Chương 9: Nhập bọn.


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Truyện Stardust Crusaders: Tôi Là Kakyoin!

“Chiếc thuyền được thuê từ tập đoàn Speedwagon ngày hôm qua nên tới cảng rồi!” ông Joseph vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh.

Nhóm của Kakyoin đã tới bến cảng Hồng Kông và sẵn sàng xuất phát, họ sẽ bắt đầu khởi hành ngay trong ngày hôm nay, cả bốn người đều đang phải chạy đua với thời gian nên không được lãng phí nó.

“Này mấy người!!!!!” một ai đó đòn đầu chặn lại trước mặt của cả nhóm.

“Anh làm cái gì ở đây vậy. . .? Anh còn cần cái gì sao?. . . .Polnareff?” Avdol lên tiếng khi thấy người chặn đường chính là đối thủa vừa chiến đấu với anh Polnareff.

“Tôi vẫn chưa kịp cảm ơn các anh vì đã giúp tôi thoát khỏi xiềng xích của Dio!” Polnareff chân thành trả lời.

“Ồ. . .nếu là việc đó thì cậu hãy cảm ơn JoJo!” Avdol nói.

“Cái đấy thì khỏi!” Jotaro liếc mắt một cái.

“Tệ nhỉ. . có vẻ những chẳng ai muốn nhận lời cảm ơn từ anh cả!” Avdol bó tay và lên tiếng.

“Hừm. . .thôi được rồi tôi thì cũng chẳng phải là dạng đưa đẩy! Nhưng còn có một việc khác nữa! Monsieur Joestar! Tôi xin mạn phép hỏi ông một câu có hơi lạ xíu. . .!” Polnareff bỗng trở nên nghiêm túc khi nói ra câu trên.

“Một câu hỏi lạ à? Hừm. . để ta xem. . .!” Joseph vốn đã có tính đùa dai nên chấp nhận luôn.

“Xin thứ lỗi cho sự hiếu kỳ của tôi, nhưng khi ăn ông đã không bỏ găng tay ra! Liệu tay trái của ông có phải là tay phải không?” Polnareff với ánh mắt sắc lẻm nhìn nhìn Joseph.

[Naini? Không lẽ anh ta nghi ngờ ông Joseph là kẻ đã hãm hại em gái của anh ta? Gã có hai bàn tay phải, nhưng Joseph ông ta đâu có phải là người như vậy? Không ông ta chắc chắn là người như vậy! Mặc dù lớn tuổi rồi nhưng vẫn chưa đứng đắn! Đã vậy còn n·goại t·ình!] Kakyoin nhìn Joseph một lúc và nghĩ.

“Cái quái gì cơ chứ? Ta à? Tay trái và tay phải? Hỏi cái quái gì vậy? Ý của anh là sao?” Joseph sững sờ trước câu hỏi của Polnareff.

Polnareff bắt đầu tỏa ra sát khí khi nhắc tới việc này, con mắt của anh ta mát lạnh như lưỡi dao chuẩn bị g·iết người:

“Tôi đang tìm kiếm một kẻ! Hắn là người đã g·iết c·hết em gái của tôi. . .Tôi không biết hắn ta là ai! Nhưng hắn có hai bàn tay phải!!”

Joseph thấy vậy thì không nói gì, ông chỉ nhẹ nhàng tháo đôi găng tay của mình ra, hoàn toàn khác với tưởng tượng của mọi người, tay trái của ông Joseph lại là một cánh tay giả bằng kim loại.

“Ta đã mất nó trong một trận chiến vào 50 năm trước!” ông ấy như nhớ lại cái gì chỉ thở dài rồi trả lời.

“Tôi biết rồi! Xin thứ lỗi. . .!”Polnareff cúi đầu xin lỗi.

“Nếu như anh không phiền thì có thể kể cho chúng tôi được chứ? ”

“Hừ. . .đã được 3 năm rồi. . .!” Polnareff quay người lại hướng mặt về phía biển lớn mênh mông, đôi mắt tràn ngập đau buồn anh ta trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Em gái tôi đang đi bộ về đến nhà cũng với bạn của nó trong một ngày mưa tầm tã. . .! Đó là con đường quê tại nước Pháp của tôi. . .

Ở trên con đường đó. . . có một gã đàn ông đứng quay lưng lại phía họ, kỳ lạ thay. . .khi đó trời vẫn đang mưa những những hạt mưa cứ rớt xung quang hắn tạo thành một cái lồng mà không rơi được lên người của gã đàn ông.

Giống như là một tấm chắn vô hình bảo vệ hắn. . .Rồi đột nhiên, như một lưỡi hái, ngực của bạn em gái tôi bị chẻ ra. . .và em gái tội bị làm nhục rồi g·iết c·hết . . .hắn chỉ làm có vậy. .

Nhưng bạn của nó may sao thoát được, tuy không thấy được mặt của hắn nhưng . . .cả hai tàn tay của hắn đều là tay phải. . .!

Tuy không ai tin vào lời khai đó nhưng tôi hiểu. . .Vì tôi tin gã đàn ông đó có sức mạnh giống với thứ sức mạnh mà tôi đã giấu bấy lâu nay. . .!” Polnareff rặn ra từng chữ một và nói.

“Chắc chắn đó là kẻ dùng Stand. . .!” Kakyoin nói.

“Tôi đã thề. . .bằng cả linh hồn của tôi, em gái tôi không thể được yên nghỉ cho tới khi tên khốn đó phải đền tội bằng mạng sống của hắn! Tôi sẽ dùng Stand của mình cho sự trừng phạt thích đáng. . .rồi 1 năm trước tôi gặp được Dio!

Tôi đã nhìn thấy hình bóng của gã đó, tên có hai bàn tay phải, Dio đã hứa rằng sẽ tìm được hắn cho tôi. . .thế rồi tôi được lệnh tới g·iết các người! Tôi đã tin đó là điều phải làm!” Polnareff hét lớn quay người lại và nhìn cả bốn người.

“Một phần là do búi thịt, nhưng cũng bởi Dio vì hắn ta rất giỏi trong việc điều khiển người khác. . .!” Avdol người đã từng chạm trán với Dio nói.

“Ừm. . .anh ấy nói đúng. . .! Nhưng có vẻ anh đã bị lừa rồi Polnareff. . .!!! Dio đã tìm ra được kẻ có hai bàn tay phải và hợp tác với hắn. . .tôi từng nghe qua về hắn khi còn bị Dio điều khiển!:” Kakyoin lên tiếng và nói.

“Chính vì như vậy! Tôi quyết định sẽ tới Ai Cập cùng các người! Nếu như tôi tìm thấy Dio. . .tôi sẽ tìm được kẻ đã c·ướp đi mạng sống của em gái tôi!” Polnareff lại lên tiếng.

“Hừ! Nói từ đầu như vậy có phải hơn không! Vòng vo tam quốc! Vậy mọi người thấy sao?” Kakyoin hỏi ý kiến của từng người một.

“Tôi không phản đối!”. Avdol là người đầu tiên lên tiếng.

Jotaro thì chỉ chỉnh lại cái mũ cậu ta đội ở trên đầu như ngầm đồng ý, thỉnh thoảng vẫn còn hừ lạnh.

“Ta dám cá rằng anh vẫn sẽ đi theo chúng ta dù cho có bị từ chối hay không?” Joseph hào hứng nói.

Jean Pierre Polnareff, Stand: Silver Chariot, năng lực: kiếm thuật cao tốc và chuẩn xác.

“Rất là vinh dự!” Polnareff đưa hai ngón tay lên trước trán và nói.

“Yare yare. . .!” Jotaro vẫn lạnh lùng nói, nhưng chưa dứt câu thì cậu ta đã bị cắt đứt bởi hai cô gái du khách.

“Thật xin lỗi. . .Anh chụp hình giúp chúng tôi được chứ? Chúng tôi muốn chụp ảnh về biển!”

“Tsk! Phiền quá đấy! Nhờ người khác đi!” Jotaro cục súc quát lớn.

“Thôi nào, thôi nào. . .để tôi chụp hình cho. . .hai người có đôi chân đẹp lắm để tôi chụp hình giúp cho!” đúng lúc này thì ông thần Polnareff chui lên tranh công.

“Ồ! Đẹp lắm đấy!” cứ tưởng ông thần này sẽ chụp ảnh tử tế không ngờ cứ soi vào chân của con gái người ta mà chụp.

“Torebi Andayo! Chụp thêm vài tấm nữa nào!”

“Tôi thật không thể hiểu nổi tính cách của anh ta. . .thái độ thay đổi nhanh thật!” Avdol nói.

“Nói đúng hơn thì đầu trên với đầu dưới của anh ta phần biệt rõ ràng luôn ấy chứ!” Joseph lên tiếng nhận xét.

[Ông thì khác cái quái gì cơ chứ?] Kakyoin đứng ở bên cạnh trợn trắng cả mắt lên.

“Yare yare yare. . .!”

. . . . . . . . . . . . .

Để tránh sự nguy hiểm của những tay sát thủ mà Dio phái tới cho nên nhóm của Kakyoin đã quyết định đi đường biển từ Hồng Kông tới Singapore.

“Từ đây mà tới Singapore chúng ta phải mất tới 3 ngày nữa đấy! Cứ thoải mái cho đỡ tinh thần đi! Mà ta hỏi thật này. .hai đứa bay không xử lý đồng phục được hay sao? Định tiếp tục hành trình mà ăn mặc như thế này hay sao?

Không thấy nóng à?” ông Joseph đang phàn nàn với Kakyoin và Jotaro ở trên boong tàu.

“Thì chúng tôi là học sinh mà! Học sinh thì phải cư sử như học sinh chứ. . .! Dù nói như vậy cũng hơi gượng ép nhưng mà. . .!” Kakyoin ngồi ở trên ghế nằm đọc sách, ta vẫn chăm chú vào mấy dòng chữ rồi lại nói.

“Hừ. . học sinh Nhật Bản cứng nhắc vậy. . .!”

“Ra đây là tinh thần võ sĩ đạo sao? Một khi tâm hồn thoải mái thì cái nóng cũng sẽ biến mất!” Avdol cảm thán nói.

“Nhưng mà con gái người ta chẳng ai lại thích cái loại cứng nhắc như thế đâu. . .!” Polnareff lại bồi thêm một câu.

Đúng lúc này một tiếng cãi nhau vang lên ở phần bên kia của con tàu:

“Thả ra! Bỏ tôi ra, Tên to con này!!!”

“C·hết tiệt!”

Chỉ thấy một thằng nhóc tầm 1415 tuổi bị người thủy thủ đoàn bắt được.

“Thằng nhóc này!”

“Này! Ta tưởng không có hành khách nào khác bọn ta ở trên thuyền này cơ mà?” Joseph thấy đứa nhóc lạ mặt thì lên tiếng hỏi.

“Xin lỗi ngài! Thằng nhóc này đi chui đó!” anh thủy thủ thấy vậy thì cúi đầu xin lỗi, “nó vừa trốn ở dưới kho kia kìa!”

“Đi chui sao?” Joseph kinh ngạc.

“Có ngon thì nhào vô! Tôi đạp nát bi mấy người ra bây giờ!” thằng nhóc vẫn lớn miệng mà la hét.

Thấy như thế người thủy thủ chỉ cười nhẹ rồi nói: “Ta sẽ đem nhóc cho cảnh sát hải quan!”

Nghe tới đây thì nhóc này mới bắt đầu sợ: “Gì. . ? Hải. . .hải quan! Llàm ơn thả tôi đi! Ttôi. . .tôi chỉ muốn gặp cha mình ở Singapore thôi! Tôi sẽ làm mọi thứ! Tôi sẽ giúp đỡ việc trên thuyền!”

“Để xem nào ta có nên tha cho nhóc không? Tất nhiên là không rồi! Mơ đi nhóc!” người thủy thủ nói.

Thấy như vậy thì thằng nhóc bắt đầu chảy nước mắt, nó đang khóc, nhưng dù có khóc thì tay thủy thủ cũng không chịu dễ dàng bỏ qua việc này.

Việc bọn họ để một đứa nhóc đi chui như vậy nếu có lỡ truyền ra thì sẽ ảnh hướng xấu tới việc kinh doanh của con thuyền này.

Ngoài ra nếu như không may bắt gặp cảnh sát biển, họ lên tàu và kiểm tra, sau đó phát hiện đứa bé không có giấy tờ này thì lại rất rắc rối, nó chẳng khác nào việc họ buôn người hoặc chở dân nhập cư trái phép cả.

“Ta sẽ báo việc này cho Thuyền Trưởng! Theo ta nào nhóc. . .!”

“Yaaaaaaaa!” người thủy thủ chưa kịp nói hết thì thằng nhóc đã lao lên cắn vào cánh tay của anh ta.

“Vụt!! Tùm!”

Thế rồi nó nhảy thẳng xuống biển.

“Ây chà. . .nó nhảy thật này! Khá năng động đấy chứ!” Polnareff nhìn xuống biển và nói.

“Định bơi từ đây vào đất liền luôn à?” Kakyoin đứng dậy và đi ra quan sát.

“Chúng ta nên làm sao bây giờ?”

“Cứ kệ nó đi! Tôi chắc nó nhảy xuống vì nó bơi giỏi thôi. . .!” Jotaro nói.

Thế nhưng người thủy thủ lại vô cùng hốt hoảng anh ta lắp bắp nói:

“Nnhưng chỗ này. . . quanh chỗ này có rất nhiều cá mập!”

Thấy như vậy cả bọn đều nhìn theo thằng nhóc, nó vẫn còn đang hăng hái bơi, thế nhưng ông Joseph đã phát hiện ra được điều gì đấy.

“Không tốt thật!”

Một bóng đen khổng lồ đang bơi lội ở dưới mặt biển, nó cứ lượn lờ xung quanh đứa bé.

“Này! Cu cậu! Quay lại đây ngay. . Nguy hiểm đó về đi!”

“Có cá mập đó! Chỗ này nhiều cá Mập lắm!”

Nhưng đã quá muộn, cái vây của con cá mập đã trồi lên khỏi mặt nước, nó rẽ sóng mượt mà lao thẳng tới chỗ của đứa bé.

Con cá mập dần ngoi lên, nó há cái miệng to đùng mọc chi chít những cái răng bén nhọn mà vồ vập lao đến trước mặt của đứa nhóc.

“AAAAAAAAAAAAAA!!”

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3