Chương 19: Rero rero rero!


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

Phải công nhận với vị trí địa lý là trung tâm hàng hải kết nối giữa Á và Âu nên Singapore thực sự rất phồn hoa, những con phố sầm uất mà đi đâu tã cũng có thể thấy, hơn hết thứ khiến cho Singapore trở nên nổi tiếng đó là sự sạch sẽ ở nơi công cộng, người dân và du khách đều không xả rác bừa bãi.

Vì xả rác thì chắc chắn sẽ bị phạt nặng, không ai muốn mất tiền oan cả.

Anne đi cùng hai người Kakyoin và Jotaro tới trung tâm của thành phố, cô bé vui vẻ chạy tung tăng, đây mới là thứ mà mấy đứa trẻ như nó cần phải có, chứ cứ liều mạng như cái lần cả lũ đi thuyền tới đây thì lại chẳng hợp lý với cái độ tuổi đó chút nào.

“Ông chủ. .bán cho cháu que kem đi!” cô bé dừng lại ở trước một quầy bán đồ giải khát được trang trí bằng những quả dừa và lá dừa.

Ông chủ thấy có khách thì cười nhiệt tình tiếp đón, ông ta cầm lên một trái dừa và giới thiệu:

“Kem thì hay đấy. . nhưng thứ này cũng ngon lắm. . nước dừa lạnh đó!! Thử không?” nói rồi ông ta đưa một quả dừa đã được mở sẵn kèm theo ống hút cho cô bé.

“Để tôi thử. . .! Cho ba quả đi!” Jotaro bước lên và nói.

Ông chủ cửa hàng có hơi giật mình khi nhìn thấy hai thằng cha Châu Á với thân hình cao to vạm vỡ như hai quả núi bước đến, nhưng khi nghe thấy họ muốn mua hàng thì lập tức tươi cười nói:

“Có ngay! Xin mời! 12 đô ạ!”

“Này. . .6 đô thôi, 6 đô ấy!” Anne nghe thấy ông chủ báo giá thì nhăn nhó cãi lại.

“Vậy thì. . .đây!” Kakyoin lấy ví và móc tiền ra đưa cho ông chủ.

“Ok! Mại dô! Mại dô!” ông chủ cười tươi khi thấy hai thanh niên ở bên cạnh cô bé không có ý định mặc cả mà trả tiền luôn, trong lòng thì mừng như vớ được vàng, ông ta vội vội vàng vàng cất tiền đi và gửi lại tiền thừa.

Ngay cái lúc Kakyoin định cất ví tiền vào túi thì một tay lông bông nào đấy đã canh sẵn từ bao giờ, hắn nhanh tay giựt lấy ví tiền rồi bỏ chạy, vừa chạy vừa cười đắc ý nói:

“Xin nhé! Hê hê hê!”

Kakyoin quay lại nhìn tay ă·n t·rộm, ánh mắt của cậu ta lạnh băng, nháy mắt một cái, Heirophant Green phóng ra khỏi cái bóng của cậu ta, nó bay ngay tới sau lưng của tay trộm c·ướp, cánh tay giữ chặt lấy chân của hắn khiến cho tay lông bông ngã đập mặt xuống đất.

Tay c·ướp đồ giật mình nhìn lại sau lưng, chỉ thấy Kakyoin đứng ở đó từ bao giờ, ánh mắt của cậu ta đầy sát khí, khuôn mặt giống như có hơi méo mó nhìn chằm chằm vào hắn.

“Thằng kia. . .nghĩ trộm ví của ông đây là sẽ thoát được hả?!” Kakyoin nói với cái giọng hơi côn đồ.

Tay giật ví thì sợ mất mật, từng giọt từng giọt mồ hôi cứ ứa ra từ trên khuôn mặt của hắn.

Những người còn lại thấy như vậy thì quay đầu nhìn qua.

“Ói ra cho ông!” Kakyoin nắm lấy tóc của gã ă·n t·rộm rồi lên gối.

“Rầm!”

Đầu gối của cậu ta đập thẳng vào mặt của tay trộm ví khiến cho máu mũi, máu miệng của gã bắn ra, phen này đi luôn bộ nhá là nhẹ.

“Kakyoin?” Jotaro ngạc nhiên nói, từ khi nào mà kakyoin trở nên thô lỗ như vậy?

“Cái loại này. . .còn đáng vứt đi hơn cả lũ gián, ruồi bọ hay là chuột! Ví của ta. . . .sao ngươi dám dùng bán tay bẩn thỉu để chùi mông mà chạm vào hả??” Kakyoin không dừng lại, cậu ta bê gã giật ví lên rồi vác gã qua lưng, sau đó bẻ cong người của tay đen đủi ra phía sau.

“Chuyện này không thể tha thứ được đâu nhỉ? Nào! Nào Nào!”. Kakyoin vừa nói vừa bẻ mạnh hơn nữa, bàn tay của cậu ta siết lấy cổ của gã ă·n t·rộm làm cho gã không thể thở được, tròng mắt của hắn trắng rã ra, máu tươi từ lỗ mũi chảy ròng ròng.

“Này! Cậu đang làm cái gì vậy? Kakyoin!!! Hắn sẽ c·hết đấy!” Jotaro nói.

Anne ở bên cạnh thì sợ hãi trốn ở sau lưng của Jotaro, từ lần đầu tiên gặp mặt tới giờ Kakyoin là một người hiền lành dễ gần, nhưng sao hôm nay cậu ta khác quá.

“Gghê thật. . .backbreaker! Chiêu thức dữ dội thật! Chưa kể anh ta còn lăng mạ đối thủ như vậy. . .!” Anne ngó đầu ra và nói.

“Nào! Nào! Nào!” kakyoin tiếp tục h·ành h·ạ tay ă·n t·rộm, có vẻ như hắn ta không c·hết thì Kakyoin sẽ không chịu ngừng lại.

“Được rồi Kakyoin!!! Tôi đã bảo là thôi đi! Cậu có hiểu không?” Jotaro tiến lên và ngăn lại, cậu ta nghiến răng ken két, bàn tay to lớn giữ chặt lấy vai của Kakyoin.

Bàn tay của Jotaro bóp chặt làm cho vai của Kakyoin đau điếng, cậu ta không còn cách nào khác ngoài ném tên ă·n t·rộm xuống đường.

“Cậu đấy! Kakyoin. . .có gì kích động hay sao?” Jotaro ngồi xuống kiểm tra tay xấu số, may mắn hắn ta vẫn còn sống, chỉ gãy vài khúc xương thôi.

Kakyoin nhặt lại cái ví tiền của mình, phủi phủi bụi đất ở trên mặt ví rồi nhét nó vào túi áo, cậu ta dùng ánh mắt thù địch quay lại nhìn Jotaro, bàn tay thì vỗ vỗ bả vai chỗ mà Jotaro vừa mới nắm, nói:

“Đau đấy! Cần gì phải đẩy tôi mạnh như thế? Tên này chỉ là kẻ cực kỳ xấu xa và hắn ta đã trộm ví của tôi, thế thôi! Muốn g·iết loại cặn bã như vậy thì là hiển nhiên! Không sai cứ hả Jotarokun?”

Cậu ta còn c·ướp lấy quả dừa của Anne, cái lưỡi thè ra đưa ống hút vào miệng vừa nói vừa hút chùn chụt.

[Tên này. . .] Jotaro dùng con mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm Kakyoin.

“Lườm nhau làm gì thế? Cậu đang nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn đó. . .JoJo! Không lẽ chỉ vì tôi dạy dỗ một tên cặn bã mà cậu khó chịu như thế sao? Định gây chuyện với đồng đội hay gì?” Kakyoin lườm lại Jotaro và nói.

Đúng lúc này thì tay trộm ví cũng tỉnh lại, gã sợ xanh cả mặt vội vàng chuồn đi, đúng lúc này thì sự chú ý của cả nhóm va vào bọn trẻ con ở phía trước.

Lũ trẻ đang hào hứng nhìn mấy con bọ hung hút nhựa ở trên cây, Kakyoin quay đầu lại nhìn Jotaro, cậu ta mỉm cười rồi nói:

“JoJo! Không cần căng thẳng quá như thế. .hôm nay tôi chỉ hơi kích động thôi. . .! Đi đường mệt mỏi nên tâm trạng không tốt!”

“Tâm trạng không tốt? Ban nãy trông vẫn ổn cơ mà? Ông và Avdol nói chúng ta sẽ tới Ấn Độ bằng tàu hỏa, ngày mai sẽ xuất phát! Chúng ta sẽ đi cáp treo tới ga Singapore để đặt vé!” Jotaro nhìn Kakyoin một lúc rồi quay người đi tiếp.

Kakyoin thì yên lặng đứng nhìn.

“Kakyoin! JoJo đang đi trước một mình kìa!” Anne vội chạy theo Jotaro, cô bé không thấy Kakyoin di chuyển vội quay lại hỏi thăm.

Chỉ nhìn thấy Kakyoin đang quay lưng về phía cái cây và đang nhai cái gì đó, có vẻ như cậu ta đang ăn nốt phần cơm dừa, mấy con bọ hung đậu ở trên cây cũng đi đâu mất tiêu.

“A, À . . . tôi sẽ theo sau ngay!” Kakyoin không quay lại mà trả lời.

Thấy vậy Anne cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng, không khí vừa rồi quá căng thẳng, cô bé lại vui vẻ nói:

“Kakyoin, anh có vẻ rất thích nước dừa nhỉ?”

Kakyoin bỗng dưng quay đầu lại, một cái chân của con bọ hung lòi ra khỏi miệng của cậu ta, Chớp mắt, Kakyoin dùng lưỡi liếm nó vào trong miệng rồi nhai ngấu nghiến, những tiếng rôm rốp cứ lạo xạo trong miệng của cậu ta.

[Vvừa rồi là. . .bbọ hung? Kkhông chắc mình nhìn nhầm thôi. . . chắc nhầm với cùi dừa hay gì đó!] Anne thấy cảnh này thì hãi đơ cả người, cô bé cố gắng trấn an bản thân.

“Ừ!! Tôi thích dừa lắm. . .!” Kakyoin với khuôn mặt hơi méo mó trả lời.

Anne thấy thế thì sợ lắm rồi, cô bé quay người bỏ chạy, tới gần rồi ôm lấy tay của Jotaro khiến cậu ta kinh ngạc hỏi:

“Có chuyện gì vậy?”

“Kkhông có gì!”

Cả hai đồng thời quay đầu nhìn Kakyoin ở phía sau.

. . . . . . . . . . .

Cả ba người rất nhanh đã đi tới khu vực cáp treo, họ đều xếp hàng và mua được vé để đi cáp treo tới ga tàu thế nhưng vẫn phải đợi tầm 15 phút cho chuyến tiếp theo.

Jotaro với Anne thì nổi hứng mua kem vừa ăn vừa nhìn ngắm biển từ trên cao, đúng lúc này thì Kakyoin bước lại gần:

“Này Jotaro! Cậu có ăn quả cherry ở trên kem không? Nếu không thì để cho tôi! Tôi đang đói rã họng ra đây!” cậu ta tự tiện nhổ lấy trái cherry đính ở trên cây kem của Jotaro rồi cố tình vỗ mạnh vào lưng của JoJo.

“Ôi c·hết! Nguy hiểm quá Jotarokun!”

Cú đẩy mạnh khiến cho JoJo mất đà, cậu ta lộn ra ngoài lan can an, nhưng rất may Jotaro phản ứng cực nhanh, cậu ta bám lấy được thành chắn, nếu cứ đà này Jotaro sẽ rơi xuống.

“JoJo!” Anne nhanh chóng tiến lên nắm lấy tay của Jotaro.

“Ha ha ha ha. . .! Đùa thôi! Chỉ là đùa thôi Jotaro!” Kakyoin thấy vậy thì cười cười, cậu ta nhìn Jotaro leo lên vừa nói vừa đặt quả cherry lên lưỡi, cãi lưỡi dài ngoằng của cậu ta quấn trọn lấy quả cherry.

“Rero rero rero rero rero rero rero rero rero rero rero. . . . .!”

Kakyoin thể hiện kỹ năng đá lưỡi điêu luyện của mình, cậu la liếm liếm quả Cherry ở trên đầu lưỡi một cách thiện nghệ, nước miếng tuôn ra ướt nhẹp cả đầu lưỡi đỏ hỏn.

Quả cherry cứ lăn qua lăn lại trên đầu lưỡi, mãi cho tới khi trái cherry rơi ra ngoài thì cậu ta mới chịu dừng.

“A?”

[Kakyoin như biến thành một người khác vậy. .!]

“Lại nữa! Sao cậu cứ làm cái mặt ngớ ngẩn đấy khi nhìn tôi vậy? Jotaro?” Kakyoin cúi người xuống nhặt lại trái cherry ướt nhẹp dính đầy dãi của cậu ta ở dưới đất và nói.

Kakyoin không ngại bẩn mà tọng luôn nó vào miệng nhai ngấu nghiến một cách ngon lành.

Bỗng dưng!

Cơ thể của Kakyoin hình như cao hơn một chút.

Jotaro nhìn nhìn Kakyoin, bình tĩnh và nói:

“Lên đi, Kakyoin!”

Vừa đúng lúc chiếc cáp treo chở khách hạ xuống để đón những hành khách tiếp theo, hai người thanh nhiên cao lớn nhìn nhau với ánh mắt lạnh lùng.

“Cáp treo tới rồi đấy! Tôi đã nói là lên rồi mà? Đây chính là tấm vé. . !” Jotaro nghiến chặt răng rặn ra từng chữ, cậu ta siết nắm đấm lại rồi đưa nó lên trước mặt.

“Tôi biết cậu đang bị thứ gì đó chiếm hữu. . .nên hãy để cho nắm đấm này giúp cậu lên đó!” Jotaro lại nói, Jotaro quyết định phải trừ tà cho thằng bạn của mình một lần nữa.

Nghe như vậy Kakyoin bỗng giật mình, nhưng cậu ta còn chưa kịp phản xạ thì nắm đấm đã tới nơi.

“Punch!”

“Rầm!”

Cú đấm của Jotaro mạnh như trời giáng thụi thẳng vào má trái của Kakyoin khiến cho quai hàm như tách ra, bờ môi của Kakyoin đứt toạc.

Cậu ta bị đấm bay thẳng vào trong chiếc cáp treo.

“Nani?” Jotaro thấy má của Kakyoin gần như là bị rách toác ra sau cú đấm của cậu ta thì giật mình, Jotaro không chỉ giật mình vì sát thương quá lớn, mà còn giật mình vì không có máu văng ra.

“AAAAAAAAA!” Anne hét lên khi thấy hai người họ đánh nhau.

Jotaro bước từng bước tới trước cửa của cáp treo.

“Hê hê hê. . .sai rồi! Bảo bị chiếm hữu là có chút sai rồi đấy! Rero rero rero rero. . .!” Kakyoin mặc kệ hàm của mình đã rách để hở ra cả lưỡi nhưng cậu ta vẫn cười cười liếm nốt một nửa quả Cherry ở trong miệng.

Giọng nói của Kakyoin rất lạ, chúng như của hai người khác nhau đồng thời cùng lên tiếng, cùng một câu, cùng một ý.

(Cảm ơn Nhất Thụ và Lạc Lam Trường đã đề cử!)

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3