Lưu Song nghe Yến Triều Sinh nói Xích Thủy Xung muốn giết hắn, sửng sốt một hồi lâu.
Ngày nàng rời đi, rõ ràng mẫu thân đã nói phụ thân đã đồng ý sẽ không động vào Yến Triều Sinh. Nhìn biểu cảm của hắn không giống như đang nói dối, Lưu Song trở nên trầm mặc, nàng mơ hồ nhận ra, sự xuất hiện của mình tuy rằng có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng cũng vẫn có nhiều thứ không thể thay đổi.
Xích Thủy Xung là cảnh chủ, sẽ không chứa chấp Yêu vật, cũng sẽ không để mặc Không Tang có bất cứ tai họa ngầm nào.
Nhưng ông ta không biết được tương lai giống Lưu Song, cũng không nghĩ đến chuyện Yến Triều Sinh sẽ không chịu đựng sự chèn ép đến chết của ông ta.
Không chết mà còn kết thành thù hận, đây mới là cục diện tệ nhất. Thấy Yến Triều Sinh sắc mặt khó coi, không nhắc tới ai khác ngoài Mật Sở.
Nàng đành phải theo chủ đề của hắn mà hỏi: “Ngươi đã sống cùng Mật Sở Tiên tử nhiều ngày, cảm thấy Mật Sở Tiên tử thế nào?”
Thiếu niên ngước mắt nhìn nàng, lạnh lùng nhìn thẳng nói: “Nếu ta nói Mật Sở Tiên tử rất tốt thì sao?”
Lưu Song liếc hắn một cái, dù gì có một việc không bao giờ thay đổi, kiếp trước lẫn kiếp này, bạch nguyệt quang trong lòng hắn vẫn luôn là Mật Sở.
Không ai rõ ràng hơn nàng, Yến Triều Sinh đã từng vì Mật Sở mà chinh chiến với Thiên giới mấy năm như thế nào, cũng từng vì Mật Sở mà lên trời xuống đất tìm linh bảo như thế nào. Hắn yêu Mật Sở một cách thê thảm.
Nếu trong lòng có Mật Sở, vậy không phải tử cục.
Lưu Song suy nghĩ một lúc: “Các ngươi nếu hợp nhau, thì…”
Nàng còn chưa nói xong, Yến Triều Sinh cười lạnh một tiếng, bất người đưa tay bóp chặt cổ nàng.
Thiếu niên cơ thể lạnh lẽo, Lưu Song không ngờ hắn lại đột ngột làm như vậy, cổ tay lạnh băng khiến nàng giật mình, kinh ngạc ngước mắt nhìn hắn.
Lại trông thấy một đôi mắt không hề có độ ấm, hàng mi dài đen như qua nâng lên, cặp con ngươi đen nhánh không chút ấm áp.
Rõ ràng người bị hành hung là hắn, vậy mà vẻ mặt lại trông nhẫn tâm hơn cả nàng.
“Ta cho cô một cơ hội nữa.” Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Nếu ta và Mật Sở sống hạnh phúc với nhau, cô sẽ vui sao?”
Lưu Song bị hắp bóp đến ho khanh một tiếng.
Thiếu niên thình lình giận dữ, nàng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Yến Triều Sinh sợ nàng phát hiện tâm tư của hắn đối với Mật Sở, sẽ chia rẽ bọn họ hay không.
Nàng hai tay đẩy hắn ra, vội vàng nói: “Ta không phản đối các ngươi.”
Vẻ mặt hắn càng thêm lạnh băng, hốc mắt phiếm hồng, bàn tay vốn dĩ không dùng chút lực, chợt dùng sức.
Lưu Song bị hắn ép lùi vài bước. Phía sau là cổng lớn tầng ba lắm, một động tác của Yến Triều Sinh ép nàng lùi đến cạnh cổng.
Lưu Song ngón tay kết ấn, theo bản năng muốn phản kích, nhưng ngước mắt nhìn hắn, lại không thấy sát ý trong mắt hắn, nàng buông tay.
“Ngươi tức giận vì phụ thân ta muốn giết ngươi sao?” Phản ứng này không khỏi có chút quá chậm trễ, không phải đã đề cập tới chuyện Mật Sở rồi sao?
Hắn mím môi nhìn chằm chằm nàng, im lặng không nói.
Hắn không nói lời nào, Lưu Song cho rằng hắn ngầm xác nhận. Không Tang muốn giết hắn, đúng thật là lỗi của Không Tang. Yến Triều Sinh lúc này một lòng hướng đạo, tuyệt đối không có ý đồ phản loạn hại người. Bị môn phái đối xử như vậy, ai cũng đều sẽ bất bình trong lòng.
“Thật xin lỗi, Yến Triều Sinh.” Nàng buông tay, nhụt chí để hắn bóp cổ, dù gì cũng là đang thay mặt Không Tang xin lỗi, cũng phải có chút thành tâm.
Nàng là Tiên thể, Yến Triều Sinh bóp cổ không thể khiến nàng chết, nhiều lắm cũng chỉ làm đau nàng.
Một lúc lâu sau, cái tay kia cũng không tiếp tục dùng sức nữa. Nàng hoang mang mà chớp chớp mắt, vẻ mặt hắn căng chặt, bất ngờ đẩy nàng ra.
Trong tháp Trấn Yêu, hơi thở của Tiên tộc ngày càng gần, có lẽ binh lính Tiên tộc đã phát hiện ra sự tồn tại của Yến Triều Sinh.
Tình huống nguy cấp, Lưu Song cũng không quan tâm đến việc Yến Triều Sinh lúc này nghĩ gì về Không Tang nữa, hỏi: “Ngươi vào tháp Trấn Yêu bằng cách nào? Chỗ này đã hạ lệnh cấm, Yêu tộc được phép vào nhưng không thể ra. Nếu bị bọn họ bắt được, ngươi sẽ bị nhốt đó.”
“Chuyện của ta, không cần cô quan tâm.” Hắn xoay người đi, đi về hướng khác với binh lính Tiên tộc, cũng không quan tâm Lưu Song ở phía sau.
Lưu Song đi theo vài bước, còn chưa kịp nghĩ ra đối sách thì một người mặc chiến giáp màu trắng đã tới bên cạnh. Nàng nhìn lại, hình bóng của Yến Triều Sinh đã không còn.
“Song song?”
“Ô Thần sư thúc?”
Ô Thần thả lỏng mặt mày: “Thì ra là con, mấy ngày qua con đi đâu mà Tiên tộc ở đây không thể tìm được con. Vài ngày trước tháp Trấn Yêu có biến động, bị một Yêu vật xâm nhập, ta lo con xảy ra chuyện.”
“Con không sao.” Lưu Song nói, “Sư thúc đang tìm Yêu vật xâm nhập vào tháp sao?”
Ô Thần gật đầu: “Con có thấy không?”
Lưu Song dừng một chút, lắc đầu.
Ô Thần nói: “Nếu con không có việc gì, hãy lập tức phong ấn năm giác quan rồi ngồi ở chỗ này đợi đi, đừng đi lại khắp nơi. Sư thúc có việc, đi trước đây.”
“Ô Thần sư thúc!”
Ô Thần quay đầu lại.
“Yêu vật sau khi vào tháp, vĩnh viễn không thể thoát ra được sao?”
Ô Thần nói: “Dĩ nhiên.”
Lưu Song không thể giải thích được trong lòng mình cảm thấy ra sao, Yến Triều Sinh không biết lý do vì sao lại xuất hiện ở chỗ này. Tóm lại hắn đã cứu nàng, đợi vệ binh bọn họ đi xa, Lưu Song đi tìm Yến Triều Sinh. Đột nhiên phía sau có một tiếng cười nói vang lên: “Xích Thủy gia tiểu Tiên tử, ngươi tìm hắn, là muốn hại hắn, hay là muốn cứu hắn?”
Nghe thấy âm thanh này, Lưu Song đẩy cánh cổng phía sau ra.
Dạ Mộ Lạc vẫn bị trói ở cao cao trên không trung như cũ, vẻ mặt gã vô tội ngoan ngoãn, thấy nàng đẩy cửa ra, thậm chí còn tốt bụng cười với nàng, ánh mắt băn khoăn một vòng ở trên người nàng mang theo thâm ý khác mà cưới.
Như tiếc nuối, như đang tiếc, lại như vừa lòng.
“Tiền bối lại nghĩ ra chủ ý ti tiện gì nữa?”
“Ngươi giận ta?” Thiếu niên nghiêng đầu, trông có vẻ có vài phần uất ức.
“Tiền bối thủ đoạn ngập trời, ta nào dám tức giận. Chỉ là trong tháp Trấn Yêu, ta e rằng tiền bối không giấu được chuyện Yêu tộc cùng một giuộc.”
Dạ Mộ Lạc âm trầm cười rộ lên.
Vốn tưởng ra là một tiểu Tiên tử ngoan ngoãn, không ngờ lại có tính tình thế này. Mấy lão Yêu quái Thượng Cổ bọn họ bị nhốt trong tháp Trấn Yêu nhiều năm như vậy vẫn có thể nói chuyện với nhau, đúng là một bí mật lớn.
Nàng có thể được tha thứ vì phản ứng như vậy.
Nhưng nếu điện hạ đã thuận lợi được sinh ra và lớn lên, ai mà để ý nữa? Mặc dù tháp Trấn Yêu đang được gia cố lại phong ấn, nhưng đối với Yêu tộc mà nói vẫn còn hy vọng.
Cơn đau bị sắt đen đâm vào thân thể vạn năm đằng đẵng này, sớm nên kết thúc rồi. Không có một con Yêu nào thích sống một cách bó buộc như vậy.
Thấy thiếu nữ lạnh lùng liếc nhìn một cái định rời đi, Dạ Mộ Lạc lười nhác mở miệng: “Ta đã nhớ ra linh mạch thứ năm ở chỗ nào rồi.”
Bước chân nàng dừng lại.
Ác ý trong mắt Dạ Mộ Lạc chợt lóe lên: “Nhưng e rằng các người không có bản lĩnh để tìm thấy.”
Lưu Song căn bản không tin Dạ Mộ lạc sẽ thật sự nói cho mình linh mạch thứ năm ở chỗ nào, nhưng Dạ Mộ Lạc ở phía sau lại mỉm cười mở miệng: “Ngươi đã từng nghe qua địa điểm cũ của Yêu tộc, Vô Đoạn cảnh chưa? Linh mạch thứ năm đang nằm ở ngay dưới dòng nhược thủy của Vô Đoạn cảnh.”
Lưu Song nắm chặt ngón tay, Vô Đoạn cảnh, chẳng phải là cung điện sau này của Yêu tộc, khi Yến Triều Sinh trở thành Yêu quân sao?
Nàng từng ở Yêu tộc mười năm, từng nhìn thấy sông trời nhược thủy.
Vạn vật không thể sống được trong nhược thủy. Truyền thuyết kể rằng, Thượng Cổ đại chiến, nhược thủy trút xuống mang tai họa đến chúng sinh, nuốt chửng vô số sinh linh mà nó đi qua. Vốn là dòng sông ở trên trời nhưng lại bị vứt bỏ, cuối cùng rơi vào tay Yêu tộc.
Túc Luân đại nhân từng trêu chọc: “Dòng sông từng bị Bát Hoang vứt bỏ, cùng với chủng tộc bị Bát Hoang xua đuổi, thật là xứng đôi. Nương nương, người phải cẩn thận với chỗ này, nếu ngã xuống, Yêu quân cũng không thể cứu nổi người.”
Bây giờ Dạ Mộ Lạc lại nói, linh mạch duy trình sự sống của Tiên tộc lại đang ở dưới nhược thủy.
“Tin hay không, tùy thuộc vào các ngươi.” Dạ Mộ Lạc tùy ý cười lớn, “Bổn tọa thích nhìn bộ dạng Tiên tộc các ngươi lo trước lo sau, vừa tham thích lại sợ sệt.”
Gã xem kịch vui: “Tiểu Tiên tử, ở nhược thủy, ai bước vào cũng chết.”
Lưu Song nói: “Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.”
Nàng không thèm liếc nhìn gã một cái, đi tìm Yến Triều Sinh.
Dạ Mộ Lạc nhìn bóng dáng nàng, khẽ cười, hờ hững nói: “Mộng Cơ.”
Một giọng nữ vội vàng hoảng sợ vang lên: “Dạ Mộ Lạc đại nhân.”
Dạ Mộ Lạc nói: “Ngươi nói trái tim của Xích Thủy Lưu Song dường như đã vỡ nát rồi.”
“Đúng vậy.” Mộng Cơ nói, “Ngày đầu tiên Xích Thủy Lưu Song tới, ta đã định mê hoặc cô ta, liền phát hiện ra ký ức của cô ta rất kỳ quái, nàng ta sớm đã biết điện hạ. Hơn nữa…”
“Còn có chuyện gì?”
“Dường như ái hận si dục của nàng ta đã cùng nhau tiêu tán hết rồi. Nàng ta muốn giữ, nhưng lại không cách nào giữa được thống khổ cùng cảm tình trước đó của mình. Trái tim bị ép phải đóng chặt cửa, hiện giờ chỉ một lòng mong muốn bảo vệ, bảo vệ những thứ đã mất đi, bảo vệ Không Tang, còn có một cái gọi là Thương Lam Tiên cảnh.”
Dạ Một Lạc đột nhiên cười nhẹ nói: “Thì ra là vậy, Thương Lam…”
Khó trách khi gã gieo Tình Hoa độc vào nàng, nàng lại không giống với những Tiên tử khác, dù tức giận đến cực điểm, hận gã đến thấu xương, muốn trả thù gã, nhưng vẫn có thể lấy đại cục làm trọng, đi tìm Yến Triều Sinh.
Bởi vì cõi lòng nàng đã tan nát, không hề nhớ rõ vui sướng si vọng cùng thống khổ đã từng, Xích Thủy gia tiểu cô nương, vẻ ngoài mỏng manh không biết đã trải qua những gì, còn có quan hệ với điện hạ của bọn họ, ngay cả một trái tim hoàn chỉnh cũng không giữ được.
“Phải thống khổ cỡ nào mới có thể khiến linh tủy vỡ vụn, nếu đã như vậy, phải khiến nàng ta cảm nhận lại toàn bộ mới được.”
Mộng Cơ nói: “Tại sao Dạ Mộ Lạc đại nhân lại hao tâm tổn sức với một tiểu Tiên tử như vậy?”
“Không phải để giúp nàng ta.” Dạ Mộ Lạc cong môi.
Huyết mạch của Xà tộc Thượng Cổ, trong tình huống như vậy vẫn kiềm chế để không tổn thương nàng, chứng tỏ hiện tại trái tim của điện hạ đã hoàn toàn mềm yếu rối mù trước mắt nàng.
Và chỉ khi Xích Thủy Lưu Song lấy lại được yêu hận, biến nó thành một lưỡi dao sắc bén, đâm vào trái tim của thiếu niên đế quân.
Mới có thể khiến hắn đau đớn muốn chết, làm hắn tàn khốc thức tỉnh.
Yêu tộ cần một đế vương máu lạnh, chứ không phải một con rắn lớn cúi đầu vì một nữ tử.
*
Tiểu cảnh giới từ lông vũ đã tan vỡ.
Pháp lực được rót vào nó không quá nhiều, hiện giờ tiểu Yêu điều đã nở, nó chỉ trụ được vài ngày rồi hoàn toàn vỡ tan.
Yến Triếu Sinh không còn nơi để trốn, hắn định lao ra khỏi tháp Trấn Yêu, song lại bị tầng tầng cấm chế đẩy văng trở lại, máu thịt bị đốt cháy đau đớn.
Trong tháp Trấn Yêu, khắp nơi đều là binh lính Tiên tộc đang truy lung hắn. Lưu Song đã an toàn, còn hắn lại lâm vào cảnh cùng đường.
Lúc xâm nhập vào tháp Trấn Yêu, hắn liền thấy Yêu tộc mình đầy thương tích bị nhốt trong tháp Trấn Yêu.
Mắt hắn ngưng trệ, hiểu rõ nếu mình bị bắt, bản thân cũng lâm vào kết cục như vậy.
Tiểu Yêu điểu ngồi xổm trên vài hắn, lo lắng kêu: “Pi pi pi pi!”
Yến Triều Sinh mở miệng: “Ta biết, ta không sao.”
Hắn che lại trái tim, chịu đựng Tình Hoa độc, pháp lực giảm sút, vừa rồi định xông ra khỏi tháp Trấn Yêu thì bị phản phệ.
Vốn dĩ nơi cứng cáp nhất của Yêu tộc là trái tim có vảy Hộ Tâm bảo vệ, nhưng hắn đã sớm không còn vảy Hộ Tâm, hiện tại nơi yếu ớt nhất cũng là ngực.
Hắn buông tay ra, thấy kẽ ngón tay chảy ra máu.
Tiểu Yêu điểu quay đầu lại kêu hai tiếng: “Pi pi.”
Yến Triều Sinh: “Câm miệng, ta sẽ không quay lại tìm cô ta, ngay từ đầu đến Không Tang chính là một sai lầm, không giết nàng ta đã là nhân từ rồi.”
Tiểu Yêu điểu mất mát mà cụp đầu xuống, nó không hiểu tại sao chủ nhân lại trở nên hung dữ như vậy, lúc ở trong cảnh giới lông vũ, không phải rất tốt sao, đừng tưởng rằng nó không nhìn thấy, trước khi rời đi, chủ nhân vẫn luôn nhìn chăm chú Tiên tử nhà người ta.
Tuy rằng mặt không cảm xúc, nhưng tiểu Yêu điểu đều có thể cảm nhận được vui thích trong lòng hắn khi đó.
Nhưng khi vừa ra, nhắc tới chuyện Tiên tử đẩy hắn cho Mật Sở, chủ nhân trở nên tối tăm lạnh băng.
Thà tự mình xông ra khỏi tháp, cũng không muốn cầu xin sự giúp đỡ từ tiểu Tiên tử.
Tiểu Tiên tử rõ ràng tính tình khá tốn, chủ nhân bóp cổ nàng, nàng vẫn chớp đôi mắt ngập nước để chủ nhân bóp, chưa từng mật báo cho Tiên tộc. Chỉ cần bọn họ quay lại, nàng nhất định sẽ giúp bọn họ, có lẽ nàng sẽ có cách để giúp chủ nhân và mình rời khỏi tháp Trấn Yêu.
Tiểu thanh điểu vô cùng thống khổ, chủ nhân nó phát điên, nó khẳng định trong Bát Hoang này, nó là con Yêu điểu Thượng Cổ đầu tiên phá vỏ và cất tiếng kêu đầu trong tháp Trấn Yêu.
Vừa sinh ra đã bị nhốt, còn có khả năng vĩnh viễn không thoát ra được. Phải ở trong tháp cả đời.
Mắt thấy truy binh lại gần, một giọng nữ cất lên: “Đến chỗ này của ta, ta giúp ngươi trốn, được không?”
Yến Triều Sinh quay đầu lại, thấy một gương mặt xinh đẹp dịu dàng.
Nữ tử ánh mắt long lanh, vai bị xiềng xích đâm xuyên, nhưng đôi mắt nhìn về phía ăn tràn đầy dịu dàng.
*
Lưu Song không tìm thấy Yến Triều Sinh.
Một con Yêu lớn như hắn lại dường như bốc hơi ở trong tháp, nàng từ tầng một tìm đến tầng ba lăm vẫn không thấy bóng dáng Yến Triều Sinh đâu.
Nàng tìm mấy ngày, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Nàng đã biết vị trí của linh mạch thứ năm, theo lý thì nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể rời khỏi tháp Trấn Yêu.
Dạ Mộ Lạc vừa cười vừa thở dài: “Vì sao còn chưa đi, nhớ tiểu Yêu kia sao?”
Lưu Song: “Ngài biết hắn đi đâu không?”
Dạ Mộ Lạc thản nhiên chỉ ra: “Tiểu Tiên tử, niệm tình quen biết được một thời gian, ta khuyên ngươi, nếu không phải thật sự quan tâm hắn, đừng đi trêu chọc hắn. Đừng chỉ thấy hắn hiện tại yếu ớt như vậy, luôn nhân từ nương tay với ngươi. Một ngày kia, hắn có thể bức ngươi đến chết, hắn sẽ hành hạ ngươi phát khóc, Yêu tộc chúng ta, thích nhất là ăn thịt Tiên tử.”
Dứt lời, gã điên khùng cười rộ lên.
Lưu Song yên tĩnh chờ gã cười xong.
“Vậy thì, hắn đang ở đâu?”
Dạ Mộ Lạc khoác lên bộ mặt thiếu niên ngoan ngoãn, thành thật: “Tầng ba hai.”
Lưu Song bán tín bán nghi, nàng đã tới tới lui lui qua tầng ba hai rất nhiều lần, đều không thấy bóng dáng Yến Triều Sinh đâu, lần này nàng đi xuống, về tới nơi giam giữ vô số đại Yêu kia.
Vẫn là cảnh tượng hỗn loạn ghê người đó, nhưng có một con Yêu điểu màu xanh lơ tung tăng nhảy ra, nó vẫn chưa biết bay, chỉ có thể ngậm lấy làn váy của nàng, kéo nàng vào trong.
Lưu Song nhấc tiểu gia hỏa này lên, sau một hồi nhận diện, kinh hỉ nói: “Thanh Loan?”
Tiểu Yêu điểu nghiêng đầu nhìn nàng: “Pi pi!”
Ý nó bảo nàng hãy đi theo nó, Lưu Song chần chừ một lúc, đi lên tầng ba hai, nàng thấy thấy giữa một không gian tối tăm, vô số dây đằng mọc tràn lan, sắt đen xuyên thấu thân thể một nhóm Yêu tộc, một nữ tử nằm ngang trên đống dây đằng trên giường, thiếu niên áo đen đang nhắm mắt nru trong lòng ngực ả ta.
Nữ tử thấy Lưu Song, nhướn mày nói: “Ngươi cuối cùng cũng trở lại.”
Lưu Song nhớ rõ, ngày đầu tiên vào tháp đã gặp qua nữ tử này. Nàng nhìn về phía Yến Triều Sinh: “Hắn làm sao vậy?”
Nữ tử ánh mắt hơi lung lay, tập trung cảm nhận một hồi, che lại môi cười: “Thú vị, ngươi vậy mà lại thật sự cho rằng người trong lòng là người gọi là Mật Sở Tiên tử kia. Thậm chí còn đang nghi hoặc, vì sao hắn lại không màng tới Mật Sở mà cùng ta thân mật như vậy?”
Nữ Yêu mơn trớn mái tóc Yến Triều Sinh, thương tiếc nói: “Cũng may hắn vẫn chưa tỉnh, bằng không sẽ lại càng thất vọng. Tiểu nha đầu chỉ vô tình tổn thương trái tim người ta, nhưng nam tử đôi lúc giấu đi cơn tức giận chỉ vì không muốn trở nên yếu ớt trước mặt ngươi thôi. Nếu ta trả hắn lại cho ngươi, ngươi có cần hắn không? Ngươi có muốn biết, người hắn thật sự thích là ai không?”
—————-HẾT CHƯƠNG 50—————-
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3