“Sao anh không giới thiệu một chút về vị tiểu thư bên cạnh anh?” Trịnh Tử Kỳ ngăn hai người lại.
Mặt Cố Thành Kiêu không cảm xúc, mím môi không nói.
Nhưng biểu cảm này chính là một tín hiệu, bởi vì ban nãy anh vừa cười.
Lâm Thiển cũng không ngốc, giác quan thứ sáu của phụ nữ mách bảo cổ rằng, vị Trịnh tiểu thư này chắc chắn có gian tình với Cố Thành Kiêu.
Thật ra, tâm trạng Cố Thành Kiêu tốt hay xấu đều biểu hiện ra mặt. Anh vốn thuộc kiểu mặt đơ, biểu cảm khá nghèo nàn. Bây giờ mặt bỗng nhiên trở nên không cảm xúc, vậy chứng tỏ là tâm trạng anh đang không tốt.
Lâm Thiển để ý sắc mặt của Cố Thành Kiêu bây giờ chẳng khác gì lúc anh về nhà hôm qua bao nhiêu, đều là mặt lạnh.
Hơn nữa, không chỉ mình Cố Thành Kiêu, mà sắc mặt hai người anh em của anh cũng nặng nề.
“Là bạn gái anh à? Bạn gái hả?” Trịnh Tử Kỳ bước lại gần.
“Bà xã, Lâm Thiển” Cố Thành Kiêu nói, “Đồng nghiệp, Trịnh Tử Kỳ.”
Trịnh Tử Kỳ đơ mặt trong chốc lát. Cô ta bước tới một bước, tao nhã giơ tay, nở nụ cười khiêu khích nói: “Chào em, em gái”
Trong tình huống này, bình thường người ta sẽ gọi là “Cổ phu nhân”, nhưng Trịnh Tử Kỳ lại gọi là “em gái”. Lúc này Cố Thành Kiêu cảm thấy bất mãn, đây là cố ý gây sự sao?
Lâm Thiển cười nhẹ với Trịnh Tử Kỳ, “Chào thím”
Một câu ngẫu hứng thế mà làm người tổn thương.
Trịnh Tử Kỳ: “…”
Ba anh em họ Cố: “…”
Về mặt Trịnh Tử Kỳ hơi cứng lại, không ngờ con nhóc này còn khéo mồm khéo miệng như thế. Cô ta cố ý hất váy một cái, gượng cười nói: “Em gái à, trong này toàn là người lớn đến chơi, không hợp với trẻ con đâu”
Lâm Thiển cười vô cùng ngọt ngào, đôi mắt hạnh đào to tròn cong thành hình lưỡi liềm. Cô kéo tay Cố Thành Kiêu, ngả đầu vào tay anh, làm nũng: “Chồng à, vậy anh phải bảo vệ em cho kỳ đó, ngộ nhỡ em bị bà thím xấu xa bắt cóc thì làm sao bây giờ?”
Trịnh Tử Kỳ: “…” Tôi tưởng anh tìm được tiểu thư đài các gì, hóa ra là đồ con gái ra vẻ. Cố Thành Kiêu, thật không ngờ gu của anh lại là như vậy.
Ba anh em họ Cố: “…” Hóa ra em là người thế này sao Lâm Thiển.
Trịnh Tử Kỳ tức đến nỗi không thốt nên lời, cảnh tượng đó thật xấu hổ. Cô ta vừa phẫn nộ vừa uất ức, nhiều nhất là không cam tâm.
Chuyện Cố Thành Kiêu kết hôn, trong vòng một đêm đã lan truyền toàn quân đội. Buổi sáng vừa thức dậy cô ta đã thấy vô số tin nhắn hỏi thăm trong điện thoại.
–– “Giấu kỹ thế, kết hôn với Thủ trưởng Cố lúc nào vậy?”
– – “Đợi tin mừng của em lâu rồi, rốt cuộc cũng chờ được, lúc nào thì mời rượu đây?”
– – “Tiểu Trịnh, à không, bấy giờ phải gọi là bà Cố mới đúng, chúc mừng nha.”
– – “Hôm nay Cố lão tam đãi tiệc ở câu lạc bộ suối nước nóng đấy. Nghe nói Thủ trưởng Cố cũng đi, sao hả, không dối gạt được nữa cho nên muốn chính thức công khai?”
Đọc mấy tin nhắn này cô ta chẳng hiểu gì cả, nhưng cô ta chắc chắn một điều duy nhất là –– Cố Thành Kiêu đã kết hôn.
Cố Thành Kiêu kết hôn nhưng cô dâu không phải cô ta. Lúc ấy cô ta còn tưởng mình nằm mơ. Sau khi tỉnh mộng, cô ta mới phát hiện, cô ta là người cuối cùng biết được người đàn ông mà mình theo đuổi nhiều năm đã kết hôn.
Đến khi hoàn hồn đọc lại những tin nhắn hỏi thăm, mỗi một tin đều như một con dao ghim vào tim cô ta.
Tất cả mọi người, ai cũng cho rằng cô ta mới là người xứng đối với Cố Thành Kiêu nhất, ai cũng cho rằng cô và Cố Thành Kiêu là một cặp trời sinh, kể cả cô ta.
Hôm nay cô ta muốn đến xem thử rốt cuộc Cố Thành Kiêu cưới ai, rốt cuộc là ai đã thay thế vị trí của cô ta.
Lâm Thiển kéo Cố Thành Kiêu vào hội trường tiệc rượu. Bên trong đang tổ chức một bữa tiệc thương vụ cao cấp, nhìn sơ qua toàn là trai xinh gái đẹp.
Lúc này cô liền mơ màng, đầu óc trống rỗng, chỉ thấy trong đại sảnh trang trí cực kì xa hoa. Hội trường rất đông người, nhìn qua ai cũng là tuấn nam mỹ nữ chỉn chu xinh đẹp, có rượu, có bánh ngọt, còn có ban nhạc biểu diễn.
Đám người bọn họ đi vào, người ở trong đều rất tự giác nhường ra một con đường ở giữa, tất cả ánh mắt đều trông đợi nhìn về phía họ. Đối mặt với tình cảnh này, trong đầu Lâm Thiển bất chợt lóe lên một câu nói –– là lừa hay ngựa, kéo ra ngoài luyện là biết ngay.
Quá rõ ràng, cô là con lừa, hơn nữa còn là một con lừa có vẻ ngoài xấu xí.
“Không phải bảo là dẫn em đi chơi sao, sao lại tới chỗ này?” Cô hỏi bằng âm lượng chỉ mỗi mình Cố Thành Kiêu nghe được.
Cố Thành Kiêu vỗ lưng cố an ủi: “Đi theo anh, chúng ta đi ngang qua sân khấu rồi đi ngay”
Đám người thì thầm nói chuyện, “Mau nhìn kìa, anh em nhà họ Cố tới rồi.”
“Cô gái bên cạnh Thủ trưởng Cố là ai vậy?”
“Trịnh Tử Kỳ hả… Không phải, đó không phải Trịnh Tử Kỳ”
“Ôi dào, không phải Trịnh Tử Kỳ đang đi sau đó sao, cô nhìn kìa.”
“Tình huống gì đây?”
Trịnh Tử Kỳ vào sau, cô ta cũng không muốn trần trụi đối mặt với sự thật tàn nhẫn này, nhưng cô ta không còn cách nào khác.
Khoảnh khắc Lâm Thiển xuất hiện, cô ta liền trở thành kẻ đáng thương trong mắt mọi người. Thay vì khiến mọi người cho rằng cô ta trốn đi chữa thương, chi bằng trực tiếp ra mắt chứng minh mình rất ổn.
Cố Nam Hách, “Hai anh, chị dầu, mọi người vào phòng trong ngồi đi, em đi chào hỏi một lát”
Cố Thành Kiêu và Cố Đông Quân đều không phải tuýp người thích náo nhiệt nên bèn đi thẳng vào phòng riêng. Thế nhưng Cố Nam Hách lại là một người thích chơi đùa, cậu ta vừa đến thì bầu không khí của bữa tiệc lập tức trở nên thoải mái vui vẻ.
Phòng riêng vô cùng lịch sự tao nhã, chỉ cách bên ngoài bởi một tấm bình phong, vừa giữ được liên thông lại tôn trọng sự riêng tư.
Vừa ngồi xuống, Cố Đông Quần liền hỏi, “Vài ngày trước, Uông Hải Thành tặng không miếng đất cạnh trụ sở bệnh viện quân đội cho Tổng viện, là em làm sao?”
“O? Ông ta hào phóng vậy à?”
“Anh cũng rất ngạc nhiên. Trước đó Tổng viện bảo chính phủ ra mặt nói chuyện với Uông Hải Thành mà ông ta không chịu, không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi ông ta bỗng đổi ý tặng không. Chẳng có lý do gì cả, anh nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này chỉ có em mới có thể làm được thôi”
“Anh xem trọng em quá rồi anh Cả, Uông Hải Thành tẩy trắng không tệ, nhưng dù sao đen vẫn là đen. Có lẽ ông ta muốn tích tác cho con cháu sau này.”
Lâm Thiển ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe. Cô nhớ lại lúc trong bệnh viện, khi Uống Hải Thành xin lỗi có nhắc tới điều kiện. Trong đó có một điều kiện là tặng không miếng đất bên cạnh bệnh viện cho Tổng viện, thế là cô hồn nhiên hỏi: “Lúc đó không phải anh không đồng ý sao, tại sao ông ta vẫn tặng?”
Cố Thành Kiêu: “…”
Cổ Đông Quân mỉm cười, hàm súc nói: “Cảm ơn em trai, em đã giúp anh giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ”
Cố Thành Kiêu im lặng mỉm cười.
Lâm Thiển nhìn hai người, chẳng hiểu gì: “Nghe hai người nói chuyện mệt mỏi quá, em nghe chẳng hiểu gì cả.”
Cố Thành Kiêu xoa đầu cô, “Nghe không hiểu là đúng rồi” “Khi dễ em không có học thức hả?”
“Ừ, khi dễ em không có học thức đó, cho nên em phải học tập thật giỏi để ngày càng tiến bộ”
“…” Lâm Thiển bĩu môi không thèm đếm xỉa tới anh, quay người nhìn ra đại sảnh phía sau. Nơi đó đúng là tiệc tùng của giới thượng lưu, khác một trời một vực so với mấy bữa tiệc liên hoan ăn thịt xiên nướng của dân thường như cô.
Lúc này, tiếng nhạc du dương vang lên, giữa đại sảnh có mấy đôi nam nữ lục tục kéo nhau ra khiêu vũ. Cố Nam Hách ôm Trịnh Tử Kỳ trở thành tiêu điểm của cả hội trường.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3