Minh Hạnh cũng không biết là chuyện gì, chỉ nhìn thấy mọi người đều vây xung quanh bàn.
Minh Hạnh cầm một cái bánh kem nhỏ đưa cho Trình Phóng.
“Cậu thử cái này đi.”
Lúc anh đi chắc chắn chưa ăn gì, vẫn nên ăn chút đồ lót dạ đã.
Minh Hạnh ngẩng đầu, không thấy Kiều Kiều đi đâu rồi.
“Tôi vừa ăn xong, còn ăn rất ngon nữa.” Minh Hạnh sợ anh không thích đồ ngọt, lại nói: “Không ngọt lắm đâu.”
Trình Phóng nhận lấy từ tay cô.
Quả thật hai ngày nay anh cũng không ăn gì.
Cũng không có gì, chỉ là không có khẩu vị.
“Có phải tối qua không ngủ ngon không?” Minh Hạnh tiến lại gần nhìn anh, mắt anh mệt mỏi, có chút màu xanh.
“Ừm.” Trình Phóng rất thành thật trả lời: “Không ôm em ngủ, tôi không ngủ được.”
Nói bừa.
Minh Hạnh cũng cầm một chiếc bánh kem nhỏ, cắn một miếng.
Chính vào lúc này, đột nhiên trong đám người truyền đến âm thanh huyên náo, mọi người quay đầu, đều nhìn về phía Minh Hạnh.
“Minh Hạnh, vừa nãy Đới Hoàn nói, cậu ấy cảm thấy cậu xinh đẹp nhất.”
Bọn họ đang chơi trò nói thật hay mạo hiểm, một bạn học nam rút trúng lời nói thật, cảm thấy ở đây cô gái nào xinh đẹp nhất.
Bạn học nam liền nói tên của Minh Hạnh.
“Vẫn còn phần mạo hiểm.” Phía sau không biết có chuyện tốt gì liền hét lớn: “Hôn một cái đi!”
Bạn học này có hơi xui xẻo, đã bốc trúng nói thật lại còn trúng mạo hiểm, thoáng chốc mọi người liền hò reo vô cùng hứng khởi.
Minh Hạnh ngây ra, bánh kem nhỏ trong tay mới ăn một miếng, tay cầm bánh dừng lại giữa không trung, không có động tác gì tiếp theo.
“Hay là cùng nhau ăn bánh kem đi.” Ý thức được thử thách “hôn một cái” này không có khả năng, phía sau có người nhìn thấy bánh kem trong tay Minh Hạnh liền đề nghị.
Minh Hạnh không thể đối phó với cảnh tượng như vậy, nhất thời không biết nói gì cho hay.
Nam sinh bị náo động kia mặt cũng đỏ hết lên rồi.
Con gái xinh đẹp trong trường, mọi người ở ký túc xá đều sẽ nói mấy câu, thường là mang theo tâm lý ngưỡng mộ.
Giống như Minh Hạnh vậy, đương nhiên là cấp nữ thần.
Đa số các nam sinh đều thích cô, nhưng họ cũng biết, nữ thần chỉ có thể nhìn từ xa.
Càng không được đề cập đến trò đùa như vậy.
Việc này cũng khiến người khác ngượng ngùng.
Minh Hạnh có phần lúng túng.
Bạn học nam cầm mảnh giấy đã rút, không kìm được mà kẹp chặt hơn, suýt chút nữa làm rách tờ giấy.
Nếu như là cô gái bình thường, có màn náo nhiệt như này, hai người đã thành đôi rồi.
Đúng vào lúc mọi người đang hò reo kích động, một bàn tay cầm lấy mảnh giấy từ trong tay Đới Hoàn.
“Coi như là tôi rút đi.” Trình Phóng nói một câu, cho bánh kem vào miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Sau đó nghiêng người, ý bảo Minh Hạnh cũng cắn một miếng.
Minh Hạnh sững sờ, ánh mắt không khỏi nhìn xung quanh.
Mọi người đều im lặng, tất cả đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Mấy người này đang dùng ánh mắt nói chuyện thầm thì.
Không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một anh chàng đẹp trai như vậy, vừa rồi sao lại không nhìn thấy nhỉ?
Minh Hạnh siết chặt tay, kiễng chân lên cắn bên còn lại của miếng bánh kem.
Lại còn cảm thấy mất mặt chết mất…
Nhưng Trình Phóng rất tự nhiên, ngược lại còn cười, ăn hết phần bánh hai người vừa cắn thừa.
“A a a…” Mọi người hét lên, rõ ràng đang hưng phấn kích động khác thường.
“Minh Hạnh, người này là ai vậy? Sao trước giờ chưa từng nhìn thấy?”
Anh chàng đẹp trai thế này đương nhiên mọi người đều có hứng thú.
Minh Hạnh chầm chậm nhai, sau khi nuốt miếng bánh trong miệng xuống, hai má cô hơi đỏ, liếc nhìn Trình Phóng, cô nói: “Đây là bạn trai tớ, Trình Phóng.”
Những người ở đây đều là bạn bè giao tiếp hiện tại của Minh Hạnh, việc này tương đương với đang công bố cho tất cả mọi người.
Cô cũng không có ý yêu đương phải giấu phải tránh cả, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Mọi người hò hét càng lớn hơn.
Nữ thần bình thường đều cách xa vạn dặm từ chối người khác, vậy mà lặng yên không một tiếng động đi yêu đương, hơn nữa còn tìm được người yêu rất đẹp trai.
Còn đẹp trai hơn trai đẹp khoa vật lý kia.
“Trai tài gái sắc!”
“Hóa ra bữa tiệc hôm nay gọi chúng ta đến để ăn cẩu lương đó.”
“Nào, hôn một cái đi!”
“Đừng làm ồn nữa, ở chỗ tớ còn có quà, mọi người có muốn không?” Kiều Kiều không biết đi ra từ đầu, phía sau để một đống các loại hộp quà.
“Mọi người đến chơi trò chơi nào, ai đến trước chọn trước.”
Kiều Kiều vừa nói, sự chú ý của mọi người đều được chuyển qua đó.
Kiều Kiều đi tới, quét mắt nhìn Trình Phóng từ trên xuống dưới.
Ngay lúc đó, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
Vốn dĩ tưởng rằng là một tên lưu manh rác rưởi, không ngờ lại… khá giống con người.
“Nào, chúng ta vào trong nói chuyện.” Kiều Kiều ra hiểu bảo họ đi vào bên trong.
…
Kiều Kiều dẫn họ vào phòng riêng.
Bên trong có Lộ Tuyển.
Anh cầm theo máy tính, ngồi trên sofa.
“Ngồi đi.” Kiều Kiều ngồi xuống bên cạnh Lộ Tuyển.
Minh Hạnh kéo Trình Phóng ngồi xuống đối diện họ.
Minh Hạnh cũng không biết Kiều Kiều muốn làm gì, cô do dự một chút, chỉ có thể mở miệng giới thiệu cho mọi người.
“Đây là Kiều Kiều, Lộ Tuyển, đều là bạn của tôi.”
Trình Phóng gật đầu với bọn họ: “Trình Phóng.”
“Tôi có vấn đề xin được chỉ giáo.” Lộ Tuyển đặt máy tính lên bàn, xoay một vòng, màn hình đối diện với Trình Phóng.
“Nghe nói cậu rất giỏi môn vật lý.”
Sao vừa đến đã phải làm đề vậy?
Minh Hạnh không hiểu Kiều Kiều muốn làm gì nữa.
Lộ Tuyển là sinh viên đứng nhất khoa chuyên ngành vật lý, hồi cấp ba có danh xưng là thiên tài vật lý, đề bài anh không làm được, sao lại cầm ra đưa cho Trình Phóng làm.
Đương nhiên Kiều Kiều nghĩ, chuyện người tốt hay không này một sớm một chiều không nhìn ra được, nhưng chuyện thông minh hay không thì rất dễ dàng quan sát.
Lộ Tuyển còn cầm giấy bút đưa cho anh.
Trình Phóng nhận lấy.
Lộ Tuyển là một tên ngu ngơ, lúc Kiều Kiều nói với anh nhờ giúp đỡ, anh thật sự tìm một đề bài mình đã nghĩ rất lâu rồi không làm được.
Trình Phóng nhìn đề bài, suy nghĩ một lúc lâu.
Minh Hạnh có hơi sốt ruột.
Suy cho cùng đây là đề bài mà sinh viên năm hai Lộ Tuyển làm, nếu Trình Phóng không làm được, điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự tự tin trong học tập của anh.
Trình Phóng đặt bút viết vài dòng.
Lộ Tuyển vốn dĩ chỉ ngồi xem, nhìn thấy bản vẽ kết cấu anh vẽ, ánh mắt không khỏi bị hấp dẫn, thậm chí còn di chuyển ngồi đến cạnh anh.
“Đúng, là thế này.” Lộ Tuyển cũng cầm bút lên, viết tiếp theo tư duy của Trình Phóng.
Lộ Tuyển nói: “Nhưng số này của cậu không đúng, phải thay đổi một chút.”
Lộ Tuyển giống như bỗng nhiên hiểu ra, trực tiếp cùng thảo luận với Trình Phóng.
Sau khi viết ra đáp án cuối cùng, đôi lông mày nhíu chặt của anh thoáng chốc thả ra.
“Cậu học trường nào?” Lộ Tuyển hỏi anh.
“Trường học lại.” Trình Phóng thuận miệng trả lời: “Không thi đỗ đại học.”
“Năm sau cậu ấy thi.” Minh Hạnh ở bên cạnh bổ sung thêm.
Ngược lại Lộ Tuyển không tỏ ra quá kinh ngạc, con người anh vốn dĩ không hiện rõ vui buồn.
“Đúng rồi, còn có một vấn đề.” Lộ Tuyển lại nhớ đến gì đó, mở file trên máy tính.
Nhìn dáng vẻ còn muốn tìm thêm đề thi.
“Được rồi, được rồi, anh đang làm đại hội giải đáp hả?” Kiều Kiều không nhịn nổi, nhấc máy tính của Lộ Tuyển lên, tắt nó đi.
Sao anh ấy có thể trực nam lại còn cố chấp thế.
“Minh Hạnh, đi vào nhà vệ sinh với tớ.” Kiều Kiều đứng dậy, kéo Minh Hạnh đi ra ngoài.
Đi ra đến cửa, Kiều Kiều vừa đi vừa nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu thật sự thích cậu ta à?”
“Học sinh cấp ba, ở trấn nhỏ, ngày trước còn là lưu manh.” Kiều Kiều là người thẳng tính, liền nói: “Còn chưa nói, mẹ cậu có thể đồng ý sao?”
Kiều Kiều không thể không thừa nhận, cái cậu tên là Trình Phóng kia, đầu óc cũng ổn, ngoại hình được, ánh mắt nhìn Minh Hạnh tràn đầy yêu thương chiều chuộng.
Nhưng… thực tế cũng tàn khốc phũ phàng.
Trên mọi mặt, bọn họ giống như người của hai thế giới.
“Ngày trước thế nào, không đồng nghĩa với việc về sau cũng như vậy.” Minh Hạnh nói: “Về phía mẹ tớ, về sau hẵng nói.”
Mặc dù trong lòng cô rõ ràng nhưng bây giờ cũng không dám nói với mẹ.
Kiều Kiều biết Minh Hạnh là người đầu óc tỉnh táo, bản thân biết việc gì nên làm, từ trước đến nay sẽ không làm bừa.
Hơn nữa một cô gái luôn ngoan ngoãn nghe lời lại có lựa chọn như vậy, điều này cũng cho thấy cô đã thực sự có quyết tâm.
“Không sao, vệ sĩ nhà tới nhiều lắm.” Kiều Kiều nói: “Về sau ngộ nhỡ có vấn đề, đánh chết cậu ta!”
…
Bữa tiệc kết thúc đã là hơn chín giờ tối.
Mặc dù đã hơi muộn, Minh Hạnh vẫn hỏi Trình Phóng có muốn đi dạo xung quanh không.
Trong nhóm chat họ đang nói chuyện, đột nhiên nhắc đến Minh Hạnh, thế là cô mở ra xem.
“Trình Phóng, Lộ Tuyển nói…” Minh Hạnh ngẩng đầu nhìn anh, do dự một chút rồi tiếp tục nói: “có thể làm thầy giáo vật lý cho cậu ấy, phụ đạo cậu ấy làm đề.”
Chủ yếu Lộ Tuyển muốn tìm một người có thể cùng thảo luận với mình, hơn nữa anh nghe nói Trình Phóng đang chuẩn bị thi, thế nên đề nghị như vậy.
“Lộ Tuyển rất lợi hại, thi đại học môn khoa học tổng hợp được hơn 290 điểm, suýt chút nữa là tròn điểm rồi.”
Minh Hạnh nói: “Cậu ấy là thiên tài vật lý.”
Minh Hạnh cảm thấy khá tốt.
Dù sao cô là sinh viên ban xã hội, chỉ có thể dạy anh môn chính, khoa học tổng hợp cô cũng không có cách nào.
Nếu Lộ Tuyển có thể phụ đạo cho anh, quả thật là quá tốt.
Sắc mặt Trình Phóng không tốt lắm, anh nghĩ kĩ một chút rồi hỏi: “Người lần trước đến tìm em chính là anh ta?”
Minh Hạnh còn nghĩ một lúc xem là lần nào.
Thế là cô gật đầu: “Ừm.”
“Thiên tài cái rắm!” Trình Phóng chửi: “Chính hắn khiến tôi tức hộc máu, còn bảo hắn dạy, vậy tức chết tôi rồi.”
“Nhưng…” Minh Hạnh có chút nôn nóng muốn khuyên anh, dù sao đây thật sự là cơ hội tốt.
“Cậu để cậu ấy dạy thử xem.” Giọng Minh Hạnh mềm mại, thấp giọng thuyết phục anh: “Rất khó đấy, người khác trả tám trăm một giờ mời cậu ấy đến nhà dạy cậu ấy cũng không đi đâu.”
“Trình Phóng, được không?”
Đây là lần đầu tiên Minh Hạnh có giọng điệu quyến rũ như vậy, nghe mà khiến trái tim người ta phút chốc trở nên tê dại lại mềm ra một nửa.
“Vậy em nói đi, ai là thiên tài?” Trình Phóng không bỏ qua, nhìn chằm chằm vào mắt cô, ánh mắt không hề rời đi.
Khóe môi Trình Phóng lạnh lùng: “Sao em lại khen hắn thiên tài chứ?”
“Vậy thì… cậu cũng vậy.” Minh Hạnh cảm thấy khao khát thắng thua này của anh giống như một đứa trẻ.
Trình Phóng nghe xong lời này, khóe môi mới thả lỏng một chút.
Nhưng sau đó anh cũng không nói thêm gì.
Qua một lúc lâu, Minh Hạnh đang muốn hỏi thêm thì anh lại nói: “Cô giáo Minh, tối hôm nay em có ngủ cùng tôi không?”
Vốn dĩ cũng không có gì, sao mà bị anh nói… giống như có cuộc giao dịch xấu xa nào đó.
“Cậu ăn nói cẩn thận chứ.” Minh Hạnh nói.
Trình Phóng nắm chặt tay cô, cũng không nói thêm gì nữa.
Minh Hạnh cúi thấp đầu, chỉ đành đồng ý: “Được.”
Lúc này Trình Phóng mới bật cười một tiếng.
“Để hắn dạy thì để hắn dạy.” Trình Phóng nói: “Bây giờ hắn dám dạy ông đây, về sau ông đây để hắn biết ai lợi hại hơn ai.”
Minh Hạnh mím môi cười.
Còn dám nói.
Nhưng có loại hoài bão này cũng rất tốt, ít nhất cũng khiến cho người ta cảm thấy tràn đầy tự tin và tinh thần chiến đấu vì tương lai.
Minh Hạnh gật đầu phụ họa: “Ừm, cậu chắc chắn lợi hại nhất.”
Giọng điệu của cô khẳng định và tin tưởng, ánh mắt sáng long lanh, khiến trong phút chốc Trình Phóng ngây ra.
Mẹ nó, sao anh lại có thể càng thích cô hơn vậy?
Minh Hạnh nhà anh thật tốt!
——oOo——
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3