Làm thế nào nó có thể đi đến bước này? Hắn trống rỗng nghĩ.
Suy nghĩ giống như ruồi bay, không thể phân biệt được mọi thứ.
“Xin chào.” Đây là câu đầu tiên Giang Lăng nói với hắn.
“Thực xin lỗi.” Đây là câu cuối cùng Giang Lăng nói với hắn.
Giang Lăng tưởng rằng Sở Doanh không nhớ được những hồi ức thời thơ ấu kia, kỳ thật thì không.
Trái ngược với những gì anh nghĩ, thì Sở Doanh ngay từ cái nhìn đầu tiên liền nhận ra anh.
Ngày đó ở phòng thí nghiệm, Giang Lăng cảm thấy trên thế giới không có phong cảnh nào đẹp hơn Sở Doanh nữa. Sở Doanh quay đầu nhìn thấy anh cũng cảm thấy người đàn ông đang đứng ở đó, mọi góc đều giống như hội tụ tràn ngập ánh sáng.
Bộ dáng kiêu ngạo của Giang Lăng, không ai có thể bỏ qua anh.
Cho nên khi anh đi về phía Sở Doanh, Sở Doanh cũng không ngờ tới.
Mà khi anh theo đuổi hắn, tặng hoa, tặng những món quà nhỏ, tặng âu phục, cầm một bó hoa hồng lớn trong buổi tối dưới ánh nến sau cuộc hẹn và mỉm cười hỏi hắn có thể làm bạn trai của anh không, Sở Doanh không có quá bất ngờ.
Nghe nói anh ở bên ngoài rất đào hoa, nam nữ không kiêng kỵ.
Chính mình tuyệt đối sẽ không phải là người cuối cùng của anh. Sở Doanh không có loại tự tin như vậy.
Nhưng hắn cũng thật không ngờ, sự trầm mặc không nói của anh không đổi lấy sự phiền muộn và không kiên nhẫn của Giang Lăng, lãnh đạm cùng cự tuyệt cũng không thể khiến anh lui bước, người này trước sau như một tặng đủ loại đồ vật, mỗi ngày ăn mặc rực rỡ, giống như một con khổng tước lắc lư trước mặt hắn.
Sở Doanh không thẳng thắn như anh nghĩ. Hắn phát hiện mình chỉ là một người bình thường, vẫn sẽ động tâm với những điều tốt đẹp xung quanh.
Hắn suýt chút nữa sẽ tiếp nhận Giang Lăng.
Suýt nữa.
Biến cố chỉ là vào ngày đó. Em gái hắn đã được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính và cần rất nhiều tiền để hóa trị.
Sau khi nhà hắn phá sản, gia đình hắn gần không thể chịu nổi đả kích như này, cha mẹ lại nháo muốn ly hôn, tiền của phòng thí nghiệm nhất thời cũng không xoay sở được gì, hắn còn phải lấy tiền của mình bù đắp. Sở Doanh bận đến sứt đầu mẻ trán, không có tâm tư đi suy nghĩ chuyện khác.
Ngay một đêm nọ, hắn kiệt sức bước ra từ cổng bệnh viện, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang dựa vào chiếc xe.
Đêm đó, họ đã làm điều đó.
Giang Lăng chủ động đề nghị giúp bọn họ vượt qua cửa ải khó khăn, Sở Doanh cảm thấy ớn lạnh toàn thân, chỉ cho rằng đó là một sự vũ nhục.
Nhưng sự sỉ nhục cùng không cam lòng qua đi, hắn lại chủ động, dưới ánh mắt lạnh lùng mà khinh thường của mình hôn lên môi Giang Lăng.
Xúc cảm gì, nhiệt độ gì, hắn đã hoàn toàn không nhớ rõ.
Chỉ mơ hồ nhớ lại, đêm đó thân hình trẻ tuổi mà nóng bỏng của Giang Lăng cùng nụ hôn cực nóng mà bất an. Những nụ hôn ướt át kia lần lượt rơi vào trên người mình, giống như là đánh dấu, lại giống như đang xác nhận sự tồn tại của hắn.
Và họ đã ôm chặt nhau.
Sở Doanh không phải là một người giàu tình cảm, mấy người trong gia đình đã khiến hắn không cách nào chia sẻ những cảm xúc dư thừa nữa. Có lẽ, Giang Lăng là ngoại lệ.
Nhưng sau đêm đó, anh chẳng là gì cả.
Anh có lẽ là một biểu tượng tượng trưng cho tiền bạc, là một người nhắc nhở không biết mệt mỏi, là bình hoa tươi cắm ở nhà mỗi ngày, nhưng anh sẽ không bao giờ bước vào trái tim của Sở Doanh, không thể biến mình thành một người ấm áp và đáng được yêu thương.
Sở Doanh từng nghĩ như vậy.
Nhưng những ngày sau đó, Giang Lăng chiếu cố em gái Sở Tình, vì công việc phòng thí nghiệm của hắn quá bận rộn, mỗi ngày đều chạy tới kể chuyện cổ tích cho Sở Tình. Lại bởi vì tình cảm cha mẹ Sở Doanh bất hòa, tốn nhiều tâm ý dựng lên kế hoạch cho bọn họ đi du lịch toàn cầu, hai vợ chồng già mới đầu không thích nhưng lúc sau liền mặt mày hớn hở.
Nói không cảm động là nói dối, Sở Doanh thậm chí cân nhắc có nên mở lòng hay không, cho đến khi trong điện thoại di động Giang Lăng nhìn thấy video anh và người khác đang làm tình.
Giang Lăng trong video rất trẻ tuổi, thật sự rất trẻ, bộ dáng đại khái mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt lãnh đạm nhìn cảnh tượng bừa bãi của những người xung quanh, dập đầu điếu thuốc, hất đổ gạt tàn thuốc cười nhạt nói với người bên cạnh:
“… Vì vậy, tôi không thích những người theo đuổi thích tôi, nó rất nhàm chán, tôi thích anh ta không thích tôi”.
Sở Doanh chưa bao giờ hoảng hốt và chán ghét như lúc đó.
Hắn đập vỡ điện thoại di động của Giang Lăng, lạnh lùng muốn rời đi.
Đêm đó Giang Lăng thật vất vả mới thuyết phục Sở Doanh về nhà ăn cơm, anh cầm bình rượu trở về mới phát hiện mình đã bỏ lỡ cái gì, vội vàng giữ chặt hắn lại: “Sở Doanh em nghe tôi giải thích, đó là lời khi tôi còn rất trẻ không hiểu chuyện mà nói ra”.
Nhưng Sở Doanh sẽ không tin anh.
Hắn nghe thấy Giang Lăng cùng bằng hữu tên Lưu Đặc kia nói hắn là đóa hoa của núi cao, bộ dáng khi thích một người nhất định rất khác nhau.
Hắn không muốn tin vào điều đó nữa.
Sở Doanh tại chỗ đề nghị chia tay, hắn thật không ngờ, ánh mắt Giang Lăng nhìn hắn như thể nhìn thấy cảnh thế giới sụp đổ.
Rất đáng sợ, giống như một giây tiếp theo sẽ bùng nổ.
Nhưng hắn càng không ngờ tới chính là, Giang Lăng chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã đè nén được cảm xúc của mình, im lặng quỳ xuống giữ chặt ống tay áo hắn, cầu xin hắn đừng đi.
Sở Doanh sợ ngây người, hắn không thể tưởng tượng Giang Lăng có lòng tự trọng cao như vậy sẽ làm đến mức này. Thậm chí nhìn hắn không nói lời nào, liền bắt đầu tự mình tát mình.
Một tiếng, lại một tiếng, thanh âm thanh thúy biểu lộ chủ nhân dùng sức cỡ nào, khuôn mặt trắng nõn tuấn lãng kia trong nháy mắt đỏ bừng, ngay cả khóe mắt cũng đỏ, nước mắt tràn đầy trong hốc mắt, lại chậm chạp không chịu hạ xuống.
…… Sở Doanh thừa nhận trong một khắc kia hắn mềm lòng.
Nghĩ đến đến đây, Sở Doanh đầu đau như búa hổ, ngẩng đầu mê man nhìn lên bầu trời.
Tiếng sấm ầm ầm nổ vang bên tai, tham dự tang lễ xong, trước chỗ diễn ra tang lễ ở ngoài trời chỉ còn thưa thớt vài người, lại bởi vì trời sắp mưa, nên chẳng bao lâu chỉ còn một mình Sở Doanh.
Hắn nhắm mắt lại và dùng hồi ức ngược đãi bản thân.
Sau đó… Chuyện gì đã xảy ra sau đó?
Sở Doanh nhìn tia sét ở chân trời, tự giễu nghĩ.
Ồ, sau đó hắn vẫn bỏ đi.
Sấm sét đột nhiên nổ tung vang ra âm thanh rất lớn, giống như một quả bom phát nổ ở phương xa. Mưa rơi xuống, Sở Doanh cúi đầu, cả người tái nhợt đơn bạc như tờ giấy. Bị mưa tưới ướt, nhào thành một tờ giấy nát vụn, không lắp rắp lại được.
Hắn không hiểu rõ ràng được quá khứ này, tựa như hắn không thể nhìn rõ tình cảm của mình đối với Giang Lăng.
Hắn nghĩ rằng hắn rất hận anh. Vô số đêm bị anh đè dưới thân, Giang Lăng ôm lấy hắn, nhìn như đang ở trên người hắn tìm chỗ phát tiết.
Nhưng hắn cũng không hận như hắn nghĩ, mỗi một món ăn Giang Lăng tự tay nấu cho hắn, trên ngón tay mỗi một vết thương vì hắn mà lưu lại, mỗi một câu quan tâm cùng dặn dò, thậm chí cả những lời phàn nàn.
Lúc này Sở Doanh mới ý thức được.
Thì ra, hắn yêu Giang Lăng còn nhiều hơn hận.
Nhiều hơn và nhiều hơn nữa.
Đôi mắt đã chua xót, tần suất mưa dồn dập rơi xuống xuống, trên người cảm giác được sự lạnh lẽo của thời tiết này.
Cái lạnh thấm sâu vào tận tủy xương, trái tim không ai có thể sưởi ấm được.
Lưu Đặc mắng Sở Doanh, nói hắn không được dạy dỗ, không có tâm. Anh ta lại mắng Giang Lăng nhiều hơn, nói anh bướng bỉnh, đầu chết não, treo cổ và là một con quỷ chết tiệt, không nói được lời nào tốt đẹp.
Giờ đây, lời nguyền của Lưu Đặc đã thành hiện thực, Giang Lăng thật sự biến thành quỷ không biết phiêu đãng ở nơi nào, Sở Doanh cũng bởi vì sự lạnh lùng của mình mà trả giá đắt.
Nhưng không ai hạnh phúc.
Sở Doanh nghĩ, mình không muốn một phần ba di sản của Giang Lăng, cũng không muốn buông tha Giang Lăng.
Nhưng dù có nói nhiều hơn hay nghĩ về bó quá lâu thì cũng vô ích.
Hắn hối hận rồi.
Sở Doanh nghĩ như vậy, đột nhiên thẳng lưng, giống như bởi vì những lời này mà tái sinh được dũng khí.
Hắn lẩm bẩm: “Tôi còn muốn gặp anh, Giang Lăng”.
Hắn nhắm mắt lại, giọt mưa còn sót lại từ sống mũi cao thẳng xẹt qua, rơi xuống đất, giống như một giọt nước mắt vỡ vụn.
Nếu Giang Lăng ở đây, sẽ lải nhải nói hắn không yêu quý thân thể của mình.
Sở Doanh vừa nghĩ vừa bước ra khỏi nhà tang lễ.
Nghĩ đến khả năng này, hắn liền thu thập lại chính mình, sắc mặt như thường trở về nơi làm việc của mình.
Hắn phải chăm sóc bản thân thật tốt, giống như những gì Giang Lăng mong muốn.
Cứ như vậy trôi qua mấy ngày, Sở Doanh thủy chung trước sau làm việc như thường, như thể chuyện Giang Lăng không làm ảnh hưởng đến hắn hay thay đổi con người hắn.
Chỉ là so với trước đây, hắn chỉ im ắng hơn trước. Không ai cảm thấy điều này kỳ quái, tính cách Sở Doanh vốn rất trầm tĩnh.
Chỉ có một đồng nghiệp tò mò hỏi hắn: “Anh bạn đẹp trai của cậu đâu? Tại sao đã nhiều ngày rồi anh ta không đến rủ cậu đi ăn tối?”.
Động tác trên tay Sở Doanh dừng lại một chút, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng người kia. Người nọ bị hắn nhìn cho hoảng sợ, bởi vì ánh mắt Sở Doanh nhìn rất sâu, sâu đến mức hình như không phải đang nhìn cậu ta, cậu ta nghe thấy Sở Doanh dùng ngữ khí nghiêm túc chỉ xuất hiện trong hội nghị nghiên cứu khoa học quốc tế nói: “Trên thế giới này không có quỷ hồn. Nếu có, thì Giang Lăng nhất định sẽ quay về tìm tôi. Nhưng anh ta không đến. Cho nên trên thế giới này không có vong linh”.
Nói xong những lời này, hắn đột nhiên nhếch môi, khuôn mặt trắng bệch lộ ra một tia cao hứng, giống như giải quyết được vấn đề nan giải lớn gì đó, cúi đầu tiếp tục làm việc. Các đồng nghiệp đã bị sốc.
Sau đó không lâu, Sở Doanh bị đồn là mắc chứng rối loạn tâm thần.
Không chỉ bởi vì hắn thường xuyên ngẩn người tự nói những gì, mà còn bởi vì hắn không ngừng hỏi Thụy Điển có bao nhiêu nghĩa trang, làm thế nào để đến được đó, Newton có thực sự thấy được các vị thần, liệu triết học và khoa học khi đi đến cuối cùng có tồn tại thần học.
Sở Doanh mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, hắn chỉ là rất khổ não. Giang Lăng được chôn cất ở quốc gia mà anh luôn muốn đến nhất khi còn sống – Thụy Điển, chỉ có cha mẹ anh và người đàn ông tên Lưu Đặc biết địa chỉ cụ thể.
Cha mẹ Giang Lăng từ nhiều năm trước đã đi định cư nước ngoài, thậm chí ngay cả tang lễ của anh cũng không đến tham gia, chỉ để cho luật sư ra mặt lo liệu, Sở Doanh không tìm thấy bọn họ.
Giang Lăng hình như cũng không thoải mái như trong tưởng tượng của người khác.
Mà Lưu Đặc thì hung tợn nói vào đêm Sở Doanh biết tin Giang Lăng chết rằng anh ta sẽ mang bí mật này theo xuống mồ.
Một năm sau khi Giang Lăng qua đời, bệnh của Sở Tình đã tốt hơn rất nhiều. Cha mẹ hắn cũng ngày càng tận hưởng cuộc sống hưu trí thoải mái. Bọn họ nói, hiện tại điều họ mong muốn nhất là Sở Doanh cùng vị thanh mai trúc mã Ninh Dao kia của hắn kết hôn sinh con, như vậy cả đời liền viên mãn.
Sở Doanh cự tuyệt, hơn nữa còn đem chiếc nhẫn được cho là biểu tượng của cuộc hôn nhân trả lại cho Ninh Dao.
Ngày đó Ninh Dao trở về nước, cha mẹ muốn hắn nhận điện thoại của Ninh Dao. Khi đó hắn đang cùng đồng nghiệp uống rượu, loáng thoáng thấy Giang Lăng mang vẻ mặt tức giận đi về phía hắn, hắn nhìn ngây người, giọng nữ trong điện thoại “Uy” một tiếng, Sở Doanh đầu óc loạn thành bột nhão, hàm hồ đáp một tiếng “Ninh Dao”.
Kể từ đó, mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, người khác nói cho hắn biết, Giang Lăng đến rồi lại đi.
Trên thực tế, Giang Lăng thật sự đã rời đi vào ngày hôm đó.
Trong một năm này, Sở Doanh đã đi qua Thụy Điển hai lần, hắn cẩn thận phân biệt những bia mộ kia, nhưng lập tức cảm thấy đây chỉ là giọt nước trong ao hồ. Hắn rất ít khi làm chuyện như này, biết rõ là vô ích nhưng lại dốc hết toàn lực.
Sở Doanh không muốn làm chuyện vô nghĩa.
Nhưng hắn lại không hiểu sao cảm thấy, Giang Lăng nhất định đang chờ mình đi tìm anh.
Không thành vấn đề, hãy để hắn tìm thấy nó. Giang Lăng hẳn là mệt mỏi lắm, Thụy Điển xa xôi như vậy, cách núi sông vạn dặm, vẫn là để hắn đến.
Ba năm sau khi Giang Lăng qua đời, Ninh Dao kết hôn. Sở Doanh đi khắp Thụy Điển. Bước chân của hắn tựa như bồ công anh có gió thổi sẽ đi đến. Trên đường phố của bất kỳ đất nước xa lạ nào, ai đó sẽ thấy một thanh niên châu Á xuất chúng với đôi mắt giống như một thấu kính dài trống rỗng, hoang vắng và thờ ơ, giống như một con chim thần thoại đang chờ cái chết.
Mười năm sau khi Giang Lăng qua đời, Sở Doanh ở trong mắt người khác dường như đã phát điên rồi, nhiều lần nhắc đi nhắc lại tên của một người, có thể ngồi một mình cả buổi chiều. Nhưng những báo cáo thí nghiệm của hắn chắc chắn tỉ mỉ, thậm chí thành tựu còn vượt qua người thầy của hắn, trên các tờ báo và tập chí lớn đều có thể nhìn thấy khuôn mặt Châu Á tuấn mỹ và lạnh lùng kia.
Sở Doanh đang tìm kiếm cái gì, hắn cũng biết hắn đang tìm Giang Lăng hay là tiếc nuối của mình. Hắn chỉ biết, mình không bao giờ có thể yêu người khác nữa, bất cứ ai. Như vậy hắn có yêu Giang Lăng hay không thì có quan hệ gì, chuyện này không đáng để so đo.
Các tài liệu và cảm xúc không thể thay thế là virus và trong mắt người khác, ngày qua ngày ăn mòn bộ não của vị thiên tài này.
Mười lăm năm sau khi Giang Lăng qua đời, Sở Doanh được nâng lên thần tế đàn của thế hệ trẻ, giành được vô số giải thưởng lớn. Hắn đại diện cho tuổi trẻ và tài năng, trở thành biểu tượng của niềm tin của vô số người trên thế giới.
Đã không còn ai nhớ rõ hắn từng nghèo túng đến mức cạn kiệt tiền bạc cho các thí nghiệm của mình và cũng không còn ai biết người bạn trai giàu có của hắn đã qua đời, người đã từng bước chống đỡ hắn đi đến ngày hôm nay, đi đến ngày mai, đi đến bục vinh quang của nhân loại hướng một cuộc sống đáng ngưỡng mộ và vô cùng vĩ đại.
Bởi sự giàu có sẽ mất giá, danh tiếng sẽ biến mất, cuộc sống sẽ chết, linh hồn sẽ bị thổi bay trong gió. Giang Lăng đã chết trong trí nhớ của đại đa số mọi người. Tất cả những gì bọn họ thấy chính là Sở Doanh vô cùng xinh đẹp.
Sở Doanh đã tìm ra thuốc cho những căn bệnh nan y không có thuốc chữa. Nhưng Giang Lăng lại không để lại gì cho hắn, năm này qua năm khác, hắn đợi đến xuân rồi qua đông, canh giữ nghĩa trang Thụy Điển, nhưng vẫn không tìm được Giang Lăng.
Ba mươi hai năm sau khi Giang Lăng qua đời, cha mẹ của anh đã chết. Sở Doanh đi ra nước ngoài dự tang lễ, chỉ để tìm được Lưu Đặc, người đã mấy năm nay không có tin tức gì.
Hắn thật sự đã gặp được Lưu Đặc, nói anh ta lừa gạt mình, Giang Lăng hoàn toàn không được chôn cất ở Thụy Điển.
Mà Lưu Đặc tóc đã bạc trắng, lạnh lùng nhìn hắn nói, bởi vì Giang Lăng căn bản không có chết, hiện tại anh đã cưới vợ sinh con sống rất tốt, hy vọng Sở Doanh không quấy rầy anh nữa.
Sở Doanh không tin.
Hắn túm lấy Lưu Đặc, kiên quyết muốn anh ta nói ra sự thật.
Nhưng Lưu Đặc nhìn chằm chằm hắn, một câu cũng không nói ra.
Sau đó, họ không bao giờ gặp lại nhau trong đời.
Chớp mắt lại qua hai mươi năm nữa. Năm mươi hai năm sau khi Giang Lăng qua đời, cha mẹ Sở Doanh cũng đã mất. Sở Doanh một mình đi trên đường phố Thụy Điển, đi bộ đến mệt mỏi. Hắn ngồi xổm xuống, nhìn từng góc phố này sang gốc phố kia ở cuối đường.
Đột nhiên chân hắn bị vật gì va phải, hắn cúi đầu xuống nhìn thấy một đồng xu.
“Ông ấy nhìn qua thật đáng thương a.” Cậu bé vừa đi vừa nói với mẹ.
Sở Doanh muốn cười. Nhưng hắn không thể cười. Hắn đã không cười trong nhiều năm, và điều này đã trở thành một điều vừa không quen và không giỏi.
Hắn nắm chặt tay mình, cúi đầu thật sâu, vùi đầu mình vào hai tay.
Giang Lăng.
Một cái tên cực kỳ xa xôi, không chút ấm áp, nhưng cũng không xa lạ. Nửa đêm khi hắn nằm mơ, luôn có một Giang Lăng trẻ tuổi anh tuấn đang mỉm cười với hắn, làm cho Sở Doanh tóc đã bạc trắng phải sinh ra xấu hổ.
Nhiều năm như vậy, chính hắn cũng không nghĩ tới mình có thể nhớ một người nhiều năm như vậy. Từ thanh niên đến tuổi xế chiều, từ tuấn lãng đến suy sụp, từ tóc đen đến tóc bạc. Giống như lúc bình minh và hoàng hôn, đó là quy luật, cũng là tự nhiên.
Chỉ có một mình hắn bạc đầu. Hắn nghĩ.
Năm mươi lăm năm sau khi Giang Lăng qua đời, Lưu Đặc cũng qua đời. Sở Tình cũng mất. Rất nhiều người đã đi.
Thế hệ của bọn họ, tất cả đều bước đến độ tuổi cao niên.
Sở Doanh cũng nhận được một lá thư trong năm nay, người gửi đến là con trai của Lưu Đặc. Người đàn ông mang dòng máu ngoại quốc này viết trong thư rằng cha cậu ta trước khi chết đã dặn dò cậu ta nói cho hắn chân tướng năm đó. Trên thực tế, Giang Lăng sau tai nạn xe hơi đã không may mà qua đời, nhưng đã có một đoạn thời gian hồi quang phản chiếu vào đêm ấy.
Anh bình tĩnh nói với luật sư và bác sĩ rằng sau khi chết, hay thiêu tán anh thành tro, và rải nó vào đại dương, để cho anh được ở lại trong các cơn gió và nhìn thấy mọi ngóc ngách của thế giới.
Cho nên mỗi một bước đi của Sở Doanh, đều là đi tìm Giang Lăng.
Nhưng hắn vĩnh viễn không thể tìm được một Giang Lăng hoàn chỉnh.
Sở Doanh vò nát lá thư trong tay, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Đây có lẽ là hình phạt tàn nhẫn và dịu dàng nhất từ một người yêu thương hắn nhất dành cho hắn.
Sáu mươi năm sau khi Giang Lăng qua đời, Sở Doanh đã tóc bạc trắng, hắn rốt cuộc không đi được nữa. Lúc rảnh rỗi, hắn ngồi dưới gốc cây hòe ở trong sân, nhắm mắt lại lẳng lặng lắng nghe tiếng gió.
Sáu mươi ba năm sau khi Giang Lăng qua đời, Sở Doanh được cộng đồng nghiên cứu khoa học trao tặng giải Nobel, tượng trưng cho thành tựu cao nhất. Tất cả mọi người đều ca ngợi thành tựu của hắn, vô số hoa tươi cùng tiếng vỗ tay, còn có nước mắt vì hắn mà rơi xuống, nhưng Sở Doanh lại không quan tâm lắm.
Hắn chỉ nghĩ rằng cuối cùng hắn đã trở lại Thụy Điển một lần nữa.
Kỳ thật Sở Doanh biết vì sao Giang Lăng lại thích nơi này.
Đó là nhiều năm trước. Hắn nhìn thấy chiếc nhẫn Giang Lăng lén giấu, đồng thời cũng vô tình nhìn thấy thanh tìm kiếm trên điện thoại di động của anh về các quốc gia cho phép hôn nhân đồng giới.
Khi đó Sở Doanh nghĩ, trên đời sao lại có người ngu ngốc như vậy. Hắn rõ ràng không hứa hẹn gì với anh, nhưng anh lại làm tốt những điều đó.
Hiện tại hắn nghĩ, quên đi, không cho thì không cho, kiếp sau lại cho, cũng giống vậy thôi.
Tôi bồi thường kiếp sau của tôi cho anh, anh còn muốn gì nữa không, Giang Lăng.
Sáu mươi lăm năm sau khi Giang Lăng qua đời, Sở Doanh qua đời.
Bậc thầy được giới khoa học công nhận này, trước khi chết không vợ không con, cũng không có bằng hữu gì. Khi được phát hiện, hắn chỉ ngủ yên trên ghế dài, trước mặt bày một lá thư chưa kịp dán sáp, trên đó viết: “Tôi chỉ được anh yêu 17 năm, nhưng sau này lại nhớ anh 65 năm. Kiếp sau, tôi sẽ đáp lại tình yêu sâu đậm này của anh, đổi lại anh nhớ kỹ tôi, được không?”
Có gió thổi qua, nhẹ nhàng như hai tiếng thở dài.
HOÀN
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3