Chương 6: Jean Pierre Polnareff.


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

“RRRRRRRRRR”

Tiếng của những chiếc máy bay trực thăng đang làm nhiệm vụ cứu hộ trên biển Thái Bình Dương.

Hầu hết hành khách có mặt trên chuyến bay tối hôm qua đang được những nhân viên cứu hộ đưa về nơi an toàn, phải công nhận là nhờ có ông Joseph thì mọi người mới an toàn đáp xuống trên mặt biển.

Máy bay hạ cánh cách bờ biển Hồng Kông 35km.

Cả nhóm của Jotaro không còn cách nào khác, họ bắt buộc phải tới Hồng Kông.

“Rồi! Được! Tôi biết rồi! Để người trên phi cơ đó và phi hành đoàn thôi! Thôi được rồi ta không muốn bất kỳ ai bị kéo vào rắc rối này!”

Ông Joseph đang đứng ở trong buồng điện thoại công cộng nói chuyện với ai đó, nhóm ba người Kakyoin, Avdol, Jotaro thì đứng đợi ở phía xa.

“Này anh trai to lớn! Là du khách à? Thử tí cháo không?” người chủ cửa hàng gọi nhóm của Jotaro lại và nói.

“Tới Hồng Kông rồi thì phải thử Dim Sum hay Cháo chứ!”

“Có cả Cola nóng nữa này!”

Người chủ cửa hàng nói không dứt miệng mời chào ba người, thấy vậy Kakyoin cũng muốn thử một chút, cậu chưa từng đến Hồng Kông bao giờ nên thấy mọi thứ khá thú vị và mới mẻ.

“Vậy à? Cháo thì cũng được đấy! Cậu biết không Jotaro! Khác với Nhật, cháo là một món ăn thông thường tại Hồng Kông! Cho tôi loại nổi tiếng với thịt lợn và trứng bắc thảo đi!” Kakyoin nhìn Jotaro và Avdol nói.

“Có luôn!” ông chủ tiệm vui vẻ nói.

“Nếu vậy thì cho tôi. . .!” Avdol cũng hào hứng gọi món, nhưng anh chỉ mới nói được một nửa thì cả bọn đã bị Joseph kêu lại.

“Này. . .! Mấy người định ăn gì đấy. .? Chúng ta sẽ tới chỗ của bạn ta!” Joseph vừa nói vừa đi tới.

“Ồ! Ông chú đẹp trai! Chú là thử tí đặc sản Cola nóng của Hồng Kông không?” ông chủ tiệm lại nói.

“Nóng?! Ai cũng đều biết Cola phải để lạnh!” Joseph quát lớn và nói.

“Này ông già! Ông vừa mới gọi điện cho ai đấy?” Jotaro nhìn Joseph và nói.

“À. . . ta sẽ giải thích trên đường đi! Ta phải tìm phương án để đi tới Ai Cập càng nhanh càng tốt!” ông Joseph bỗng nghiêm túc nói.

“Ông Joestar! Chúng ta không thể để bất kỳ người dân thường nào bị liên lụy vào việc này! Bay là cách nhanh nhất nhưng. . .!” Avdol lo lắng nói.

. . . . . . . .

Cả nhóm bốn người rất nhanh đã đi tới nhà hàng nơi mà ông Joseph dẫn tới, đây là một nhà háng sang trọng với kiến trúc kiểu cổ.

“Đúng vậy! Chúng ta phải tới được Ai Cập! Nhưng không thể bay. . .! Nếu ta gặp người dùng Stand khác như lần trước thì. . .! Nó sẽ gây hại cho nhiều người vô tội! Nên chúng ta sẽ đi bằng đường biển hoặc đường bộ!”

Cả bốn người ngồi vào bàn gọi món, vừa đợi vừa thảo luận kế hoạch di chuyển mới.

“Nhưng chúng ta chỉ có 50 ngày! Nếu như chúng ta không gặp được Dio trước 50 thì tôi sợ. . .!” Avdol lại nói.

“Ta biết! Nhưng vẫn còn hơi sớm để lo đấy! Một năm trước Jul·es Verne đã viết câu truyện về một người đi vòng quanh trái đất trong 80 ngày với khoảng cách 40 nghìn km! Đó là trong thời đại của Tàu và thuyền hơi nước!

Kể cả không có máy bay thì ta vẫn có thể đi được 10 nghìn km tới Ai Cập! Còn về lối đi thì. . .!”

Ông Joseph vừa nói vừa lấy ra tấm bản đồ địa lý.

“Ta sẽ chọn đường biển. . .! Chúng ta sẽ thuê một chiếc thuyền vượt qua bán đảo mã lai, băng qua Ấn Độ Dương, hay còn được gọi là con đường tơ lụa trên biển!”

Cả ba người còn lại đều gật đầu đồng ý với ý kiếm của ông Joseph, vì ông là người có nhiều kinh nghiệm nhất trong cả nhóm.

Kakyoin cũng không có hỏi gì nhiều, cậu ta còn một thứ quan trọng hơn cần kiểm tra đó là:

[ Chiến đấu bằng Stand giành được chiến thắng: +1 điểm Stand ]

[ Giết c·hết Tower of Gray giành được +1 Điểm Stand ]

[ Stand User: Kakyoin ] +

[ Stand: Heirophant Green ]

[ Sức mạnh: C ]+

[ Tốc độ: B ]+

[ Phạm vi: A ]

[ Độ Bền: B ]+

[ Độ chính xác: C ]+

[ Tiềm năng: D ]+

[ Điểm Stand hiện có: 2 ]

Các dấu cộng đằng sau tên và chỉ số đã hiện rõ hẳn lên, nó có nghĩa là Kakyoin có thể tăng cường cho chúng bằng cách cộng thêm điểm.

[Hử. . .nhưng mà phạm vi là A thì lại không cộng thêm được? Vậy có nghĩa là mình chỉ có thể nâng cấp chỉ số lên tối đa là cấp A? Mặc dù có chút thất vọng nhưng như vậy là quá đủ rồi! Mình sẽ tạo ra được một Stand toàn diện!]

Kakyoin nhìn chằm chằm vào tấm bảng và nghĩ, cậu ta phân vân một chút rồi bắt đầu cộng điểm.

[ Sức mạnh là cấp C nếu mình tăng thêm điểm thì nó sẽ lên tới cấp B cũng khá ổn! Được rồi cộng vào sức mạnh đi

Hmmm. . .quyết định rồi chọn nó đi!]

Kakyoin thêm điểm vào sức mạnh:

[ Bạn có muốn sử dụng 1 điểm để nâng cấp sức mạnh từ C lên B không? ]

[Có]/[Không]

Kakyoin không do dự ấn vào [Có]

[ Sức mạnh: B ]

Kakyoin một lần nữa định thêm điểm vào sức mạnh cậu ta định nâng dứt khoát một lần lần tới cấp cao nhất:

[ Bạn cần phải có 2 điểm Stand mới có thể thêm vào sức mạnh! ]

Thấy như vậy Kakyoin có hơi thất vọng, cậu cứ nghĩ mình sẽ sở hữu được một Stand với sức mạnh hủy diệt ngang kèo với Bạch Kim Tinh ngay bây giờ, nhưng thất bại rồi.

Kakyoin lại chuyển sự chú ý của mình qua các chỉ số khác, cuối cùng cậu ta dừng lại trước chỉ số tốc độ, Kakyoin đã học được một bài học đắt giá khi chiến đấu với Tower of Gray.

Tốc độ của cậu ta không thể theo kịp được đối thủ thì đánh đấm cái con khỉ, Kakyoin dứt khoát cộng điểm cho tốc độ.

[ Bạn có muốn sử dụng 1 điểm Stand để năng cấp Tốc độ từ B lên A không? ]

[Có]/[Không]

Kakyoin hít một hơi thật sâu rồi chọn ngay vào nâng cấp.

Ngay khi tốc độ lên tới A thì dấu cộng phía đằng sau của nó cũng biến mất, Kakyoin cảm thấy Stand của cậu cũng trở nên hơi khác.

Heirophant Green trở nên cơ bắp hơn, nhưng thân hình của nó cũng trở nên đậm và thon dài hơn, tốc độ của nó bây giờ không kém cạnh với Tower of Gray, tâm trí của cậu bây giờ nhẹ nhàng và sảng khoái hơn bao giờ hết.

Qua lần đầu tiên thử cộng điểm Kakyoin cũng hiểu được một chút về nó, cậu có thể thu hoạch được điểm Stand thông qua việc chiến đấu và kết liễu kẻ thù.

Chỉ số được cộng điểm lần đầu tiên sẽ chỉ yêu cầu 1 điểm, lần thứ 2 muốn cộng thêm vào cùng chỉ số đó sẽ mất 2 điểm, lần thứ ba có lẽ là 3 hoặc 4 điểm theo cấp số cộng hoặc cấp số nhân.

Kakyoin rời mắt khỏi bảng và nhìn về phía ba người còn lại, bọn họ vẫn còn tiếp tục thảo luận về lối đi.

“Tôi thấy đi biển là một ý kiến tốt! Nếu đi trên đất liền chúng ta sẽ phải băng qua dãy Himalaya, cùng với những sa mạc khô cằn! Điều này thực sự phiền phức! Nó sẽ rất mất thời gian và nguy hiểm!” Avdol nói.

“Tôi thì sao cũng được! Đằng nào tôi cũng chưa đến được mấy nơi như thế bao giờ nên nghe theo mọi người vậy!” Kakyoin lúc này vô cùng thoải mái lên tiếng.

“Ừm! Như trên!” Jotaro cũng gật đầu và nói.

“Vậy thì được rồi! Nguy hiểm lớn nhất bây giờ sẽ là những kẻ sử dụng Stand mà Dio phái tới! Chúng ta phải cố gắng tới được Ai Cập mà không bị phát hiện!” ông Joseph gập tấm bản đồ lại và nói.

Thế nhưng khi cả bốn người đều tập trung xem bản đồ thì ở bàn bên cạnh một gã kỳ lạ đang yên lặng quan sát cử động của cả nhóm, gã ta có đeo một cặp khuyên tai hình trái tim bị vỡ, người kỳ lạ chỉ mỉm cười và không gây nên sự chú ý của cả nhóm.

“Lạch cạch!” Kakyoin nhấc nhẹ nắp của bình trà khiến cho nó kêu lách cách, thấy như vậy Jotaro khó chịu nhìn qua.

“Đây là dấu hiệu cho biết cậu muốn xin thêm trà!” Kakyoin vội vàng giải thích.

“Khi cậu làm như thế này ở Hồng Kông thì họ sẽ rót thêm trà vào cho cậu!” Kakyoin chỉ chỉ ngón tay về phía nắp ấm được cậu ta để lệch ra một bên cười và nói.

Vừa nói dứt câu một nữ phục vụ viên trong trang phục sườn xám tiến đến và trâm thêm trà.

“Và khi họ rót vào ly cho cậu. . .!”

“Tạch Tạch!” Kakyoin dùng ngón trỏ gõ gõ nhẹ hai lần lên mặt bàn rồi lại giải thích:

“Như thế này nghĩa là cảm ơn!”

“Xin lỗi một chút có được không?” một vị khách lạ bỗng dưng lên tiếng, anh ta cầm lấy cuốn menu của nhà hàng rồi đi tới trước bàn của bốn người.

“Tôi là du khách tới đây từ Pháp, nên có chút rắc rối với chữ hán trên Menu! Cậu giúp tôi được chứ?” tay người Pháp đó là một gã đàn ông cao trên mức trung bình ngang hàng với Kakyoin hoặc cao hơn.

Anh ta có thân hình cơ bắp cùng với một mái tóc màu bạc được cắt vuông vức ở trên đỉnh đầu, nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất không phải về khuôn mặt hay cách hành sử lịch thiệp của anh ta, mà đó là hàng lông mày.

Anh chàng này thực sự không có lông mày.

Anh ta mặc một chiếc áo ống chui màu đen vừa vặn ôm sát lấy từng khối cơ, chiếc áo không có phần vai ngoại trừ một dây đeo chạy từ ngực qua vai trái. Anh ấy cũng mặc một chiếc quần dài sáng màu có túi buộc ở thắt lưng ở mỗi bên hông, ngoài ra tay người Pháp con đeo một cặp khuyên tai hình trái tinh bị vỡ.

Kakyoin biết ngay người này là ai, không phải là một ai khác xa lạ : Jean Pierre Polnareff.

“Phiền phức! Biến ra chỗ khác đi!” Jotaro vẫn thô lỗ như mọi ngày, chửi thẳng vào mặt của Polnareff và bảo anh ta xéo đi nhưng đã bị Joseph ngăn lại.

“Thôi nào Jotaro! Ta đã tới Hồng Kông nhiều lần, nên ta đọc được chữ hán trên menu! Anh ngồi với chúng tôi chứ?” Joseph lịch sự mời.

Thấy như vậy Polnareff ngồi ngay xuống bên cạnh.

“Được rồi! Anh muốn gọi gì nào? Đồ ăn với tôm, vịt, vi cá mập hay nấm? Hừm. . . ta sẽ gọi cái này, cái này, và cả cái này. . .!” Joseph bắt đầu gọi món.

Cái cách mà ông ta chọn món cứ như muốn lôi hết mọi thứ từ bên trong Menu ra ngoài vậy, Kakyoin trợn trừng cả mắt.

Không lâu sau một bàn đầy đồ ăn được đem ra, bao gồm ếch nướng nguyên con, cháo ngao, cá hầm. . . toàn những món kinh dị với người Châu Âu và người Nhật.

“Đúng là có hơi lạ thật! Tôi biết thể nào cũng thành ra thế này mà!” Kakyoin nói.

“Ha ha ha ha ha! Quan trọng gì! Ta bao hết! Gọi cái gì cũng chẳng quan trọng, món nào món nấy đều ngon hết!” ông Joseph cười nói.

“Nào mọi người ăn đi!”

Cả bọn bắt đầu cầm đũa lên và thưởng thức, ban đầu vẫn còn có chút do dự nhưng chỉ mới ăn được vài miếng đầu thì ai nấy đều cắm mặt vào nhai ngấu nghiến.

Ông Joseph thấy như vậy thì cười càng to hơn: “Thế nào? Ngon phết đấy chứ!”

“Họ chắc hẳn đã phải dành nhiều thời gian để chuẩn bị! Nhìn đi như miếng cà rốt này. . .! Nó có hình ngôi sao luôn đấy. . .! Lại làm tôi nhớ đến cái gì đó!” Polnareff gắp lên một miếng cà rốt và nói.

Thấy như vậy cả ba người Avdol, Jotaro, Joseph đều giật mình, chỉ có Kakyoin là bình tĩnh vì cậu đã biết trước mục đích của Polnareff.

“À phải! Tôi biết một kẻ có hình này ở trên cổ của hắn!” Polnareff khiêu khích nhìn cả bốn người rồi từ từ nói.

“Anh có phải là. . ?” Kakyoin lên tiếng.

Thấy như vậy Polnareff chỉ cười lạnh, anh ta cầm miếng cà rốt hình ngôi sao rồi áp vào sau gáy của mình, đúng lúc này thì bát cháo ngao bỗng sôi sùng sục lên.

“Clanggg!”

Một thanh kiếm mỏng bất ngờ đâm lên từ trong bát cháo.

“Ông Joestar cẩn thận!” Avdol lên tiếng.

(Ps: cho những ai chưa hiểu thì đặc trưng của người nhà Joestar đó là họ có một cái bớt hình ngôi sao ở sau gáy, trong trường hợp này Polnareff đang ám chỉ lấy Dio vì hắn chiếm được phần cơ thể của Jonathan)

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3