Hạ An Vũ lười biếng lăn qua lộn lại trên giường một hồi, sau đó dần nhớ lại chuyện đêm qua, cũng hiểu được âm thanh kia thực sự là của nhà mình liền bật dậy, vội vã trèo xuống giường.
“Anh…”
Hạ An Vũ xuống tới phòng bếp, Quý Đông Nhiên vẫn đang bận rộn lau chén dĩa, cái bãi chiến trường hôm qua cậu bày bữa đã gần như mất tích không thấy tăm hơi. Quý Đông Nhiên xoay lại nhìn cậu nhướng mày nói:
“Hóa ra khi không có tôi em bừa thế này à?”
Hạ An Vũ đỏ mặt, nhưng vẫn cứng miệng cãi:
“Ai bảo anh tới bất ngờ… Không, đây là chỉ là sự cố thôi, cái bánh sinh nhật của anh làm khó chết đi được.”
“Cực khổ cho em rồi.”
Quý Đông Nhiên bưng hai đĩa sandwich đơn giản bước ra, nhẹ nhàng đặt lên trán Hạ An Vũ một nụ hôn.
“Ăn sáng trước đã.”
Sắc đỏ trên mặt Hạ An Vũ càng lan rộng hơn, ngoan ngoãn nối đuôi theo Quý Đông Nhiên ra bàn ngồi ăn sáng.
“Rốt cuộc là anh đến đây từ lúc nào vậy? Mà làm sao anh vào được chỗ em?” – Hạ An Vũ vừa ăn vừa hỏi ra thắc mắc tối qua của mình.
“Lúc em nói không mua được vé về tôi đã nhờ Sarah tìm vé đi cho tôi.” – Quý Đông Nhiên nhớ lại – “Nhưng đúng là tình hình xấu hơn tôi tưởng, không có chiếc taxi nào chạy ngang nhà em cả.”
Thời điểm Quý Đông Nhiên gọi cho Hạ An Vũ là lúc anh đang trên đường ra sân bay, lúc đến được đây đã trễ lắm rồi, taxi rất khó bắt, những chiếc chịu chở cũng chỉ đến khu vực cách nhà Hạ An Vũ hơn 2km, Quý Đông Nhiên được thả xuống giữa đường, lạch cạch lôi vali đi bộ giữa trời tuyết -10 độ.
“Anh liều thật đấy? Sao không gọi cho em.”
Hạ An Vũ nghe mà sốt ruột, cái tên chủ tịch chỉ biết ỷ mạnh này, nếu cậu không quản anh nhiều chút, sợ rằng đã phải ngồi lại xe lăn lần nữa rồi.
“Haizz, tuyết rơi lạnh như vậy, xe cộ cũng đi không được, gọi em ra tôi không nỡ.” – Quý Đông Nhiên đáp.
Cũng may giữa đường có một gã nông dân tốt bụng lái máy kéo ngang qua cho Quý Đông Nhiên quá giang một đoạn, còn chia cho anh ít trà gừng nóng để làm ấm người anh mới tới được trước nhà cậu.
“Nhưng mà tôi bấm chuông lẫn gõ cửa mãi cũng không thấy em ra mở.”
Hạ An Vũ thầm nghĩ: “Ba bốn giờ sáng đi gõ cửa nhà người khác, ai mà mở cho anh.”
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng cậu cũng không trách nổi, im lặng ăn hết sandwich, uống một hơi cạn cốc sữa nóng rồi tự bưng đi rửa. Quý Đông Nhiên cảm thấy xem ra chọc giận người ta rồi, lập tức đứng dậy đi theo phía sau cậu.
“Giận à?”
Quý Đông Nhiên từ sau lưng ôm lấy Hạ An Vũ, cằm gác lên vai cậu nhỏ giọng hỏi. Hạ An Vù chà chà chiếc đĩa nổi bọt trắng hừ hừ đáp:
“Ai mà rảnh đi giận đồ khùng.”
“Ừm, đồ khùng xin lỗi, dù sao đầu óc của đồ khùng cũng không tốt, cứ đứng trước chồng mình là đều không suy nghĩ được gì. Đồ khùng lỡ ngồi máy may hơn mười mấy tiếng ở khoang hạng thường, sau đó còn mang giày da đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ ngoài trời tuyết, nhất quyết đứng đợi em thêm hai giờ ra mở cửa. Cho nên em có thể đừng nổi giận với tôi không?”
Quý Đông Nhiên dùng chất giọng tội nghiệp vừa kể lể vừa nài nỉ, hơi thở phun lên cổ khiến Hạ An Vũ hơi nhột mà rụt lại bật cười khúc khích. Cậu lấy bọt rửa chén chọt lên mũi anh nói:
“Anh bị khùng rồi làm sao mà nuôi em đây?”
“Ừm, cho nên bây giờ tôi tội nghiệp lắm, em phải thương tôi nhiều hơn.”
Quý Đông Nhiên không biết xấu hổ mà đáp, còn thuận miệng hôn cậu một cái.
“Anh…”
Quấn quýt một hồi, Hạ An Vũ phát hiện ra thứ bất thường đang cọ phía sau mình, cậu đỏ mặt quay ra sau liếc anh. Quý Đông Nhiên vẫn cứ tự nhiên luồn tay vào trong áo mò mẫm, miệng kề sát vào tai cậu thì thầm:
“Đã lâu lắm rồi, em không muốn sao?”
“Ừm, nhưng lên giường đã…”
Hạ An Vũ hiển nhiên đã có phản ứng, mặc dù thi thoảng nếu có cơ hội Quý Đông Nhiên sẽ bay sang đây thăm cậu, nhưng hai người đã xa nhau ít nhất ba bốn tháng rồi, bây giờ chỉ cần một chút kích thích nhỏ từ Quý Đông Nhiên đã cơ khát suýt đứng không vững.
“Không cần, tôi thích lúc em mặc tạp dề thế này, nhìn rất ngoan.”
Quý Đông Nhiên khen một người ngoan ngoãn, bàn tay to lớn lại cởi quần người ta ra, Hạ An Vũ biết bây giờ chẳng dừng nổi anh nữa, liền mặc kệ nhiệt tình đáp lại.
“Ưm… anh chậm chút đi… em… em sắp ngã rồi…”
Hạ An Vũ bị thúc cho bủn rủn tay chân, mấy lần suýt trượt xuống rồi lại nhanh chóng bị Quý Đông Nhiên xốc trở về. Quý Đông Nhiên kéo đầu cậu qua hôn sâu, môi lưỡi ướt át giao triền làm cho đầu óc cả hai đều mụ mị.
“Á… lạnh… Đông Nhiên… về phòng, em muốn về phòng…”
Quý Đông Nhiên đột nhiên bế thốc cậu đặt lên bàn bếp. Hạ An Vũ bây giờ chỉ mặc có một chiếc tạp dề, quần bị cởi không hết vẫn còn mắc ở một chân, da thịt tiếp xúc với đá hoa cương lạnh lẽo làm cậu giật thót, liên tục đánh vào Quý Đông Nhiên mà khóc than.
Quý Đông Nhiên làm đến độ không còn biết trời đất gì, anh cảm nhận cơ thể nhạy cảm này thít chặt lấy anh, khiến anh hận không thể ăn sạch sẽ người này vào bụng.
“A… khoan… dừng lại… anh dừng lại…”
“Chẳng phải em bảo muốn về phòng sao?”
Quý Đông Nhiên xấu xa ôm Hạ An Vũ rời khỏi bàn bếp, không còn điểm tựa, Hạ An Vũ hoảng sợ vô cùng, mà phía dưới lại không ngừng bị tấn công khiến cậu có cảm giác mình sắp bị gã đàn ông này làm chết.
“Em tự đi… hức, anh thả em xuống…”
“Ừm…”
Quý Đông Nhiên ngoài miệng “ừm” nhưng vẫn tiếp tục, thời điểm anh bước chân lên lầu, Hạ An Vũ cắn chặt lấy vai anh bật máu.
Đồng hồ điểm bốn giờ ba mươi phút, Hạ An Vũ khẽ co người lại, cuối cùng vì khát nước mà tỉnh giấc.
Bên tai có tiếng gõ máy tính “lạch cạch”, Hạ An Vũ dụi dụi mắt ngồi dậy, phát hiện bóng người cao lớn đang ngồi ở bàn học của mình làm việc.
“Dậy rồi à? Có đói bụng không? Để tôi gọi đồ ăn.”
Quý Đông Nhiên nghe tiếng động phía sau, anh gập máy tính, quay lại nhìn cậu. Hạ An Vũ đã tỉnh táo hoàn toàn cộng thêm đau nhức trên cơ thể nhắc cậu nhớ lại người này đã tàn nhẫn như thế nào, cậu bực bội trừng anh một cái.
Quý Đông Nhiên khẽ lắc đầu cười cười, bước đến hôn nhẹ lên trán cậu dịu dàng nói:
“Xin lỗi, tôi có chút quá đáng. Sao hả? Khó chịu ở đâu không?”
Anh vừa hỏi vừa kiểm tra nhiệt độ, nhận thấy không có nóng liền ngồi xuống xoa đầu cậu hỏi lần nữa:
“Muốn ăn cái gì? Hay em giúp tôi đặt đi. Em ở đây biết rõ hơn tôi mà.”
“Em muốn nấu ăn.” – Hạ An Vũ nói – “Gần đây có một siêu thị nhỏ, anh đi với em đi.”
“Được.”
Cả hai ăn mặc ấm áp dắt tay nhau ra khỏi nhà. Đường vẫn còn ngập tuyết nhưng không đến nỗi lạnh như hôm qua, Hạ An Vũ nhìn thấy dấu chân Quý Đông Nhiên lún sâu, thích thú dẫm vào đó.
“Người ta nói nếu dẫm vào dấu chân trên đường sẽ có bầu đó.” – Hạ An Vũ cười khúc khích nói.
“Vậy dẫm nhiều vào, sinh cho tôi một đàn con. Sau đó cho chúng nó tiếp quản công ty, tôi với em sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới với nhau.” – Quý Đông Nhiên nói.
Hạ An Vũ vẫn chăm chú bước theo dấu chân anh, miệng vờ mắng chửi:
“Sao trước đây em không biết anh lại lười như vậy?”
Siêu thị mà Hạ An Vũ đến là siêu thị mini ở địa phương, bên trong cũng không có nhiều hàng hóa. Hạ An Vũ mua ít thịt gà, rau củ cùng với mấy quả cam. Lúc đi ngang quầy kem nhịn không được rủ rê Quý Đông Nhiên ăn chung, sau đó mới run cầm cập cùng anh đi về.
Hạ An Vũ bận rộn cả buổi tối trong bếp, cấm hẳn Quý Đông Nhiên mò vào. Quý Đông Nhiên không có cách nào đành ngoan ngoãn bê laptop ra bàn phòng khách ngồi làm việc, để cho chồng nhỏ một mình loay hoay như thể đang mở đại nhạc hội trong đó.
“Được rồi, mau tắt đèn đi.”
Hạ An Vũ bày biện một bàn thức ăn đơn giản chung với cái bánh kem cậu làm hôm qua. Sau khi thắp nến xong lập tức tắt toàn bộ đèn trong nhà, trước ánh nến lập lòe cùng Quý Đông Nhiên hát chúc mừng sinh nhật.
“Mau ước đi.”
Quý Đông Nhiên nhắm mắt lại, thực sự rất nghiêm túc ước nguyện, cuối cùng thổi tắt nến trong tiếng vỗ tay vui vẻ của Hạ An Vũ. Hạ An Vũ mở lại đèn, bước đến cúi xuống tặng cho Quý Đông Nhiên một nụ hôn rồi mới cùng anh cắt bánh.
“Năm nay không để tuổi nữa à?” – Quý Đông Nhiên vừa ăn vừa hỏi.
“Năm trước để anh không vui mà.”
Hạ An Vũ nhớ đến năm ngoái cắm cho Quý Đông Nhiên số ba mươi bốn, mặt mũi anh đã đen như than.
“Với lại em mua không kịp.”
“Em không cần nói nữa đâu.”
Hạ An Vũ nghe anh nói không khỏi bật cười, cậu chống cằm nhìn anh cất giọng đáp:
“Thôi mà, tuổi tác cũng chỉ là con số thôi, chồng em vẫn còn phong độ lắm.”
Hạ An Vũ nói không sai, Quý Đông Nhiên của năm năm sau khi lấy cậu, so với trước đây càng phong độ toát ra hương vị đàn ông thành thục hơn. Hạ An Vũ cũng không biết tại sao anh đột nhiên lại nhạy cảm với tuổi tác như vậy, rõ ràng khi đứng cùng cậu hai người trông cũng đâu chênh lệch bao nhiêu so với khoảng cách tám tuổi đâu.
“Đó là tất nhiên.” – Quý Đông Nhiên hài lòng đáp – “Nhưng chồng tôi càng ngày càng đẹp, tôi bất an cũng là chuyện bình thường.”
“Toàn nói linh tinh.” – Hạ An Vũ bị tấn công bất ngờ, đỏ mặt chuyển đề tài – “Phải rồi, năm nay anh lại ước cái gì đấy? Năm nào cũng ước lâu như vậy.”
“Điều ước nói ra thì không linh đâu.”
Quý Đông Nhiên dịu dàng cười đáp, Hạ An Vũ cũng không phải hỏi thật, qua loa “ừm” một tiếng rồi thôi.
Buổi tối, cậu rúc sát vào người Quý Đông Nhiên tìm hơi ấm, cái giường này của cậu không nhỏ, nhưng lần nào hai người cùng nằm cũng đều cảm thấy hơi chật. Hạ An Vũ cũng có suy nghĩ muốn đổi, Quý Đông Nhiên lại nói không cần, anh không qua đây nhiều, hơn nữa anh thích cảm giác cả hai dựa vào nhau khi nằm trên đó.
“Năm sau là kết thúc rồi, vẫn muốn về công ty chúng ta hay có dự định khác?” – Quý Đông Nhiên cọ cọ tóc cậu, hít hà mùi hương thoang thoảng thân thuộc.
“Về chứ, em vẫn cập nhật đều đặn tình hình tuyển dụng của công ty mình mà.” – Hạ An Vũ đương nhiên đáp – “Với lại chẳng phải mục đích em đi học là để về giúp anh sao?”
“Cần gì phải khổ vậy, nếu em muốn thì tôi vẫn sắp xếp được mà.”
“Không khổ, anh không tin em à?” – Hạ An Vũ tự tin đáp – “Đến lúc đó anh cứ để bên tuyển dụng làm việc, em muốn vào công ty anh một cách đường đường chính chính bằng thực lực của mình…”
Quý Đông Nhiên không nói gì, Hạ An Vũ biết người này lại không vui. Kết hôn năm năm, tật xấu muốn gánh vác mọi việc của Quý Đông Nhiên vẫn không sửa được mấy, Hạ An Vũ bây giờ không còn lạ gì cái tính này, liền đổi giọng nũng nịu dỗ ngọt anh:
“Với lại, nếu không được… ừm, chỉ đành xin chủ tịch Quý cho một vé cửa sau, lúc đó em sẽ tự mình đến nhờ vả anh, có được không?”
“Làm sao mà tôi không tin em được chứ.” – Quý Đông Nhiên khẽ thở dài một tiếng, đoạn ôm chặt lấy cậu ấm áp nói – “Cục cưng giỏi như vậy, đã có thể thay chồng gánh vác nhiều việc rồi.”
Tối đó, Hạ An Vũ ngủ không được, trong đêm tối lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt say ngủ của người yêu, đầu óc hồi tưởng về cuộc hôn nhân tưởng chừng như hoang đường này.
Một gã tàn phế tuyệt vọng với mọi thứ, níu kéo chút ánh sáng nhỏ nhoi của đời anh ta bằng bản hợp đồng hôn nhân trong một năm. Một đứa trẻ mệt mỏi với cuộc đời đầy khắc nghiệt, ngơ ngác kí vào tờ giấy tưởng chừng như ràng buộc hạnh phúc đời mình, cuối cùng hóa ra lại trở thành sợi dây tơ hồng đưa cậu nắm lấy bàn tay xoa dịu đi phần nào trái tim toàn là vết nứt.
Năm năm, một đoạn thời gian chẳng dài nhưng cũng không hề ngắn. Quý Đông Nhiên đã không còn là kẻ tàn phế, mà Hạ An Vũ cũng đã trở nên xuất sắc hơn để đồng hành cùng anh. Dưới ánh trăng bàng bạc của trời đêm, đôi nhẫn kết hôn từ hai bàn tay đan chặt vào nhau chiếu lắp lánh, thắp sáng con đường về sau của bọn họ.
******
Quý Đông Nhiên mỗi lần đối diện với ánh nến sinh nhật, trước ánh mắt chờ mong của thư ký nhỏ, anh nghiêm túc ước nguyện:
“Mong em từ đây mãi về sau, cho đến thiên trường địa cửu, được nhiều chuyện như ý, gặp hung hóa cát. Không dám vọng tưởng kiếp sau vẫn may mắn gặp được em. Chỉ nguyện ước kiếp này cùng em đi hết cuộc đời, thay em gánh vác mọi thứ, đồng sinh cộng tử.”
(TOÀN VĂN HOÀN)
________________________
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng mình đến tận đây. Mong vẫn được ủng hộ ở những bộ tiếp theo ạ (o^^)o(^^o)
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3