Chương 8: Bị Bắt.


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác

Truyện Lão Tử Là Việt Kính Thiên

Tầm qua nửa nén nhang sau một đoàn binh lính gần ba chục người ùn ùn kéo tới, Việt Kính Thiên liếc mắt nhìn trộm thì thấy tên nào tên ấy cũng trang bị giáp trụ và v·ũ k·hí đến tận răng. Ban đầu Việt Kính Thiên còn có dự định đợi khi hai nữ nhân kia lơ là không chú ý mà chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy đội binh lính tùy tùng này thì hắn đã bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi. Cái này mà chạy thì khéo y sẽ bị mấy tên lính vệ kia chém cho không trượt phát nào.

“Bạch Diễm sư muội! Là kẻ nào dám t·ấn c·ông nàng!”

Một tên lính cưỡi ngựa đi ra từ đoàn người tiến tới chỗ hai vị nữ tử dò hỏi, thoáng qua bộ dạng của hắn có thể thấy người này hẳn là đội trưởng của nhóm vệ binh kia.

Vị nữ nhân tên Bạch Diễm chưa kịp lên tiếng thì A Hoàng đã vội lấy tay chỉ về phía bên phải gốc cây nói:

“ Là hắn! Lúc nãy nhân lúc tiểu thư đang hái thảo dược thì bị tên này ném đá tập kích, hơn nữa hắn còn lao vào dở trò đ·ồi b·ại với nàng. Cũng may ta đến kịp đánh ngất hắn không thì danh tiết của tiểu thư đã bị tên dâm tặc này vấy bẩn rồi.” “ Cái gì! Khốn khiếp! Người đâu lôi tên tặc chủng này nhốt vào cũi cho ta. Đợi khi chúng ta đến yêu địa thì quảng tên súc sinh này vào làm mồi cho yêu thú, để cho hắn biết thế nào thống khổ.” Viên thủ lĩnh cảnhF vệ giận dữ ra lệnh.

Nghe được mệnh lệnh, nhóm người cử ra hai ba tên binh sĩ tiến tới vác Việt Kính Thiên đang giả chết dưới nền đất lên, tên nào tên đấy đung đưa thân thể hắn rồi quẳng một cái thật mạnh, ném thẳng vào cũi. Việt Kính Thiên cả người bầm dập, đau đớn vô cùng nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng không dám phát ra tiếng kêu nào. Hắn nghĩ ngộ nhỡ nếu bọn chúng phát hiện hắn tỉnh lại liệu có giận quá mà dùng cực hình tra tấn cái thân tàn này không.

Sâu trong Quỷ Ngục Cốc là hàng ngàn hàng vạn cây lớn bao trùm, nhìn từ xa nơi này trong thật giống như một mê cung thiên nhiên khổng lồ đầy thần bí. Tương truyền ngày xưa khi thiên địa khai sinh, các vực hoàn toàn là một lục địa thống nhất do hai vị Thần Đế cai quản. Một vị đại diện cho nhân tộc và yêu thú, vị kia đại diện cho ma tộc, quỷ hồn. Thời gian cứ thế trôi qua hàng vạn năm khi con người, yêu thú và ma tộc phát triển lớn mạnh thì liền xảy ra tranh chấp với nhau. Chính ma khác biệt phải nói là không đội trời chung, còn yêu tộc vốn dĩ bản chất vô hại nhưng lâu dần khi tiếp xúc với linh khí biết tu luyện, lại nghiễm lấy dục vọng của nhân tộc và ma tộc, đã biến chất trở lên cuồng bạo.

Hai vị Thần Đế chứng kiến cảnh thiên hạ chém giết lẫn nhau thì lấy làm căm phần, vị Thần Đế phe Ma tộc thì đưa ra ý kiến là tiêu diệt toàn bộ tất cả sinh linh để thiết lập lại thế giới. Vị còn lại phe Nhân tộc thì không chấp nhận, y không muốn can dự vào sự sống của bọn chúng. Vì bất đồng ý kiến cả hai vị lại lao vào đánh nhau, trận chiến của hai vị Thần Đế đã khiến trời đất rung chuyển, nhật nguyện điên đảo suốt cả trăm năm. Cả hai trên cơ bản là ngang sức ngang tài khó phân thắng bại cho đến khi thân thể của hai vị Thần Đế không. chịu được mà đều bạo kích phát nổ, linh hồn hòa vào thiên địa biến mất thế nhưng đan điền vỡ nát lại khiên lục địa nhân gian hứng chịu mội lực trùng kích khổng lồ. Các thế lực Nhân tộc, Ma tộc, Yêu thú đều bị lực lượng cường đại làm tuyệt diệt gần như một nửa, mặt đất thì rạn nứt chia tách nhau ra thành từng mảng sau này chínF là Ngũ Vực Chỉ Địa.

Tuy thân thể hai vị Thần Đế vì trọng thương đã bạo tiêu nhưng lại vô tình bắn ra vô số máu thịt rơi xuống thế gian. Và khi chúng vừa chạm xuống dưới đất đã bị địa vực hấp thụ, khiến cảnh vật xung quanh biến dị thành các bí cảnh, hoang địa chí bảo ẩn chứa linh lực dồi dào.

Trong số đó không đâu khác chính là Quỷ Ngục Cốc này.

Mặc dù Quỷ Ngục Cốc trong mắt người dân Lục Giai thành là cấm địa, thế nhưng với tu sĩ thì nó là một nơi tu luyện lí tưởng vô cùng. Hằng năm nơi đây có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ, cường giả đi vào nhằm tu luyện và đột phá cảnh giới. Phải biết không những nơi đây có rất nhiều linh thảo chân quý mà còn có rất nhiều yêu thú chiến lực cao thích hợp để luyện công, lại có lời đồn về Quỷ Ngục Cốc ẩn chứa kho tàng của tiên nhân. Những điều này đã lôi kéo các tu sĩ không quản hiểm nguy mà lao vào tranh giành cơ duyên, bởi thế mà cũng có không ít kẻ bỏ mạng nơi rừng thiêng nước độc này.

Mặt trời đỏ rực đã biên mất sau đỉnh núi, màn đêm dần bao trùm lấy khu rừng. Xen trong những tán cây là những cặp mắt sáng quắc lúc ẩn lúc hiện, kèm theo những âm thanh vang vọng của yêu thú đang. gào rú làm lòng người tê dại.

“ Tất cả chú ý! Trời đã tối, phía trước lại có một hang núi trống, mọi người mau chóng hạ trại ở đó, cẩn thận yêu thú tập kích.”

Người dẫn đầu nhóm người hô lớn.

Cứ thế đoàn người lẽo đẽo đi tới hang động hạ trại, hàng dài đuốc lửa sáng lên kèm theo những tiếng chân yêu thú bỏ chạy tán loạn. Độ khoảng nửa tiếng sau tất cả lều trại đã được dựng lên xung quanh hang động, những nồi thức ăn tỏa ra mùi hương thơm lừng.

Việt Kính Thiên một thân co quắp nằm gọn trong cũi, cả thảy suốt mấy canh giờ trôi qua hắn vẫn giả chết nằm im trong xe.

Đôi mắt Việt Kính Thiên dần hé mở nhìn thoáng qua thì thấy đoàn người đang tụ lại để thưởng thức bữa tối, chỗ hắn cách nhóm người có chục bước chân lên Việt Kính Thiên trông rất rõ. Phía bên kia miệng hang là cảnh hai nữ nhân và tên đội trưởng đang vừa ăn vừa tán gẫu với nhau, có vẻ rất náo nhiệt.

“Hừ!”

Việt Kính Thiên xoay người, nhắm mắt lại. Cả hai tay hắn ôm bụng đầy đau đớn, suốt hai ngày nay hắn chưa ăn gì nên bụng dạ đang không ngừng biểu tình, đã thế cái mùi hương thức ăn từ nhóm người bay tới đây làm hắn khổ không thể tả.

“ Ai da! Mắt không thấy bụng không sôi a.” Việt Kính Thiên miệng lẩm nhẩm trong khi cái bụng lại kêu ùng ục.

“Bỏ mẹ! Ta chết mất thôi! Hệ thống cứu ta với, ngươi có cái gì cho ta ăn không ta chết mất?

[Tinh! Hệ Thống có rất nhiều món ăn ngon giúp ký chủ hồi phục sinh lực.]

“ Vậy mau mau đưa cho ta! Cái gì cũng được.” Việt Kính Thiên mừng rỡ nói.

[Yêu cầu ký chủ thanh toán số tiền trả trước tối thiểu 10 kim tệ để hệ thống nhận hàng.]

Nghe xong lời nhắc nhở của hệ thống làm Việt Kính Thiên cạn lời, hắn giờ đây tức giận không thôi đến bản thân sắp đói chết còn bị cái hệ thống rách này bỡn cợt. Hắn giờ đây tay ôm bụng đói còn đầu thì đang tuôn ra hàng ngàn câu chửi hệ thống đáng chết, chỉ biết hút tiền của y.

[Tinh! Ký chủ tuy không còn tiền mua thức ăn nhưng vẫn còn Đệ Nhất Mĩ Đan còn có thể sử dụng.]

“ Đệ Nhất Mĩ Đan?”

Hệ thống nhắc nhỏ khiến Việt Kính Thiên nhớ lại rằng trong lần quay trước hắn đã quay ra có một viên đan gì đó, chả là do lâu quá làm hắn quên béng mất.

“Cái này có thể giúp ta no bụng không?”

[Có thể! Mặc dù là đan dược nhưng cũng có một phần dinh dưỡng miễn cưỡng có thể chống đói.]

“Vậy thì mau lấy ra cho ta!”

Việt Kính Thiên mừng. như điên, hắn còn đang nghĩ cái tên hệ thống này biết trước vậy còn không. bỏ ra sớm làm hắn khổ như chó chết vậy.

Bỗng tự nhiên Việt Kính Thiên cảm nhận được trong tay mình có cái vật gì tròn tròn, hắn liền lấy tay ra xem thì thấy là một viên đan màu tím trông rất quỷ dị. Thế nhưng Việt Kính Thiên cũng chẳng nghĩ nhiều mà liền cho vào miệng nuốt ực một cái, viên đan dược dần chui xuống dạ dày rồi nhanh tróng tan biến. Một cảm giác no bụng xuất hiện rồi tiếp đó là sự mệt mỏi bao trùm lấy đôi mắt của Việt Kính Thiên, chỉ chưa đầy hai giây sau hắn đã lịm đi mà chìm vào một giấc ngủ sâu từ lúc nào không hay.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!