Hắc Long đi theo Phó Kim Phong từ những ngày đầu tiên, là bởi vì được Phó Kim Phong vô tình cứu được mà bán mạng cho Phó Kim Phong. Trái ngược với Phó Kim Phong quyết đoán vô tình, Hắc Long lại là một người cực kì nhạy cảm, cực kì thương người, bởi vậy mà sau khi Phó Kim Phong đề biệt danh cho y đã cực kì hối hận.
Hắc Long có tài nhưng không đủ quyết tuyệt, Phó Kim Phong chỉ có thể để y quản việc liên quan đến tổng công ty, là cánh tay phải ngoài ánh sáng của y.
Trái ngược với Hắc Long, Bạch Long là người lớn lên từ đáy vực, do một kẻ buôn người tự tay nuôi lớn, trong một lần cố gắng chạy thoát khỏi kẻ buôn người đó, Bạch Long vô tình gặp được Hắc Long.
Tuổi của hai người bọn họ vốn không cách biệt nhiều, nhưng vì hoàn cảnh sống khác nhau mà lối suy nghĩ cũng khác nhau.
Phó Kim Phong nhìn trúng một mặt này của Bạch Long nên để y trở thành cánh tay phải trong bóng tối của mình, cai quản hắn bang.
Một đen một trắng, vốn là trái ngược vốn là hai đường thẳng song song, vậy mà chỉ trong một đêm hai đường thẳng song song đột ngột chuyển hướng, biến thành hai đường cong uốn lượn cuốn lấy nhau.
Hắc* Uốn lượn cuốn lấy Bạch Long* Long:”…”
Bạch* Uốn lượn cuốn lấy Hắc Long* Long:”…”
Bạch Long vốn là người nảy sinh tình cảm với Hắc Long trước, thế nhưng y cũng không cần chịu cảnh yêu đơn phương quá lâu… thời điểm Hắc Long nảy sinh yêu thích đối với mấy cái tiểu thuyết mạng, y cũng dần dần phát sinh tình cảm đối với Bạch Long.
Thế nhưng hai người bọn họ vốn chỉ muốn giữ đoạn tình cảm này ở trong lòng, nếu không phải bởi vì có Nhiễm Thanh Vân cùng Phó Kim Phong tác động, hai người bọn họ cũng sẽ không lựa chọn bày tỏ tấm lòng của họ ra ngoài.
Lấy hết can đảm để bày tỏ, kết quả nhận được khiến cả hai cùng thỏa mãn.
“Tiểu Bạch, em muốn nằm dưới thật hả?” Hắc Long đè lên cơ thể đang nằm úp sấp của Bạch Long, trầm giọng thủ thỉ.
“Lảm nhảm ít thôi.” Bạch Long gắt, gương mặt phiếm hồng chôn vào trong gối, chỉ để lộ đầu tóc cùng vành tai đỏ chót.
“Em muốn gì thì nói ra, anh đều đáp ứng em.” Hắc Long chạm nhẹ lên vòng eo trần trụi của Bạch Long, duy trì âm giọng trầm khàn.
“Ưm… Ngươi… bớt nói mấy lời vô nghĩa đi.” Bạch Long bị sờ đến eo lưng mềm nhũn, cá chết nằm sấp trên giường.
“Vậy anh tới thật đó nhé, đừng hối hận.” Hắc Long túm lấy tuýt thuốc bôi trơn đặt ở bàn nhỏ cạnh giường, vặn mở nắp, bóp ra một lượng lớn.
Thân hình mềm mại của Bạch Long lọt vào trong mắt khiến tâm tình của Hắc Long không nhịn được trở nên kích động, ánh sáng ở đáy mắt hơi lóe, ngón tay đặt trên tuýt thuốc dùng thêm lực, đem toàn bộ thuốc bên trong đổ lên lưng của Bạch Long.
Sau lưng truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Bạch Long giật nảy, theo bản năng muốn ngồi dậy, lại ngay lập tức bị Hắc Long đè sau gáy, cưỡng ép y nằm ngoan trên giường.
“Ngươi làm cái gì?” Bạch Long khó khăn vòng tay ra sau lưng, muốn chạm đến nơi bị thuốc mỡ chảy xuống, ai ngờ hai cổ tay ngay lập tức bị Hắc Long túm lấy, đè lên trên đỉnh đầu.
Hắc Long nửa quỳ trên người Bạch Long, cúi thấp đầu, hà hơi vào trong tai: “Ngoan, tiểu bảo bối.”
Bạch Long:”…”
Không đợi Bạch Long kịp phản ứng lại, tay của Hắc Long đã hạ xuống, đầu tiên là đem toàn bộ thuốc bôi trơn xoa ra toàn bộ vùng lưng và hai trái đào đang vểnh cao, tiếp theo mới chậm rãi luồn vào khe rãnh, tìm tới cửa động nhỏ đang gắt gao thít chặt, đâm một ngón tay vào.
“A..” Phần dưới căng chướng khó chịu, Bạch Long nhịn không được mà rên lên một tiếng. Bàn tay cố định hai tay của Bạch Long trên đỉnh đầu cũng chậm chạp rời đi, vừa ôn nhu vừa dịu dàng, chạm tới từng điểm trên tấm lưng rộng của Bạch Long.
Bạch Long vốn không thích bị người khác sờ qua sờ lại, nhưng khoái cảm ập đến khiến y không còn hơi sức mà phản kháng.
“Tiểu bảo bối, có đau không?” Hắc Long chậm rãi cho thêm một ngón tay vào, cực kì dụng tâm mà dò hỏi cảm nhận của Bạch Long.
Bạch Long vốn đã ngượng chín mặt, làm gì có chuyện sẽ nghiêm túc trả lời câu hỏi của y chứ! Y vừa thẹn vừa giận, vò nát mảng ga giường dưới tay.
“Bớt nói nhảm đi, ông đây lăn lộn hắc bang bao nhiêu năm, chút đau này còn không chịu nổi… a…” sao!
“Con mẹ nó, trước khi đâm vào ngươi không thể báo trước được à.” Bạch Long đau đến muốn chửi thề.
Y còn đang nói, chỉ vì bị cho vào bất ngờ mà suýt chút nữa cắn trúng lưỡi.
Tên khốn này… não chỉ để chứa mấy cái tiểu thuyết mạng tổng tài gì đó thôi à!
Hắc Long cũng oan mà! Ai bảo tại Bạch Long nói chút đau này có thể chịu được nên y mới gấp gáp muốn đâm vào chứ!
Đời này của Bạch Long, từ khi theo Phó Kim Phong đến giờ, đây là lựa chọn sai lầm duy nhất mà y mắc phải.
“Con mẹ nó, ông đây không nên để ngươi thượng… tên khốn chết tiệt này.”
Kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng đâu hết rồi hả? Một chút kĩ năng trên giường cũng không có, thuốc bôi trơn không nhét vào bên trong, đổ hết lên người ông đây làm cái gì?
Bạch Long hận không thể đạp bay cái máy đóng cọng trên người mình xuống.
Kĩ năng một chút cũng không có, chỉ dập là giỏi. Tên khốn.
“Ngươi cút xuống cho ông!”
Bạch Long đau đến chịu không nổi, còn tưởng chịu một chút sẽ đạt được khoái cảm, ai ngờ chịu mãi cũng không thấy khoái cảm đâu, Bạch Long chỉ có thể lựa chọn lật đổ chính quyển.
Đè Hắc Long ở dưới thân, Bạch Long nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi nằm yên, để ông đây tới!”
– —
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3