Chương 21: Viên kẹo


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác

EDITOR: LILLY

BETA: LILLY

Triển Chiêu lại vẫy vẫy tay về phía Bạch Ngọc Đường, sau đó cười tủm tỉm nhìn một đám người áo xám kia: “Các vị, không biết có gì chỉ giáo?”

Đang nói chuyện, Bạch Ngọc Đường thả người phóng sang, vững vàng đáp xuống bên phải phía sau hắn. Sau đó tiêu sái xoay người, chắp tay với ông lão, nói: “Lão tiên sinh chính là huyền cơ đạo nhân trong lời Bao đại nhân?”

Ông lão khoát tay áo, miệng ngậm kẹo như đang đắc ý, nói: “Ôi, đã sớm không phải là huyền cơ gì rồi, lão hủ tên Huyền Trọng Ôn, Ngũ gia thấy ta cứ gọi ta lão Huyền là được rồi.”

Bạch Ngọc Đường ngẩn ra, vị này nhìn thế nào cũng không giống người Bao Chửng nhắc tới lại sẽ bày tỏ sự kính trọng. Ôm quyền lại chắp tay, nói một câu: “Huyền lão tiên sinh.”

Huyền Trọng Ôn nhìn y, nhẹ nhàng vuốt râu, âm thầm gật đầu. Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường quả nhiên là nhân trung long phượng. Lại liếc mắt nhìn Triển Chiêu, gật đầu, không tệ, cũng là một hào kiệt.

Mấy người áo xám nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, dường như là trong dự đoán, nhưng hình như cũng có chút ngoài dự đoán. Người vừa nãy mở miệng nói chuyện thấy hai người bọn họ rõ ràng trở nên đề phòng hơn nhiều, giọng điệu mang theo chút thăm dò: “Thì ra là Triển đại nhân, chỉ là không nghĩ đến Bạch Ngũ Gia cũng ở đây, ta chờ ở đây cũng là hành động bất đắc dĩ, xin Bạch Ngũ gia hiểu cho.”

Bạch Ngọc Đường liếc nhìn bọn họ, ôm cánh tay có chút không kiên nhẫn nghịch một miếng trang sức mặc ngọc nhỏ cuối chuôi đao. Miếng trang sức kia có hình một con mèo đen nhỏ đang duỗi người, lúc ở Khai Phong y rảnh rỗi nhàm chán đi dạo lang thang không mục đích tìm được.

Triển Chiêu giương lông mày, trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, tiếp tục ôm Cự Khuyết bóp cằm: “Hành động bất đắc dĩ? Sát thủ giết người cũng có lúc bất đắc dĩ? Sinh hoạt bức bách? Vậy không bằng nói cho ta nghe đi.” Sau đó chỉ sang Bạch Ngọc Đường: “Bạch Ngũ gia của các ngươi có tiền.”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán, con mèo này, coi y là tiệm bạc à? Bây giờ y cũng nghèo rồi, bạc gì đó đều phải để dành nuôi mèo. Thiên hạ này còn rất nhiều nơi phải đi, vô số món phải ăn, mấy thứ này đều phải xài tiền.

Người áo xám dẫn đầu há miệng, cuối cùng khoát tay với mấy người phía sau, nói: “Hôm nay gặp được Triển đại nhân và Bạch Ngũ gia, ta có ném mạng lại đây cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy hôm nay xin cáo từ.” Nói xong, đám người đó tung người trực tiếp rời khỏi.

Triển Chiêu há mồm ngơ ngác nhìn bọn họ, tình huống gì vậy? Là do hắn rời giang hồ lâu quá rồi sao? Sao sát thủ lại thành cái dạng này rồi? Nói đi là đi, ai cũng không giết? Hắn đã chuẩn bị đánh một trận oanh liệt, bọn họ lại chạy mất.

Nghĩ lại một hồi, như vậy cũng tốt. Mấy người kia đều là cao thủ, mặc dù đối với hắn và Bạch Ngọc Đường mà nói sẽ không mất quá nhiều thời gian, nhưng dù sao cũng phải bảo vệ một ông cụ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, lại được một mất mười.

Bạch Ngọc Đường dùng chuôi đao chọc lưng Triển Chiêu: “Miêu Nhi, không đuổi theo hả?”

Triển Chiêu xoay người lại nhìn qua, liền thấy lông mày trái của Bạch Ngọc Đường giương cao lên, rõ ràng đang bất mãn. Ngay hôm nay rõ ràng y có thể chờ Miêu Nhi quá chén, kéo về sân nhỏ của mình chiếm chút hời, không ngờ lại bị mấy tên khốn kiếp này phá hỏng, hơn nửa đêm còn phải đuổi theo bọn chúng chạy khắp nơi. Tiếp đó đánh cũng không đánh, người đã chạy đi mất. Hơn nữa, rõ ràng Miêu Nhi để ý tới bọn họ nhiều hơn y!

Triển Chiêu bất đắc dĩ tiến tới, vươn một ngón tay ấn mạnh lên giữa chân mày của Bạch Ngọc Đường, dường như muốn ấn ra một ‘Nốt chu sa’ trên mặt y. Chuột thích ăn giấm này, chua chết hắn rồi. Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay khẽ nhếch cằm, rũ mí mắt nhìn hắn, vẻ mặt vẫn bất mãn như trước. Triển Chiêu cong môi cười, thu tay lại lục lọi trên người mình một lúc, cuối cùng từ trong ngăn kép của túi tiền móc ra một bọc giấy giống y chang cái ban nãy, sau đó lôi ra một viên kẹo nhỏ dài.

Lông mày vừa mới phẳng lại của Bạch Ngọc Đường lại từ từ nhướng lên, nhìn Triển Chiêu chờ động tác kế tiếp của hắn. Triển Chiêu cũng rất xoắn xuýt, kẹo này là do Công Tôn nấu, chỗ khác không mua được, bản thân mình lại rất thích ăn. Nhưng giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lúc này mà còn không vuốt lông chuột, con chuột này sẽ ‘ăn mèo’ mất.

Ông lão huyền cơ phía sau nhìn sang, cũng nhướng lông mày. Úi chà, thứ này vẫn còn hàng tồn kìa.

Cuối cùng Triển Chiêu cắn răng giậm chân, cùng lắm thì về Khai Phong nhờ Công Tôn nấu một nồi là được chứ gì. Sau đó duỗi tay ra, nhét cả viên kẹo vào miệng Bạch Ngọc Đường. Lúc này mới thấy sắc mặt con chuột bạch kia khá lên, lông mày từ từ thẳng xuống, làm Triển Chiêu không có cách nào khác thở dài một hơi.

Mà lúc Triển Chiêu đang nhớ thương Công Tôn, Công Tôn cũng đang ‘nhớ thương’ hắn. Nếu hắn vẫn không trở lại, đoán chừng tên của hắn và Bạch Ngọc Đường sẽ bị Công Tôn khắc vào xương sọ của mình mất.

Trong phòng khám nghiệm tử thi, Công Tôn bình tĩnh móc ra một nhúm bông gòn trong hòm thuốc nhét vào hai lỗ tai, cúi đầu tiếp tục nhìn chằm chằm thi thể của Phương Vận Chi trên giường gỗ.

Quần áo của Phương Vận Chi đã bị Công Tôn lột xuống, trên người chỉ còn một tấm khăn trải trắng, lộ ra nửa người trên. Công Tôn gần như ghé sát vào ngực ông, nhìn chằm chằm vết dao kia. Cuối cùng lấy ra một khối vải bông, chấm chút nước thuốc đè nhẹ lên trên, sau đó tiếp tục nhìn.

Bàng Thống một bên ôm cánh tay, ngồi ở cuối giường nghiệm thi lải nhải cằn nhằn: “A Sách à, ngươi có nhìn ra cái gì không đó? Bữa sáng cũng không ăn, cơ thể nhỏ nhắn này của ngươi chịu nổi không?”

Công Tôn hít sâu một hơi, động tác trên tay ngưng lại một hồi mới tiếp tục, coi như không nghe thấy người bên cạnh đang nói gì.

Vương Triều Mã Hán ngoài cửa chỉ dám ló đầu nhìn vào trong, vị trấn quốc tướng quân này đúng là không giống người bình thường mà, toàn bộ Khai Phong phủ, ngay cả Bao đại nhân và Triển Chiêu cũng không dám khiến Công Tôn không thoải mái, bằng không nhẹ thì bệnh liệt nửa người, nặng thì liệt toàn thân, chính là kiểu không để người ta chết thoải mái.

Hai người lần nữa cảm thán nhìn Bàng Thống, quả nhiên vẫn nên để Bao đại nhân và Triển đại nhân học hỏi Bàng tướng quân người ta một ít, chứ đừng chọc Công Tôn xù lông xong thì lấy Tứ đại môn trụ bọn họ ra làm đệm lưng.

Bàng Thống im lặng trong chốc lát, lại bắt đầu lầm bầm: “A Sách à, có nhìn ra gì không?”

Công Tôn Sách đưa tay lấy ra một viên kẹo y đặc biệt làm cho Triển Chiêu: “Lấy chặn miệng đi.”

Bàng Thống bật cười: “Ta đường đường là Trung Châu Vương, còn chưa tới mức ăn đồ ăn của mấy đứa nhỏ.”

“Của đứa nhỏ?” Công Tôn nhìn viên kẹo trong tay, dứt khoát nhét vào miệng mình: “Triển Chiêu cũng đúng là một đứa nhỏ*.” Sau đó đầu cũng không thèm quay lại hô với bên ngoài: “Vương Triều, ta dùng bữa ở đây luôn, mau đi tiễn Vương gia đi.”

(*Editor: Triển Chiêu lúc này mới 19 tuổi thôi, chưa tới tuổi nhược quán (thành niên). Công Tôn thì hơn 20 rồi nên trong mắt Công Tôn Triển Chiêu còn nhỏ là đúng rồi á.)

Vương Triều bị dọa sợ run người, ‘Vâng’ một tiếng, đẩy Mã Hán chạy tới phòng bếp. Công Tôn đây là không nhịn nữa, bắt đầu ‘phản kích’ rồi.

Triển Chiêu không nghĩ tới muốn tìm người lại không tốn tới một ngày, nếu chỉ có một mình mình thì còn có thể chạy tới Hãm Không đảo ở thêm mấy ngày. Nhưng lần này mang thêm một người, lại là một ông lão đã qua bảy mươi công phu mèo ba chân cũng không biết, lại bị đồ bỏ ‘Tử Nhân Quan’ kia đuổi giết, trừ việc vội vàng trở về Khai Phong ra thật sự không còn lựa chọn nào khác.

Lúc đầu ý của hắn là Bạch Ngọc Đường hiếm khi trở về, cứ ở lại Hãm Không đảo vài ngày. Lúc đề nghị này ra khỏi miệng cũng nghĩ tới Bạch Ngọc Đường sẽ phản đối, lại không ngờ rằng lần này Bạch Ngọc Đường lại bị Mẫn Tú Tú ‘đuổi đi’.

Lư Phương phân phó gã sai vặt lấy chiếc xe ngựa từ trong nhà ở Tùng Giang phủ ra, còn đuổi Tưởng Bình, Từ Khánh đi theo đi hỗ trợ.

Tưởng Bình liếc nhìn Từ Khánh, âm thầm gật đầu. Tưởng Bình tuy rằng mang dáng vẻ ma bệnh, nhưng đầu óc khôn khéo, nghĩ ra nhiều chủ ý, lúc cần thiết có thể giảng hòa. Mà tuy rằng có đôi khi Từ Khánh miệng nhanh hơn não, mỗi lần đều làm bầu không khí trở nên rất lúng túng, nhưng có không ít ‘cửa số giấy’ đều bị huynh ấy chọc thủng, cũng đỡ cho Triển Tiểu Miêu không được tự nhiên chết cũng không thừa nhận, mắt to trừng mắt nhỏ với ngũ đệ nhà mình.

===—0o0o0o0—===

Tác giả có lời muốn nói:

Triển Tiểu Miêu đã bị chuột bạch thu thập, Bàng Thống còn phải cố gắng lên, tui muốn để Công Tôn…không được tự nhiên theo đuổi Bàng Thống…Thế nào…

Editor tâm sự vu vơ:

Lúc làm chương này tui không rõ kẹo được nhắc tới là dạng viên bình thường hay là dạng khối chữ nhật có que cầm, tại QT của tui nó cứ để là ‘khối’ ý. Đương nhiên sau khi làm xong thì xác định nó là dạng viên bình thường thôi, nhưng mà trước đó tui cũng có đi tìm hình thử để nếu là cái dạng khối kia thì còn có cái để minh họa. Quỷ yêu sao search Google hình ảnh nó có cái này:

Kẹo que vị phở. Chừng năm ngoái tui còn biết tới socola vị phở với kem vị bún bò nữa. Tự nhiên cảm thấy loài người thiệt là đáng sợ. (Mà tui nghe nói cái socola vị phở nó dở lắm hả? Có bạn nào ăn chưa?)

—0o0o0o0—

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé



Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!