Truyện Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lam Nguyệt kết thúc tu luyện mở mắt ra, không biết Huyền Tịch đã trở lại từ lúc nào.
Nàng ngây người chốc lát, vội đứng dậy.
“Ngài đã trở lại ? Tốt quá, kiếm của ngài.”
Huyền Tịch nhìn nàng, rất khẽ cau mày, lúc nãy nàng cũng không dùng kính ngữ với hắn.
“Nếu Băng Tuyệt nhận định ngươi, thì sau này cứ để nó đi theo bảo vệ ngươi đi.”
“Nhưng đây không phải kiếm của ngài sao ?”
“Ta chẳng qua chỉ tạm thời giữ nó.”
Huyền Tịch rũ mắt nói.
“A ? vậy sao. Kia, ta liền nhận lấy, đa tạ.”
Huyền Tịch nhìn nàng, sau đó xoay người đi.
“Sao này không cần dùng kính ngữ với ta, đi thôi.”
“A, được.”
Lam Nguyệt đáp một tiếng, cũng đi theo.
Nàng phát hiện hắn cũng không xưng bản quân, bản quân nữa, hẳn là xem nàng như bằng hữu đi ? Ha, người bạn đại thần này, đáng kết giao a.
“Đại thần, hah là nghỉ một chút đi ? Ta đi tìm hiểu chút tình huống.”
Đi được nửa ngày, Lam Nguyệt đề nghị. Cứ đi đi lại lại không có mục đích như vậy, đúng là phí thời gian.
“Ừ.”
Huyền Tịch đáp một tiếng, tìm một tảng đá sạch sẽ, hắn phất tay, một cái đệm xuất hiện, hắn ngồi xuống, sau đó nhấm mắt dưỡng thần.
Lam Nguyệt thấy vậy, cười một tiếng, cũng không nói gì xoay người rời đi.
_______
“Các ngươi không nghe gì à ? Đại truyền thừa của bí cảnh sắp mở ra rồi đó.”
“Đại truyền thừa ? Thực sự ? Hahaha, bí cảnh này đúng là công bằng, chúng ta bình thường có thể đánh không lại đám tông môn kia, nhưng hiện tại tuyệt đối không nên bỏ qua !”
“Đúng đúng, tất nhiên phải thử vận may a !”
“Đi, mau lên mau lên.”
Đợi đám người đi xa, Lam Nguyệt từ trên cây nhảy xuống.
Đại truyền thừa ? Ha, không tồi a, đại truyền thừa tất nhiên có đồ tốt, nàng sao có thể bỏ qua ?
Nhưng mà truyền thừa ở đâu a ?
Hnmmm…. đúng là phiền phức, Thanh U hiện tại đã chìm vào tu luyện, cũng không thể nhờ nó lên cao tìm hiểu. Tiểu Mao cũng đã hấp thụ linh quả.
Hay là nhờ Huyền Tịch ?
Không không không, không được.
Lam Nguyệt lắc lắc đầu, dùng hắn đi dò đường ? Nàng sợ là không muốn sống nữa a. Hắn tuyệt đối từ chối !
“Mọi người đều mệt mỏi rồi, tìm chỗ nghỉ ngơi đi.”
Lam Nguyệt vừa trở về, liền nghe thanh âm nữ tử vang lên. Đúng là gần chỗ nàng cùng Huyền Tịch dừng chân.
Ở bí cảnh này, toàn bộ đều ở cảnh giới Động Thiên cảnh, đều không thể phi hành, nên đa phần đều đi bộ, hoặc dùng khế ước thú. Nhưng vì tránh phiền phức không cần thiết, đa phần nếu cùng một nhóm đều không cưỡi khế ước thú. Lam Nguyệt nấp một bên, nhìn đoàn người đến chỗ Huyền Tịch.
Cũng không biết là trùng hợp như thế nào, đoàn người đúng là Băng Thánh cung, dẫn đầu đúng là Phượng Lam Uyển.
Mà trong đó, còn có hồng y nam tử nàng nhìn thấy lúc bên ngoài.
Lam Nguyệt ẩn nấp trong tối, sắc trời lúc này cũng sắp tối, nàng càng am hiểu ẩn núp, đúng là rất khó để phát hiện, bất quá, vẫn không giấu nổi ánh mắt Huyền Tịch.
Nàng vừa đến, hắn đã mở mắt, đầu tiên là liếc nhìn nàng một cái, tuy nhiên cũng không nhìn đám người vừa đến một cái.
Phượng Lam Uyển đi đầu, tất nhiên nhìn thấy Huyền Tịch đầu tiên. Không nhìn thì thôi, đã nhìn liền ngây người.
Đúng là lần đầu tiên, nàng gặp người đẹp như vậy.
Hắn thậm chí so Tuyết công tử còn tuấn mỹ.
Thanh nhã như nước, tôn quý như thần, khí tức cường đại, so Tuyết công tử còn mạnh hơn.
Tuyết Phong Trần nhìn thấy Huyền Tịch ngồi bên đó, hứng thú bừng bừng kêu lên.
“Đế Quân, ha, ngươi sao lại ngồi ở đây ? Tiểu tử kia đâu ?”
Huyền Tịch nhìn hắn một cái, không trả lời, sau đó lại nhắm mắt dưỡng thần.
Tuyết Phong Trần cũng không nổi giận, ngược lại ngồi xuống bên cạnh hắn. Sau đó nói với đám đệ tử Băng Thánh cung.
“Đêm nay cứ nghỉ ở đây đi.”
“A,… vâng !”
Phượng Lam Uyển lúc này mới hồi thần, vội đáp một tiếng, sau đó nói với những người phía sau:
“Đêm nay nghỉ tại đây.”
Phượng Lam Uyển phân phó xong, đi đến chỗ Tuyết Phong Trần, đối Huyền Tịch nói:
“Vị công tử này là…?”
Huyền Tịch đương nhiên không lí nàng, vẫn nhắm mắt dưỡng thần.Tuyết Phong Trần nhìn nàng, như có điều suy tư, hắn cười nói:
“Niệm tình ngươi từng giúp ta một lần, nhắc nhở ngươi, đừng có nhìn hắn như vậy, cẩn thận sau này muốn nhìn thấy ánh sáng đều không thể.”
Lời hắn vừa nói xong, Huyền Tịch vốn đang nhắm mắt không biết từ lúc nào đã mở ra, liếc nhìn nàng một cái.
Phượng Lam Nguyệt cả kinh, vội thu hồi ánh mắt, cơ thể nhịn không được run rẩy. Ánh mắt kia, tựa như nhìn một vật chết, quả thực khiến người ta như rơi xuống hồ băng, lạnh đến thấu xương tủy.
Gương mặt Phượng Lam Uyển trắng bệch, bước chân cũng loạn choạng, may mắn được một nữ đệ tử bước đến đỡ lấy mới không đến nổi ngã xuống.
Tuyết Phong Trần nhìn một màn này, cũng không nói gì.
Huyền Tịch dời ánh mắt sang chỗ Lam Nguyệt đang ngòi, lạnh nhạt nói:
“Xem đủ ?”
Đang xem kịch Lam Nguyệt: “…”
Khụ, được rồi, nàng cũng không muốn ngồi xổm cả đêm. Lam Nguyệt đem mặt nạ đeo lên, dù sao có Phượng Lam Uyển ở, nàng cũng không muốn lộ mặt.
“Haha, Đại thần, ngươi nói cái gì a, ta là vừa mới về tới a, sao hả ? Chúng ta có đồng bạn à ?”
“Ồ, hóa ra ngươi ở đó à ? Cứ tưởng Đế Quân bị bỏ rơi chứ !”
Tuyết Phong Trần nhìn Lam Nguyệt xuất hiện, vẫn không nhịn được trêu chọc.
Lam Nguyệt: “….”
Bỏ rơi ? Nói đùa.
“Di, ngươi sao lại đeo mặt nạ rồi ? Gương mặt ngươi không phải cũng rất xinh đẹp sao ?”
“Ha, Ngược lại Tuyết lão thái gia không phải bị Đại thần đuổi đi chứ ?”
Tuyết Phong Trần:”………..”
“Phụt ! Khụ khụ khụ.!!!”
Đám đệ tử phía sau có người không nhịn được cười, Tuyết Phong Trần liếc nhìn một lượt đều che miệng ho khan.
Đến khóe môi Huyền Tịch cũng hơi nhếch lên.
Tuyết Phong Trần quay lại, nheo mắt nhìn Lam Nguyệt:
“Lão thái gia ? Tiểu tử, ta nơi nào lão ?”
“Hnmm… ngươi không phải sư thúc tổ của bọn họ à ? Vậy ít nhất ngươi cũng hơn trăm tuổi đi ? Kia, không gọi lão ?”
“Ngươi ngươi….”
Tuyết Phong Trần chỉ vào Lam Nguyệt, quả thực không thể phản bác.
Trước nay, cũng chỉ có tiểu hồ ly có thể khiến hắn á khẩu.
“Còn nữa, tạ hạ là nam nhân, lão nhân gia ngài dùng hai chữ xinh đẹp, là đang muốn vũ nhục ta ?”
Lam Nguyệt nheo mắt lại, cười như không cười nôa.
“Ngươi không sợ ta giết ngươi ?”
Tuyết Phong Trần không cãi lại, đổi sang đe dọa.
Lam Nguyệt nhướng mi, chuyển hướng đến cạnh Huyền Tịch, ngồi xuống, cười nói:
“Ngài có thể thử ?”
Tuyết Phong Trần giận hóa hóa cười.
“Tiểu tử, ngươi cho là hắn sẽ cản ta ?”
“Ân, hắn mạnh hơn ngươi.”
“….”
Lại không phản bác được !!!!
“Hừ ! Huyền Tịch đế quân, người của ngươi đúng là tốt !”
Tuyết Phong Trần không nói lại Lam Ngyệt, lại chuyển hướng sang Huyền Tịch.
“Quá khen.”
Tuyết Phong Trần :”….”
Không nghĩ Huyền Tịch lần này vậy mà trả lời hắn !
Không nghĩ tới hắn vậy mà trả lời !
“Ta thấy ngài vẫn là trở về nghỉ ngơi đi, tu vi bị áp chế, ngày mai không phải còn đi tranh truyền thừa à ?”
Lam Nguyệt nhìn Tuyết Phong Trần còn muốn nói chuyện, giành trước mở lời.
“Công tử, chỗ nghĩ đã chuẩn bị xong.”
Lúc này, Phượng Lam Thanh mới có cơ hội lên tiếng.
Tuyết Phong Trần cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể nhìn nhiều Lam Nguyệt vài lần, sau đó xoay người rời đi.
Lam Nguyệt ngáp một cái, cuối cùng cũng đi, đúng là phiền phức a.
“Đại Thần, ngươi có muốn dựng trại ?”
Lam Nguyệt thấy Huyền Tịch vẫn luôn im lặng, nhàm chán mở miệng.
“Mệt mỏi ?”
Huyền Tịch quay sang hỏi nàng.
“Không có.”
Nàng mặc dù bôn ba mấy ngày, nhưng chỉ cần tu luyện một chút, sẽ không thấy mệt mỏi.
“Biết đánh cờ không ?”
“A, biết một chút.”
Lam Nguyệt nghe hắn hỏi, cũng có chút mơ hồ trả lời, chỉ thấy hắn phất tay một cái, trước mặt nàng liền xuất hiện một bàn cờ vây.
“A ?”
Không nghĩ tới dị giới này cũng có cờ vây, Lam Nguyệt tỉ mỉ hồi ức lại, trước đây nguyên chủ cũng từng xem Phượng Lâm Thiên chơi, cách thức chơi cũng tương tự nhau, không khác mấy.
“Đại Thần, ngươi đi đâu cũng mang theo đầy đủ như vậy sao ?”
Huyền Tịch im lặng một chút, cầm một quân cờ trên tay, liếc mắt nhìn nàng một cái.
“Không muốn chơi ?”
“A ? Chơi, chơi a.”
Lam Nguyệt cũng không lại hỏi nhiều, ngoan ngoãn chơi cờ.
Chơi một lượt liền đến trời sáng.
Kỳ nghệ của Huyền Tịch quả thực rất cao, nàng chơi cả đêm cũng không thắng nổi hắn một ván, cùng lắm là duy trì thế cờ lâu hơn.
“Đại thần, bái phục, ta không thắng nổi a.”
“Ngươi chỉ mười mấy tuổi, kỳ nghệ còn không tệ.”
Huyền Tịch nhàn nhạt cho đánh giá.
“Đa tạ.”
Hừ, còn không xem nàng là ai ? Năm đó lúc còn ở Hoa Hạ, so về kỳ nghệ, nàng xưng thứ hai tuyệt đối không ai dám xưng thứ nhất. Chỉ là nàng đối với môn này cũng không yêu thích, cũng chưa gặp đối thủ lợi hại như Huyền Tịch, nên cũng không nghiên cứu sâu.
“Đế quân, tiểu tử, các ngươi vậy mà chơi cờ suốt đêm ?”
Nàng vừa nói xong, Tuyết Phong Trần liền chen vào.
Hắn cầm quạt xếp trên tay, hồng y như lửa, mặc phát tùy ý mà đi đến, mang theo một chút yêu mị, tuấn dật.
“Tuyết công tử thật rảnh rỗi.”
Lam Nguyệt biết Huyền Tịch sẽ không làm loại giao tiếp này, nên nàng vẫn là xung phong nhận việc đi.
“Di, không kêu lão thái gia nữa ?”
“Nếu ngài muốn, ta có thể….”
“Không cần ! Không cần !”
Tuyết Phong Trần vội xua tay, tiểu tử này công phu miệng lưỡi thật không vừa.
“Nga, ta vẫn chưa biết tên ngươi ?”
Gặp mặt cũng mấy lần, vẫn chưa biết tiểu tử này tên gì.
“Dạ Ảnh, tên của ta.”
Lam Nguyệt cười nhạt, tùy ý nói.
Huyền Tịch nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.
Tuyết Phong Trần thì sửng sờ, động tác trên tay cũng ngừng lại.
“Ngươi, tên Dạ Ảnh ?”
Lam Nguyệt có chút nghi hoặc, trong lòng cảnh giác.
Người này….
Chẳng lẽ người tiểu hồ ly nhắc tới ? Không đúng, người tiểu hồ ly nói là nữ, quan trọng là tiểu hồ ly không thể có đồng bạn là nhân tộc đi ? Đây hẳn đây là trùng hợp ?
_____
Lời tác giả:
Có ai đoán được, tiểu hồ ly trong miệng Tuyết công tử nhắc đến là ai không ~
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3