ra vài con số.
Cao Lâm vỗ đùi, còn phải nói, thời lão già kia vui vẻ làm ai cũng chán ghét, bây giờ ngã bệnh ngược lại còn thuận mắt hơn nhiều. Thật không dám giấu, ta cho rằng lão ta quả nên đáng giá nhiều tiền như vậy!
“Lúc đi nhớ ăn mặc chỉnh tề một chút.” Lương Thú kéo ống tay áo ướt sũng của hắn, ghét bỏ nói, “Đại Diễm chúng ta trọng lễ nghĩa lại giàu có, đừng để đám người Lang tộc kia cảm thấy chúng ta chỉ nhìn chằm chằm vào vàng bạc nhà bọn họ.”
“Nhất định rồi.” Cao Lâm hứa hẹn, “Ta vừa nhận được bộ đồ mới do A Nguyệt mua, mới tinh luôn!”
Phong cách áo quần cũng là nhẹ nhàng thoải mái nhã nhặn, có thể là được công tử Giang Nam ảnh hưởng, tóm lại bây giờ thẩm mỹ trên dưới Kiêu Vương phủ đều đi theo hướng tao nhã thanh lịch, ngay cả gã phó tướng họ Triệu nổi tiếng thô thiển nhất bọn cũng phải bắt chước mua cho mình một cây quạt xếp. Về phần Cao phó tướng, sau khi ăn mặc chải chuốt một phen lại càng rõ mặt rõ mày, khiến ít nhất bảy tám bà mối nhìn mà choáng váng.
Đêm nay Liễu Huyền An được ngủ yên, cũng không bị ai đó “đòi cả vốn lẫn lời”. Sáng sớm hôm sau, Lương Thú ôm người hỏi: “Thế nào, có phải cảm thấy ta càng dịu dàng săn sóc hơn một chút không? Sau này đừng đi gặp cái tên trong mộng kia nữa.”
Liễu Huyền An ôm thắt lưng hắn thoải mái duỗi thân thể, ngáp dài hỏi: “Mấy người bên Lang tộc đã đến chưa?”
“Đến từ một canh giờ trước rồi, nhưng không cần sốt ruột.” Lương Thú nói, “Cứ để bọn họ chờ đi, chờ ngươi tỉnh hẳn rồi nói sau.”
“Vương gia không đi à?”
“Không đi.” Lương Thú nói, “Giao toàn quyền cho ngươi.”
Không đi thật sự không phải vì sợ Hách Liên Á cố tình gây sự, ngược lại còn ngại nàng là người quá chừng mực. Song phương đã sớm ký minh ước hòa bình, đương nhiên Lương Thú sẽ không đi khó xử người biết điều, nhưng nhớ tới đủ cách thức theo đuổi nhiệt tình của đối phương năm đó vẫn hơi nhức đầu, cho nên tránh được thì tránh đi vẫn hơn.
Hách Liên Á đang đứng chờ trong viện, nghe tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài trông thấy một nhóm người đi về hướng này, trong đó có không ít gương mặt quen thuộc như Cao Lâm, Trình Tố Nguyệt cùng với vài vị phó tướng khác. Bọn họ không ai mặc chiến giáp mà đổi toàn bộ thành thường phục, cũng thêm vài phần hào hoa phong nhã.
Liễu Huyền An và A Ninh mang hòm thuốc đi cùng đoàn người, y bào hoàn mỹ dung nhập vào một mảng màu thiên thanh tươi sáng như tháng ba Giang Nam, thái độ cũng thân mật như người một nhà, mà đích xác bọn họ đã trở thành người một nhà.
Hách Liên Á bật cười một tiếng, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác bồi hồi cảnh còn người mất, hóa ra trong khoảng thời gian này, người mình quen thuộc đã thay đổi cả rồi.
Liễu Huyền An chào hỏi: “Hách Liên công chúa.”
Hách Liên Á thu nỗi lòng, hành lễ: “Liễu nhị công tử, phụ thân ta ở bên trong, làm phiền rồi.”
Liễu Huyền An gật đầu bước vào phòng gặp Hách Liên La, ông lão nằm trên giường thân mình khô gầy, râu ria mọc tua tủa. Chúng tướng sĩ đứng ngoài cửa nhìn vào, trông thấy lão đối thủ năm xưa đột nhiên trở nên suy yếu cũng sinh ra vài phần thổn thức.
Trình Tố Nguyệt nghiêng đầu hỏi: “Ca, huynh cảm thấy nếu ông ta tỉnh lại, biết mình được khiêng vào giữa quân doanh Đại Diễm thì có nổi cơn giận dữ, cứng đầu không chịu xem chẩn không?”
“Vậy muội nên hy vọng ông ta đừng tỉnh đi.” Cao lâm nói, “Liễu nhị công tử không phải đại phu tầm thường, ta sợ ông già kia chống đỡ không nổi.”
Trình Tố Nguyệt gật gù tưởng tượng ra hình ảnh khôi hài Hách Liên La bị ngập trong bài diễn thuyết thiên đạo và sinh mệnh các kiểu, bị tức đến hai mắt trắng dã. Trong lòng nàng lại cân nhắc, nếu tình huống trên thật sự xảy ra, mình có nên ưu tiên khiêng Liễu nhị công tử lên chạy trước hay không.
Không quá may mắn, rốt cuộc Hách Liên La không tỉnh lại, rất thức thời hôn mê bất tỉnh.
Liễu Huyền An viết đơn thuốc xong không ở lại quá lâu, bởi vì y phải vội vàng trở về tiếp tục loay hoay với khúc gỗ ở nhà. Cao Lâm trợn mắt nhìn y nhanh nhẹn rời đi, cảm thấy… Thế là xong rồi? Các tướng sĩ còn lại cũng đang to nhỏ xì xầm, Vương gia phái nhiều người như vậy đi bảo vệ Liễu nhị công tử, nhưng hình như không có chuyện gì đáng phải bảo vệ, không phải chỉ là một buổi khám bệnh bình thường thôi sao?
Trình Tố Nguyệt nói: “Sao hả, đám nam nhân các người đang trông chờ tiết mục tay đấm chân đá tranh giành tình nhân náo nhiệt chứ gì, còn không mang cả hạt dưa theo luôn đi?”
“Không có mà.” Một người trong bọn xua tay nói, “Chỉ là Hách Liên công chúa của ngày trước, shhh, dáng vẻ rõ ràng là không dễ buông tha cho Vương gia.”
“Lúc trước là lúc trước, hiện tại là hiện tại.” Trình Tố Nguyệt đẩy bọn họ bước ra ngoài, “Sau này rảnh rỗi quá thì nên đi ngủ bù hoặc đi luyện võ, đừng lê la ở mấy tửu lâu đại mạc nghe chuyện sáng tác của đám thư sinh cổ hủ nữa, thế gian này làm gì có nhiều nữ nhân vì đàn ông mà không muốn sống như vậy.”
Cô nương trong thành Nguyệt Nha cũng vậy, công chúa Lang tộc cũng thế, trong câu chuyện này kỳ thật đều không có khác biệt. Yêu một người mà không có kết quả, vậy thì quên đi, nhiều lắm là sau này nhớ lại sẽ cảm khái một hai câu, tiếc nuối một hai câu, nếu không thì sao? Chẳng lẽ phải dẫn quân đi cướp rể hoặc đi tìm vu nữ hạ tình cổ chắc? Vì nam nhân mà bày ra nhiều trò kinh thiên động địa, người ngoài nghe được chỉ biết chê bai đầu óc có vấn đề.
Mấy ngày sau, Trình Tố Nguyệt dẫn quân tiễn đoàn người Lang tộc ra khỏi cửa thành. Hách Liên Á nói: “Dừng ở đây thôi, đa tạ Trình cô nương, cũng vô cùng tạ ơn Kiêu Vương điện hạ và Liễu nhị công tử. Số tiền chúng ta đã bàn bạc, ta sẽ mau chóng sai người đưa tới.”
“Được, cũng nguyện cho thần minh nơi đại mạc của các ngươi phù hộ cho lão Lang Vương thân thể khỏe mạnh.” Trình Tố Nguyệt nói, “Đã đi đến tận đây rồi, để ta tiễn công chúa qua sông Ẩm Mã luôn đi, dù sao cũng không xa lắm.
Hách Liên Á khó hiểu: “Trình cô nương đang dè chừng ta?”
“Đương nhiên là không phải.” Trình Tố Nguyệt cười nói, “Ta vượt sông Ẩm mã để tìm cho Liễu nhị công tử vài phiến đá đẹp, thuận đường mà thôi.”
Thứ khác trong sa mạc có thể khó kiếm, nhưng đá cuội phát sáng thì dễ dàng nhặt cả sọt, nếu gặp may không chừng còn nhặt được vài viên ngọc hoặc hổ phách lẫn vào. Liễu Huyền An cần đá để lát lại sân viện, y tính toán phải san phẳng nền sân thêm một ít, như vậy mới dễ đu đưa.
A Ninh vẫn chưa hiểu: “Đu đưa cái gì cơ?”
Liễu Huyền An giải thích: “Ghế đu, cái ghế nằm trong vương phủ này nát quá rồi, Vương gia vốn muốn ta đi chọn một cái mới, nhưng không phải chúng ta đang có sẵn vật liệu kia sao, ta tính toán tự làm một cái.”
A Ninh kết hợp một chút với sở thích của công tử nhà mình, kích động hỏi han: “Cái ghế xích đu này cũng bay được lên trời à?”
“Đương nhiên là không.” Liễu Huyền An vội vàng dùng con dao nhỏ đẽo gọt, “Ngươi đang nghĩ gì thế, nó chỉ là một cái ghế dựa bình thường thôi.”
Cây gỗ nát đen thùi kia kỳ thật là một khối ô hương mộc đã chìm dưới lòng sông gần trăm năm, chất gỗ tỏa ra hương thơm thoang thoảng có công hiệu an thần tự nhiên, đối với Kiêu Vương điện hạ trước nay luôn ngủ nông mà nói, ít nhất vẫn hữu dụng hơn thuốc an thần.
Cho nên Liễu Huyền An lập tức xắn tay áo bắt đầu làm việc, mặc dù ghế nằm không có cơ quan phức tạp, nhưng vì vật liệu rất cứng cho nên cũng không thoải mái hơn đẽo con rối gỗ trước kia là bao. Liễu Huyền An mới kéo cưa được hai nhát, trên tay đã bị phồng rộp một mảng lớn.
Lương Thú đành phải ra trận tự làm ghế nằm cho mình. Cao Lâm đi ngang qua tiểu viện của hai người nghiêng đầu nhìn ngó, đường đường là chủ soái bốn phương mà trên cổ buộc tạp dề tay kéo lưỡi cưa, quả là không đành lòng nhìn thẳng, không đành lòng nhìn thẳng.
Trong viện tiếp tục vang lên tiếng búa lộc cộc.
Cao phó tướng ôm đầu nhanh chân bỏ chạy.
Liễu Huyền An dùng hết một tháng rưỡi mới làm xong cái ghế, vẻ ngoài vừa khí phái vừa rộng rãi, đặt trong viện nhìn y như một chiếc chiến xa di động! A Ninh xem đến ngẩn người vội trèo lên trải nghiệm một chút, cảm giác đúng là như nằm trên trời, vừa đung đưa vừa mềm mại vì bên trên trải hai ba tầng đệm dày, quấn vào như được quấn trong đám mây.
“Thơm không?”
“Thơm ạ!”
Thơm là được rồi.
Liễu Huyền An cúi người ngửi thử, cũng thấy mùi hương rất khoan khoái thấm vào ruột gan. Thậm chí y còn tự cưỡi con ngựa đỏ ra chợ ngoại ô mua một cái bàn cao cho xứng với chiếc ghế xích đu này.
A Ninh khiêng bàn mệt thở hồng hộc, nói: “Công tử chăm chút như thế, tất nhiên Vương gia phải cực kỳ thích rồi!”
Cụ thể là thích bao nhiêu, ít nhất phải nằm lên đó ngủ thêm ba canh năm canh giờ nữa nhỉ?
Cậu người hầu vừa ngây thơ nghĩ như vậy vừa thu dọn sân viện chỉnh tề.
Mà sự thật chứng minh đúng là Lương Thú cực kỳ thích. Ánh trăng thấm đẫm trời cao, dưới mái hiên chỉ có hai ngọn đèn lồng chiếu ra một khoảng sáng. Chân ghế đu nghiền qua nghiền lại trên nền tiểu viện trải đá mới, lặng lẽ đung đưa. Lương Thú nằm một đầu, hai tay nắm chặt vòng eo gầy mảnh của người bên trên, dùng sức ấn về phía mình ——
Liễu Huyền An rên khẽ một tiếng, toàn thân không còn sức lực ghé lên người hắn. Lòng bàn tay Lương Thú lướt qua tấm lưng ẩm ướt mồ hôi, cười khẽ bên tai. Hắn cất tiếng cực kỳ dịu dàng, dưới thân đồng thời lại làm chuyện không hề dính dáng đến hai chữ dịu dàng. Về sau Liễu Huyền An thật sự không chịu nổi nữa, vươn tay muốn bám vào tay vịn ghế nhưng chỉ nắm được một cơn sóng lớn, cả người như bị cuồng phong lật tung lên, hoàn toàn không đoán được đợt sóng tiếp theo là nặng hay nhẹ. Cuối cùng y chỉ có thể ấn nhẹ tay lên ngực đối phương, cắn răng hỏi: “Chiếc ghế này…”
“Chiếc ghế này rất tốt.” Lương Thú vừa lòng khen ngợi, “Bổn vương rất thích.”
【 TOÀN VĂN HOÀN 】
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3