Tuy rằng Đàm Mặc nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn luôn nhưng thực tế vẫn không cho phép.
Cho dù ngay cả khi Đàm Mặc đã tốt nghiệp nhưng anh vẫn chưa đến tuổi được pháp luật cho phép lập gia đình.
Vẫn còn hơn ba tháng nữa.
Kiều Lam nghĩ tới chuyện này lại thấy buồn cười.
Thật ra cô cũng không quá lo lắng về việc có kết hôn hay không, cũng không chú trọng lễ nghi như Đàm Mặc, hiện giờ mỗi ngày đều được ở bên cạnh anh cũng đã thấy tuyệt lắm rồi.
Chỉ có điều nhìn Đàm Mặc trông ngóng từng ngày cô lại thấy phì cười.
Năm thứ tư đại học của Kiều Lam so với các bạn có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bởi vì thành tích của cô rất xuất sắc nên đã hoàn thành xong chương trình học từ sớm. Gần đây thậm chí còn có thời gian giúp Đàm Mặc giải quyết công việc, dịch thuật v.v…
So với lúc trước Đàm Mặc lại càng bận rộn hơn.
Đến kỳ tốt nghiệp, tất cả sinh viên đều bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai của mình, nhưng Đàm Mặc từ lâu đã trở thành nhà tư bản với giá trị đáng kinh ngạc. Căn nhà anh thuê sắp hết hạn sử dụng, Đàm Mặc liền bỏ ra một số tiền lớn để mua một căn nhà mới, một chiếc xe mới. Kiều Lam rảnh rỗi không có việc gì đột nhiên muốn tới công ty thăm Đàm Mặc. Bước vào cửa cô lễ tân liền hỏi cô muốn tìm ai, Kiều Lam định trả lời, quay đầu lại nhìn thấy Khổng Sa vừa xong việc trở về công ty.
Mấy người bạn cùng phòng của Đàm Mặc, người Kiều Lam quen nhất là Tạ Hoằng Nghị, nhưng sau này Khổng Sa luôn theo sát Đàm Mặc trong công việc nên dần dần cũng quen với anh.
Khổng Sa là người kiệm lời nhưng sau khi quen biết với Kiều Lam, sau mỗi lần gặp mặt còn có thể nói với nhau vài câu bông đùa.
Khổng Sa cười hỏi Kiều Lam có phải đã chuẩn bị một phần trước rồi hay không, Kiều Lam cười tủm tỉm nói không phải, muốn anh chuẩn bị nhiều thêm một chút.
Nhìn bóng lưng Kiều Lam bước lên lầu trong lòng Khổng Sa bỗng tràn ngập những mùi vị khó tả.
Chúc phúc là điều tất nhiên, ngoài ra còn là sự hâm mộ khó nói thành lời.
Cùng quen biết nhau từ thời cấp 3 nhưng cuối cùng lại không thể có kết cục giống như Đàm Mặc và Kiều Lam.
Đợi Kiều Lam đi một quãng xa, nhân viên lễ tân dè dặt hỏi Khổng Sa đấy là ai. Nếu cứ trực tiếp lên thẳng gặp ông chủ như vậy thì chắc là ông chủ sẽ nổi giận mất, lần trước có một nhân viên nữ mới đến đi vào phòng của ông chủ đã bị sa thải ngay lập tức.
Khổng Sa nhìn nhân viên lễ tân, thản nhiên nói: “Không đâu.”
Không ư?
Tại sao lại không
“Đây là bà chủ đấy.”
Giữa tháng mười, Đàm Mặc cuối cùng cũng tròn hai mươi hai tuổi.
Đàm Mặc đã tốt nghiệp, cũng không chịu tới công ty, ông chủ trốn việc một cách quan minh chính đại, đưa bạn gái đi đăng ký kết hôn.
Nhưng đi đến nửa đường lại phải quay về.
“Không được.”
Đàm Mặc nói, sau đó quay ngoắt xe lại.
Vẻ mặt Kiều Lam ngơ ngác: “Cái gì không được vậy?”
“Hôm nay không được.”
Đàm Mặc nói: “Ngày mai chúng ta đi.’
Kiều Lam suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra nguyên nhân vì sao.
Đàm Mặc nghiêm túc giải thích.
“Hôm nay là sinh nhật của anh?”
“Vì thế nên.”
“Sinh nhật và ngày kết hôn làm kỷ niệm trong cùng một ngày thật là quá lãng phí.”
Đàm Mặc nói: “Ngày mai chúng ta lại đến.”
Như vậy thì qua sinh nhật rồi lại đến kỷ niệm ngày kết hôn.
Hoàn hảo.
Sao anh lại thông minh đến vậy cơ chứ.
Kiều Lam nhìn chăm chú vào sườn mặt bạn trai mình một lúc lâu, tuy buồn cười nhưng vẫn im lặng quay đầu đi.
Ngày chính thức nhận được giấy chứng nhận kết hôn, Đàm Mặc nhìn chăm chú quyển sổ đỏ cả nửa ngày trời.
Cuối cùng vòng tay ôm Kiều Lam vào ngực, cảm thấy mãn nguyện nói
“Cả đời này em chạy không thoát đâu.”
Buổi tối, Kiều Lam tắm rửa xong bước ra nhìn thấy Đàm Mặc cầm điện thoại chụp ảnh cưới một lúc lâu.
Năm phút sau, lần đầu tiên trên vòng bạn bè Kiều Lam thấy Đàm Mặc đăng một bài viết.
Bình luận oanh tạc phía dưới bài dường như bùng nổ, bạn bè thời cấp 3, đại học, cả những người quen lẫn không quen biết sợ hãi, thán phục, chúc mừng. Lần đầu tiên Đàm Mặc vì những bình luận của người khác mà cười ngây ngô suốt cả đêm.
Bố Đàm đang xem ti vi, con gái ông từ trên lầu vọt xuống.
“Bố, Đàm… anh con kết hôn rồi?
Bố Đàm ngây ngẩn mấy giây.
“Kết hôn?”
Kết hôn gì cơ.
Ai kết hôn.
“Đùa phải không” bố Đàm nói.
“Người ta đã đi đăng ký rồi ạ”
Bố Đàm nhìn điện thoại một lúc lâu, hai người nam nữ trong bức ảnh rất đẹp đôi. Bố Đàm nhìn người con gái trong bức ảnh có cảm giác rất quen mắt. Nhìn một lúc rốt cuộc cũng nhớ ra vào một ngày mấy năm về trước, cô bé này đã từng ngăn ông lại hỏi số điện thoại của Đàm Mặc.
Sau đó nghe bác Trần nói cô bé này là bạn cùng bàn của Đàm Mặc, sau này lại cùng thi vào một trường đại học.
Đó là một cô gái tốt.
Vừa giỏi giang lại vừa xinh đẹp.
Bố Đàm rất hài lòng.
Nhưng đối với cậu con trai thì ông chẳng hài lòng chút nào, kết hôn mà không nói một tiếng với ông.
Bố Đàm buồn bực đến nửa đêm, rốt cục cũng chủ động nhấc điện thoại gọi cho Đàm Mặc. Đem hết khả năng của một người làm cha tổ chức cho Đàm Mặc một hôn lễ long trọng.
“Đúng rồi, con liên lạc với người nhà cô dâu đi nhé.”
“Không có.”
Bố Đàm sững sờ.
Không có, cái gì không có?
Đàm Mặc nói rất thản nhiên, cô ấy không có người thân.
“Cô ấy có con là đủ rồi.”
Cho đến khi Đàm Mặc cúp điện thoại, bố Đàm trầm ngâm một lúc lâu.
Ông nhớ tới bản thân mình thời trẻ, không có tiền, không công danh sự nghiệp, không người nhà giúp đỡ ông. Nhưng đã từng có một người con gái dịu dàng nói với ông không sao cả, anh có em là đủ rồi.
Sau này, khi mà ông đã có tất cả mọi thứ, chỉ duy nhất có cô ấy là ông không thể nào tìm lại được nữa.
Ngày tổ chức hôn lễ, Kiều Lam gặp được rất nhiều bạn bè cũ đã lâu không gặp.
Bùi Ninh, Bạch Ngọc, Hách Anh v.v… thậm chí còn có cả Tống Dao.
Kiều Lam không biết có phải sự xuất hiện của cô đã gây ra hiệu ứng cánh bướm (*) hay không. Trong sách đáng nhẽ Tống Dao và Trần Diệu Dương sẽ ở bên cạnh nhau, thì lại không thể đi chung đường. Tống Dao đã thành bạn gái của Bùi Ninh. Còn Trần Diệu Dương nghe nói cậu ta đã ra nước ngoài, rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì Kiều Lam không thể biết được.
(*) hiệu ứng cánh bướm: thay đổi hàng loạt khi có một sự thay đổi nhỏ nào đó.
Bốn năm trước Hách Anh uống say lớn tiếng khóc lóc với Đàm Mặc. Hôm nay sau bốn năm Hách Anh vừa kêu gào Kiều Lam càng ngày càng trở nên xinh đẹp, vừa trở thành lực lượng đỡ rượu chính giúp Đàm Mặc.
La Mạn hai mắt sáng rực túm lấy váy của Kiều Lam chỉ vào Hách Anh hỏi: “Lam Lam đây là bạn học cấp 3 của cậu à! Ôi trời ơi đẹp trai quá đi mất.”
Gương mặt đàn em ngồi bên cạnh nháy mắt biến thành màu đen.
Vì vậy ngày hôm đó, ngoài mấy thanh niên cùng phòng đỡ rượu giúp Đàm Mặc, đàn em mà Đàm Mặc chẳng quen biết tí gì cũng xung phong gia nhập đội quân đỡ rượu, nói chính xác là gia nhập hàng ngũ quá chén với Hách Anh.
Cuối cùng Kiều Lam cũng không biết Hách Anh làm thế nào về được nhà. Tất cả sự chú ý của Kiều Lam đều dồn toàn bộ vào Đàm Mặc đã uống say mèm.
Đàm Mặc nắm lấy tay Kiều Lam cười ngây ngốc, cười chán, anh khép hờ đôi mắt, tiến tới gần nhỏ giọng nói: “Anh muốn hôn.”
Sau khi nói xong còn chỉ vào đôi môi đượm mùi rượu.
“Hôn ở đây này.”
Khổng Sa vừa đẩy cửa vào nhìn thấy Đàm Mặc từ trước tới giờ vốn lạnh lùng lại lại có bộ dáng ngốc nghếch đến như vậy. Bị dọa đến mức đứng hình mất vài giây, sau đó rất quan tâm đóng cửa lui ra ngoài.
Người ta thường nói đêm tân hôn là đêm động phòng hoa chúc.
Nhưng sự thực thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Đàm Mặc say bét nhè, đến mức không dậy nổi chứ đừng nói là làm những chuyện khác.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Đàm Mặc đem chăn trùm lên mặt suýt nữa thì phát khóc.
Tuy rằng về sau đi hưởng tuần trăng mật đã bù đắp không biết bao nhiêu lần, nhưng chuyện này cuối cùng vẫn trở thành nỗi oán giận cả đời Đàm Mặc.
Say rượu thì hỏng việc mà.
Sau này Đàm Mặc không bao giờ đụng đến một chén rượu nào nữa.
Mặc dù hai người kết hôn sớm, nhưng phải vài năm sau bé yêu mới đến với bọn họ.
Dù sao Kiều Lam vẫn còn phải đi học.
Còn Đàm Mặc thì vô cùng thương yêu bà xã.
Sau khi Kiều Lam thuận lợi tốt nghiệp thạc sĩ trở thành một bác sĩ tâm lí, Kiều Lam cuối cùng cũng chuẩn bị tâm lí để có em bé.
Đàm Mặc luôn là tuýp người thuộc phái hành động.
Kiều Lam chỉ vừa mới đưa ra quyết định, chẳng bao lâu cô đã có tin vui.
Có thể thấy được chẳng những Đàm Mặc hành động nhanh nhẹn mà xác suất trúng thưởng còn cao nữa.
Trên đường từ bệnh viện về nhà, Kiều Lam hỏi Đàm Mặc thích con trai hay con gái.
Đàm Mặc chẳng hề nghĩ ngợi trả lời ngay là con gái.
Kiều Lam hoàn toàn có thể đoán ra được nguyên nhân Đàm Mặc trả lời như vậy, cố ý tủm tỉm cười nói: “Vậy nếu như là con trai thì phải làm thế nào bây giờ?”
Đàm Mặc yên lặng mấy giây.
“Để xem nó thể hiện như thế nào đã.”
Nếu dám tranh vợ của anh vậy thì cũng đừng trách anh.
“Vô tình”.
Cũng may ông trời cũng ưu ái đứa trẻ này, mấy tháng sau Kiều Lam thuận lợi sinh ra một bé gái.
Đàm Mặc đã từng nói đợi con gái xinh ra sẽ yêu chiều nó hết mực, ngày đầu tiên con gái vừa sinh ra anh đã quên mất con, nắm lấy tay Kiều Lam, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô khẽ run lên.
Anh không muốn Kiều Lam phải chịu đau đớn như vậy nữa.
Con gái yêu ngày đầu tiên sinh ra chưa rõ xấu đẹp như thế nào hiện giờ mỗi ngày một lớn thêm. Đường nét khuôn mặt càng ngày càng xinh đẹp rõ ràng hơn.
Chắc chắn là giống Kiều Lam khi còn nhỏ
Tính cách thì lại giống với Đàm Mặc.
Đối với người ngoài thì giữ khoảng cách, vừa nhìn thấy người nhà thì không khác gì con mèo con đáng yêu, nhưng khi xù lông lên thì cũng chẳng phải dạng vừa.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi mẫu giáo đã khiến cho một đám trẻ khóc như mưa.
Đến khi Đàm Mặc đi đón con gái, bước vào chỉ nghe thấy cô gái nhỏ nhà mình đang bập bẹ ra vẻ hung dữ.
“Mẹ tớ là người đẹp nhất thế giới.”
Buổi sáng là bác Trần đưa cô bé con đi nhập học nên các cô giáo không nghĩ rằng vị phụ huynh này lại đẹp trai đến như vậy
Các cô giáo tuổi đời vẫn còn trẻ, đột nhiên nhìn thấy Đàm Mặc mặt mày bỗng đỏ bừng, chủ động bắt chuyện với Đàm Mặc.
Đàm Mặc ôm con gái bằng một tay rất dễ dàng.
“Quan tâm làm gì?”
“Vợ tôi đúng là xinh đẹp nhất.”
Giáo viên đang định tìm lời để đáp lại thì anh đã ôm con gái đi xa.
Giáo viên: …
Ngày thứ hai Kiều Lam tự mình tới đón con gái tan học, mấy cô giáo rốt cục cũng được chiêm ngưỡng dung nhan người mẹ, người vợ đẹp nhất thế giới ấy, cuối cùng đành phải câm nín.
Được rồi, người ta đúng là quá đẹp.
Muốn làm minh tinh cũng phải chuyện khó.
Kiều Lam không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì, thu xếp cho con gái xong xuôi liền hôn một cái lên gương mặt tròn trịa của cô bé.
“Bây giờ chúng ta về nhà hay là đi ăn cơm trước.”
“Đi đón ba ba rồi mình cùng ăn cơm!”
Kiều Lam cong mày cười.
“Được, cùng nhau đi ăn cơm.”
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về nhà,
Cùng bước bên nhau mỗi ngày trong quãng đời còn lại.
Hết.
p.s: Cảm ơn mn đã theo dõi truyện, team tụi mình có nick wattpad rồi, mn follow và đợi update những bộ mới tại đây nha ~~~ https://truyen4u.net/author/Cherrieschammuoi
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3