Sau cái đêm tâm sự tuổi hồng ở suối nước nóng ‘Trên quần đùi của bà cậu có đóa hoa’ đó, quan hệ của tôi và Lương Thiệu đã thay đổi vượt bậc, tình bạn càng ngày càng phát triển.
Bây giờ, dù là đi học, hay tan học, hay là đi siêu thị, đi căn tin thì chúng tôi đều như hình với bóng.
Có hôm, đến cả thằng Khiêm mọi khi toàn phản ứng chậm mà nay cũng nhịn không được, cà khịa:
“Tình cảm của hai người bây giờ tốt đến mức như đang yêu nhau ý nhỉ.”
Tôi nhặt dép ném cậu ta, vừa cười vừa mắng:
“Chỉ toàn nói chuyện vớ cmn vẩn.”
Nhưng nghĩ lại thì.
Má ló, hình như vậy thật nha.
Kể từ tháng trước, dường như Lương Thiệu đã thay đổi.
Hắn cũng sẽ cười này, cũng sẽ làm trò cười với chúng tôi này, hắn cũng sẽ cố gắng tham gia vào các chủ đề mà chúng tôi thảo luận nữa này.
Gần như hắn đã khác hẳn với Lương Thiệu lạnh lùng như khối băng lúc trước.
Quan trọng nhất là, ánh mắt hắn nhìn tôi cũng thay đổi rồi.
Thân thiết có, kiên nhẫn có, dịu dàng cũng có……….
Chỉ là đã không còn lạnh nhạt nữa.
Suy nghĩ cẩn thận lại thì, hắn bắt đầu thay đổi từ hôm nào nhỉ?
Là từ ngày tôi bị buộc phải come out?
Hay là sớm hơn, là ngày hắn nói với tôi rằng hắn không kỳ thị người đồng tính?
Ôm sự nghi hoặc này, buổi tối, trên đường đi siêu thị với Lương Thiệu, tôi thử nói bằng giọng đùa đùa:
“Hôm nay thằng Khiêm nói là, giờ tình cảm của hai chúng ta tốt đến mức như đang yêu nhau.”
Thực ra, lúc nói câu này, trong lòng tôi cũng thấp thỏm không yên.
Nhỡ đâu Lương Thiệu không có ý gì, xong lại bị tôi nói như thế, rồi hắn tự dưng nhận ra, và thế là hắn lại xa lánh tôi nữa thì tôi phải làm sao?
Nhưng cứ nghẹn mãi trong lòng thì tôi khó chịu mà!
Cũng may là Lương Thiệu không có sắc mặt gì kỳ lạ cả, hắn hỏi ngược lại:
“Cậu có thấy giống không?”
Tôi cười gượng: “Ha ha…… Cũng hơi hơi.”
“Vậy cậu có cảm giác gì?”
Tôi ngẩn ra, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt sâu xa của Lương Thiệu.
Đúng lúc này, có một cơn gió đêm mùa hạ nhẹ nhàng, trong lành thổi qua mặt tôi, là sự mát mẻ mà tôi đã chờ sau cả một ngày nắng gay gắt.
Hắn đang lẳng lặng đợi câu trả lời của tôi.
Như bị ma xui quỷ khiến, tôi gật đầu:
“Cảm thấy tuyệt lắm.”
Vừa nói xong, Lương Thiệu dừng bước chân.
Tôi cũng dừng lại theo, tim tôi cũng bắt đầu đập nhanh không lý do, hô hấp cũng tự dưng chậm lại.
Lương Thiệu cao 1m87, cao hơn tôi gần 10cm.
Lúc này hắn cụp mắt, con ngươi đen láy phản chiếu khuôn mặt bất an của tôi, giọng hắn vừa từ tốn vừa kiên định:
“Sở Lâm, ngày mai, tám giờ tối, đến tòa nhà thí nghiệm nhé.”
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
21.
Ngày hôm sau trôi qua rất là khó chịu.
Tôi chỉ muốn kiếm cái cây táng mình ngất xỉu rồi tới tám giờ tối thì tỉnh thôi ý.
Rốt cuộc là Lương Thiệu muốn nói gì với tôi nhỉ?
Mà hắn đi đâu nữa chứ?
Học xong tiết cuối, hắn chẳng chào hỏi gì rồi tự dưng biến mất tiêu, còn chẳng cả ăn cơm tối.
Tôi hỏi Tô Hạo và Tề Tử Khiêm, hai người họ cũng nói là không biết.
Mãi mới tới bảy giờ.
Tôi đi vào tắm rửa, muốn nhanh nhanh đi tới tòa nhà thí nghiệm.
Nhưng đúng lúc sấy tóc thì máy sấy đột nhiên ngỏm, khói trắng và tia lửa bốc ra từ phần đuôi máy.
“Đuỵt mịa!”
Tôi sợ quá, vội vàng rút dây điện, ném máy sấy ra xa thật xa.
Chậc.
Tóc còn ướt, nhỏ nước tong tỏng đây này, như thế này thì sao mà ra ngoài được đây.
Thằng Hạo và thằng Khiêm thì không mua máy sấy, mọi khi đều dùng chung với tôi.
Thế nên tôi gửi tin nhắn cho Lương Thiệu, bảo là tôi muốn mượn máy sấy của hắn, rồi mở ngăn tủ của hắn ra.
Ngăn tủ của hắn cũng như phong cách của hắn, ngăn nắp như tủ trưng bày, mỗi đồ vật đều được đặt rất ngăn nắp, chỉnh tề.
Tôi cầm máy sấy lên, rồi định đóng cửa tủ.
Nhưng khóe mắt tôi liếc trúng một góc tủ dưới cùng, tôi dừng lại động tác đóng tủ.
Đó là…….. Khoai tây chiên cay ư?
Lương Thiệu không ăn khoai tây chiên cay ư?
Vậy sao môi hắn lại sưng?
Tôi nuốt nước bọt, càng nghĩ càng sợ.
Những chi tiết bị xem nhẹ trong quá khứ từng cái từng cái hiện lên trước mắt tôi.
“Nếu tôi nói rằng người đó thật sự là tôi thì sao?”
“So với các cậu, tôi càng không muốn để Sở Lâm chuyển đi nhé.”
“Chính vì thế nên cậu mới nhìn chằm chằm vào cái bạn trai đó? Không phải vì dáng người của cậu ta hả?”
“Ừm, tôi biết mà, cậu cũng có thích tôi đâu.”
“Tôi và Sở Lâm ngủ chung một phòng.”
“Sở Lâm, mẫu hình lý tưởng của cậu là người con trai như thế nào?”
***
Hóa ra, sớm đã có nhiều dấu vết như thế.
22.
Buổi đêm, khuôn viên trường rất đông vui.
Trên sân thể dục có rất nhiều bạn nam chơi bóng rổ, cũng có rất nhiều đôi đang nói chuyện yêu đương, còn có cả những bạn trẻ đang cầm đàn ghita và hát.
Tôi đi qua đúng lúc bạn trẻ kia đang hát đến bài ‘Pháo hoa cuối cùng lúc đêm hè’.
“Khi anh ngẩng đầu lên, đúng lúc em đang nhìn về phía anh
Trong mắt em là ảnh phản chiếu của pháo hoa rực rỡ lúc đêm hè
Trái tim u ám của tôi tự dưng bắt đầu có sức sống trở lại
Sự tồn tại của em đang chữa lành cho tôi….. “
Cùng với giọng hát trầm khàn này, bước chân vốn chần chừ của tôi đã trở nên nhanh hơn.
Lúc sau, thậm chí tôi còn bắt đầu chạy.
Chạy nhanh đến mức tai tôi chỉ nghe được tiếng gió đang gào thét.
Tôi muốn gặp hắn, tôi muốn gặp Lương Thiệu!
Lúc đến tòa nhà thí nghiệm, xung quanh rất yên tĩnh, ban đêm có rất ít người đến đây, những âm thanh của sân thể dục đằng xa kia cứ như thể là âm thanh từ một thế giới khác vậy.
Tôi chẳng kịp chờ ấn thang máy, tôi đi thẳng lên thang bộ, một phát leo sáu tầng.
Tôi đẩy cửa sân thượng ra.
Bóng dáng của Lương Thiệu đập vào mắt tôi.
Hắn khoanh tay dựa vào lan can sân thượng, gió thổi bay vạt áo của hắn, ánh trăng mông lung làm cho gương mặt tuấn tú của hắn như mờ như ảo.
“Ờm……. Cậu, cậu đến rồi hả.”
Thấy tôi, hắn đứng thẳng lên, vẻ mặt vốn lạnh nhạt nay lại hơi có chút thất thố và xấu hổ, hắn căng thẳng đến mức nói ra một câu vô nghĩa như thế.
Tôi ‘ừm’ một tiếng.
Trước khi hắn mở miệng vào chủ đề chính, tôi giơ gói khoai tây chiên cay trong tay lên.
“Hóa ra thật sự là cậu à.”
Lương Thiệu kinh ngạc, hốt hoảng giải thích:
“Tôi xin lỗi cậu về điều này, khi đó, tôi đã nhận ra tình cảm của mình với cậu, như không biết cậu có ——“
Tôi đưa tay chặn lời hắn, tôi do dự hỏi:
“Cậu….. vẫn luôn là gay ư?”
22.
“Tôi không biết tôi là trai thẳng hay là gay, nhưng tôi chỉ biết rằng tôi thích một người, mà người đó vừa hay là một người con trai mà thôi.”
“Người đó chính là cậu.”
“Sở Lâm, tôi thích cậu.”. Xi𝓷 hãy đọc tr𝓊yệ𝓷 tại == t r ù m t r 𝓊 y ệ 𝓷.v𝓷 ==
Lương Thiệu nói, giọng hắn bình tĩnh, chân thật và đáng tin.
Hốc mắt tôi chua xót vô cùng, tôi nói không lưu loát nhắc nhở hắn:
“Lương Thiệu, cậu nên hiểu rằng, con đường này rất khó đi.”
Phía trước có thể là đầy rẫy những rào cản xã hội và những chông gai của thế tục.
Thật sự rất khó đi.
Bây giờ, nếu hắn lùi bước thì tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra, cứ cho là một giấc mơ mà mấy năm nay tôi đã mơ thấy vô số lần.
Nhưng Lương Thiệu lại nói:
“Tôi biết, nhưng nếu đi cùng cậu, tôi sẽ không sợ.”
Tôi không thể nào miêu tả được tâm tình của mình lúc này.
Chỉ cảm thấy là: má nó hạnh phúc thế nhờ.
Hạnh phúc đến mức tôi muốn bốc đồng một phen.
Tôi bước nhanh qua, ôm lấy cổ hắn rồi sáp tới.
Trong lúc môi răng quấn quýt, tôi mơ hồ nói:
“Tôi cũng thích cậu, còn sớm hơn cậu nhiều lắm cơ.”
Lương Thiệu hơi trừng mắt.
Sau khi kinh ngạc trong thoáng chốc, hắn đưa tay giữ chặt lấy eo tôi, làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Với tôi mà nói, Lương Thiệu có một sức hấp dẫn không thể kháng cự lại được, giống như người mê rượu, đã say một lần thì lần sau không thể kháng cự lại được nữa.
Dù là vách đá hiểm trở, hay đường núi gập ghềnh, chỉ cần đi với người mình thích, thì tất cả đều hóa thành đường bằng.
Phiên ngoại: Nhật ký của Lương Thiệu
Ngày 11 tháng 6 năm 2023:
Gần đây mình rất lạ.
Không hiểu sao, ánh mắt của mình cứ vô thức dõi theo một bạn nam tên Sở Lâm ở cùng phòng mãi, muốn thôi cũng thôi không được.
Ngày 15 tháng 6 năm 2023:
Mình biết rồi.
Có lẽ là vì lúc cậu ấy cười lên rất dễ nhìn.
Trông vừa ấm áp, vừa tỏa nắng, tâm trạng mình cùng tự động trở nên tốt hơn.
Ngày 20 tháng 6 năm 2023:
Cậu ấy là người nhỏ tuổi nhất trong phòng tụi mình.
Nhưng lại giống như người anh quan tâm đến hai người còn lại ở trong phòng kia.
Mang cơm giúp họ, gọi bọn họ dậy.
Nhưng cậu lại luôn cố ý vô ý duy trì khoảng cách với mình.
Xem ra tính xấu của mình phải sửa đi mới được.
Ngày 24 tháng 6 năm 2023:
Hôm nay, tay chúng mình không cẩn thận chạm vào nhau.
Cậu ấy như bị dọa, vội né ra ngay lập tức, cậu ấy vội vàng nói không phải cậu ấy cố ý đâu.
Còn mình thì lại ngây ngẩn hồi lâu.
Trong phút chốc da thịt tiếp xúc với nhau kia.
Tim mình đập nhanh hơn.
Vì sao thế nhỉ?
Ngày 25 tháng 6 năm 2023:
Mình đăng một bài nhờ trợ giúp, hỏi:
[Sao ánh mắt tôi cứ bị thu hút bởi một người đồng giới một cách vô thức?]
[Sao tim tôi lại đập nhanh hơn khi người đồng giới chạm vào?]
Nhóm bạn trên mạng đều nói là:
[Rất đơn giản, cậu là gay.]
Mình là…….. gay ư?
Ngày 1 tháng 7 năm 2023:
Mình không phải là gay.
Nhưng mình cũng không phải là trai thẳng.
Mình chỉ có cảm giác với một mình Sở Lâm thôi.
Ngày 5 tháng 7 năm 2023:
Buổi học hôm nay, có một bạn gái bàn trước ngồi nói chuyện với Sở Lâm rất là lâu, Sở Lâm còn cười với cô ấy.
Trong lòng mình thấy khó chịu.
Nhưng không biết phải giải quyết như nào.
Ngày 6 tháng 7 năm 2023:
Nửa đêm hôm qua, lúc mình đi vệ sinh có đi ngang qua giường cậu ấy.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà mình lại hôn cậu ấy một xíu.
Môi mềm thật đấy.
Ngày 7 tháng 7 năm 2023:
Tối qua lại không kiềm được, lại hôn cậu ấy một xíu nữa.
Mình đáng c.h.ế.t quá đi.
Ngày 13 tháng 7 năm 2023:
Hôn trúng môi toàn ớt.
Là báo ứng.
Mà mình phải nhận.
Ngày 14 tháng 7 năm 2023:
Mình mua bốn gói khoai tây chiên cay của Trương Thăng Thán phòng bên, bảo cậu ta đưa cho Tô Hạo, dặn cậu ta bảo với Tô Hạo rằng ‘do ăn không hết nên cho free’.
Sau khi thoát khỏi diện tình nghi, mình thử hỏi cậu ấy rằng, cậu ấy có sợ người đồng tinh không.
Cậu ấy đã phủ nhận.
Có lẽ mình nên thử hòa nhập vào nhóm ký túc này thôi.
Nói cách khác là, có lẽ mình nên thử đến gần cậu ấy hơn.
Ngày 23 tháng 7 năm 2023:
Hóa ra Sở Lâm là gay, nhưng cậu ấy nói cậu ấy không có ý gì với mình cả.
Không sao.
Mình sẽ cố gắng làm cậu ấy có ý với mình.
Ngày 24 tháng 7 năm 2023:
Lúc ở làng du lịch, mình và Sở Lâm ngủ cùng giường.
Chưa bao giờ mình biết rằng mình cũng có thể tâm cơ đến thế.
Quả nhiên tình yêu làm người ta ‘bỉ ổi’ hơn.
Ngày 15 tháng 7 năm 2023:
Thoát ế rồi nha, bạn trai mình là Sở Lâm.
Cậu ấy nói cậu ấy cũng thích mình, còn thích sớm hơn cả mình thích cậu ấy nữa.
Cả đời mình tích đức, làm việc thiện.
Đây là điều mình đáng được nhận nè.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3