Chương 22: Kẻ hủy diệt nhà vệ sinh Polnareff.


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

“Hồng Kông, Singapore, Và giờ chúng ta sẽ tới với Ấn Độ! À thì . . . ta vẫn có chút lo lắng, Ấn độ trong mắt ta là đất nước toàn người ăn CàRi và lúc nào cũng có thể lăn ra ốm, hơn hết họ còn dùng tay để ăn nữa chứ!” Joseph nói.

“Tôi thì đang lo . . .cơ thể này của mình có chịu được sự khác biệt về văn hóa hay không!” Polnareff cũng cảm thấy hơi rén.

Avdol nhìn hai người như vậy thì chỉ cười cười, anh mặc dù không phải là người Ấn Độ nhưng cũng hiểu qua một chút văn hóa của đất nước này, Avdol lên tiếng giải thích:

“Ha ha. . .Đấy là mấy tin đồn thất thiệt mà thôi. . .không cần phải lo! Cả đất nước và người dân đều tốt cả! Tôi có thể đảm bảo. . .!

Rồi chúng ta đã tới Calcutta! Xuất phát thôi!” Avdol mở cửa tàu bước xuống và nói.

“Tuýt!!!!!!!”

Đập ngay vào tai của cả năn người đó chính là tiếng còi xe inh ỏi của mấy phương tiện giao thông hai bánh, cùng lúc đó thì những người dân ở quanh khu vực ga tàu bắt đầu xúm lại gần những vị khách.

Họ đông tới nỗi cả năm người chẳng có chỗ mà đi, mấy đứa nhóc thì bắt đầu ngửa tay xin tiền, một vài người khác thì muốn giúp bê hành lý hộ, nhưng tất nhiên là phải trả tiền.

Một cảnh tượng loạn, rất loạn!

“Này, bo cho cháu đi!”

“Để tôi vác đồ cho!”

“Xăm hình không chàng trai? Đẹp lắm đó. . .”

“Mua thuốc giải độc đi! Không gây đau bụng đâu!”

“Cần khách sạn chứ?”

Đủ mọi loại người, có lớn có nhỏ, có nam có nữ đều bao vây lấy cả nhóm năm người hòng kiếm chác được chút tiền từ bọn họ.

Ấn Độ, Calcutta vào thế kỷ 20 dân số ở đây chiếm tới 11 triệu người, một nguồn năng lượng nhộn nhịp bao phủ lấy thành phố này.

Tiếng ồn của phương tiện, những tiếng chèo kéo, mua bán hàng, tiếng xe đẩy, âm thanh lao động cùng với khói bụi mịt mù từ những hoạt động trên, cộng thêm cả cái nắng như thiêu khiến cho bốn người còn lại không có mấy thiện cảm về nơi này!

“C·hết tiệt. . .tôi dẫm phải phân bò rồi!”

“Không cần! Không cần đâu!”

“Tôi bị mất ví rồi!” Cái vì tiền của Kakyoin chẳng biết đã bị thó đi từ bao giờ, cậu ta không thể biết được ai đã lấy nó trong đám người đông nghìn nghịt này.

“Avdol. .! Ấn Độ là như thế này à?” ông Joseph bắt đầu cảm thấy ngạt thở vì hơi người, ông ta nhìn Avdol và nói.

“Thấy không? Một đất nước tốt đấy chứ! Đây là điều khiến nơi này tuyệt vời đó!” Avdol quay đầu lại giơ ngón cái lên cười cười rồi nói.

Cả nhóm năm người phải luồn mãi thì mới thoát được ra khỏi đám đông hỗn loạn đó, họ nhanh chóng tìm một nhà hàng ở gần ga tàu để dùng bữa.

Ai nấy đều mệt mỏi và đói rã sau một chuyến đi dài.

“Ha ha ha. . .uống thử đi! Thứ này là Chai đấy! Ngon lắm. . .” Joseph cầm lên cái ly bằng sứ rồi uống uống một hớp trà nóng.

Chai, đây là đồ uống nổi tiếng ở Ấn Độ, một loại đồ uống ngọt được đun sôi từ trà đen cùng với đường, gừng và sữa.

“Khà!!! Cuối cùng thì cũng được bình yên!” Joseph đặt cái ly xuống khẽ cười và nói.

Avdol thì vẫn đang cố gắng giải thích Ấn Độ là một nơi tuyệt vời như thế nào:

“Chỉ cần quen thôi! Một khi ông đã quen rồi thì mới thấy đất nước này tuyệt vời như thế nào?”

“Chỗ này cũng được đấy! Tôi bắt đầu thấy thích rồi!” Jotaro nói.

“Nói cái gì thế hả, Jotaro? Con đang nghiêm túc đấy à?”

“Haizzz! Nói về sốc văn hóa thì. . .kiểu quen rồi thì sẽ thấy thích à? Mà thôi . . . dù sao thì con người ta cũng hay nói con người sẽ thích nghi với hoàn cảnh mà!

Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu vậy?” Polnareff bất ngờ đứng dậy, anh ta vẫy người phục vụ lại và hỏi.

“Bên đó ạ!” người phục vụ trả lời.

“Mà này Polnareff! Cậu định gọi món gì thế?” Joseph hỏi.

“À. . .nhờ ông đó, hãy gọi món nào ảo diệu vào! Một món ăn lộng lẫy thanh tao thì mới hợp với người Pháp như tôi!” Polnareff nói.

“Mà. . . anh nhớ phải cẩn thận đấy! Kẻ địch có thể t·ấn c·ông bất cứ lúc nào! Như cái cách mà anh t·ấn c·ông bọn tôi tại nhà hàng ở Hồng Kông ý!” Kakyoin lên tiếng nhắc nhở.

Polnareff thấy vậy thì cười và nói:

“Cậu đang lo quá rồi đấy Kakyoin! Chỉ là đi vệ sinh một chút thôi mà! Với lại lần đó tôi đâu có cố ý?”

“Người ta thường nói trời đánh thì tránh miếng ăn! Đừng có đem mấy thứ linh tinh ra ngoài sau khi đi vệ sinh xong đấy!” Kakyoin lại lên tiếng, cậu ta biết thừa cái tính cợt nhả của Polnareff.

Polnareff nghe vậy thì không có trả lời, anh ta đi thẳng một mạch về hướng của nhà vệ sinh rồi phất phất bàn tay ra phía sau, ra hiệu rằng không phải lo về chuyện đó, thế rồi biến mất sau lối rẽ.

“Vậy chắc là gọi cái gì cũng được nhỉ?” ông Joseph lại lên tiếng, ông ấy vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái Menu mà chưa biết nên chọn món nào!

Không lẽ phải chọn Càri à?

. . . . . . . . . .

Polnareff đi được vài bước tới trước cửa của phòng vệ sinh thì một người phục vụ đã gọi anh ta lại:

“Xin lỗi quý khách! Xin hãy cầm lấy thứ này!” anh phục vụ đưa cho Polnareff một cây gậy, thấy như vậy Polnareff cũng tự giác mà cầm lấy nó.

“Hử? Thứ này dùng để làm gì vậy?” Polnareff hỏi.

Thế nhưng người phục vụ không có trả lời mà đi luôn mất, có vẻ như anh ta đang rất bận với công việc của mình.

Polnareff thấy như vậy thì bắt đầu hơi do dự, anh không biết mình có còn nên đi vệ sinh nữa hay không? Nhưng bây giờ mót quá rồi! Không thể giữ thêm được nữa.

Thế là anh ta đánh liều đi vào trong phòng vệ sinh của nhà hàng.

“Ken. . .két!” Polnareff mở cửa ra rồi thò đầu vào bên trong trước để thám thính.

Ngoại trừ một cái bồn vệ sinh có thiết kế hơi kỳ lạ, đó là nó không có bình nước để xả thì không gian xung quanh cũng khá sạch sẽ, chỉ có điều không được ưng ý là một vài miếng sàn nhà hơi cũ và bắt đầu tróc ra.

Polnareff thấy như vậy thì có hơi an tâm, anh ta đi thẳng vào trong:

“Hình dáng thì trông hơi quái quái nhưng cũng sạch sẽ ra phết! Người đẹp mã như mình thì sao có thể ngồi ở nhà vệ sinh bẩn thỉu được cơ chứ?”

Nói rồi anh ta đóng cửa lại, bắt đầu giải quyết nỗi buồn.

Nhưng chỉ hai phút sau.

“Kyaaaaaa! AAAAAAAA! Hự. . .!”

“Rầm!”

Polnareff đạp tung cánh cửa của phòng vệ sinh rồi lao ngay ra ngoài, anh ta vừa ngã xuống sàn vừa nhanh tay kéo cái quần lên, người phục vụ nghe thấy tiếng hét thì mới chạy đến để xem tình hình.

Nếu như có chuyện gì không hay xảy ra với thực khác ở đây, thì nhà hàng này sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn, và anh ta cũng sẽ bị đuổi việc, nên việc này không thể qua loa được.

“Có chuyện gì thế ạ? Thưa quý khách?”

Chỉ thấy Polnareff nằm ở trên sàn nhà, anh ta cố gắng kéo cái quần, đứng dậy và nói:

” “Có chuyện gì thế ạ?” cái búa ấy!” Polnareff lao tới rồi tóm cổ của anh phục vụ, anh ta chỉ tay vào trong nhà vệ sinh lắp ba lắp bắp nói:

“NNNNhà vệ sinh. . .trong nhà vệ sinh! Dưới bệ xí . . .có con Lợn chui đầu lên kìa!!!!”

Polnareff hãi tới mức cả người còn run run, không ngờ nhà hàng này lại sử dụng hệ thống tiêu dọn dẹp chất thải “Thân thiện với môi trường” như thế!

“Ọt ẹt. . .ọt ẹt. . .ọt ẹt!” con lợn ngoi đầu lên nhìn hai người rồi kêu vài tiếng, có vẻ như nó đang rất đói.

Anh phục vụ thấy thế thì không lấy làm ngạc nhiên, anh ta giải thích:

“Nhà vệ sinh kiểu này thì tuy cũng là loại hiếm ở Ấn Độ! Nhưng họ đã lỡ làm chuồng lợn ở bên dưới hơi cao. . . nên khi lũ lợn đói thì chúng sẽ chui đầu lên!”

“TTtôi không hỏi chuyện đó! Ể. . khoan, chẳng lẽ thức ăn cho lợn chính là. . .! Làm như vậy vì lý do đó à?” Polnareff giận tím mặt nói.

Đúng lúc này thì người phục vụ cầm lên cây gẫy khi nãy, anh ta từ từ bước tới rồi nói:

“Thế nên mới cần phải có thứ này! Đây. . . .!”

Nói rồi anh ta dùng cây gậy thụi thẳng vào đầu của con lợn khiến cho nó kêu eng éc rồi thụt đầu xuống khỏi cái hố xí.

“Thế là ngài có thể thoải mái hành sự! Trong khi con lợn đang choáng bì b·ị đ·ánh vào đầu!” anh ta nói tiếp.

“Chủ tiệm còn cho lũ lợn liếm mông và nói thế này: thật là sạch sẽ làm sao!” vừa nói tay này còn vừa lè lưỡi ra rồi liếm liếm không khí.

“Giờ thì xin cứ tự nhiên! Thưa quý khách!” anh ta rời khỏi phòng vệ sinh không quên đóng cửa lại và nói.

Polnareff thì hãi tới cứng cả mặt, khóe miệng của anh ta giựt giựt nhìn vào cái hố xí.

“Chờ. . .chờ một chút! Đừng bỏ tôi ở lại đây một mình!!!”

[E là mình không thể quen được cái kiểu này rồi!] với Polnareff bây giờ cái bồn vệ sinh chẳng khác nào một hố đen sâu thẳm với hàng tá những con lợn đói khát đang chực chờ ở bên dưới, chỉ cần có cơ hội là chúng sẽ leo lên liếm sạch tới tận giọt cuối cùng, thỉnh thoảng ở dưới vẫn còn vang lên tiếng thở của chúng.

Thế là anh ta chạy ngay ra khỏi phòng vệ sinh, vừa rửa tay trước gương vừa lẩm bẩm:

“Đành phải đợi tới khi về khách sạn thôi. . . !”

“Plam!”

Đúng lúc này thì một bàn tay đặt lên trên thành cửa sổ ở sau lưng của Polnareff, hình ảnh của bàn tay khô như xác ướp được phản chiếu qua cái gương, thế nhưng Polnareff vẫn không để ý vì mải quan sát đống đồ ăn đã được dọn lên vào bàn của nhóm Kakyoin.

Phải cho tới khi anh ta ngẩng đầu lên thì mới thấy được thứ đó, tay lạ mặt đã leo lên được trên cánh cửa số, hắn phản chiếu qua tấm gương, Polnareff vội vàng quay đầu nhìn lại phía sau, thế nhưng chẳng có ai ở đó cả.

“Kkhông có? Rõ ràng. . .vừa nãy. . có thứ gì ở đây cơ mà? Có lẽ là do mình tự tưởng tượng ra thôi! Đành phải chịu vậy, trong bệ xí thậm chí còn có cả một con lợn cơ mà!

Thế nên ngoài cửa sổ có ảo giác bóng dáng quái vật thì lấy đâu ra mà lạ!” anh ta bước tới gần cái cửa sổ và nhìn ra bên ngoài, Polnareff lẩm bẩm.

Anh ta quay trở lại trước tấm gương thở dài rồi lại tự thoại:

“Ra đây là sốc văn hóa Ấn Độ à?”

Nhưng khi Polnareff ngẩn đầu nhìn bàn thân ở trong gương, con quái vật hình người với những tấm vải bẩn quấn quanh cơ thể như xác ướp lại xuất hiện, nó vẫn đứng ở bên ngoài cửa sổ.

“Két. . .kẹt!!!” nó mở ra cánh cửa sổ rồi chậm rãi bò vào trong phòng vệ sinh.

“NaNani?” Polnareff vội vàng quay người nhìn phía sau lưng của anh, thế nhưng nó vẫn trống trơn, không có lấy một thứ gì trèo vào trong, cánh cửa sổ vẫn được đóng nguyên như ban đầu.

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3