Truyện Kiếm Khách Nghịch Hành Chư Thiên
Thời gian không dừng lại vì bất cứ ai.
Trong nháy mắt, một năm lại qua đi.
Tang Hải Thành, trên đỉnh một ngọn núi.
Nơi này mây mù lượn lờ, đỉnh núi là một khoảnh đất trống, bốn phía có kỳ tùng quái bách sinh ra.
“Sư phụ, đêm qua, ta có một giấc mộng.”
Hàn Phi mặc áo tím, buộc tóc, quy củ ngồi xuống trên phiến đá phủ đầy rêu xanh.
“Mộng kiểu gì?”
Tuân Tử mặc áo bào màu lam, hắn khẽ vuốt chòm râu, chậm rãi hỏi.
“Lúc tỉnh lại, ta đã quên mất mọi thứ trong mộng. Chỉ là t phát hiện nước mắt trên gối vẫn chưa khô.”
Thần sắc Hàn Phi có chút hoảng hốt.
Một đám hạc trắng bay qua, mây mù theo gió mà động.
“Một giấc mơ buồn?”
Tuân Tử nhắm mắt lại, như đang cảm ngộ chí lý giữa thiên địa.
“Có lẽ vậy……”
“Không biết đó là những giọt nước mắt đau lòng hay là niềm vui khi tỉnh ngộ nữa.”
Hàn Phi cười khẽ một tiếng.
“Ừ, ngươi lại có thêm một tầng thể hội, không sai……”
Tuân Tử mở mắt, nhìn về phía vị đệ tử đắc ý nhất của mình.
“Hon nữa, gần đây ta phát hiện mình đang lặp lại một giấc mơ như vậy.” Hàn Phi muốn nói lại thôi.
“Nếu như ngươi đã quên nội dung trong mộng, làm sao có thể cho rằng đây là lặp lại mộng đây?”
“Bởi vì, trong mộng thủy chung có một ca khúc quanh quẩn trong lòng ta.”
“Loại ca từ nào?”
“Không cách nào hình dung, tựa hồ rất thương cảm……”
“Rất xa xôi, lại tựa hồ rất quen thuộc.”
“Ngươi, có cảm giác gì?”
“Nghe ca từ như thể trái tim ta trở nên thấu đáo và khiến ta suy nghĩ rất nhiều thứ.”
“Cho nên, ngươi là tới nói lời tạm biệt?”
Sắc mặt Tuân Tử vẫn rất lạnh nhạt.
“Ta cảm thấy một tiếng gọi.’
“Có lẽ, ta nên xuất phát.”
Hàn Phi cười nhìn về phía ân sư thụ nghiệp của mình.
Nông gia, Thần Nông Đường.
“Chính là lúc này, không sai biệt lắm…”
Hàn Tín đứng ở cửa nói.
Trong phòng, Kinh Nghê mặc một bộ áo bào màu hồng nhạt, nàng đang ôm một đứa bé nhẹ giọng ngâm nga, tựa hồ… Là làn điệu của Ngụy quốc. Kinh Nghê nghe vậy chậm rãi ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi, nhưng trong mắt đã có thêm một phần thần thái.
“Ta cảm thấy Nông gia cũng không tệ.”
Kinh Nghê cúi đầu nhìn đứa bé trong tã lót, nói như thế.
Hàn Tín lắc đầu.
“Nông gia đệ tử mười vạn, nội bộ quan hệ vốn là phức tạp.”
“Hiệp Khôi Điền Quang, tựa hồ cùng Xương Bình Quân có không ít liên hệ.”
“Thế lực khổng lồ như thế, tuyệt đối sẽ không thiếu minh tranh ám đấu.”
“Chúng ta nên sớm rời đi thì tốt hơn.”
Kinh Nghê trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu.
……
Hoang vu dã ngoại, lại không biết tại sao mở một quán rượu.
Hàn Phi cưỡi ngựa, ngửi mùi rượu tìm đến nơi này.
“Chủ quán, cho một vò rượu ngon.”
Hàn Phi ngồi ở trước bàn bên ngoài tiệm, đã thấy hai người ngồi bên cạnh. À không, chính xác mà nói hẳn là ba người.
Nữ tử mặc váy ngắn màu hồng nhạt đang cúi đầu, ôm tã lót ngâm nga. Một thanh niên áo xám ngồi bên cạnh, hắn đang cẩn thận ôm một thanh trường kiểm màu hồng nhạt.
“Đến rồi, khách quan.”
Chủ quán mỏ khỉ mồm nhọn từ trong phòng đi ra, hắn bưng một cái mâm gỗ, trên mâm đặt một vò rượu ngon, còn có một đĩa thịt dê nhỏ.
Hàn Phi thấy thế nhéch miệng cười.
“Chủ quán, mua rượu còn tặng thịt ăn?”
Ý cười của chủ quán cứng đò, vội vàng đặt đĩa gỗ xuống, bưng đĩa thịt dê đến bàn bên cạnh.
“Vị khách quan này, nơi hoang vu dã lĩnh làm sao có chuyện tốt như vậy?”
Chủ quán xoay người, cười khinh miệt Hàn Phi.
Kinh Nghê hơi ngẩng đầu, nhìn đĩa thịt dê kia.
Hàn Phi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia, trong khoảng thời gian ngắn ngơ ngẩn.
“Ngươi ôm Ngôn nhi.”
Kinh Nghê đưa tã lót cho Hàn Tín.
Hàn Tín luống cuống tay chân đem trường kiếm đặt ở trên bàn, lúc này mới có chút mất tự nhiên ôm lấy tã lót.
Kinh Nghê cầm trường kiếm, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ.
Kiếm khí màu hồng nhạt ẩn hiện trong không khí, một mảnh lá rụng trên không trung chia làm hai nửa, quán rượu tức khắc hóa thành mảnh nhỏ, một tia máu tươi tự vỡ vụn dưới tấm ván gỗ tràn ra.
Hàn Tín vội vàng đem tã lót bảo vệ tốt, thậm chí còn cẩn thận dùng ống tay áo nhẹ nhàng che lỗ tai đứa nhỏ.
Hàn Phi ôm vò rượu, tùy ý rượu từ trong vết nứt tràn ra.
“Vị phu nhân……….. Nữ hiệp này.”
Hàn Phi nuốt một ngụm nước miếng, ấp a ấp úng nói.
“Vì sao ngươi đột nhiên giết người?”
Tuy rằng thân là Tuân Tử cao đồ, nhưng Hàn Phi càng thêm thờ phụng pháp gia học thuyết.
Ngũ Vĩ có câu: “Nho dĩ văn loạn pháp, hiệp dĩ võ phạm cấm.” Hàn Phi đối với nhân sĩ giang hồ bạo khởi s‹át nhân, cũng không có quá nhiều hảo cảm. Kinh Nghê thu kiếm vào vỏ, nàng tiếp nhận tã lót trong tay Hàn Tín, thần sắc lại nhu hòa.
Từ đầu đến cuối, nàng cũng chưa từng nhìn Hàn Phi một cái.
Hàn Tín liếc xéo Hàn Phi một cái, lúc này mới xoay người cười với hắn. “Vị tiên sinh này, đĩa thịt dê này coi như nhận lỗi cho ngài đi.”
Hàn Tín đặt đĩa thịt dê trước người Hàn Phi.
Hàn Phi siết chặt nắm tay, nhìn quán rượu sụp đổ, máu tươi vẫn tuôn trào.
“Nơi này dĩ nhiên là Hàn Quốc hoàn cảnh, hai vị làm như vậy, chẳng lẽ coi Hàn Luật giống như trò đùa?”
Hàn Tín nghe vậy ngẩn ra, nhưng lại ôm lấy trường kiếm, cẩn thận từng li từng tí cảm thụ kiếm khí của Kinh Nghê Kiếm.
“Thịt dê có độc.”
Hàn Tín nói.
Hàn Phi hơi thở trì trệ.
“Lời ấy là thật sao?”
*Lừa ngươi, không có độc, chỉ bất quá hạ mê dược. Ngươi ăn một miếng liền tự nhiên biết.”
Hàn Tín tùy tiện mở miệng, nhất thời sơ sẩy, bị kiếm khí Kinh Nghê chui vào kinh mạch.
Hàn Tín đột nhiên biến sắc, Kinh Nghê không để ý tới hai người như thế nào, chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt non nớt trong tã lót.
Hàn Phi thử cầm lên một miếng thịt dê, nhắm mắt lại, nhét vào trong miệng.
Suốt một khắc sau, hắn mới cảm giác có chút vô lực, nghĩ đến là lượng thịt ăn ít, dược lực còn cạn.
“Nói như thế, lại là Hàn mỗ lỗ mãng.”
Hàn Phi chống bàn, láo đảo đứng dậy, cúi chào bàn bên cạnh, lảo đảo ngã xuống đất.
Hàn Tín vừa mới điều tức xong, thấy thế, chỉ có thể bất đắc dĩ buông Kinh Nghê Kiếm xuống, đi tới trước người Hàn Phi kéo hắn.
“Đi thôi.”
Kinh Nghê nhìn thoáng qua Hàn Phi đang hôn mê, mặt không chút thay đổi nói.
Hàn Tín gật đầu.
Khi Hàn Phi tỉnh lại, đã gần đến đêm.
Hắn chậm rãi mở mắt, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, trên mặt còn có chút xúc cảm lông nhung.
Hàn Phi giờ phút này chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nghĩ đến cũng đúng, bị nằm xuống cột ở trên lưng ngựa hai canh giờ, không chua cũng khó.
“Này, các người trói ta làm gì?”
Hàn Phi nhổ lông ngựa màu trắng trong miệng, lúc này mới nhìn về phía xe ngựa phía trước.
Một sợi dây thừng nối liền xe ngựa với ngựa trắng của hắn, hắn cứ như vậy dưới tình huống vô ý thức, bị kéo đi gần trăm dặm.
“Haaa……”
Phía trước truyền đến thanh âm ghìm ngựa, Hàn Tín từ trên xe ngựa nhảy xuống, chậm rãi đi về phía Hàn Phi.
“Hoang vu dã lĩnh, thả ngươi một cái hôn mê người ở đó, khó tránh khỏi có chút tàn nhẫn.”
“Ngươi cũng thấy đó, vị kia tính tình không tốt lắm, ta cũng không dám đem ngươi bỏ vào xe ngựa, hơn nữa ngựa của ngươi cũng luyến tiếc ngươi, cũng không thể trách ta.”
Hàn Tín cười mở hai tay ra, vẻ mặt lộ vẻ vô tội.
Hàn Phi thẩm mắng. người này lòng dạ đen tối, nhưng trên mặt lại tràn đầy ý cười.
“Hảo huynh đệ, bây giờ có thể thả ta xuống chưa?”
Hàn Tín nghe vậy cười.
“Có thể, lấy trăm kim ra.”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3