“Công pháp Tiên gia?” Hàn Lập khẽ nhíu hai mắt rồi hỏi một câu.
“Công pháp Tiên gia là pháp quyết chỉ giành cho Chân Tiên trở lên tu luyện, cũng chỉ có công pháp tầm cỡ như vậy mới có khả năng thực sự luyện hóa Tiên linh lực, giúp Tiên nhân cấp thấp tiến từng bước tiến lên cảnh giới cao hơn. Nhưng dù tu luyện sơ, trung giai công pháp đạt đến đỉnh phong, tu sĩ cũng chỉ đề thăng từ một đến hai cảnh giới mà thôi, đến lúc đó lại không thể đổi sang công pháp khác để tu luyện lại từ đầu. Chỉ những thế lực lớn nắm giữ công pháp Tiên gia cao cấp mới có thể giúp Chân Tiên tu luyện tới cảnh giới chí cực. Thế nhưng những điển tịch cấp bậc như vậy rất ít khi được truyền lưu bên ngoài. Dù có chỉ là những loại thông thường mà thôi.”
Dường như Cao Thăng thấy được vẻ nghi hoặc của Hàn Lập nên chủ động giải thích cho hắn hiểu.
“Nói vậy là không có Tiên gia công pháp để tu luyện một mạch lên Đạo Tổ hay sao?” Hàn Lập chậm rãi hỏi.
“Đạo Tổ? Ha ha! Chí hướng của Hàn đạo hữu đúng là hơn xa suy nghĩ của thường nhân. Đáng tiếc, dù là Thập Đại Thần Điển được truyền tụng tại Tiên giới, cũng không có bộ nào giúp tu sĩ tu luyện thẳng đến Đạo Tổ. Hiện nay, Tiên giới đã có mấy trăm Đạo Tổ, mỗi một vị đều phải trải qua không biết bao nhiêu kiếp nạn, lại có được những tạo hóa thiên duyên không thể tưởng tượng, mới có thể tu thành cảnh giới như vậy. Dù là công pháp thâm ảo nhất cũng chỉ giúp tu sĩ tu luyện đến Thái Ất cảnh dưới Đạo Tổ mà thôi. Muốn tiến thêm thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.” Cao Thăng lộ ra vẻ mặt quái lạ nhưng lập tức cười lên ha hả, tiếp tục giải thích.
“Xem ra đạt tới Đạo Tổ là một ước nguyện không dễ hoàn thành! Nhưng không biết bên dưới Thái Ất cảnh còn mấy cảnh giới Tiên nhân?” Hàn Lập nghe vậy cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên mà chỉ gật gù hỏi tiếp.
“Tuy rằng Hạ giới vẫn gọi chúng ta là Chân Tiên, nhưng Chân Tiên là Tiên nhân cấp thấp nhất trong Chân Tiên cảnh, phía trên còn có các cảnh giới Hư Linh, Thanh Nguyên, Đại La. Tu luyện mỗi đại cảnh giới đều cần trên trăm vạn năm khổ tu. Vì vậy, mỗi cảnh giới đều được chia thành thượng, trung, hạ. Thế nhưng dù là tu sĩ có cùng một đại cảnh giới, cấp độ khác nhau thì thần thông thực lực cũng cách nhau một trời một vực.” Cao Thăng trả lời không chút lưỡng lự.
“Hiện tại Cao huynh đang ở cảnh giới nào?” Hàn Lập trầm ngâm một chút rồi hỏi.
“Thật hổ thẹn, tại hạ tu thành Chân Tiên đã mấy trăm vạn năm nhưng vẫn kẹt ở cảnh giới thượng vị không cách nào tiến thêm bước nữa. Nếu không có cơ duyên khác, kiếp này cũng chỉ có thể dừng chân ở cảnh giới này.” Cao Thăng nghe vậy, nở nụ cười khổ.
Hàn Lập nghe xong lời này, sắc mặt hơi đổi.
Đối phương sở hữu thực lực khiến hắn không cách nào nhìn thấu, không ngờ chỉ là thượng vị Chân Tiên mà thôi.
“Nói như vậy, Tiên nhân mới phi thăng như tại hạ, hẳn là hạ vị Chân Tiên.” Hàn Lập lẩm bẩm qua kẽ răng.
“Hạ vị? Miễn cưỡng coi như thế đi! Dù sao Hàn đạo hữu lúc này vẫn chưa hoàn toàn chuyển hóa Tiên nguyên lực, cần thêm mấy trăm năm nữa mới có thể chính thức trở thành hạ vị Chân Tiên.” Cao Thăng cười cười rồi trả lời.
Hàn Lập nghe xong liền im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi tiếp: “Nghe khẩu khí của Cao huynh, tu tiên giới nơi đây ngoại trừ Chân Tiên như chúng ta còn có không ít người tu luyện bình thường.”
“Đúng là trong tu tiên giới có người tu luyện dưới Chân Tiên. Dù cho Chân Tiên như chúng ta có thần thông quảng đại cũng không thể đảm bảo hậu nhân nhất định có thể tu luyện tới Tiên Nhân cảnh. Những người này vì không thể hấp nạp Tiên linh lực nên tuổi thọ có hạn, chỉ có thể kết hôn sinh con, rồi lại sinh ra càng nhiều phàm nhân. Cứ như vậy tuần hoàn không dứt, tạo thành nhân số khó có thể tưởng tượng được.” Cao Thăng dường như rất không đồng tình với sự tồn tại của phàm nhân.
“Thì ra là vậy! Xem ra một bộ công pháp Tiên gia cao cấp quả là vô cùng trọng yếu đối với Chân Tiên.” Hàn Lập gật gù suy nghĩ.
“Thạch Cơ điện chúng ta khá coi trọng Tiên nhân phi thăng, những thế lực khác cũng không cho được ưu đãi tốt hơn. Hơn nữa, trước tiên đạo hữu có thể đảm nhiệm vị trí khách khanh ngoại môn của bản điện. Qua vài trăm năm, nếu thực cảm thấy bản điện không hợp với mình, chỉ cần có thể đưa ra đồ vật có giá trị tương đương công pháp Tiên gia là có thể rời đi, bản điện sẽ không ngăn cản.” Cao Thăng tựa như nhìn ra một chút do dự cuối cùng trong lòng Hàn Lập bèn mở lời khuyên.
“Còn có điều kiện như vậy! Được, nếu Cao huynh đã nói như vậy thì Hàn mỗ cứ đến quý điện xem trước một chút.” Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, rốt cục cũng có quyết định.
Theo như lời nói của đối phương, chuyện quan trọng nhất với hắn bây giờ là chuyển hóa Tiên nguyên lực trong cơ thể, củng cố cảnh giới Chân Tiên của bản thân. Dưới tình huống như vậy, việc trước tiên đầu nhập một thế lực lớn, dần dần nắm rõ tình hình Tiên giới mới cũng là một lựa chọn không tồi.
Cao Thăng nghe Hàn Lập trả lời lập tức đại hỉ, không ngừng cam đoan Hàn Lập nhất định sẽ không hối hận, sau đó vung tay áo. Một bóng mờ hiện ra sau lưng, ngưng thực thành một “Cao Thăng” khác vận áo choàng bạc.
“Trước hết ngươi cứ ở đây làm nhiệm vụ thay ta một thời gian, ta sẽ đưa Hàn đạo hữu đến Thạch Ki điện.”
“Đi nhanh về nhanh, vạn nhất khu vực này bị Giám Sát sứ phát hiện thì ta không thể giúp ngươi che dấu được lâu.” Cao Thăng áo bạc trả lời với vẻ mặt không cảm xúc.
“Điều này thì ngươi khỏi lo. Phi Thiên Đài này nằm ở nơi xa xôi hẻo lánh, Giám Sát sứ chẳng mấy khi nhìn đến. Lần cuối cùng bọn họ xuất hiện đã là chuyện của mấy trăm năm trước rồi. Hơn nữa chỉ là dẫn người đi, chậm thì nửa tháng nhanh chỉ vài ngày là sẽ trở lại.” Cao Thăng không hề để ý nói ra.
“Ngươi hiểu được là tốt, nếu thật xảy ra chuyện đừng để liên lụy đến ta.” Cao Thăng áo bạc không nói thêm gì nữa, đến bên bờ ao khoanh chân ngồi xuống, nhắm chặt hai mắt giống như bắt đầu nhập định.
Hàn Lập nhìn thấy cảnh này không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc.
“Khiến Hàn huynh chê cười rồi, đây là Cấu Thổ Hóa Thân do ta luyện ra. Tuy rằng thực lực chưa thể so được với bản thể nhưng vẫn dư sức đối phó với một gã hạ vị Chân Tiên. Có hắn trông coi ở đây, ta có thể yên tâm rời đi. Đi thôi! Cao mỗ sẽ đưa đạo hữu đến Thạch Cơ điện.” Cao Thăng vừa cười vừa giải thích, đồng thời một tay bấm niệm pháp quyết chỉ vào màn sáng trên đài cao.
Phốc!
Màn sáng liền mờ đi rồi hiện ra một lối đi hình tròn cao ngang đầu người.
Cao Thăng nhanh chân bước qua, Hàn Lập tung người theo sát phía sau.
Trong nháy mắt khi lên đến đài cao, tuyết trắng đầy trời phủ xuống, tạo nên cảm giác cực lạnh đập thẳng vào mặt.
Dù cho Hàn Lập sở hữu thân thể cực kỳ mạnh mẽ cũng không khỏi nhíu mày.
Cao Thăng đứng bên cạnh thấy Hàn Lập như vậy thì không khỏi kinh ngạc.
Bắc Hàn Tiên Vực dùng một chữ “hàn” để làm danh tự là bởi nhiệt độ ngoài trời vô cùng lạnh lẽo, nếu gặp phải lực lượng kỳ hàn ẩn chứa trong gió tuyết ngoài trời lại càng không cần nghĩ tới.
Điều này khiến cho những Tiên nhân cấp thấp sinh sống ở đây phải mang một vài đồ phòng lạnh đặc chế mói có thể đối mặt với gió tuyết.
Vậy mà Hàn Lập là một Tiên nhân vừa mới phi thăng khi gặp phải gió tuyết này thì mặt lại không đổi sắc, điều này khiến Cao Thăng âm thầm kinh sợ.
Cao Thăng trong lúc âm thầm suy nghĩ nhưng vẫn không hề đình chỉ động tác trên tay. Chỉ thấy hắn thình lình đánh xuống một đạo pháp quyết màu trắng, lớp tuyết dày phía dưới lập tức vang lên một tiếng nổ lớn.
Từ trong đám hoa tuyết trắng toát bay vọt ra hai con Khổng Tước khổng lồ.
“Xin mời đạo hữu!”
Cao Thăng nhấc chân bước lên một con Khổng Tước màu trắng, vừa chỉ về con Khổng Tước còn lại vừa nói với Hàn Lập.
Hàn Lập khẽ mỉm cười, thân hình nhoáng cái đã xuất hiện trên mình con Khổng Tước kia.
Sau khi Cao Thăng quát khẽ một tiếng, hai Tiên cầm lập tức giương cánh vượt hoa tuyết bay lên trời.
Trên chặng đường ở Tiên giới của Hàn Lập, đây chính là bước đầu tiên của hắn.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3