Chương 10: Dark Blue Moon.


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Tình thế lúc này thật sự rất nguy cấp, thế nhưng ngay khi con cá mập định t·ấn c·ông.

“Ora ora ora!”

Star Platinum ở đâu đột nhiên xuất hiện, nó thụi hàng chục những cú đấm mạnh như xe tông vào bụng của con cá khiến nó bay thẳng lên trời rồi rơi xuống ngửa bụng trên mặt biển.

Đứa nhóc thì há mồm kinh ngạc nhìn con cá mập đã bị xử lý.

Jotaro từ dưới nước ngoi lên, cậu ta đưa tay bắt được đứa nhóc:

“Yare yare. . .thằng oắt con này. . .!”

Cậu ta nắm lấy cổ áo rồi kéo thằng nhóc vào lại bờ, thế nhưng Jotaro mới bơi được một chút thì cậu ta dừng ngay lại, con mắt nghi ngờ nhìn đứa nhóc.

Jotaro đặt tay lên trước ngực của nó, sờ đi sờ lại:

“Nhóc là. . .Con gái. . .??”

Cậu ta nhanh tay nắm lấy cái mũ lưỡi trai của đứa bé rồi hất bay nó đi, để lộ ra mái tóc đen dài của cô bé rủ xuống trên mặt nước biển.

“Đã thế còn đầy mùi đái dầm nữa chứ. . .tởm c·hết đi được!” Jotaro bình tĩnh nói.

“Aanh. .anh dám sờ ngực của tôi như vậy sao. . .??? C·hết tiệt. . .!” cô bé đánh tới một cú tát thế nhưng đã bị Jotaro chặn lại được.

“Yare yare. . .!” Jotaro thấy vậy thì cũng không làm gì con bé, cậu ta chỉ kéo nó lại lên thuyền, khoảng cách giữa cả hai với con thuyền cũng chẳng phải ngắn, Jotaro có lẽ sẽ mất một lúc.

Thế nhưng khi sự chú ý của mọi người chỉ tập trung vào Jotaro và cô gái nhỏ thì cái xác cá mập ở đằng xa bỗng nhiên biến mất.

Một vũng máu nổi lên thay thể cho cái xác!!!

Không lâu sau cái xác của con cá lại trồi lên, thế nhưng nó đã bị cắt ra làm hai, một cặp vây lưng cá như thủy quái xuất hiện ngay bên cạnh của cái xác.

Những cái vây đâm lên khỏi mặt nước rẽ sóng một cách uyển chuyển và nó đang tiếp cận gần tới vị trí của Jotaro.

Bốn con mắt của nó sáng rực bên dưới làn nước biển, một bàn tay với bốn móng vuốt sắc nhọn nhô lên khỏi lớp sóng.

“JoJotaro!!!!!! Ở bên dưới!! Có thứ gì đang lại gần cháu kìa!!! Nó nhanh lắm. . .nhưng không phải cá mập đâu!!! Nhanh lên. . .bơi về thuyền NHANH LÊN!” ông Joseph là người đầu tiên phát hiện ra sự có mặt của sinh vật kỳ lạ.

Jotaro nghe vậy thì vội ôm co bé vào trong ngực, một tay bơi vào thuyền, nhưng con quái vật đã ở ngay bên dưới của cả hai, cái bóng đen to lớn của nó hiện lên với bốn con mắt tròn màu sanh lam sáng rực.

“Yên tâm! Có tôi ở đây rồi! Heirophant Green!!!” Kakyoin lên tiếng ra lệnh cho Stand của cậu ta.

Heirophant Green tách phần chân của nó ra, làm thành một dải dây dài, phần thân trên thì lao xuống, cánh tay của nó nắm lấy tay của Jotaro rồi kéo bật cả hai người lên thuyền vừa kịp lúc con quái thú t·ấn c·ông.

“Tõm~~!” cánh tay màu sanh lè thô to với những ngón tay sắc nhọn vươn lên vồ nát cái phao cứu hộ đang trôi ở trên mặt nước làm cho sóng biển động hẳn lên.

Thế nhưng con quái vật đến nhanh mà đi cũng nhanh, sau một tiếng biển động thì mặt nước dần trở lại như ban đầu, con thủy quái cũng đi đâu mất tăm.

“Nno. . nó biến mất rồi. . .!! Liệu. . đó có phải là Stand?”

“Nó chắc chắn là Stand!”

“Đó hẳn phải là một loại Stand hoạt động ở dưới biển. . .nhưng tôi chưa bao giờ được nghe về thứ nào giống như vậy!” Avdol lo lắng nói, anh có thể cảm nhận được điều không ổn sắp xảy ra.

Nhóm cả năm người đều nhìn chằm chằm vào con bé đi chui trái phép đang thở hồng hộc khi vừa lên trên thuyền.

[ Con bé này. . .liệu nó có phải là người dùng Stand?]

[Nó cố tình nhảy xuống biển để nhử chúng ta sao?]

“Hả? Mấy người bị làm sao vậy hả? Nhìn chằm chằm tôi suốt như vậy là ý gì đây?” con bé đứng dậy và nói, nó vừa rút con dao bấm ở trong túi áo ra.

“Tôi chẳng hiểu gì cả! Nhưng mấy người muốn chơi à? Đừng coi thường tôi. . .tôi đây chấp hết được đấy nhé. . . một đối một đê! Nhào vô. . . Lũ Khốn Nạn!”

[Đang giả ngu sao?]

[Có lẽ nên ném nó xuống biển một lần nữa!] Polnareff.

[Đừng có hấp tấp vậy! Nếu nó là người bình thường thì sao? Nó sẽ bị cá mập ăn thịt đấy!] Avdol.

[Ta đã kiểm tra hơn 10 người trên tàu này! Ta không rõ đó là ai ngoài đứa bé này! Có cách nào để biết nó là ai không?] Joseph.

“Này nhóc chửi những người vừa cứu mình là Lũ khốn nạn đấy à?” Kakyoin nhìn nhìn đứa nhóc rồi nói.

“Thì sao hả? Muốn nói chuyện hay muốn bị xiên. . .? Lưỡi dao này dao này đang nói nó muốn máu của n·ạn n·hân thứ 340 của nó đấy!” Đứa nhóc vẫn rất gan lì, nó cầm con dao bấm rồi chĩa thẳng đến trước mặt của Kakyoin.

“Ha. .ha . . .nhóc đùa anh đấy à. . .?” Kakyoin chỉ mỉm cười và nói.

“Có cái gì mà buồn cười hả đồ khốn này. . !” đứa nhóc bắt đầu cuống lên.

Bỗng ngay lúc này một bàn tay to lớn bắt lấy, giữ chặt lấy cổ tay đang cầm dao của cô bé:

“Con bé này là người đi chui đấy hả?”

Đó là một người đàn ông cao lớn vạm vỡ với từng khối cơ bắp hiện rõ trên chiếc áo thuyền trưởng, tay đàn ông có độ tuổi khoảng cuối 30 với râu mép màu vàng, thế nhưng lớp da lại quá trắng so với một người thường hay đi biển.

“Thuyền trưởng Tennille!” Joseph nhận ra ngay người đó là ai, đây là tay thuyền trưởng của con tàu này.

Jotaro ở đằng sau thì chẳng quan tâm cho lắm, cậu ta dựa lưng vào phần tay vịn rồi châm lửa h·út t·huốc.

(Đừng hỏi tôi tại sao Jotaro lại h·út t·huốc! Tôi không biết đâu!)

“Ta chúa ghét cái bọn đi chui đấy. . .!” gã thuyền trưởng vặn tay của cô bé một cách thành thạo, gã c·ướp được con dao rồi lại nói:

“Đừng có nghĩ ta sẽ nhẹ tay vì mi là con gái. . .nếu cứ như vậy thì sẽ càng có nhiều kẻ đi chui hơn thôi. . .chúng ta sẽ tạm giữ nhóc, trong một phòng ở dưới khoang khi về đến cảng!”

“Thuyền trưởng. . .cho tôi hỏi một chút! Anh đã xác nhận danh tính của cả 10 thủy thủ đoàn rồi chứ?” ông Joseph nói.

“Tất nhiên! Họ đều là những thủy thủ kỳ cựu. . ! Đã làm việc ở trên con thuyền này hơn 10 năm! Tôi không biết tại sao ông lại phải lo lắng như vậy. .?” thuyền trưởng giao đứa nhóc cho một thuyền viên rồi quay người lại đi tới trước mặt của Joseph và nói.

“Nhân tiện thì. . .tôi mong các người đừng có mà h·út t·huốc ở trên này! Các người định làm gì với nó sau khi hút xong? Vứt nó xuống vùng biển tuyệt đẹp này à?

Tuy có là khách trên thuyền thật đấy. . nhưng các người vẫn phải tuân theo luật của nó. .!”

Tay thuyền trưởng giựt phăng điếu thuốc của Jotaro đi, gã cầm điếu thuốc đang cháy đỏ dí thẳng vào cái huy hiệu đính ở trên mũ lưỡi trai mà Jotaro đang đội, rồi nhét nó lại vào túi áo khoác của cậu ta.

“Rõ chưa?”

Mọi người xung quanh không ai dám thở mạnh, tưởng như Jotaro sẽ điên máu lên và đấm cho tay thuyền trưởng một trận tơi bời.

Nhưng cả bọn đã hoàn toàn sai, Jotaro vô cùng bình tĩnh, cậu ta đút tay vào túi quần rồi nói:

“Đợi đã. . .Nói ra thôi thì ta sẽ dập ngay. . .không cần phải dở trò ra như thế đâu đồ khốn. . .!”

“Nào . . .Jotaro. . .sao lại thất lễ với thuyền trưởng như thế? Cháu có lỗi khi h·út t·huốc còn gì?” ông joseph nhanh chóng tiến lên nhằm phân tán không khí căng thẳng.

“Hừ. . .tôi biết là tôi vô duyên . . .nhưng hắn ta chả phải là thuyền trưởng đâu!! Tôi cũng mới vừa nhận ra thôi. . .! Hắn là người dùng Stand!” Jotaro hừ lạnh một cái rồi nói.

“NANI?!!” cả bốn người còn lại đồng thời kinh ngạc trước lời nói của Jotaro.

Tay thuyền trưởng thì không hiểu cả lũ đang nói cái gì:

“Sstand? Cái gì thế?”

“Không thể như thế được đâu JoJo! Thuyền trưởng Tennille được giới thiệu và chứng nhận bởi tập đoàn Speedwagon là người mà chúng ta bắt buộc phải tin tưởng. . .! Không có khả năng nào anh ta lại là người dùng Stand được!” Avdol giải thích.

“Ủa. . .? Stand á? Tôi chẳng hiểu mấy người đang nói cái gì?” Tay thuyền trưởng lại lên tiếng.

“JoJo, đoán mò linh tinh thì chỉ khiến cho mọi chuyện thêm rối hơn mà thôi! Cậu làm gì có bằng chứng?” Polnareff lại nói.

“Không! Tôi hiểu Jotaro muốn nói cái gì. . .!” Kakyoin nhìn tay thuyền trưởng rồi nói.

“Cả cậu nữa Kakyoin? Hai người bị cái gì vậy?” Polnareff tưởng Kakyoin lẫn Jotaro đều bị thần kinh.

“Tôi biết được cách phân biệt giữa người có Stand và người không có Stand. . .đó là. . .khi người dùng Stand hít phải khói thuốc lá thì một mạch máu sẽ nổi lên ở chính giữa đầu mũi của bọn họ!” Kakyoin đưa ngón tay chạm lên mũi và nói.

“Nani?!!!”

Cả Avdol, Joseph, Polnareff, tay thuyền trưởng đều giật mình không tự chủ được đưa tay sờ lên mũi của mình.

“Cậu ta nói đúng ý của tôi luôn!” Jotaro lên tiếng.

“Đđây là. . .là. . .thật sao Kakyoin????” Polnareff hỏi.

“À. . .tôi chém gió đấy. . .! Nhưng mà chúng ta cũng chẳng cần phải tìm nữa rồi nhỉ. . .? Thuyền trưởng Tennille hay kẻ g·iả m·ạo?” Kakyoin bình tĩnh nói.

“Hê. . .hê. .hê hê hê! Sắc bén thật đấy Kakyoin! Đúng! Ta không phải thuyền trưởng của con thuyền này. . .! Thuyền trưởng thật đang ngủ ở dưới. . . . . biển với lũ cá mập ở bến cảng Hồng Kông kia kìa!!!” tay g·iả m·ạo cười khúc khích và nói, hắn ta không có vẻ gì là sợ hãi khi thân phận thật bị bại lộ.

“Vậy thì nhà ngươi hãy ngủ ở dưới địa ngục đi!” Jotaro cay gã này lắm, cậu ta chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt của gã và nói.

Nhưng, ngay lúc này cánh tay xanh lè của con thủy quái ngoi lên trên boong tàu, nó nắm lấy chân của cô bé đi chui rồi lộn ngược nhóc đó lên.

Stand của tay g·iả m·ạo cũng đã hiện thân, nó bắt cô bé làm con tin rồi đứng ở trên boong tàu, đây là một Stand hình người với các đặc điểm như loài cá ở dưới nước.

Nó có ngoại hình được biểu hiện dưới dạng một loại thực thể giống người cá với đầu phẳng, bốn mắt, một vây lưng lớn bao quanh hầu hết lưng, các vây bổ sung ở chân và bàn tay và bàn chân có màng cùng với lớp vảy màu xanh lam đậm bao phủ khắp cơ thể.

“Ttôi không thể cử động được!” Đứa nhóc ra sức cựa quậy nhưng không có chút xíu tác dụng nào.

Rắc rối ở trên mặt biển, sự lừa dối và phản bội là đại diện cho lá bài The Moon chỉ sự sợ hãi trước hững điều chưa được biết tới.

Tên của nó: Dark Blue Moon!!!

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3