Chương 66-2: Ngoại truyện 3: Nhân vật phụ 2


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Mày đáng đời

Năm cao tam, một nữ sinh chuyển đến lớp của Thời Tử Thành.

Thời Tử Thành nhớ rõ, hôm đó là buổi tối, cả lớp đang tự học tối, đèn sợi đốt trên cao, các bạn học đều buồn ngủ, mệt mỏi ủ rũ.

Trường cậu theo học không tính là trường tốt, vài học sinh giỏi trong lớp đang cúi đầu múa bút thành văn, mà phần lớn những học sinh kém đang nằm trên bàn chợp mắt, hoặc là nghịch điện thoại trong ngăn bàn vì nghĩ rằng mình bị che khuất.

Thời Tử Thành cũng đang nằm trên bàn, buồn chán chơi game xếp hình, bàn phía sau dùng ngón tay chọc chọc cậu, hỏi cậu có muốn cùng khai hắc* không, Thời Tử Thành quay đầu lại nhìn cậu ta, tỏ ra không mấy hứng thú: “Đánh game đó, đồng đội người này kéo người kia, bỏ đi.”

* Khai hắc: là một thuật ngữ mới nổi phổ biến trong nhiều trò chơi chiến đấu khác nhau (chẳng hạn như CrossFire, Peace Elite, 3C, True Three, DotA, League of Legends, Honor of Kings, v.v.). Nó đề cập đến hành vi của một nhóm người trong cùng một trò chơi thành lập một đội để chơi trò chơi khi việc liên lạc thuận tiện (chẳng hạn như liên lạc trực tiếp trong cùng một quán cà phê Internet hoặc liên lạc theo thời gian thực thông qua các công cụ trò chuyện để trao đổi thông tin trong trò chơi, thậm chí

mặc dù họ không ở cùng nhau).

Nói xong, cậu quay người tiếp tục chơi xếp hình, chơi một lúc, cảm thấy mệt, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đại khái khi tiết đầu tự học tối sắp kết thúc, chủ nhiệm lớp đến lớp, còn dẫn theo một nữ sinh.

Nữ sinh vừa bước vào cửa, lập tức gây ra rối loạn không nhỏ, hơn nửa các bạn học đang mệt mỏi, trắng trợn đánh giá học sinh mới chuyển đến, cô buộc tóc đuôi ngựa cao, ngoại hình nổi bật, bắt mắt nhất chính là khí chất của cô, ưỡn ngực ngẩng đầu, cằm hơi hất lên, mũi thẳng thanh tú, thuỷ mâu* rất có thần thái, nhìn lên có chút kiêu ngạo, người phía dưới bàn tán xôn xao: “Nữ sinh này trông rất quen…” “Hình như từng thấy ở đâu đó.”

* Thuỷ mâu: thường được dùng để miêu tả đôi mắt của những người phụ nữ xinh đẹp, miêu tả đôi mắt của họ có nước

“Lớn lên khá xinh đó.”

Trong lúc bàn tán, không biết là ai nói một câu: “Nữ sinh này không phải Phạm Văn Nguyệt trước đó từng giành được quán quân khiêu vũ nhóm thiếu niên sao?”

Lúc này, chủ nhiệm lớp cũng gõ bàn bảo mọi người yên lặng: “Mọi người trật tự, để học sinh mới giới thiệu bản thân một chút.”

Nữ sinh im lặng nửa ngày, nhẹ giọng nói: “Phạm Văn Nguyệt.”

Trong lớp nháy mắt im lặng, các bạn học phản ứng lại lập tức ồn ào: “Thật sự là Phạm Văn Nguyệt!”

“Cậu ấy rất nổi tiếng, thậm chí còn được lên tin tức.”

“Sao lại đến ngôi trường tồi tàn của bọn mình?”

“Đừng nói nữa, hình như sau khi chân cậu ấy xảy ra chuyện, không thể nhảy được nữa…”

Các bạn học quá ồn, Thời Tử Thành bị ồn tỉnh, không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, bạn cùng bàn cậu vẫn đang hét lên: “Nữ thần, là nữ thần của tớ!”

Thời Tử Thành cũng liếc nhìn lên, cậu nhìn rõ khuôn mặt của nữ sinh trên bục giảng, xác thực cũng được.

Nhưng chỉ nhìn một cái, Thời Tử Thành không có hứng thú, cúi đầu tiếp tục chơi xếp hình, bản thân cậu đẹp trai có tiếng trong lớp, có một người chị gái Thời Vi cũng đẹp hùng hổ doạ người, nhìn nhiều rồi, Thời Tử Thành đối với người đẹp đã miễn nhiễm, kiểu khí chất của Phạm Văn Nguyệt, cậu thực sự không để ý gì.

Chủ nhiệm lớp trên bục nhìn chỗ trống phía dưới, chỉ cho Phạm Văn Nguyệt: “Em ngồi đó đi.”

Vị trí được chủ nhiệm lớp chỉ, vừa vặn chỗ bàn phía trước Thời Tử Thành.

Bạn cùng bàn của Thời Tử Thành càng hưng phấn hơn, không ngừng gọi nữ thần nữ thần, Thời Tử Thành chê bạn cùng bàn ồn, cau mày.

Phạm Văn Nguyệt theo chỉ dẫn của giáo viên bước xuống bục giảng, đến vị trí được chỉ định, khi cô dời ghế về phía sau, cúi đầu nhìn Thời Tử Thành, chú ý tới Thời Tử Thành đang ngang nhiên chơi game trên điện thoại, sự chán ghét trong thuỷ mâu của Phạm Văn Nguyệt loé lên.

Cô ghét loại người văn dốt vũ nát nhất, lãng phí thời gian lại sống uổng năm tháng.

Vừa hay, Thời Tử Thành lúc này ngẩng đầu lên, nhìn rõ cảm xúc trong mắt Phạm Văn Nguyệt.

Chán ghét, khinh thường?

Thời Tử Thành rất chắc chắn, cậu không nhìn nhầm.

Học sinh chuyển trường này, lần đầu tiên nhìn cậu, chính là lộ ra ánh mắt như vậy.

Phạm Văn Nguyệt đã ngồi vào chỗ của mình, Thời Tử Thành ở phía sau cô, sau khi nhìn bóng lưng cô một lúc, chậm rãi nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười giễu cợt.

Ồ, xem thường cậu phải không?

Cô có tư cách gì.

Bạn cùng bàn của Thời Tử Thành còn đang đỏ mặt muốn bắt chuyện, Thời Tử Thành vỗ vai cậu ta, chậm rãi nói: “Cậu ta là nữ thần của cậu sao? Đừng nghĩ nữa, sau đây tôi cho cậu xem chút thú vị.”

“Cái gì?”

Bạn cùng bàn của cậu nhất thời không phản ứng kịp.

Thời Tử Thành cười cười, trong mắt mang theo chút nguy hiểm: “Để tôi xem xem, nữ thần sau khi rơi xuống mương, còn có thể đứng dậy hay không.”

Nói, Thời Tử Thành giơ tay, kéo mạnh đuôi ngựa của Phạm Văn Nguyệt, lực của cậu lớn, nửa điểm không nhân từ nương tay, Phạm Văn Nguyệt hét lên một tiếng, buộc phải lùi lại theo lực của cậu, da đầu bị kéo tê dại đau đớn, cô cau mày, quay lại nhìn cậu: “Cậu đang làm gì vậy?”

Thời Tử Thành buông tay, nhìn khuôn mặt tức giận trước mắt, cong môi nói: “Muốn chào hỏi cậu, học sinh chuyển trường.”

Phạm Văn Nguyệt khi đó còn chưa biết câu này có ý nghĩa gì.

Mãi về sau, cô mới nhận ra Thời Tử Thành đang nhắm vào mình, mới hiểu, câu “Muốn chào hỏi cậu, học sinh chuyển trường” là một tín hiệu, Thời Tử Thành đang trá hình nói với cô —

Cậu xong rồi.

Cô thậm chí không biết mình đắc tội Thời Tử Thành thế nào, đã bắt đầu bị nhắm vào.

Về Thời Tử Thành, Phạm Văn Nguyệt chủ yếu là nghe những nữ sinh khác bàn tán, Thời Tử Thành khá nổi tiếng trong trường này, là chủ đề trong các câu chuyện của nữ sinh.

Cậu học tệ, nghe nói trong nhà cũng không kiểu đặc biệt giàu có, không nhiều giày AJ, ít nhất không thể so với phú nhị đại khác trong trường, nhưng cậu có khuôn mặt rất đẹp trai, dùng lời của các nữ sinh mà nói “Đẹp trai đến nỗi người cùng thần đều phẫn hận”, “Tớ bằng lòng tiêu tiền nuôi cậu ấy! Chỉ cầu cậu ấy nhìn tớ một cái.”

“Đây là khuôn mặt của nam chính trong phim thần tượng đi.”

Ở cái tuổi dậy thì nóng nảy này, ngoại hình là tất cả.

Các nữ sinh thậm chí còn bịa ra rất nhiều cảnh đời thê thảm cho Thời Tử Thành, vì để thỏa mãn những mộng tưởng của họ với Thời Tử Thành.

Thực tế vào ngày thường, Thời Tử Thành sẽ không chủ động đùa nữ sinh, cậu thường cùng các nam sinh đến quán net chơi game, chơi bóng rổ.

Thỉnh thoảng có nữ sinh chủ động theo đuổi cậu, nếu mọi mặt đều ổn, Thời Tử Thành sẽ tuỳ ý chấp nhận, nhưng trong lúc yêu đương cậu cũng rất tùy hứng, không quá để tâm đến nữ sinh, lâu ngày, các nữ sinh không thể chịu đựng được nữa mà chia tay, cậu lại độc thân.

Bạn bè không ít lần chế giễu cậu, có bạn gái hay không đều là một dáng vẻ, dứt khoát đừng yêu nữa.

Sau đó, cậu thực sự không yêu nữa, mà lần này, cậu gióng trống khua chiêng nhắm vào một nữ sinh như vậy, vô cùng hiếm thấy.

Bạn bè của Thời Tử Thành ban đầu còn tưởng, đây là phương thức khác mà Thời Tử Thành muốn gây sự chú ý với Phạm Văn Nguyệt, nhưng dần dần, sau khi thấy​​ những gì Thời Tử Thành làm với Phạm Văn Nguyệt, họ không còn nghĩ như vậy nữa.

Bởi vì Thời Tử Thành hoàn toàn không coi Phạm Văn Nguyệt là một nữ sinh, phương pháp nhằm vào của cậu đều vô cùng tàn nhẫn.

Khi Phạm Văn Nguyệt đi ngang qua sân bóng rổ, chỉ cần Thời Tử Thành nhìn thấy, cậu sẽ không ngần ngại dùng lực ném bóng rổ về phía Phạm Văn Nguyệt, cố tình đập vào lưng Phạm Văn Nguyệt, Phạm Văn Nguyệt bị cậu đập mấy lần phải vào phòng y tế, toàn bộ lưng đều bị thương, Thời Tử Thành chưa bao giờ xin lỗi về chuyện này, cậu lạnh lùng nhướng mày: “Không phải thích đi thẳng lưng à? Bây giờ còn có thể sao?”

Bạn cùng bàn của Thời Tử Thành không nhìn nổi nữa: “Cậu ấy học khiêu vũ, tư thế đi có khả năng là như thế…”

Thời Tử Thành giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục chuyện ta ta làm nhắm vào Phạm Văn Nguyệt, nhân duyên của Thời Tử Thành với các nam sinh khá tốt, cậu tương đối nghĩa khí, lần này mặc dù những nam sinh khác không biết tại sao, nhưng không khuyên được cậu, nên mặc kệ cậu như vậy.

Hơn nữa, tính khí của Phạm Văn Nguyệt vốn khá kiêu ngạo, cô ít nói, dành phần lớn thời gian cho việc học, cô bị Thời Tử Thành nhằm vào như vậy, các nữ sinh đều có tâm trạng xem kịch hay, thỉnh thoảng có nam sinh có ý đồ xấu tiếp cận Phạm Văn Nguyệt, nói giúp cô, cũng bị Phạm Văn Nguyệt từ chối, hoàn cảnh của cô ở ngôi trường này trở thành một thân một mình.

Cô phải âm thầm chịu đựng mọi chỉ trích từ Thời Tử Thành.

Thời Tử Thành dùng đủ loại phương thức để nhằm vào cô, cậu một bên gọi tên cô, một bên kéo mạnh đuôi ngựa của cô, có mấy lần da đầu cô bị kéo đến mức mất cảm giác, Phạm Văn Nguyệt cũng không yếu đuối như vậy, sẽ trực tiếp hỏi cậu: “Cậu muốn gì?”

“Cậu có thôi đi không?”

Chỉ là cô thực sự không giỏi mắng người, khi tức giận cũng chỉ nói mấy câu ngữ khí nặng, xưa nay không có lực uy hiếp, lời nói và phản ứng của cô trước hành động của Thời Tử Thành đều tỏ ra quá vô lực, Thời Tử Thành không đoan chính nhếch khóe miệng, trả lời: “Tôi không muốn sao cả, tôi chỉ là không vừa mắt cậu.”

Khiến Phạm Văn Nguyệt cạn lời.

Cô có thể nói gì đây, ghét một người vốn không cần bất cứ lý do nào.

Phạm Văn Nguyệt càng chịu đựng, hành vi của Thời Tử Thành càng tồi tệ, cậu bắt đầu ức hiếp cô bằng nhiều cách, động một tý giẫm lên giày cô, đặc biệt là khi cô đi giày trắng; trong giờ thể dục cậu còn cố tình thành một nhóm tập bóng chuyền với cô, trong lúc tập không chút nể nang đập bóng chuyền vào đầu cô; cậu còn ác ý làm chỗ ngồi của cô bị bẩn, khiến cô lặng lẽ lau chùi sạch sẽ chỗ ngồi, mà đợi đến mỗi lần cô trực nhật, Thời Tử Thành sẽ cố tình bày ra rất nhiều rác để cô dọn, còn không cho phép bạn làm cùng giúp cô…

Nhớ có một lần, khi đến lượt Phạm Văn Nguyệt trực nhật, Thời Tử Thành làm giấy vụn vương vãi khắp sàn, cậu đuổi mọi người trong lớp đi, ngồi xuống ghế cuối lớp, hất cằm về phía Phạm Văn Nguyệt: “Quét dọn cẩn thận, đây đều là những mảnh giấy tôi xé ra trong tiết tự học, không quét xong thì thật lãng phí.”

Phạm Văn Nguyệt mím môi, cúi người quét sàn, coi như không nhìn thấy Thời Tử Thành, cô vốn không nói nhiều, kỳ thật cô cũng không hiểu, cô chỉ muốn yên ổn học tập mà thôi, vì sao Thời Tử Thành lại cứ cản trở cô.

Cô chịu đựng, kiên nhẫn vứt giấy vụn vào thùng rác trong lớp, không dễ gì quét sạch được một nửa lớp, khi Phạm Văn Nguyệt quay người, phát hiện phòng học sạch sẽ lại bị Thời Tử Thành vứt đầy giấy vụn, Thời Tử Thành nhìn cô, nhún vai: “Lại bẩn rồi, cậu dọn dẹp cẩn thận đi, học sinh ngoan.”

Cậu thực sự dây dưa không dứt.

Phạm Văn Nguyệt dừng lại, không nhịn được nữa, cô nhìn Thời Tử Thành, giọng điệu đầy tức giận: “Vì sao cậu lại ghét tôi như vậy?”

Thời Tử Thành có thể điên cuồng ngang ngược như vậy, hoàn toàn là vì khuôn mặt của Thời Tử Thành, nghe nói cậu chưa từng ghét ai như vậy, người khác lại truyền nhau nhất định là phẩm chất Phạm Văn Nguyệt tệ, cô đắc tội Thời Tử Thành trước ở đâu đó, mới khiến Thời Tử Thành làm to chuyện như vậy, rõ ràng nạn nhân là cô, nhưng trong mắt người khác, dường như là cô tự làm tự chịu.

“Hoá ra cậu không biết à?”

Thời Tử Thành đứng dậy, đến gần Phạm Văn Nguyệt, Phạm Văn Nguyệt sắc mặt trắng nõn, cắn môi dưới, vẻ mặt tức giận kìm nén, cô nhìn có vẻ kiêu ngạo, thực chất lại khá dễ bắt nạt, dễ bắt nạt hơn Thời Vi nhiều.

Phạm Văn Nguyệt thực sự không hiểu: “Vì tôi muốn yên ổn học tập?”

Những lời này khiến Thời Tử Thành bật cười, cậu quả thật có nước da rất tốt, khi cười lên có một loại đẹp trai ngỗ ngược: “Trong lớp có nhiều học sinh muốn yên ổn học tập như thế, sao tôi không cản trở họ?”

Cậu như nghĩ tới cái gì, nụ cười trên môi dần dần biến mất, nhiệt độ trong đôi mắt đen láy cũng hạ xuống: “Trí nhớ cậu kém như vậy sao? Ngày đầu tiên khi chuyển đến, cậu nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm phải không?”

Phạm Văn Nguyệt đã hiểu.

Ngay khi Thời Tử Thành cho rằng Phạm Văn Nguyệt sẽ xin lỗi thậm chí chịu thua, Phạm Văn Nguyệt lần nữa lên tiếng, trong thuỷ mâu hiện lên vẻ ghê tởm cậu quen thuộc: “Không sai, là ghê tởm. Người như cậu, nên bị ghê tởm. Cậy vào khuôn mặt muốn làm gì thì làm, trong lớp không nghe giảng không học hành, lãng phí thời gian và sức lực, cậu…”

Cô còn chưa nói xong, Thời Tử Thành đã dùng một lực lớn đẩy ngã cô, lưng Phạm Văn Nguyệt đập mạnh xuống bục giảng, vốn dĩ gần đây lưng cô bị Thời Tử Thành đập bóng rổ vào, một đập như vậy, vết thương của Phạm Văn Nguyệt dường như bị rách, cô đau đớn hít một ngụm khí lạnh.

Thời Tử Thành hoàn toàn không có ý thương hoa tiếc ngọc, cậu như một con thú bị chọc tức, nắm tay nện hướng mặt Phạm Văn Nguyệt, Phạm Văn Nguyệt vô thức quay đầu tránh, nắm đấm của Thời Tử Thành đập mạnh xuống bàn trên bục giảng, phát ra tiếng động rất lớn.

Hai người đều không nói chuyện, trong lớp có thể nghe rõ tiếng nắm đấm của cậu nện vào bàn.

Phạm Văn Nguyệt bị doạ cả người có chút ngơ.

Cô ngơ ngác nhìn Thời Tử Thành, Thời Tử Thành hiếm khi tức giận như vậy, gân xanh trên trán cậu nổi lên, vừa rồi nắm đấm đó, thật sự nhắm vào cô.

Lời nói của cô dường như chạm vào vẩy ngược của cậu, khiến cậu mất trí.

Đôi mắt của Thời Tử Thành đỏ ngầu, trong đôi mắt đen là giông bão, nói từng chữ một: “Phạm Văn Nguyệt, cậu bị đối xử như vậy, đều là cậu tự tìm lấy, cậu đáng đời.”

Vì sao Thời Tử Thành lại có phản ứng lớn như vậy?

Ghét Phạm Văn Nguyệt đến vậy sao?

Vì Phạm Văn Nguyệt, khiến Thời Tử Thành nhớ tới Thời Vi.

Thời Vi là chị ruột của cậu, quan hệ hai người như nước với lửa, tính tình Thời Vi nóng nảy hơn nhiều so với Phạm Văn Nguyệt, đối mặt với chỉ trích của cậu từ trước tới nay sẽ không chịu đựng, hai người gặp nhau liền đánh nhau, cãi nhau hoặc chửi mắng, cãi nhau trong nhà, ba mẹ vĩnh viễn sẽ giúp cậu, cuối cùng Thời Vi không thể không tức giận mà rời khỏi nhà.

Xem ra mỗi lần thắng đều là Thời Tử Thành, nhưng Thời Tử Thành lại không cảm nhận được niềm vui chiến thắng.

Cậu chính là ghét, ghét ánh mắt Thời Vi nhìn cậu, ánh mắt như thể nhìn thấy con ấu trùng hôi hám, như thể cậu thật buồn nôn, thật khiến người khác ghê tởm.

Tại sao lại dùng ánh mắt ấy nhìn cậu, cậu không phải là em ruột của cô sao?

Kỳ thực Thời Tử Thành nhớ, khi còn nhỏ, cậu rất ỷ lại Thời Vi, cũng coi Thời Vi là chị gái, đi theo sau cô, hi vọng cô có thể dẫn mình đi chơi, chỉ là Thời Vi phản ứng thế nào?

Thời Vi từ khi cậu ra đời, đã không thích cậu.

Đối mặt với việc đi theo và ỷ lại của cậu, cô luôn lạnh mặt nhìn cậu: “Đừng theo tao nữa, tránh xa tao ra chút, tao không phải chị gái mày.”

Trái tim của trẻ con là thứ yếu đuối nhất, cũng dễ bị tổn thương nhất, nhiều lần, Thời Tử Thành cũng nhớ, Thời Vi không coi cậu là em trai, Thời Vi là ghét cậu.

Vậy cậu liền ăn miếng trả miếng.

Thế là, dựa vào sự nuông chiều của ba mẹ, bắt đầu cố tình đối đầu với Thời Vi khắp nơi, Thời Vi muốn gì nhất định sẽ cướp lấy, khiến Thời Vi không thể có được, cậu đối địch nói những câu Thời Vi không thích nghe, nói bất cứ gì có thể chọc tức Thời Vi, muốn gì nói đấy, cho dù trong lòng cậu không hề nghĩ vậy, cậu chỉ là đơn thuần muốn Thời Vi sống không dễ chịu—— không phải ghét tôi sao?

Vậy thì tôi cũng ghét chị, thậm chí còn hơn chị ghét tôi.

Khi lớn lên, Thời Tử Thành dần dần hiểu ra tại sao Thời Vi lại ghét mình, vì ba mẹ họ trọng nam khinh nữ, từ khi cậu ra đời, Thời Vi đã biết điều gì đang chờ đợi mình tiếp theo, cho nên kiểu thái độ chiều chuộng em trai mình, cô đương nhiên sẽ không có thái độ tốt.

Nhưng, cho dù Thời Tử Thành hiểu được nguyên nhân, cậu cũng sẽ không thể tha thứ cho Thời Vi.

Cậu có gì sai, trọng nam khinh nữ cũng là ba mẹ họ sai, không phải cậu sai, sao cô lại đổ sai lầm của ba mẹ lên cậu.

Thời Tử Thành từ nhỏ đến cao tam, thực sự tính là trưởng thành thuận phong thuận thuỷ*, khuôn mặt đẹp trai đủ để thu hút sự coi trọng của vô số nữ sinh, chiều chuộng của ba mẹ khiến cậu muốn gì được nấy, cậu không cần phải lo lắng về tương lai, dù sao tương lai ba mẹ cũng sẽ giúp cậu trải đường, cậu cũng không cần cố gắng, ba mẹ có tài nguyên đều sẽ cho cậu, tính cách cậu cũng không tệ, nói về nghĩa khí, anh em đều một đám, chỉ có Thời Vi chán ghét cậu, là cậu không thể vượt qua trở ngại.

* Thuận phong thuận thuỷ: thuận lợi

Sao dùng ánh mắt như nhìn ấu trùng mà nhìn tôi, là ba mẹ tự nguyện cho tôi tất cả, không phải tôi cầu, là họ cho mà.

Đã được cho, vì sao tôi không cần?

May thay, sau khi Thời Vi lên đại học, bây giờ hình như còn yêu đương với một người bạn trai rất lợi hại, hầu như không về nhà, Thời Tử Thành cuối cùng an phận một chút, không cần phải suy nghĩ mỗi ngày làm thế nào để chọc giận Thời Vi, cho đến khi học sinh chuyển trường tên Phạm Văn Nguyệt này xuất hiện——

Cậu lại thấy ánh mắt đó.

Ánh mắt cậu chỉ cần nhìn thấy, lửa giận sẽ bùng lên, ánh mắt không thể chịu nổi muốn phát hoả.

Cho nên, cậu sẽ đối xử với cô giống Thời Vi.

Tất cả những ai coi thường cậu, cậu sẽ dùng hành động thiết thực nói với họ, các người không có quyền coi thường tôi.

Cuộc sống của Phạm Văn Nguyệt ngày càng khó khăn, kể từ ngày đó, Thời Tử Thành càng trở nên tệ hơn.

Trước đó khuôn mặt cậu còn mang theo ý cười, khi nhằm vào cô giống như đùa giỡn chó nhỏ mèo nhỏ, bây giờ khi cậu nhìn Phạm Văn Nguyệt, cả khuôn mặt đều là lạnh lùng, cho dù một giây trước cậu đang cười đùa với người khác, khoảnh khắc nhìn thấy cô, ý cười của cậu sẽ đóng băng lại, thay bằng lạnh lẽo rùng mình.

Hối hận không?

Không hối hận.

Nếu xảy ra lần nữa, Phạm Văn Nguyệt vẫn sẽ nói những lời đó.

Kỳ thật cô không hề yếu đuối, Thời Tử Thành nhằm vào cô nhiều ngày như vậy, Phạm Văn Nguyệt cũng hận Thời Tử Thành, vốn dĩ cô ghét loại người này, đặc biệt là loại người có tay có chân có mặt nhưng lại giống một con vật không có đầu óc, hơn nữ cậu không ngừng nhằm vào mình, Phạm Văn Nguyệt đã sớm thấy phiền, cô chỉ là sẽ không mắng người, cũng sẽ không tức giận, nhìn qua có vẻ dễ bắt nạt, nhưng thực tế, Phạm Văn Nguyệt không phải người dễ bắt nạt.

Vì vậy cô sẽ không xin lỗi, cũng sẽ không chịu thua, cho dù chờ đợi cô sau này là cơn giận dữ như cuồng phong vũ bão của Thời Tử Thành.

Cô cũng không muốn nhịn nữa, cô không biết trước đây Thời Tử Thành nhắm vào cô vì lý do gì, cho rằng nhịn có thể mang lại yên bình, cậu chơi chán rồi sẽ không nhắm vào cô nữa, hiện tại Phạm Văn Nguyệt đã hiểu, hai người họ ghét lẫn nhau, cô nhịn cũng vô ích, họ không thể hòa thuận được, vậy không bằng để mọi việc hỏng bét hết đi, xem xem liệu có thể tệ hơn nữa không.

Chiều thứ tư là tiết ngoại khoá, bí thư đoàn lãnh đạo mọi người cùng nhau chơi những trò chơi nhỏ, tiết học kiểu này Phạm Văn Nguyệt thường coi là giờ tự học, tan học cô đi vệ sinh rồi quay lại lớp, kết quả, cô vừa bước vào cửa, chào đón cô là một xô nước lạnh, khiến lòng cô lạnh theo.

Cô vô cùng nhếch nhác, cả người ướt sũng, đồng phục thành màu đậm, thậm chí có thể lờ mờ lộ ra đường viền của quần áo bên trong, tóc cũng ướt thành từng lọn từng lọn, trong xô nước còn có bọt, bọt màu trắng chảy xuống trán và tóc cô, khiến cô trông buồn cười mà nhếch nhác, từng giọt nước rơi xuống lông mi cô, Phạm Văn Nguyệt nhắm mắt lại, đè nén cơn tức giận.

Trong lớp có nam sinh cười ha ha rất lớn, cũng có nữ sinh cười trên nỗi đau của người khác, đương nhiên cũng có bạn nhỏ giọng nói: “Có chút quá đáng đó.”

“Đúng vậy, Phạm Văn Nguyệt đã làm gì có thể khiến Thời Tử Thành như vậy?”

Cho dù trong lớp có vài tiếng đồng tình, cũng không có ai đứng ra giúp Phạm Văn Nguyệt.

Giúp người khác cần dũng khí, không ai trong lớp biết sự thật, cũng không có dũng khí làm việc nghĩa đi giúp một người không hề quen biết.

Phạm Văn Nguyệt cũng hiểu đạo lý này.

Thời Tử Thành lười nhác tựa vào bục giảng, cậu chính là người hắt xô nước, không thành ý nói: “Vì chuẩn bị cho trực nhật buổi tối, không cẩn thận trượt tay.”

Hai tay trong túi áo đồng phục của Phạm Văn Nguyệt nắm chặt, nghĩ cũng biết, Thời Tử Thành cố ý, ngay cả cớ của cậu cũng chiếu lệ như vậy, chính là chắc chắn cô không thể làm gì cậu.

Nhưng lần này, cô không muốn nhịn nữa.

Cô đột nhiên tiến lên một bước, trước khi mọi người kịp phản ứng, “bốp” một tiếng, giáng cho Thời Tử Thành một cái tát.

Cả lớp choáng váng.

Thời Tử Thành cũng sửng sốt, cậu bị tát đến lệch mặt, trên má trái hiện rõ một vết tát đỏ, cậu kinh ngạc bởi sự phản kháng của Phạm Văn Nguyệt, vốn tưởng rằng cô sẽ nhịn mãi, nhưng không ngờ, cô lại nhanh không nhịn được nữa như vậy.

Cậu không biết vì sao, đột nhiên muốn cười, sự tình tựa hồ càng trở nên thú vị.

Cậu nhếch khóe miệng, nhìn thẳng Phạm Văn Nguyệt, khi đang nghĩ nên chỉnh đốn Phạm Văn Nguyệt như thế nào, để lấy lại thể diện đã mất, ngẩng đầu phát hiện, Phạm Văn Nguyệt khóc.

Nước mắt cô rơi xuống gò má, óng ánh long lanh, hòa với nước cậu vừa hất lên người cô, khó phân biệt là nước mắt hay là nước, chóp mũi cô hồng hồng, khuôn mặt tao nhã thanh tú, khi khóc có một loại cảm giác nhìn thấy là thương, Thời Tử Thành sững sờ trong giây lát.

Cô khóc cái gì?

Rốt cuộc ai mới là người bị đánh?

Phạm Văn Nguyệt cũng không muốn khóc, cô không giỏi nổi giận, khi thật sự tức giận nước mắt sẽ không kìm được mà rơi xuống, cũng không biết đây là tật xấu gì, vì vậy cô thường không chủ động gây mâu thuẫn với người khác, cho dù ghét người khác thì cũng âm thầm ghét trong lòng, nếu không, tranh chấp thực sự xảy ra, cô sẽ giống như bây giờ, rất mất mặt, nổi giận cũng không hề khí thế.

Trong lòng cô thực sự vô cùng vô cùng tức giận, vô cùng hận Thời Tử Thành, nhưng bây giờ cô bất ngờ rơi nước mắt, giống như cô đang tỏ ra yếu đuối.

Trong lớp có một số nam sinh không nhịn được nữa, kéo Thời Tử Thành ra: “Đi đi đi, cậu xem cô gái nhà người ta cũng khóc rồi.”

“Bỏ đi, anh Tử Thành.”

Ánh mắt Thời Tử Thành rơi trên người Phạm Văn Nguyệt đang khóc, cuối cùng không nói gì, bị những nam sinh khác kéo về chỗ ngồi của mình.

Tối hôm đó sau khi tan trường, cậu đi theo Phạm Văn Nguyệt.

Phạm Văn Nguyệt biết cậu đi theo mình, nên cố tình đi ngoằn ngoèo, vẫn không thể cắt đuôi cậu, đến đầu một con hẻm, hai người gặp kẻ thù.

Thời Tử Thành đứng trước mặt cô, cười như không cười hỏi cô: “Cậu khóc khá đấy, tát tôi một cái khóc ngay được, còn ở trước mặt cả lớp? Sao, bây giờ bắt đầu giả vờ đáng thương rồi?”

Trong con hẻm chật hẹp tối tăm này, không có ai khác, chỉ có hai người cô và Thời Tử Thành, chọc giận cậu vào lúc này hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt, Phạm Văn Nguyệt quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Cậu đừng cản đường.”

Thời Tử Thành đột nhiên giơ tay, nhéo cằm cô: “Đừng tưởng vì cậu khóc, thì chuyện sẽ kết thúc, cái tát này tôi sẽ luôn nhớ, sớm muộn gì cũng trả lại. Còn có, đừng diễn cho tôi xem cái gì mà tiểu bách hoa*, ngày đó khi trực nhật, cậu và tôi nói gì, tôi nhớ rất rõ, cậu nói, cậu ghét nhất người như tôi, còn có ánh mắt cậu nhìn tôi… “

* Tiểu bách hoa: ám chỉ người phụ nữ có vẻ ngoài yếu đuối, đáng thương, xinh đẹp như hoa, lúc nào cũng bật khóc nhưng bên trong lại mạnh mẽ, quỷ quyệt và độc ác, một người phụ nữ đầy mưu mô thường nhận được sự đồng cảm và yêu thương nhờ vẻ ngoài yếu đuối của mình.

Ngữ khí của Thời Tử Thành trở nên nguy hiểm: “Lần sau cậu lại dùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi sẽ móc mắt cậu, tin không.”

Phạm Văn Nguyệt không dám nhìn cậu, dùng sức hất tay cậu đang đặt trên cằm cô sang một bên: “Cậu buông tôi ra.”

Thật ra hôm nay Thời Tử Thành không muốn làm gì Phạm Văn Nguyệt, có lúc cậu tự hỏi, nếu Thời Vi có thể động một tý là khóc, mối quan hệ giữa cậu và Thời Vi có phải có thể được xoa dịu hay không, nam sinh dường như đối mặt với nước mắt của nữ sinh có bao nhiêu bế tắc.

Nhưng Thời Vi rất ít khi khóc, có khả năng cô đã khóc khi tức giận đến mức bỏ nhà đi, chỉ là từ trước đến nay không để Thời Tử Thành nhìn thấy.

Cho nên, khi nhìn thấy những giọt nước mắt của Phạm Văn Nguyệt, Thời Tử Thành hiếm khi mềm lòng, quyết định buông tha cho cô một lần, cậu buông tay ra nói: “Cậu có thể cút rồi.”

Phạm Văn Nguyệt thầm mắng cậu trong lòng, không công kích cậu nữa, cô quay người chạy nhanh về nhà, đi vừa nhanh vừa vội, như sợ cậu lại đi theo.

Thời Tử Thành đi hướng ngược lại với cô, vừa đi được một đoạn, đột nhiên nghe thấy phía sau hình như có tiếng kêu cứu của nữ sinh: “Cứu với!”

“Cứu tôi!”

Giọng của nữ sinh vừa hoảng vừa sợ hãi, âm sắc nghe có chút giống Phạm Văn Nguyệt.

Con hẻm này rất vắng, hầu như không có người qua lại, Thời Tử Thành có thể khẳng định, người đang kêu cứu là Phạm Văn Nguyệt.

Vừa rời cậu cô đã gặp nguy hiểm, cô cũng đủ xui xẻo.

Thời Tử Thành dừng lại một chút, trong đầu nhất thời hiện lên rất nhiều suy nghĩ, có khi nào Phạm Văn Nguyệt gặp phải lưu manh?

Với vẻ đẹp của cô, gặp phải lưu manh trêu chọc là bình thường.

Thời Tử Thành vô cảm cụp mắt xuống, tiếp tục đi về phía trước, cậu nghĩ, cậu không nên quan tâm cô, kệ cô tự sinh tự diệt, cô có ra sao thì liên quan gì đến cậu, cậu ước gì cô như thế này mới tốt, bọn họ chán ghét lẫn nhau mà…

Dù nghĩ như vậy, trong đầu Thời Tử Thành không khỏi hiện ra cảnh giờ ngoại khoá trước đó, sau khi tát cậu xong, dáng vẻ khóc lê hoa đái vũ*, đến mức đáng thương.

* Lê hoa đái vũ: hoa lê dính hạt mưa

Anh không thể tự chủ mà nghĩ ra những cảnh tượng có thể xảy ra, chẳng hạn như Phạm Văn Nguyệt quần áo xộc xệch khóc lớn, hay Phạm Văn Nguyệt nhảy khỏi tòa nhà vì không thể chịu đựng được mọi thứ mình gặp phải…

Tiếng kêu cứu từ phía sau dần dần yếu ớt, Thời Tử Thành đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai: “Cứu mạng, Thời Tử Thành——”

Cô đang gọi tên cậu.

Có thể tưởng tượng, lúc này cô tuyệt vọng đến nhường nào.

Cảm xúc trong lòng Thời Tử Thành khó có thể miêu tả, mỗi lần nhìn thấy ánh mắt cô nhìn cậu, đều ước gì cô chết đi, nhưng bây giờ, đối mặt với khả năng này, cậu không nhịn được.

Cuối cùng, Thời Tử Thành vẫn quay dựa theo tuyến đường cũ, đi cứu Phạm Văn Nguyệt.

Trong lòng cậu vẫn đang thuyết phục bản thân, xem xem cô đã chết chưa.

Khi cậu quay người đến con hẻm nơi Phạm Văn Nguyệt ở, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, đồng tử Thời Tử Thành hơi giãn ra, khó chấp nhận những gì mình nhìn thấy.

Mọi chuyện nghiêm trọng hơn cậu nghĩ nhiều.

Cả người Phạm Văn Nguyệt đều là máu.

Một tên đàn ông trung niên người đầy mùi rượu đang giống như phát điên dùng chai rượu đánh Phạm Văn Nguyệt, động tác của ông ta quá hung bạo, biên độ lớn, ý thức của Phạm Văn Nguyệt dường như có chút mơ hồ, không quá tỉnh táo hét cầu cứu, người đàn ông trung niên chửi bới: “Gọi cái gì mà gọi? Của nợ*! Mẹ mày đâu! Mẹ mày đang ở đâu? Mẹ con mày vẫn ảo tưởng trốn khỏi tao à? Tao nói mày biết, mơ đi! Cho dù chết, chúng mày cũng chỉ có thể chết trong tay tao!”

* Nguyên văn 赔钱货, nghĩa Hán Việt là bồi tiền hoá, món hàng phải bù thêm tiền, ở đây mang nghĩa mắng là đồ tốn cơm tốn gạo, nuôi lớn xong chẳng được tích sự gì.

Ông ta lại dùng chai rượu đập vào chân Phạm Văn Nguyệt: “Đánh gãy cái chân nhảy nhót của mày đi! Còn nhảy nhót, thứ tốn tiền như vậy, quán quần thì thế nào! Tao đã bảo mày mau chóng đi làm thuê cơ mà…”

Sau khi Thời Tử Thành kịp phản ứng, lập tức tiến lên, đá người đàn ông trung niên ra xa, cho ông ta vài đấm, người đàn ông trung niên không có sức chiến đấu, không phải đối thủ của Thời Tử Thành, Thời Tử Thành dứt khoát xử lý ông ta, người đàn ông trung niên bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Thời Tử Thành không có thời gian quan tâm đến người đàn ông trung niên, cậu ôm ngang Phạm Văn Nguyệt lên, khi ôm cô như vậy, Thời Tử Thành mới phát hiện ra, Phạm Văn Nguyệt rất nhẹ, nhẹ như thể chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy xương cô, Thời Tử Thành vô thức thả lỏng động tác, vội vàng chạy đến bệnh viện gần nhất, cậu thậm chí không dám xem nhìn xuống vết thương của Phạm Văn Nguyệt, trên người cô quá nhiều máu, lần đầu tiên cậu cảm thấy, cái chết gần mình đến vậy.

Hóa ra người mà trước đây cậu một lòng muốn chết, thực ra không đáng ghét đến thế.

Ít nhất, hiện tại cậu không muốn cô chết.

Trong bệnh viện, cấp cứu khoa ngoại.

Phạm Văn Nguyệt khâu hai mũi trên đầu, ba mũi ở chân, trên người còn có một vài vết xước và vết thương, cô im lặng ngồi trên băng ghế đến xuất thần, trầm ngâm, chiếc băng bông trên trán khiến cô trông có chút mỏng manh.

Thời Tử Thành giúp cô ứng tiền trước, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh Phạm Văn Nguyệt.

Hai người im lặng ngồi đó, hồi lâu sau, Phạm Văn Nguyệt lên tiếng, giọng vẫn còn hơi khàn: “Không ngờ người cứu tôi lại là cậu.”

Thời Tử Thành cũng trầm mặc: “Tôi cũng không ngờ tới…”

Thực ra trong lòng cậu có chút áy náy, nếu cậu có thể cứu cô sớm hơn, cô có thể bị thương ít hơn.

Cậu muốn nói xin lỗi, nhưng không nói ra được.

Thời Tử Thành nhớ tới người đàn ông trung niên vừa rồi, vẫn là hỏi: “Người đàn ông đó là ai? Có vẻ như ông ta biết cậu.”

Phạm Văn Nguyệt cười khổ nói: “Ba tôi.”

Kỳ thật Thời Tử Thành lúc đó cũng đại khái đoán được, chỉ là sau khi tận tai nghe Phạm Văn Nguyệt thừa nhận, trong lòng vẫn có chút thương cô.

Có một người ba như vậy…

Phạm Văn Nguyệt ngẩng đầu, nhìn ánh sáng trắng mờ ảo trong bệnh viện: “Chắc hẳn cậu đã nghe nói rồi? Trước đây tôi học khiêu vũ, vốn dĩ tôi có thể đi theo con đường khiêu vũ, tôi yêu khiêu vũ như thế… là ông ta gián đoạn tương lai của tôi, sau một lần ông ta uống rượu, đã đánh gãy một chân của tôi, sau này bình phục, tôi không thể khiêu vũ được nữa.”

Thời Tử Thành im lặng nghe, cậu nhớ lại ngày Phạm Văn Nguyệt chuyển đến đây, cả lớp bàn tán về ngoại hình của cô, nói cô khiêu vũ lợi hại như vậy, nói cô khí chất tốt, lại có ai biết, những khen ngợi và ca tụng ấy, chỉ khiến cô tổn thương, bởi vì danh dự và vinh quang như vậy, cô sẽ không bao giờ có được nữa.

Một giọt nước mắt lăn xuống má cô, cô ngẩng đầu, không muốn bị Thời Tử Thành nhìn thấy vẻ thảm hại của mình.

Giọng cô có chút nghẹn ngào: “Tôi và mẹ muốn trốn khỏi ông ta, không dễ gì chuyển đến đây, lại bị ông ta tìm thấy, có lẽ chúng tôi lại phải chuyển nhà rồi, cậu biết tại sao tôi nói ghét loại người như cậu không?”

Phạm Văn Nguyệt cụp mi xuống, nói tiếp: “Tôi ghen tị với các cậu biết bao, tôi chỉ muốn một môi trường an toàn, làm những gì mình thích, nhưng ngay cả điều này tôi cũng không thể đạt được, tôi bây giờ đã cam chịu số phận, chỉ muốn đỗ vào một trường đại học xa xôi để rời khỏi đây, mà ông ta vẫn đến quấy rầy cuộc sống của tôi và mẹ. Mà các cậu, rõ ràng cái gì cũng có, nhưng không biết trân trọng, vô tri vô giác sống qua ngày, không biết bản thân muốn gì, cũng không biết những gì các cậu có, là thứ bao nhiêu người ước ao, bao nhiêu người muốn có.”

“Tôi ghét các cậu như vậy, ghét các cậu có tất cả nhưng lại không biết trân trọng, tôi rất muốn có những thứ đó…”

Thời Tử Thành không nói nữa, hoá ra nguyên nhân Phạm Văn Nguyệt ghét cậu, là đây.

Cô cũng là một người đáng thương.

Thời Tử Thành không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy, cô nói đúng.

Cậu dường như đang lãng phí, lãng phí tài nguyên của bản thân, lãng phí thời gian, lãng phí mọi thứ.

Im lặng hồi lâu, Thời Tử Thành cũng lên tiếng, cậu trầm giọng giải thích: “Trước đây tôi nhắm vào cậu, vì tôi thấy ánh mắt cậu rất giống chị tôi, chị tôi cũng rất ghét tôi, chị ấy từng nói, tôi là cặn bã của xã hội, đồ bỏ đi.”

Phạm Văn Nguyệt nhẹ giọng cảm khái: “Thật muốn làm quen với chị cậu, chị cậu nói đúng.”

Có lẽ vì tối nay cậu quen được một Phạm Văn Nguyệt khác, kỳ quái cậu không còn tức giận như ban đầu nữa, thậm chí, nghe Phạm Văn Nguyệt nói cậu như vậy, cậu cũng không cảm thấy khó chịu và tức giận.

Sở dĩ trước đây cậu tức giận như thế, có lẽ là vì trong thâm tâm cậu cảm thấy——- họ nói đều đúng.

Họ nói ra sự thật mà cậu không muốn thừa nhận, cũng không muốn thay đổi.

Cho nên cậu rất ghét người khác nói cậu như vậy, sau khi bị Phạm Văn Nguyệt mắng mới có phản ứng lớn như thế.

Mà bây giờ, Thời Tử Thành đã chấp nhận sự thật này.

——- Nếu bạn từng thấy người ta đi chân trần trên đường, liệu bạn có còn trách đôi giày của mình không vừa không?

Sẽ không, cậu tiếp xúc với những người vật lộn, thoát khỏi khổ cực, mới hiểu, hôm nay điều mà cậu coi là đương nhiên, là tương lai bao nhiêu người cầu mà không được.

Cậu nên trân trọng.

Kể từ ngày đó, quan hệ giữa Thời Tử Thành và Phạm Văn Nguyệt có chút dịu đi.

Họ hiểu nhau hơn, cũng không đối chọi gay gắt như trước nữa, thậm chí, trong lòng Thời Tử Thành còn có chút đau lòng cho Phạm Văn Nguyệt.

Lần đầu tiên trong đời, cậu chủ động cầm một cuốn sách, đi học cũng bắt đầu nghe giảng, muốn chứng minh cho cô thấy “Bản thân cũng không thể lãng phí thời gian”, anh em của cậu đều không hiểu: “Anh Tử Thành anh đổi tính rồi? Đột nhiên chăm chỉ học hành?”

“Anh nghiêm túc chứ?”

Thời Tử Thành không nói chuyện, có một số việc, cậu không tiện giải thích nhiều.

Cũng không biết phải giải thích như thế nào, ví dụ, cậu không biết nói với anh em—- hình như cậu có chút thích Phạm Văn Nguyệt.

Sau đó Thời Tử Thành cẩn thận suy nghĩ lại bắt đầu thích Phạm Văn Nguyệt từ khi nào, cậu kỳ thật có chút không nhớ ra, không chắc lúc cô nói: “Tôi rất muốn làm quen với chị cậu, chị cậu nói đúng.”

Hay là khi ôm cô một thân đầy máu, hay là sớm hơn… cô rơi nước mắt khi tát cậu?

Kiểu thích này còn xen lẫn cảm giác tội lỗi, bản thân cậu có lỗi khi không quay lại cứu Phạm Văn Nguyệt sớm hơn, đương nhiên, cậu cũng không nói về sự do dự và không muốn cứu cô của bản thân trước đó, cậu không dám nói.

Kiểu thích xen lẫn cảm giác tội lỗi này, cậu dùng cách khác để đáp lại—— đối với Phạm Văn Nguyệt đặc biệt tốt, tốt gấp đôi.

Khi Phạm Văn Nguyệt chuyển nhà, cậu đến giúp đỡ, mỗi tối cậu sẽ đưa Phạm Văn Nguyệt về nhà, nói: “Chỉ là sợ cậu lại gặp nguy hiểm”, ở trường cậu sẽ thường mang bữa sáng và quà vặt cho Phạm Văn Nguyệt….

Bạn học trong lớp đều cảm thấy khó hiểu trước sự thay đổi này: “Cho nên, tại sao Thời Tử Thành lại đột nhiên đối xử tốt với Phạm Văn Nguyệt như vậy?”

“Ai biết được, có độc* đi, hình như từ khi Phạm Văn Nguyệt khóc sau khi tát cậu ấy?”

* Có độc: có nghĩa là không phù hợp thường thức nhận thức cá nhân; Nghiện cái gì đó thì đánh giá nó là có độc, tỏ vẻ là rất hấp dẫn, giống như trúng độc muốn ngừng mà không được; Tỏ vẻ xui xẻo giống như trúng độc, dùng để tự giễu; Vô cùng khôi hài, hài hước, hủy tam quan.

“Chẳng lẽ Thời Tử Thành là M*? Người khác càng đánh cậu ấy, cậu ấy càng thích người đó?”

* M: nguyên văn 受虐狂, nghĩa là khổ dâm, bạo dâm

Suy đoán về quan hệ của họ rất nhiều, Thời Tử Thành đều không giải thích, nhưng, sự thật trước là——

Cậu thích Phạm Văn Nguyệt.

Mọi người đều có thể nhìn ra, cũng bao gồm Phạm Văn Nguyệt.

Phạm Văn Nguyệt không biểu hiện gì về việc này, khiến cậu chăm chỉ học tập, cố gắng vì cao khảo, cô nên cảm thấy thoải mái, vì cuối cùng cô không bị cậu bắt nạt nữa.

Cô chưa bao giờ đáp lại những gì Thời Tử Thành làm, không nói từ chối, cũng không nói thích, Thời Tử Thành cũng không ép cô phải đáp lại, cậu biết cô một lòng muốn rời khỏi đây, đợi cô hoàn thành ước nguyện, cậu sẽ thổ lộ tình cảm với cô.

Thế là, thời gian còn lại của cao tam, hai người họ trải qua ấm áp mà bình yên.

Thời Tử Thành lần đầu tiên hiểu, thích một người là cảm giác gì, đại khái chính là, mỗi ngày nhìn thấy búi tóc và bóng lưng cô, đều sẽ cảm thấy rất vui vẻ.

Khi giáo viên trong lớp gọi tên Phạm Văn Nguyệt, dù cậu đang ngủ trên bàn, cũng sẽ từ trong mơ tỉnh dậy, vô thức nhìn về phía Phạm Văn Nguyệt, bạn cùng bàn còn cười nhạo cậu: “Cậu không phải cũng quỳ dưới váy thạch lựu* của nữ thần sao? Vẻ mật cậu nhìn Phạm Văn Nguyệt, một mặt ý xuân không thể che giấu. “

* Váy thạch lựu: nguyên văn 石榴裙, là kiểu trang phục cực kỳ phổ biến trong giới thiếu nữ thời nhà Đường, nó có thể khiến người phụ nữ mặc nó trở nên xinh đẹp hơn, ngoài ra váy thạch lựu còn biểu tượng cho cái đẹp.

* Quỳ dưới váy thạch lựu: Liên quan đến Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi. Chuyện kể rằng một ngày nọ, Đường Minh Hoàng tổ chức tiệc chiêu đãi tất cả các quan đại thần cùng uống rượu, đồng thời mời Dương Quý Phi biểu diễn một điệu múa để giải trí, nhưng Quý Phi đưa ly rượu đến bên môi Minh Hoàng, nói thầm với hoàng đế: “Hầu hết các quan đại thần đều liếc mắt mà nhìn thần thiếp, không hành lễ, không cung kính, thiếp không muốn múa cho họ xem.”

Đường Minh Hoàng nghe xong, cảm thấy sủng phi bị đối xử bất công, lập tức ra lệnh cho tất cả quan văn võ tướng, gặp quý phi phải hành lễ, không chịu quỳ lạy, sẽ phạm tội khi quân.

Toàn thần bất lực, nhìn thấy Dương Quý Phi một thân váy thạch lựu đi tới, hết sức lo sợ quỳ xuống hành lễ, đây chính là nguồn gốc của câu “quỳ dưới váy thạch lựu”.

Thời Tử Thành lười để ý đến bạn cùng bàn, cậu nằm ra bàn lén nhìn bóng lưng Phạm Văn Nguyệt, lưng cô rất thẳng, rõ ràng là người từng học khiêu vũ, Thời Tử Thành nhìn nhìn, nhớ ra trước kia mình lấy bóng rổ đập vào lưng cô, vẫn có chút đau lòng, cậu lại bắt đầu hối hận rồi.

Khi thích một người mình từng bắt nạt, thường sẽ cảm thấy rất hối hận.

Nếu có thể quay ngược thời gian, cậu nhất định sẽ đối xử với Phạm Văn Nguyệt tốt hơn một chút, lại tốt hơn một chút.

Dần dần, Thời Tử Thành trở thành sứ giả bảo vệ hoa của Phạm Văn Nguyệt, khi lớp rất ồn, Phạm Văn Nguyệt bị ồn đến mức học không vào, Thời Tử Thành đá vào ghế của nhóm nam sinh: “Cậu nhỏ tiếng đi, có để cho người ta học không.”

Khi Phạm Văn Nguyệt chợp mắt sau giờ học, cậu sẽ kéo rèm cửa sổ; thậm chí Phạm Văn Nguyệt không giỏi môn nào, cậu sẽ tự mình nhờ người giỏi môn đó dạy cho Phạm Văn Nguyệt, có mấy lần dùng nhan sắc của mình để nhờ….

Thời Tử Thành chưa bao giờ đối xử tốt với người khác như vậy, đây là lần đầu tiên, cậu đối xử chân tình với ai đó.

Cậu một bên đền bù cảm giác tội lỗi tối đó rất muộn mới cứu cô, một bên cũng bù đắp những lỗi sai khi bản thân bắt nạt cô, trong quá trình đối xử tốt với cô, Thời Tử Thành cũng càng ngày càng thích cô.

Cô cười lên rất đẹp, dáng vẻ lên lớp trả lời câu hỏi rất đẹp, dáng vẻ nghiêm túc học hành cũng rất đẹp… tóm lại, chính là đâu đâu cũng đẹp.

Cậu muốn bảo vệ cô gái xinh đẹp như vậy.

Thời Tử Thành cũng xác thực làm được.

Cho đến cao khảo, Phạm Văn Nguyệt không còn bị ảnh hưởng bởi chuyện vặt vãnh khác nữa, cô có thể tập trung học tập, vào ngày công bố điểm cao khảo, cô vui vẻ nói thành tích với Thời Tử Thành—— cô có thể vào trường đại học đã mơ ước từ lâu.

Một thành phố rất xa nơi đây, gần như vượt qua nửa Trung Quốc.

Thời Tử Thành cười chúc mừng cô, sau khi trở về nhà cũng thay đổi nguyện vọng thành một trường cao đẳng ở thành phố đó, thành tích của cậu không tốt, dù cuối cao tam học tập chăm chỉ, tụt lại phía sau quá nhiều, hoàn toàn không theo kịp, cậu chỉ có thể vào một số trường cao đẳng.

Ba mẹ đều không cho phép cậu đi xa như vậy, nói sẽ rất nhớ cậu, Thời Tử Thành vẫn nhất quyết điền nguyện vọng, bất chấp ba mẹ cầu xin——

Cậu chỉ muốn ở bên cô mà thôi.

Nếu cô muốn trốn khỏi đây, cậu sẽ đi cùng cô.

Thực tế, rất nhiều chuyện lúc đầu có thể tìm ra manh mối, chỉ là người tìm ra không muốn thừa nhận, lừa mình dối người, khi đối mặt với hiện thực, mới buộc bản thân nhận rõ mọi thứ.

Sau cao khảo, Thời Tử Thành tỏ tình với Phạm Văn Nguyệt, Phạm Văn Nguyệt từ chối, cô cong môi cười: “Tôi bây giờ vẫn chưa muốn yêu đương, tôi muốn tận hưởng cuộc sống đại học, cảm nhận sự tự do.”

Thời Tử Thành chỉ có thể nói: “Tôi đợi cậu.”

Cậu cũng cảm thấy mình không xứng với Phạm Văn Nguyệt, đúng là cậu có ngoại hình nổi bật, nhưng xét về ngoại hình, Phạm Văn Nguyệt cũng không tệ, mà Phạm Văn Nguyệt học lực cao, năng lực cũng mạnh, Thời Tử Thành có thể đoán được, Phạm Văn Nguyệt thoát khỏi tối tăm, sẽ có cuộc sống rực rỡ như thế nào.

Đó là một cuộc sống cậu chỉ có thể hâm mộ.

Thời Tử Thành không muốn bị cô bỏ lại phía sau, nắm bắt cơ hội trong thời gian học cao đẳng, cậu và bạn học bên cạnh cùng nhau khởi nghiệp, không ngờ lại đạt được thành công lớn, có người bẩm sinh không phù hợp với việc đèn sách, nhưng có thể phát triển mạnh mẽ ở những mảng khác.

Khi chi nhánh trò chơi điện tử nổi tiếng trên mạng của Thời Tử Thành mở ngoài trường của Phạm Văn Nguyệt, Thời Tử Thành cuối cùng cũng có đủ dũng khí để tỏ tình với Phạm Văn Nguyệt lần nữa, cậu mua một bó hoa hồng màu sâm panh, còn có một chiếc nhẫn kim cương đắt tiền, đợi ở cổng trường Phạm Văn Nguyệt, người ra vào cổng, các nữ sinh đi ngang qua thỉnh thoảng nhìn Thời Tử Thành: “Đẹp trai quá, nhìn thôi cũng khiến tớ mặt đỏ tim đập.”

“Không biết nữ sinh nào may mắn có thể được một người đàn ông đẹp trai như vậy tỏ tình…”

Thời Tử Thành nghe người khác thì thầm bàn luận, tâm trạng rất vui mà nhếch khoé miệng, không biết Phạm Văn Nguyệt hưởng thụ tự do xong, bây giờ có nguyện ý để cậu cho cô một chốn về hay không?

Buổi tối, khi trời đầy mây hồng, Thời Tử Thành đợi được Phạm Văn Nguyệt—— và một nam sinh xa lạ.

Phạm Văn Nguyệt và nam sinh nắm tay nhau, cử chỉ thân mật, nói nói cười cười đến trường, sau khi nhìn thấy Thời Tử Thành đứng trước cổng trường, nụ cười trên mặt Phạm Văn Nguyệt biến mất, sắc mặt tái nhợt.

Thời Tử Thành lạnh lùng nhìn bọn họ, tâm tình vui vẻ vừa rồi tan biến, cậu rũ bó hồng bên chân, bó hồng lẻ loi trong gió, như tình yêu bị vứt bỏ.

Phạm Văn Nguyệt bảo nam sinh bên cạnh đi trước, chậm rãi đến gần Thời Tử Thành, vẻ mặt cô có chút dè dặt: “Cậu đến rồi?”

Thời Tử Thành cười lạnh: “Tôi không nên tới sao?Nam sinh vừa rồi là gì của cậu?”

“Bạn trai.”

Phạm Văn Nguyệt không muốn nói dối cậu.

“Cậu rốt cuộc coi tôi là gì? Lốp dự phòng sao? Hả?”

Thời Tử Thành đè nén cảm xúc của bản thân, nhưng trong giọng nói trầm mặc vẫn lộ ra vẻ tức giận.

Phạm Văn Nguyệt nhẹ giọng giải thích: “Muốn nói với cậu từ lâu, nhưng lại không biết phải nói gì…”

“Khi cao trung lần đầu gặp nhau, tôi vô cùng ghét cậu, ghét cậu kém cỏi, ghét cậu ức hiếp tôi nhằm vào tôi, sau sự việc đó, quan hệ của chúng ta đã cải thiện rất nhiều, cậu cũng rất tốt với tôi, nhưng tôi chưa bao giờ thích cậu. Có thể tôi chỉ quyến luyến cảm giác an toàn và ấm áp mà cậu đã mang lại, vẫn rất biết ơn cậu, trong khoảng thời gian khó khăn đen tối nhất của tôi, cho tôi chút ấm áp, khiến tôi trở thành tôi của hiện tại.”

Phạm Văn Nguyệt cụp mắt: “Thật ra tôi cũng từng muốn thử ở bên cậu, nhưng cậu có biết không? Chúng ta không phải người cùng một thế giới, khi ở bên cậu, tôi chỉ có thể cảm thấy cậu đối với tôi rất tốt, chỉ vậy thôi, chúng ta không có đề tài chung, cũng không cùng một vòng. Tôi nói cậu cũng không hiểu, cậu nói tôi cũng không hứng thú, cho nên, xin lỗi.”

Thời Tử Thành trầm mặc hồi lâu, mới khàn giọng nói: “Cậu ta hiểu cậu sao?”

Cả hai đều biết cậu đang ám chỉ ai.

Phạm Văn Nguyệt gật đầu.

Thời Tử Thành đột nhiên giơ tay, Phạm Văn Nguyệt vô thức muốn tránh đi, cô chưa quên tính tình Thời Tử Thành không tốt, cũng nhớ lúc cậu tức giận đẩy cô ngã trên bục giảng ra sao, lại dùng bóng ném cô thế nào, cho nên lúc cậu giơ tay lên, phản ứng đầu tiên của Phạm Văn Nguyệt là né tránh.

Thời Tử Thành nhìn thấy dáng vẻ né tránh của cô, càng thêm đau xót.

Bạn thấy đấy, cho dù sau này bạn có cố gắng bù đắp, đối xử tốt với cô ấy đến đâu, cô ấy cũng sẽ không bao giờ quên những tổn thương mà bạn đã gây ra cho cô ấy.

Cuối cùng, Thời Tử Thành chỉ nhẹ nhàng chạm vào đầu Phạm Văn Nguyệt, cậu nói———

“Vậy tôi, chúc cậu hạnh phúc.”

Trong những năm học cao đẳng, dù Thời Tử Thành và Phạm Văn Nguyệt ở cùng một thành phố, nhưng chưa bao giờ gặp lại nhau.

Cậu kiếm từ khởi nghiệp không ít, các đối tác hợp tác đều khen cậu có đầu óc kinh doanh, khi mời cậu tiếp tục thử sức với các ngành khác, cậu từ chối.

Sau khi tốt nghiệp cao đẳng, Thời Tử Thành cầm số tiền bản thân kiếm được, trở về quê nhà, ở quê mở một cửa hàng, ở bên ba mẹ, phụng dưỡng họ.

Thời Vi không gắn bó với gia đình này, một mực gửi tiền, hầu như không về, ba mẹ tuổi đã lớn, sức khỏe không tốt, luôn cằn nhằn muốn cậu về quê ở cùng họ, Thời Tử Thành không nói gì, nghe lời họ, liền trở về.

Cậu lần nữa mở cửa tiệm trò chơi điện tử tại nhà, ở thị trấn nhỏ quê cậu kinh doanh vẫn coi là phát đạt, các cô gái trẻ thường đến gặp cậu để xin WeChat, Thời Tử Thành chỉ xua tay, cười từ chối.

Cậu thích ở một góc của phòng trò chơi điện tử, nhìn những thiếu niên thiếu nữ sinh khí dồi dào, hoặc giận hoặc cười, hoặc khóc hoặc náo, khi nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, tính tình tốt, Thời Tử Thành không khỏi nhìn hai lần.

Vẫn sẽ nghĩ tới Phạm Văn Nguyệt.

Nhớ dáng vẻ sau khi cô tát cậu, còn mình khóc lê hoa đái vũ; nhớ đến bộ dạng mong manh cả người đầy máu nằm co ro trong vòng tay cậu của cô; còn có cô ở trong bệnh viện, trên đầu quấn băng nhìn cậu với vẻ mặt: “Loại người như cậu đáng bị ghét.”…..

Thời Tử Thành hẳn là cảm thấy vui mừng, biết ơn gặp gỡ, cho dù cậu và Phạm Văn Nguyệt không ở bên nhau, cậu cũng vì Phạm Văn Nguyệt, trở thành người tốt hơn, nếu không cậu bây giờ, có khả năng vẫn là cậu vô tri vô giác sống qua ngày, kém cỏi ăn bám ba mẹ.

Chỉ là, không thể cùng người con gái yêu nhất ở bên nhau, cậu vẫn tâm nguyện khó yên.

Nếu thời gian có thể quay ngược, mọi chuyện có thể lặp lại, vậy, cao tam năm ấy, ngày Phạm Văn Nguyệt vừa chuyển đến, khi cô ngồi xuống, cậu nhất định sẽ không thô bạo kéo tóc đuôi ngựa của cô, ngược lại sẽ nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, khi cô quay lại nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu, bên môi cậu nở một nụ cười, nhẹ nhàng nói——

“Muốn chào hỏi cậu, học sinh chuyển trường.”

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3