“Ta muốn hỏi một chút Hình bộ Thượng thư, Hình bộ là tên mù sao? Một người tội ác tày trời như thế, ở ngay trong kinh thành, thế mà ngươi lại coi như là không có chuyện gì?”Ánh mắt hung hăng bức người của Diệp Ninh liếc nhìn một lượt tất cả mọi người.
Không biết có bao nhiêu người chột dạ, nhất thời cúi đầu.
“Vốn dĩ ngươi là quan chấp pháp, chủ trì công đạo cho bách tính, nhưng ngươi đã làm cái gì?”Chất vấn của Diệp Ninh khiến Hình bộ Thượng thư run rẩy.
Nhưng hắn nhắm mắt lại, giữ im lặng.
Không nói gì, cũng không phản bác.
Đương nhiên, cũng không có cách nào phản bác.
Hắn dùng loại phương thức này để đối kháng với Diệp Ninh, bởi vì hắn biết, bản thân hắn càng mở miệng, thì sẽ càng để lộ sơ hở cho Diệp Ninh nắm lấy.
Nhưng hắn có nói hay không thật ra đối với Diệp Ninh mà nói không có một chút quan trọng nào.
Những bách quan văn võ này ở trong mắt của Diệp Ninh, đều là phế vật!Đúng thế.
Đều là phế vật!Uy Vũ Hầu cũng được coi như là một nhân vật, dù sao hắn không thoải mái, là thật sự dám giết Diệp Ninh.
Nhưng những bách quan văn võ này không dám.
Bọn họ sợ hãi tiên môn, sợ sáu Vương, kiêng kỵ cái này, sợ hãi cái kia.
Nhìn thì phong quang, nhưng thật ra lại đáng thương, chỉ là con sâu tội nghiệp sinh tồn ở trong một khẽ hở.
Bọn họ đến dũng khí giết Diệp Ninh cũng không có.
Bởi vì danh tiếng của Diệp Ninh không nhỏ, người ở dưới trướng cũng không yếu, bọn họ cũng kiêng dè Diệp Ninh.
Đây chính là quan viên của Đại Chu.
Xương cốt đã mềm rồi.
Bốn chữ cẩn thận dè dặt này, đã dung nhập vào trong bản năng của bọn họ.
Bọn họ đến giết hắn cũng không dám, vậy thì không phải phế vật thì là cái gì?Nhưng đám phế vật này không hề dừng lại, bọn họ chuẩn bị đưa ra sát chiêu.
Chỉ thấy ở trong hàng ngũ của các quan viên, có một người đứng ra.
Người này cao gầy, bộ dáng rất đoan chính.
Nhưng chuyện này không có gì kỳ lạ.
Điều kỳ lạ là, thế mà người này lại mặc một thân quan phục màu đen!Đây là quan phục của Viện giám sát.
“Ngươi là… Ngự Sử Trung Thừa!”Ngụy Văn THông lộ ra thần sắc khó có thể tin được.
Xếp hạng từ cao xuống thấp của Viện giám sát, lão nhị là Ngự Sử Trung Thừa, lão tam chính là Ngự Sử.
Hàng nghìn năm trước, Giám Chính đi về phía vùng đất không biết tên để tìm kiếm Thái Tổ, từ đó không bao giờ quay về.
Vị trí của Giám Chính vẫn luôn để trống đến bây giờ.
Cũng không phải nói là không có người nào muốn làm Giám Chính, mà là muốn làm đến vị trí này thì phải thỏa mãn điều kiện nào đó, nên vẫn luôn không có người nào thích hợp.
Nhưng Ngự Sử Trung Thừa và Ngự Sử, cùng với vị trí của Thông Phán, lại là vẫn luôn có người ngồi ở đó.
Ví dụ như hiện tại, mọi người đều biết Diệp Ninh là Ngự Sử.
Cũng biết ở trên hắn, còn có một Ngự Sử Trung Thừa.
Chỉ có điều Ngự Sử Trung Thừa này lại rất kỳ lạ.
Căn bản chưa từng đến nha môn của Viện giám sát!Từ khi có được quan vị đến nay, người huynh đệ này giống như là biến mất vậy, chưa từng có ngày nào đi làm, cả ngày ở nhà ngâm thơ viết câu đối, cuộc sống rất thoải mái.
Dường như mọi người đều đã quên Viện giám sát còn có một nhân vật đứng đầu như thế.
Không ai ngờ được, thế mà lại vào lúc này nhảy ra.
Diệp Ninh cũng rất ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Ngự Sử Trung Thừa, trên mặt hiện ra thần sắc khó có thể tin được.
“Trung Thừa đại nhân, thế mà ngươi vẫn còn sống?”Đừng có quên, Diệp Ninh đã từng lật xem hồ sơ của mọi người ở Viện giám sát.
Vì thế đương nhiên hắn cũng có hiểu biết đối với “quan cấp trên” của mình.
Nhưng mà sau khi tìm hiểu, thì không còn có sau đó nữa.
Giống với những người khác của Viện giám sát, trực tiếp đã bỏ qua Ngự Sử Trung Thừa này.
Ngự Sử Trung Thừa, tên là u Dương Chí.
Quá khứ hắn là một học quan.
Ở trên quan trường, học quan là cao quý nhất.
Phần nhiều là đại học sĩ, Tế Tửu Quốc Tử Giám, tiến sĩ thái học,…Cả cuộc đời này, dường như không cần đi xử lý chính vụ, ngoại trừ việc dạy học, chính là cả ngày thưởng gió ngắm trăng, thơ rượu phong lưu.
Đối với những người đọc sách, không có theo đuổi lý tưởng gì lớn mà nói, học quan là điểm đến cao nhất.
Nhưng đối với những người có dã tâm, muốn bước lên vị trí cao mà nói, trở thành học quan chắc chắn là một loại cực hình.
Không có gì nghi ngờ, u Dương Chí chính là người trước.
Từ khi hắn trúng khoa cử đến nay, vẫn luôn làm một học quan, đầu tiên là học chính một vùng, sau đó là học chính một phủ, khi có đủ tư cách, được điều đến kinh thành, nhậm thức tiến sĩ thái học.
Chuyên môn phụ trách chỉnh lý cổ tịch.
Mấy chục năm sư nghiệp rộng lớn, cứ như thế mà qua đi.
Mấy chục năm trước, sự nghiệp của hắn xuất hiện một bước ngoặt cực lớn.
Ngự Sử Trung Thừa trước đó của Viện giám sát nghỉ hưu, triều đình lựa chọn hắn đến thay thế vị trí.
.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3