Thật sự rất hoang mang mong các bạn cho lời khuyên… cuối chap sẽ nói toàn bộ…
_______________________
Chi là một học sinh ngoan chưa bao giờ muốn dính vào các vụ ẩu đả… từhồi lớp 10 cô không có gì là nổi bật… nhưng từ khi lên lớp 11 mặc dùvẫn học chung với những người bạn cũ của cô thì lớp có sự khác biệt hẳnra… thay vì chăm chú học bài như hồi lớp 10 thì những người bạn của cô quậy lên trông thấy… giờ học thì chạy nhảy ra khỏi bàn… hút cầnsa… trong lớp… nhưng thay vì đi theo chiều hướng xấu thì cô lại kháchăm chỉ… cô bắt đầu đạt những thành tích tốt và được các thầy cô tin tưởng… và mọi chuyện bắt đầu…
Giờ tin học… cái lớp ồn như cái chợ… giáo viên thì la mắng… trên bảng thì 40 phút trôi qua vẫn có mỗi một bài chưa giải xong…
Chi bắt đầu cảm thấy bất bình vì chỉ còn tiết sau thôi là kt 15 phút thựchành… bài kt này vô cùng khó chỉ một lỗi nhỏ là lãnh ngay conkhông… cô không hiểu vì sao đa phần các học sinh ngoan lúc trước không ai còn quan tâm đến thành tích nữa… mà chỉ có chơi với chơi… khôngthể chịu nổi nữa cô nói…
– Cái lớp gì đâu mà như cái chợ… nói cho dữ vào… rồi đến lúc kt thìhỏi bài… làm phiền đến người ta… còn bắt để tài liệu cho chép!!! – Cô nói một cách tự nhiên ( Ừ thì mị nói thế)
… Và mọi chuyện thự sự đã bắt đầu…
sau lưng cô lũ bạn của cô nghe thấy và…
”Cộp”
Một cây viết… mà ai đó đã ném vào đầu cô… rồi… một cây… hai cây… ba cây… chúng còn gửi thư cho cô…
”Mày đừng có mà xạo chó ở đây!!! học không bằng người ta thì thôi!!! đừngcó mà sồn “ và khi cô đọc được tờ giấy cô cũng không nghĩ nhiều lại ngay lúc thầy đọc bài chép vào… cô buôn ngay tờ giấy… mặc cho nó bay đi đâu thì đi…
Cứ thế… những trò đùa… à không những trò không có đạo đức của bọn bạn cô ngày càng tăng lên…
chuyển tiết 5 phút… chúng lấy cả hột bột phấn đổ vào đầu và cặp cô… nhưnglàm sao đây… cô chỉ nhịn và phủi những bột phấn… cô buồn lắm… vìcô không hiểu tại sao… những người mà cô nghĩ là bạn… những ngườikhi nhờ cô giúp thì cô giúp rất nhiệt tình… nhưng mà cho đến khi côgặp hoạn nạn chỉ có vỏn vẹn 5 người là bảo vệ cô… nhưng cô thật sự rất vui vì cô biết được những bộ mặt của đám bạn kia…
Những viên phấn bay khắp lớp… có viên còn trúng cả đầu cô… nhưng cô vẫnkhông quan tâm (Lúc đó mị cũng thế chỉ có điều là mị buồn ngủ thôi)
… Cuối giờ… và một hành động phải nói là TRẺ TRÂU… và KHÔNG SỨNG LÀM HỌC SINH
Một con nhỏ nào đó… trùm nguyên bọc ni lon vào đầu cô… sức chiệu đựng của cô đã đạt đến giới hạn…
Cô CHỬI lại nó… dù biết kết cuộc sẽ không tốt…
Tối ngày hôm đó… cô kể toàn bộ mọi chuyện cho giáo viên chủ nhiệm nghe…
GVCN vô cùng tức giận… và yêu cầu Chi viết một tờ tường trình để làm rõ sự việc…
… Nhưng khômg hiểu vì sao… một con người với một bản tính tốt… sẽ không bao giờ làm những việc ảnh hưởng đến người khác…
CÔ THA THỨ CHO CHÚNG!!!
… Cô xin GVCN tha cho chúng… vì cô thấy được bên trong chúng… vẫn còn đâu đó một điều gì đó tốt đẹp…
… Sai lầm…
Chúng không hề thay đổi… Chúng bảo cô chơi LẦY…
Chúng nói cô chơi méc thầy méc cô *à là mách đấy!!!
Nhưng chúng không nghĩ bao nhiêu đứa bắt nạt một đứa là NHỤC sao…
…
Chúng đăng những SST chửi cô trên facebook… và cả đăng Clip chửi cô… cả trường ai cũng biết đến cô…
… Một lần nữa cô sợ… nhưng nỗi sợ của cô mau chóng qua nhanh… khi Q.Anh người bạn thân của cô luôn bảo vệ cô…
Q.Anh cho cô xem cái Clip mà tụi bạn chửi cô…
… cô nhìn vào những gương mặt trong đó… nhận ra một vài điều
… đây là người hay nhờ mày chỉ bài này Chi… đây là đứa hay xin đồ ănmày này… còn đây nữa nó là đứa hay nói chuyện thân mật với mày đấy…còn Q.Anh cái đứa mà mày hay xin ăn của nó… hay mượn bài toán của nóchép… hay nói chuyện khiến nó bị phạt… đôi lúc hai đứa còn giậnnhau còn muốn đánh nhau… vậy mà khi hoạn nạn mới biết bạn là ai…Q.Anh… Chi… xin lỗi… cả đời này mãi mãi là bạn thân nhé!…
Nước mắt cô chảy ra trước mặt Q.Anh… không chần chờ gì… một miếng khăngiấy…(Tình hình là mị vừa viết truyện vừa mún khóc)
– Bà lau đi!
– Cảm ơn ông! Tôi xin lỗi ông!
– Xin lỗi gì! bà khóc xấu lắm nín đi!
– Tôi bắt nạt ông!!! là tui không tốt!
– Nói gì thế! Chúng ta đã nói là mãi là bạn mà! Cho dù có thế nào tuicũng không bỏ bà đâu… bà mãi mãi là bạn tốt của tui!!!
Chi ôm chầm Q.Anh mà khóc…
– Khóc thì khóc đi! Gil đi rồi thì tôi còn có đôi vai này cho bà tựa!
– Cảm ơn ông…
CÓ NHỮNG TÌNH BẠN…
… CÒN HƠN CẢ TÌNH YÊU.
Tái bút: Một khoản thời gian dài khi Gil bỏ đi…
_______________________
Ừ thì chuyện của mị giống trên vậy đó… nhưng mà mị sợ tụi nó hâm đánh mị thui…
thiệt ra thì tụi nó hâm đánh thì có ông thầy ổng ra mặt nhưng chốt lại vẫn bị ổng đánh và ba má đập…
có kinh nghiệm từ một người bạn cũng gặp trường hợp như mình…
hiện đang rất cần lời khuyên là có nên nói cho ông thầy biết hay ko…
Đang hết sức lo lắng…
Thank vì đã đọc!!!
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3