Chương 15: Đến Singapore.


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

“Ken. .két. . .”

“Ora!!!”

“Phanh!!!” Star Platinum sử dụng cánh tay to vật của nó giựt đứt một đoạn ống thép hòng thoát khỏi khống chế.

Thế nhưng chỉ vừa giựt được một đoạn ống thì hai cái ống thép khác lại mọc ra từ sau tường, chúng ôm lấy cả cánh tay của Bạch Kim Tinh rồi siết thẳng vào tường.

“Hự. . .!!” Con đười ươi thấy như vậy thì cười cười, nó cho rằng lỗ lực của Jotaro là vô ích khi mà cậu đã đặt chân lên lãnh địa của nó, giống như tay mặc cái áo màu xanh lục giờ đã bị nó nhốt tại phòng điều khiển.

Chẳng mấy chốc nữa tay tóc đỏ sẽ ngạt thở mà chết.

[Nó nghĩ nó thắng rồi sao?] Jotaro đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào con khỉ.

Con khỉ thấy như vậy thì cười càng bệnh hoạn hơn như muốn nói:

“‘Toàn bộ con tàu này là Stand của ta!! Các ngươi đã thua rồi!!! Mọi nỗ lực đều chỉ là vô ích mà thôi!” đó là điều con khỉ muốn nói.

Con khỉ bóp nát bét khối Rubic nó đang cầm ở trên tay rồi dùng ánh mắt dê xồm nhìn Anne làm cho cô bé sợ hãi lùi lại.

Ngay lúc này thì Jotaro cố gắng đưa tay lên trên cổ áo, ngón trỏ và ngón giữa của cậu ta nắm lấy cái huy hiệu hình hoa anh đào đính ở trên đó.

“Phựt! cái huy hiệu bị cậu ta giựt đứt, Jotaro ném chiếc huy hiệu hình hoa anh đào vào đầu của con khi dê cụ.

“Lengkeng!!!” cái huy hiệu đập vào đầu của con khỉ rồi nảy ra rơi xuống sàn tạo lên những tiếng leng keng khó chịu.

Con khỉ thì vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nó đưa tay gãi gãi đầu rồi cúi xuống nhặt cái huy hiệu lên, Jotaro nhìn nó và nói:

“Cái huy hiệu đấy chả phải Stand của mày đâu! Giận à?”

Con khỉ tức đến run cả người lên, nó cẩm cái huy hiệu ở trước mặt, hành động này của Jotaro đã đả thương lòng tự trọng của nó.

Con khỉ đã vô cùng đắc ý khi nó có thể bắt trọn được nhóm 5 ông cháu Jotaro mà không để họ có thể phản kháng được chút nào, thế nhưng bây giờ nó lại bị xỉ nhục bởi một cái huy hiệu mà bản thân chẳng thể nào mà điều khiển được giống như con tàu.

Con đười ươi có cay không?

Cay lắm chứ!!!

“Chắc vì mày nghĩ. . .mày thắng chắc rồi nên nó làm đau lòng tự hào của mày à? Xin lỗi nhé. . .nhưng mày có đau đâu? Vì đười ươi thì làm đ*o gì có lòng tự trọng?” Jotar lạnh lùng bồi thêm một câu.

Con khỉ lúc này cay tới mức run cầm cập lên, cái bộ áo thuyền trưởng nó đang mặc căng phồng cả nên bởi cơ bắp.

“RARRRRRRR!”

Con đười ươi lao đến hòng bóp cổ của Jotaro, nhưng con khỉ nào có biết nó đã mắc phải bẫy của Jotaro.

[Chính vì ngu như này nên mày mới là con đười ươi đây!] Jotaro thấy kế hoạch của mình thành công thì mừng thẩm.

Đúng lúc này thì đoạn nhạc Theme của Jotaro nổi lên.

“Thứ bị đau. . . .Chính là cái đầu của mày đó. . .Star Finger!!!” chớp mắt ngón tay của Bạch Kim Tinh bỗng phóng dài ra.

Đầu ngón trỏ và ngón giữa đâm mạnh vào cái huy hiệu mà con khi vẫn cầm trên tay, lực bắn cực mạnh làm cho cái huy hiệu in hình hoa anh đào vụt đi như viện đạn.

“Phập!’

Rồi nó bắn thẳng vào giữa trán của con đười ươi, máu của con khỉ văng ra, nó đau đớn ngã nhào xuống sàn, tuyến lệ của con đười ươi thay vì tuôn ra nước mắt thì nó lại chảy ra máu.

Jotaro đã có ý tưởng về chiêu Star Finger này từ trận chiến giữa Kakyoin và tay thuyền trưởng giả mạo, cậu ta lợi dụng lúc con khỉ đang phân tâm vì cơn đau, cũng chính là lúc khả năng điều khiến Stand của nó kém nhất, JoJo cứ thế mà phá nát mấy cái ống nước.

Thoát ra khỏi khống chế, Jotaro bình tĩnh nhìn con đười ươi và nói:

“Yare yare. . .!”

Con đười ươi thấy vậy thì sợ mất mật, nó dùng. ánh mắt van xin Jotaro, cơ thể thì sợ hãi co rúm lại từ từ lùi ra sau.

Nó xé toạc cái áo thuyền trưởng và để hở phần bụng như muốn đầu hàng.

“Ta nghe đồn rằng khi cảm thấy sợ hãi . . .động vật sẽ khoe ra bụng của chúng như cho biết rằng nó bỏ cuộc! Mày muốn tao bỏ qua cho mày à? Nhưng mày đã bỏ qua điều luật của động vật rồi! Nên tao không nghĩ thế đâu! Hơn hết thì mày lám Đ*o gì có trong sách đỏ?” Jotaro nghiến chặt hàm răng và nói.

“Ora ora ora ora ora ora oraaaaaaa!” Star Platinum tiến lên và sử dụng tuyệt chiêu thương hiệu, những cú đấm trút ra như mưa xối thẳng mặt của con đười ươi.

“Rầẩm. ..Congggggg!”

Con đười ươi bị đánh bay thẳng ra sau, nó va nát bét một cánh cửa thép rồi nằm bất động ở trên sàn, quả này không chết cũng khó nuôi.

Nhạc nền nhỏ dần rồi hết.

Nhưng ngay khi vừa đánh bại con đười ươi th chiếc tàu rung lắc dữ dội mọi thứ ở trên con tàu bắt đầu chảy ra như cao su bị đốt, những căn phòng, những đường ống nước méo mó.

“Nnó đang. .. méo đi!! Cả con tàu đang biến dạng!” Anne ngạc nhiên nói.

“Ngạc nhiên gì thì cứ để sau đi. . .Tàu này sắp chìm rồi. . .chúng ta sẽ rời khỏi đây bằng chiếc thuyền cứu sinh mà chúng ta đi tới!” Jotaro nói.

Con tàu khổng lồ xẹp xuống như một quả bóng đang bị xì hơi, nó dần dần bị hòa tan vào trong nước biển.

Thủ thủ đoàn đều đã bị con khỉ giết chết hết, những người còn sống sót bây giờ chỉ có 6 người trong nhóm của Jotaro và cô bé Anne.

“Kkhông thể tin được!! Hình dạng của nó đang thay đổi kìa. . .nó đang biến thành một con thuyền bé xíu. .!” Anne ngồi trên thuyền cứu sinh cùng cả nhóm ngạc nhiên, cô bé mở to đôi mắt tò mò nhìn con tàu.

“Con khỉ đó tự dùng Stand của mình để đi tới vùng biển này. . .llàm như thế nào cơ chứ? Một sức mạnh thật đáng sợ. . .! Đây là lần đầu tôi gặp được thứ năng lượng như thế này!” Avdol cảm khái và nói.

Con tàu khổng lồ hoàn toàn bị tan chảy, nó biến trở lại thành một con thuyền cứu sinh bé tí.

“Chúng ta đã hoàn toàn bị áp đảo! Nếu Jotaro không đánh bại được nó thì chúng ta xong cả rồi. .! Nhưng vẫn còn rất nhiều Stand với sức mạnh chưa được biết đến. . hành trình tiếp theo sẽ cực kỳ nguy hiểu đây. . .chúng ta sẽ phải đối mặt với chúng sao?” Ông Joseph lo lắng.

Nhưng Polnareff ở bên cạnh lại không nghĩ nhiều như vậy, anh ta cứ nhai chóp chép miếng kẹo cao su ở trong miệng còn hào phóng đưa cho Joseph.

“Làm tí kẹo cao su không? Mà Kakyoin?? Mũi của cậu bị làm sao vậy? Cậu bị chảy máu mũi à?”

“À không có gì đâu. .! Tôi chỉ hơi nóng trong người tí thôi!” Kakyoin nói, chắc chắn cậu sẽ không nói cho ai biết chuyện mình bị ngã dập mặt xuống sàn từ nóc của con tàu đâu, đặc biệt là với người tọc mạch như Polnareff.

“Chúng ta bị trôi dạt rồi. .N

“Thật là phiền. . .thuốc của tôi bị ướt hết rồi. . .!”

“Có dư thời gian để phơi nắng cho nó khô mà JoJo!”

“Đành mong là chúng ta được cứu tới Singapore an toàn vậy. . . .! Đã bốn ngày kể từ khi chúng ta rời Nhật Bản. . .chỉ còn lại 46 ngày nữa mà thôi. . m

. . . . . . . . .

Ngày xửa ngày xưa, một hoàng tử tại Sumatra đã ra khơi để tìm vùng đất mới và ngài đã phát hiện ra một hòn đảo, nơi mà những con sư tử trắng Singha trú ngụ, ngài đã đặt tên cho hòn đảo là Singapura hay ngày nay là Singapore.

Đây là một đất nước ven biển mà mọi chuyên tàu trở hàng trên thế giới đều đi qua, một nơi tự do giao thương, một đất nước đa dạng sắc tộc giao thoa giữa đông và tây.

“Thật là. . .cuối cùng thì cũng tới nơi!” Polnareff phàn nàn nói, cả nhóm đã lênh đênh trên biển suốt cho tới khi may mắn gặp phải một con tàu chở hàng, tất nhiên là nó không phải Stand.

“Tối nay chúng ta sẽ nghỉ tại khách sạn và bàn kế hoạch tới Ai Cập. . ..Được rồi! Chúng ta sẽ ở lại khách sạn đó đi. . .!” ông Joseph nói.

Cả đám đang đứng cạnh cái tượng sư tử nổi tiếng ở Singapore và lựa chọn một khách sạn không xa làm nơi đặt chân.

Thế nhưng trước lúc họ định quay lưng đi đến thì một người cảnh sát đã tuýt còi gọi lại:

“Này! Mấy người kia!!! Tôi gọi các người đó!! Anh vừa ném rác ra đúng không? Anh sẽ bị phạt 500 đô Singapore!” tay cảnh sát chỉ vào Polnareff và nói.

“Hả? 500 đô cơ á?” Polnareff vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tay cảnh sát lại nói:

“Luật pháp Singapore sẽ phạt các anh khi xả rác bừa bãi!”

“500 đô Singapore. . .?”

“Là khoảng 40.000 yên nhật. . .”

“Rác ư. .?”

“Rõ chưa?” Tay cảnh sát hùng hùng hổ hổ chỉ thẳng vào mặt của Polnareff.

“Rác nào cơ chứ? Nói vớ vẩn cái gì thế?” Polnareff vừa nói vừa nhìn xuống cái túi vải lôi thôi của mình, không biết anh ta sử dụng cái túi này được bao lâu rồi, nhưng công nhận là trông nó giống bọc rác thật.

“Tôi chẳng thấy gì ngoài hành lý của tôi cả. . .anh có thể nói cho tôi biết rác ở chỗ nào hay không? Rác ở đâu thế? Thưa. . .cán bộ?” Polnareff cười trêu ngươi vừa vỗ vai tay cảnh sát vừa nói.

“Là hành lý của anh à. .? Tthành thực xin lỗi!” Tay cảnh sát cũng hơi rén.

“Ha ha ha ha ha ha ha!” cả nhóm cười phá lên.

“Ha ha ha ha ha ha!” lúc này tiếng cười của Anne từ đâu vang tới, cả đám bỗng dưng yên lặng nhìn về phía của cô bé.

“Đứa nhóc kia bị làm sao đấy? Nó cứ bám theo chúng ta như vậy à?” Polnareff khó chịu nói.

“Này! Không phải nhóc đi gặp cha của mình rồi sao?”

“Không tách ra mà lên đường đi chứ?”

“Tôi sẽ gặp ông ấy trong năm ngày nữa. . .Tôi thích đi lúc nào cũng được! Tôi không nghe lời các người nói đâu!” Anne làm bộ như không thèm quan tâm nó, thế nhưng cô bé cứ nhìn chằm chằm Jotaro.

“Cứ ở với chúng ta thì sẽ nguy hiểm lắm!” Joseph nói.

“Cũng có thể là do nó không có tiền. . !” Kakyoin lên tiếng.

“Thôi được rồi. . . .Ta có thể trả tiền khách sạn cho nó! Polnareff, đem cô bé cùng đi, nhưng đừng có mà dạy nó mấy cái linh tinh đấy!” Jpseph lại nói.

“Được rồi. . Này! Nhóc không có tiền chứ gì? Bọn này sẽ trả tiền cho, theo thôi nào!” ông thần Polnareff ăn nói vô duyên khiến cho Anne thở dài nhưng cô bé cũng chẳng còn cách nào khác ngoài đi theo.

Cả team ở phía sau thì lắc đầu, cái thằng này có thực sự làm ăn được cái gì không vậy?

Hết cứu!

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3