01
Hôn lễ của Lý Ôn Từ và Giang Thư Kỳ vô cùng náo nhiệt.
Chỗ ngồi của chúng tôi cách sân khấu rất gần, có thể dễ dàng nhìn thấy nụ cười không đáng tiền của Lý Ôn Từ khi trao đổi nhẫn.
Tôi quay đầu nhìn chằm chằm sườn mặt Cố Văn Tranh ở bên cạnh, thầm cảm thán nhân duyên thật kỳ diệu.
Đầu tiên là tôi coi công chính thành thụ chính mà cua, kế đó rui rủi sao thúc đẩy Lý Ôn Từ và Giang Thư Kỳ thành đôi.
Cố Văn Tranh chăm chú nhìn sân khấu, vẻ mặt không rõ, đầu ngón tay phải vô thức vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Hình như tôi và Cố Văn Tranh còn thiếu một buổi lễ kết hôn.
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu tôi, tôi không nghĩ nhiều đã mở miệng hỏi:
“Chúng ta có nên bổ sung một buổi lễ không?”
Vừa dứt lời, tôi đột nhiên cảm thấy mình quá hấp tấp, không đủ trang trọng, cũng không đủ nghiêm túc.
Tôi chưa kịp nói thêm gì khác thì đã nghe thấy Cố Văn Tranh đáp: “Được.”
Tôi giương mắt đối diện mắt anh, đôi mắt ấy tựa như ánh sao lấp lánh trong hồ nước đen tĩnh lặng.
Cảm giác ấm áp truyền đến từ mu bàn tay trái, tay Cố Văn Tranh bao lấy tay tôi, ngón tay luồn qua kẽ hở, chuyển thành mười ngón đan xen.
Anh khẽ cười một tiếng, trông tâm trạng rất tốt, không biết còn tưởng đâu nhân vật chính của buổi lễ hôm nay là anh ấy chứ.
Bị nhìn đến nóng mặt, tôi hơi hơi quay đầu, khóe miệng giương lên.
Chà, quả nhiên ban nãy Cố Văn Tranh đang nghĩ chuyện hôn lễ.
02
Hôn lễ định vào cuối tháng tám.
Tôi và Cố Văn Tranh đều không phải người thích náo nhiệt, quy mô hôn lễ rất nhỏ, chỉ mời một ít người quen.
Dọc theo hai bên giáo đường là những khóm cát cánh trắng được bày trí cẩn thận, tiếng đàn Harpe và đàn Organ đan xen bên nhau, du dương êm tai.
Khi cha sứ đọc lời thề, tôi nhìn thấy bồ câu trắng đậu trên xà, ánh sáng xuyên qua cửa kính màu rải rác xuống đất.
Một lần nữa dời mắt nhìn người bên cạnh, tôi nghe thấy giọng mình vang lên:
“Tôi đồng ý.”
Sau khi trao đổi lời thề, trước ánh mắt dịu dàng của anh, tôi trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón áp út của Cố Văn Tranh.
Bên tai không còn nghe thấy bài thánh ca của dàn hợp xướng, chỉ còn lại tiếng tim đập ầm ĩ.
Mãi đến khi trao đổi nhẫn xong, trái tim đập như trống bỏi của tôi mới bình tĩnh lại.
Cố Văn Tranh nắm lấy tay tôi, hơi ấm lòng bàn tay theo làn da truyền qua cơ thể tôi.
Anh cong mắt cười, cúi đầu khép hờ mắt, hàng mi cong vút nhẹ nhàng rung động.
Trái tim vừa mới bình ổn lại tăng tốc.
Tôi hơi nghiêng đầu về phía trước áp lên môi Cố Văn Tranh, sau khi nhắm mắt lại, đầu óc tôi thoáng trống rỗng, sau đó bắt đầu hồi ức những chuyện xảy ra trong một năm nay.
Đôi tay đang giao nhau giữa tôi và Cố Văn Tranh dần dần siết chặt, trong lòng tôi càng thêm thành kính.
Đời người hiếm khi gặp được người mình thích như vậy.
03
Tiệc tối bị rót không ít rượu, cũng may gương mặt lạnh của Cố Văn Tranh rất dọa người, nếu không e rằng kế hoạch tối nay của tôi phải chậm trễ rồi.
Sau khi nhanh chóng tắm xong, hơi nóng trên mặt tôi vơi dần, tuy đầu hơi choáng một chút, nhưng không sao cả.
Thừa dịp Cố Văn Tranh tắm, tôi lấy bộ sườn xám trong tủ ra.
Không lâu trước đây tôi đã phát hiện hộp sườn xám nằm trong ngăn chót tủ, nom kiểu dáng và màu sắc rất hợp làm lễ phục.
Lúc đó tôi tưởng Cố Văn Tranh lại chuẩn bị bất ngờ gì đó, mãi đến khi mở hộp ra tôi mới thấy không ổn.
Xuất phát từ thói quen vẽ vời, tôi rất nhạy cảm với tỉ lệ cơ thể con người.
Khung xương Cố Văn Tranh hơi lớn, vai rộng và vòng ngực cũng không hợp với bộ sườn xám này.
So với anh, tôi càng hợp hơn.
Tôi vừa cầm quần áo lên và kiểm tra, đần mặt rút ra kết luận này.
Vậy ra Cố Văn Tranh muốn thấy tôi mặc?
Là wibu lâu năm, tôi không bài xích mặc đồ nữ, nhưng cũng không chủ động mặc nó.
Lần nữa nhìn thấy hộp sườn xám, tôi lặng người suy nghĩ.
Cả đời chỉ có một lần kết hôn, nếu coi đây là bất ngờ nhỏ trong buổi tối cũng không phải không được.
Huống chi phản ứng của Cố Văn Tranh hẳn rất thú vị.
Sau khi thành công thuyết phục bản thân, tôi vui vẻ tiếp thu chuyện này.
04
Tôi cài nút trên cùng của vạt áo, nhìn cả người trong gương, tự dưng khó chịu.
Tôi sờ đôi đỏ bừng và nong nóng của mình, cau mày.
Thật kỳ cục.
Sau khi xõa chùm tóc cuộn lại khi tắm, tôi giơ tay kéo giãn thắt lưng thêu rồng vàng.
Lúc Cố Văn Tranh mặc không thấy gì, tới lượt mình thì chỗ nào cũng thấy kì cục.
Tôi không nghĩ nữa, xoay người trở về phòng ngủ, thấy Cố Văn Tranh chưa ra ngoài bèn ngồi xuống mép giường.
Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở, tôi nghiêng người nhìn.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Văn Tranh khựng một lúc mới đi tiếp.
Cảm giác xấu hổ quái lạ lại dâng lên, mặt tôi nóng ran, đầu óc vốn đã choáng váng vì rượu nay càng choáng váng hơn.
Cố Văn Tranh dừng bước trước mép giường, anh nhìn thẳng vào tôi, một lúc lâu không có động tác gì.
Tôi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, bắt đầu hoài nghi bản thân mình có hiểu sai hay không.
Chẳng lẽ Cố Văn Tranh không thích?
Không đợi tôi mở miệng, Cố Văn Tranh cúi người sờ mặt tôi, vẻ mặt không gợn sóng, nhưng đôi mắt đen lại như có ngọn lửa bập bùng, chỉ cần một tác động nhỏ sẽ bốc cháy dữ dội.
Nụ hôn mang tính xâm lược trút xuống, tôi vô thức vươn đầu lưỡi dây dưa.
Rõ ràng là thích muốn chết.
Tôi mím môi cố đè đắc ý trong lòng xuống, ngước mắt cười như không cười liếc nhìn Cố Văn Tranh.
Anh cứ thế nhìn chằm chằm tôi, hai mắt phản chiếu bóng hình tôi, say mê dưới đáy mắt rõ mồn một.
Tôi duỗi tay kéo anh xuống, cảm thụ da thịt nóng rẫy cách một lớp áo choàng tắm.
Xoay người đè đầu gối giữa hai chân anh, tôi nhìn anh từ trên cao, liếm hôn từ cần cổ thon dài xuống dưới.
Áo choàng tắm hở hang lộ ra lồng ngực phiếm đỏ, tôi xấu xa dùng răng vừa ngậm vừa cắn quả hồng mịn.
…
Thiết kế ôm sát của sườn xám làm hành động bị hạn chế, tôi dùng một bàn tay mở hai nút trên cùng, lộ ra hai đoạn xương quai xanh.
Mồ hôi tẩm ướt vài sợi tóc bên tai, dính nhớt trên cổ.
Tôi nhíu mày, duỗi tay vén lọn tóc hơi dài ra sau tai.
Tay chống trên vai tôi thêm phần nặng nề, hô hấp cũng trở dồn dập hơn.
Chạm phải ánh mắt nóng bỏng kia, tôi ngẩng đầu sáp đến hôn khóe miệng anh, cười hỏi: “Có thích em mặc bộ này không?”
Đáp lại tôi là nụ hôn nồng nhiệt của Cố Văn Tranh, anh cọ cọ mặt tôi.
“Rất thích. “Giọng anh hơi khàn, lộ ra si mê và yêu thích.
Có lẽ do đêm nay uống quá nhiều rượu, lý trí dần dần trốn đi, ý xấu thừa cơ trồi lên.
Tôi vui vẻ nhếch môi, duỗi tay vén làn váy nhăn nhúm, nâng chân dẫm cái đuôi phía trước của Cố Văn Tranh.
Nhận thấy đối phương hứng tình chưa từng có, tôi nóng mặt, vô thức lên tiếng, xen lẫn một chút làm nũng: “Thích thì anh tự tới đi.”
Cố Văn Tranh ngửa đầu thở gấp, một bên lên lên xuống xuống, một bên hôn tôi.
Tâm tư trêu đùa lại nổi lên, tôi hôn vành tai anh, hỏi: “Thích tới vậy?”
Cố Văn Tranh thoáng thất thần, ánh mắt tan rã lần nữa ngưng tụ trên mặt tôi, khẽ cười sâu xa: “An An, chỉ thích em, thích em nhất.”
Nghe thấy câu trả lời thẳng thắn như vậy, bàn tay đang đặt trên eo anh mất khống chế, những tâm tư trêu đùa kia nháy mắt tiêu biến.
Tôi hôn môi Cố Văn Tranh, nhìn chằm chằm anh, nghiêm túc nói:
“Cố Văn Tranh, em cũng thích anh nhất.”
Hết ngoại truyện 3
Tạm thời tới đây nha mn, nghe bảo tác giả định viết cp phụ nữa mà chưa thấy, chừng nào có mình làm tiếp nhá, còn ngoại truyện AA mang thai là ngoại truyện giả định nên mình không làm nhé.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3