Chương 13: Strength!


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

“Ttiếng gì vậy? Nó là cái quái gì thế?” Polnareff ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng còi tàu.

“MMMột. . .con tàu chở hàng??” Joseph hét lớn khi nhìn thấy một con tàu khổng lồ bằng thép rẽ sóng cắt từng lớp sương mù xuất hiện mờ ảo trước mặt mọi người.

Con tàu chở hàng lớn nhanh chóng áp sát con thuyền nhỏ của cả bọn, kích thước của chiếc du thuyền thậm chí con chẳng bằng được một phần mười của con tàu đó.

“Tại sao lại có một con tàu xuất hiện ngay lúc thế này cơ chứ?” Avdol nghi ngờ nói.

“Thì sao cơ chứ! Có lẽ họ đến đây để giúp chúng ta chăng? Nếu mà được lên con tàu này thì chẳng mấy mà chúng ta tới được đích đến! Anh đang lo lắng nhiều quá đấy Avdol!” Polnareff nói nói.

“Nhưng như vậy thì cũng hơi quá trùng hợp! Tôi sợ có chủ nhân Stand ở trên con tàu kia!” Avdol càng ngày càng cảm thấy không ổn, trực giác của anh cho biết con tàu bên cạnh không bình thường.

“Tutuuu!”

“Rầm!!!”.

“Ccái gì vậy? Nó nó đang va vào con thuyền của chúng ta!” cả chiếc du thuyền bỗng rung lên rầm rầm, sự cố bất ngờ khiến cho cả Thủy Thủ đoàn và nhóm của Kakyoin giật mình.

Tự ý tông nhau trên biển là phạm pháp!!

“Nàyyyyyy Mấy người lái tàu cái kiểu gì vậy hả?” Joseph hét lớn ngay sau chạy lên từ dưới khoang thuyền, cả team bắt đầu ngẫn ra khi phát hiện đáy thuyền đã bị đụng hở một lỗ lớn.

“Khoan đã! Thực sự chỉ đụng nhẹ một cái mà đã tạo ra được một cái hố lớn như thế này à? Tôi thấy nó giống như bị cắt bởi một cánh quạt nước lớn thì đúng hơn!” Kakyoin nhìn cái lỗ giữa thân thuyền đang ào ào trào nước biển vào.

Cậu ta bình tĩnh và nói.

“Bây giờ không phải là lúc nói mấy chuyện như vậy đâu Kakyoin! Cầm lấy cái xô này. . .và nhanh chóng múc hết nước biển ra đi. . .trong khi đó Avdol và Jotaro sẽ dùng Stand để sửa chữa con thuyền!” Polnareff chạy ngay đến và ném cho Kakyoin một cái xô.

“Ttay. . .táy sát thủ trốn thoát mất rồi!!” ông Joseph lên tiếng khi nhìn xuống khoang tàu kiểm tra, chỉ thấy tay sát thủ đã biến mất chỉ còn để lại vài sợi dây thừng bị cắt đứt nổi lểnh phềnh trên mặt nước, ông tiến lên rồi vội la lớn.

“Cái gì? Hắn trốn rồi? Từ bao giờ? C·hết tiệt chúng ta vẫn chưa moi được chút thông tin nào từ hắn!” Polnareff nhăn nhó nói.

“Có thể hắn trốn thoát ra ngoài nhờ nước biển khi nó tràn vào từ lỗ thủng, đằng nào thì Stand của hắn ta cũng vô cùng linh hoạt khi ở dưới nước! Tôi là người đã chiến đấu với hắn nên hiểu rất rõ! Ngoài ra không có một ai canh gác Stand Use và chỉ trói gã với một sợi dây thừng thôi hả?”

Kakyoin vừa tát nước ra khỏi khoang thuyền vừa nói.

“Ccái này. . .!”

“Nhanh lên, tát nước ra nhanh lên. . .c·hết đ·uối cả lũ bây giờ!!!! Tôi vẫn chưa muốn làm bạn với cá đâu!” Polnareff hớt ha hớt hải nói.

“Rầm!!!!!”

“Răng rắc!”

Con tàu trở hàng khổng lồ lại đâm vào con thuyền của nhóm Kakyoin, lực va cực mạnh khiến thân thuyền nứt ra, con tàu tiếp tục ủn chiếc thuyền.

Những vết nứt ở trên thân thuyền ngày càng lớn, nó chạy dọc theo boong tàu rồi dần dần đổ xuống.

“Không kịp rồi! Chúng ta phải bỏ con thuyền này thôi. . .Tất cả mọi người hạ thuyền cứu sinh!” ông Joseph nhanh chóng phát hiện tình hình không ổn vội ra lệnh cho thủy thủ đoàn hạ thuyền cứu sinh.

“Tùm. . .ùm. . tùm!”

Từng chiếc từng chiếc thuyền con được thả xuống từ trên thuyền.

“Mọi người! Nhanh chóng xuống thuyền!!!! Chúng ta không còn thời gian nữa đâu. .nhanh. . .NHANH LÊN!!!!!”

Sau một lúc giằng co.

Mọi người đều đã an toàn nhảy xuống thuyền cứu hộ, họ vẫn cảm thấy chưa hết hoang mang, thế nhưng con tàu khổng lồ vẫn không có ý định tha cho bọn họ, nó đổi hướng mũi tàu về phía đám người hòng phá nốt mấy con thuyền cứu hộ.

“Ccái. .cái gì???”

“Tôi biết việc này rất mạo hiểm! Nhưng chúng ta không còn cách nào khác đó là lên thuyền và đối mặt với kẻ địch và chiến đấu với hắn! Nếu chúng ta không muốn c·hết! Mọi người. . .leo lên con tàu trở hàng mau!” Joseph ra lệnh.

Thấy như vậy mọi người nhìn nhau một chút rồi đồng thời gật đầu.

Họ cùng với Thủy thủ đoàn bơi thuyền tới sát con tàu, con thuyền chở hàng giống như biết trước rằng đám người sẽ phải leo lên, khi họ tới gần thì cầu thang bắc lên trên tàu đã được mở sẵn từ bao giờ.

“Tại sao không có ai ở đây? Con tàu này không thể tự thả thang xuống được! Chủ nhân Stand. . .hắn ta đang trốn ở đâu?” Joseph liên tục đặt ra những câu hỏi.

“Lo nhiều như vậy làm gì? Chúng ta lên thôi! Dĩ nhiên là sẽ có người rồi, tay chủ nhân Stand. . .rất có thể đang trốn ở đâu đó trên con tàu chở hàng này! Dù sao thì hắn cũng chỉ có thể trốn ở đây mà thôi. . .hắn đã bị chúng ta bao vây rồi!” Polnareff bước ngay lên cầu thang rồi đi tới.

“Plank plank plank plank!”

Mọi người thấy như vậy thì cũng lần lượt nối đuôi nhau theo lên tàu.

“Nắm lấy đi. . .tôi sẽ kéo nhóc lên cho!” Jotaro đưa bàn tay của mình ra cho nhóc Anne, thế nhưng cô bé giả vờ làm ngơ như không thấy hừ một cái rồi nhảy thẳng lên tàu, quay đầu lại nhìn Jotaro và lè lưỡi trêu tức.

“Yare yare!” Jotaro thấy như vậy thì cũng hừ một tiếng.

Mọi người lên được trên tàu thì bắt đầu tản ra ở trên Boong và tìm kiếm, thế nhưng lại chẳng thấy được một ai, hay dấu vết của con người tại con tàu này.

Mọi thứ ở đây đều quá sạch sẽ.

“Ccái con tàu này nó bị làm sao vậy?” ông Joseph nói.

Cả nhóm Kakyoin sau khi tìm kiếm khắp Boong tàu thì không thấy được gì nên họ bèn bàn nhau đi tới phòng điều khiển của con tàu.

Chỉ thấy một cái bánh lái vẫn còn đang tự điều khiển, nó cứ xoay qua rồi vặn lại.

“Buồng chỉ huy cũng chẳng có ai cả! Ở trong phòng điện đàm cũng không luôn. . .không một ai ở đây cả. . .tuy vậy nhưng. . .nhìn đi. . .mọi máy móc và thước đo vẫn tự hoạt động bình thường!!” ông Joseph kiểm tra mọi thiết bị máy móc ở trên con tàu và nói.

“Tất nhiên là vậy rồi! Kẻ địch sẽ chẳng bao giờ đợi yên ở một chỗ chờ chúng ta đến cả!” Polnareff nói.

“Có khi. . .cả con tàu này chính là một. . .Stand?” Kakyoin nhìn quanh một chút rồi cất tiếng.

“Sstand? Cả con tàu này á? Không thể nào như vậy được đâu Kakyoin! Chúng ta đều biết rằng Stand chỉ có thể được nhìn thấy bởi chủ nhân của nó và những người sở hữu Stand khác! Nhưng kể cả những thủy thủ trên con thuyền của chúng ta đều nhìn thấy được nó!!” Avdol nói.

“Nhưng nhỡ đâu Stand của đối phương chính là điều khiển con tàu này thì sao?” Kakyoin lên tiếng nhắc nhở.

“Hừm! Cũng có khả năng là như vậy! Chúng ta nên cẩn thận và hạn chế đừng tách nhau ra!” ông Joseph lên tiếng.

“Mmmmmmọi. . .mọi. . mọi người. . .nnhìn . . nhìn . . .nhìn. . .!” Anne ngã xuống trên sàn nhà, cô bé lắp bắp, trợn trừng hai mắt mà nhìn vào căn phòng nghỉ ở trong khoang điều khiển.

“Có chuyện gì vậy Anne? Sao cháu lại sợ như vậy? Để ta coi nào. . . .Holly Shitttttttt!” ông Joseph thấy con bé như vậy thì bước lại đỡ nó lên rồi nhìn vào trong căn phòng.

Ông ta giật mình ôm mặt rồi hét lớn.

“Có chuyện gì vậy ông Joestar?” mọi người nghe thấy tiếng hét thì nhanh chóng chạy vào.

“Ccái. . .cái gì thế này? Tại sao lại là hắn?” Polnareff nhìn vào trong căn phòng và nói.

Căn phòng trống trơn chỉ để lại một cái lồng sắt lớn ở chính giữa, nhưng thứ bên trong lồng sắt lại là một người, không nói chính xác hơn phải là cái xác của một người!!!

Đó là cái xác của gã thuyền trưởng g·iả m·ạo!!!!

Cả người của hắn ta đều bị mấy cái ống sắt của chiếc lồng đ·âm c·hết, cơ thể như bị dính vào chiếc lồng, cơ bắp thì méo mó xoắn lại cả vào nhau.

“Đây. . .đây. . .hắn c·hết rồi! Cơ thể đã hòa vào làm một với chiếc lồng này. . .! Tử thi vẫn còn ấm. . .chứng tỏ chỉ vừa mới t·hiệt m·ạng cách đây không lâu!” Avdol nhanh chóng tiến lên kiểm tra t·hi t·hể và nói.

“Cái gì? Hòa vào làm một với chiếc lồng sắt?”

Cả bốn người còn lại đều há mồm kinh ngạc, một cảm giác bất an bắt đầu nổi lên ở trong lòng của họ.

“Chúng ta trở lại boong tàu trước đi!”

“Được!” mọi người kéo chân nhau trở lại boong tàu, ở trên boong tàu lúc này những người thủy thủ đang tập trung lại một chỗ và kiểm tra mấy cái trục cần cẩu.

“Ừ. . .mặc dù không có dấu hiệu của hỏng hóc nhưng. . .nó cũng không hoàn toàn giống như. . .” một người thủy thủ chạm tay vào cái cột móc và nói.

“Cạch cạch cạch cạch!”

“Hử. . .?” nhóm của Joseph cũng đã bước tới gần, thế nhưng một tiếng động lạ đã thu hút sự chú ý của ông Joseph.

Tiếng vang phát ra từ cái cần trục, chiếc móc của nó cứ đung đưa theo gió, thế rồi cái móc tuột dài ra, phóng thẳng vào đầu của người thủy thủ.

“Cẩn Thận!!!”

Thế nhưng đã quá muộn, cái móc chọc thủng đầu của người thủy thủ rồi kéo anh ta lên đung đưa theo gió, máu đỏ cứ thể chảy xuống nhuộm ướt cả sàn.

“AAAAAAAAAA!” Anne hét lớn khi nhìn thấy cảnh này, Jotaro ở bên cạnh nhanh tay bịt mắt của cô bé vào.

“Yare yare. . . . trẻ con thì đừng có nhìn mấy cái này. . .Chào đón như vậy thì hơi quá nồng hậu rồi đấy!” Jotaro nói.

“Nhưng. . .nhưng không ai đụng vào cái cần trục cả. . .tôi thấy nó tự hoạt động mà không cần ai điều khiển. . .cái cần cẩu nó tự đâm anh ta!” những người thủy thủ ở dưới nhìn cái xác hoang mang và nói.

“Cẩn thận! Quả nhiên Kakyoin đã đúng, tay sát thủ có thể điều khiển con tàu bằng Stand của hắn. . .không ai được đụng vào bất kỳ máy móc nào. . .nếu chúng có chạy bằng điền thì dứt khoát đừng có dại mà đụng vào!!! Muốn sống thì nghe lời ta!!” ông Joseph ra lệnh.

“Không được rời khỏi khoang dưới khi chưa có lệnh của ta!” ông lại nói.

“Vừa rồi có ai nhìn thấy Stand không?”

“Không có. . .”

“Xin lỗi nhưng. . .tôi ở gần cần cẩu nhất nhưng không cảm nhận được gì. . .!” Avdol nói.

“Thôi được rồi. . .tôi sẽ sử dụng Stand của mình để thám thính xung quanh!” Kakyoin nói.

[Mình phải tìm ra đối phương. . .càng sớm càng tốt. . .kịch bản đã thay đổi rồi. . .không còn là con đười ươi trong chiếc lồng nữa mà thay vào đó là cái xác của gã g·iả m·ạo. . .!] Kakyoin nghĩ rồi triệu hồi Stand của cậu ta.

Heirophant Green chui tuột xuống những kẽ hở của con tàu nhằm tìm kiếm thông tin, cô bé Anne ở phía xa nhìn bọn họ:

“Chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả! Nhưng lúc nào có mấy người này thì lúc đó đều có nguy hiểm. . .Họ xui xẻo tới vậy sao? Mình có nghe về những người đem lại vận rủi cho người khác. . .nên tránh xa họ thì hơn. . .!”

Đúng lúc này thì ông Joseph bước đến bên cạnh cô bé và nói:

“Ta có một việc cần phải nói với nhóc. . .chúng ta là đồng minh của nhau. . vậy nên đừng đi lẻ một mình phải ở cùng mọi người có hiểu chưa?”

“Vâng!” cô bé cúi đầu rồi quay trở lại khoang tàu.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3