Tối qua hắn ngủ khá trễ. Nhưng không phải vì chỗ lạ khó ngủ. Lục Hải hắn không phải loại người hay ủy mị như vậy. Ngược lại hắn là một tên khá dễ thích nghi với hoàn cảnh xung quanh. Tuy hành động có vẻ lôi thôi nhưng thực chất trong đầu tên này mỗi thời mỗi khắc đều không ngừng tính toán.
Đối với mỗi một sự việc, Lục Hải đều có thói quen xem xét đến việc đảm bảo sự an toàn cùng lợi ích lớn nhất cho bản thân mình. Hoàn toàn đồng ý là hắn có một gu thẩm mỹ khá đặc biệt về ẩm thực, hơn nữa việc bình phẩm các món ăn cũng là một sở thích của hắn, nhưng không hề vì vậy mà hắn để chuyện ăn uống ảnh hưởng đến hành động của mình.
Rất nhiều người đều có một cách nhìn nhận sai lầm về con người của Lục Hải hắn. Ví như những chuyện mà hắn đã làm qua sau khi đi đến thế giới này vậy. Ngay từ lúc hắn vừa mở mắt thức tỉnh thì việc đầu tiên mà hắn làm là ngồi im một chỗ và quan sát xung quanh, vô cùng bình tĩnh mà xác định phương hướng cũng như đi tìm nguồn thức ăn để đảm bảo bản thân có thể sống sót.
Trên thực tế, nếu là một người mềm yếu, không có đủ tự tin, chắc chắc sẽ hành động theo một kiểu hoàn toàn khác. Hoặc chạy loạn xung quanh tìm đường về nhà, hoặc kêu cứu ầm ỉ xung quanh, hay là cả hai .. Và một khi hành động như vậy, hắn sẽ chết càng nhanh hơn.
Vì sao ư? Thứ nhất, ngươi kêu cứu lớn như vậy rất dễ dàng gây đến sự chú ý của những động vật nguy hiểm xung quanh. Thứ hai, xung quanh ngươi đều là cây với đá, ngươi chạy loạn lên rất dễ đánh mất cảm quan về vị trí. Dẫn đến việc càng chạy thì lại càng đâm sâu vào rừng rậm, mãi mãi sẽ không ra được. Hơn nữa ở dưới chân ngươi đâu đâu cũng là lùm cây, bụi cỏ. Ngươi chắc chắn rằng bên trong hoặc dưới chúng nó không có một hang rắn, rết hay bò cạp gì chứ ? Nói cách khác, trong trường hợp này, càng chạy loạn thì càng dễ gặp nguy hiểm.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Lục Hải là ngồi im và quan sát, mà đặc biệt là quan sát mặt đất. Cho nên mới có việc hắn bắt gặp đầu thỏ con trước tiên. Mà nếu như vì vậy, ngươi cho rằng hắn bản tính tham ăn đến quên mất hoàn cảnh xung quanh thì người thật sai lầm lớn rồi. Ngược lại, bởi vì hắn suy tính khá chu đáo nên mới có hành động thế. Đấy mới là tính cách thật của Lục hải tên này.
Quay lại với câu chuyện, Lục Hải vừa ra khỏi cửa đã thấy từ phía xa có 4 tên sơn tặc đang khiên 2 thùng nước lớn hướng phía sau Binh doanh mà đi. Mà vừa tỉnh dậy còn chưa có rửa mặt đánh răng gì, cho nên hắn cất bược đi theo 4 tên sơn tặc này.
Phía sau Binh doanh là một khu sân rộng chừng 5-6 thước hơn. Giữa sân lại có 4-5 thùng nước lớn, có lẽ là để cho đám sơn tặc ở sơn trại tắm táp mỗi ngày. Bốn tên sơn tặc nọ sau khi khiên 2 thùng lớn nước đến đây thì cẩn thận đặt xuống rồi đổi 2 chiếc thùng khác đã trống không mà khiên đi.
Đang lúc 4 tên sơn tặc muốn khiên thùng nước rời khỏi, Lục Hải tiến lên bắt chuyện với một tên trong đó nói:
“Mấy vị đại ca, tiểu đệ vừa mới gia nhập Sơn trại, còn chưa quen lắm vài chỗ sinh hoạt ở nơi này, cho nên muốn hỏi thăm một chút chuyện. Mong đại ca hỗ trợ cho ..”
Tên sơn tặc kia quay đầu hướng Lục Hải nhìn qua, nhưng ánh mặt lại mơ hồ, không có trọng điểm, miệng mở to nói:
“Này tên tiểu tử nhà ngươi, đã gia nhập Sơn trại sao không đi làm nhiệm vụ mà còn nhỡn nhơ ở chỗ này ? Có muốn hay không ta đây liền đi bẩm báo Trại chủ đại nhân !”
Lục Hải vừa muốn mở miệng giải thích thì tên Sơn tặc bộ dạng không thèm ngó ngàng gì đến hắn nữa mà dẫn đội rời đi. Lục Hải sửng sờ tại chỗ. Một hồi sau liền lắc lắc đầu mà xoay người đi về phía hành lang, rời khỏi Binh Doanh.
Trên đường đi hắn lại thử bắt chuyện thêm mấy tên sơn tặc khác nhưng điệu bộ và cử chỉ của bọn họ đều giống y chang tên sơn tặc gánh nước khi trước. Hơn nữa lời thoại cũng hoàn toàn không khác. Đến đây thì Lục Hải hắn chỉ biết cười khổ:
“Haiz.. Thật là đau đầu! Đám “Quái” này hình như chỉ được lập trình có 1 lời thoại như vậy thôi nhỉ..”
Sơn trại diện tích cũng không quá lớn. Mất năm ba phút, Lục Hải liền ra khỏi Sơn trại Binh doanh. Đang muốn đi xung quanh một chút thì cái mũi của hắn đã bắt được một mùi thơm cuốn hút phát ra từ phía Nhà ăn của sơn trại. Không biết có phải do phản ứng tự nhiên hay không mà bụng hắn lại reo lên từng hồi. Hắn vỗ vỗ lồng ngực vài cái, nghe được âm thanh leng keng của tiền đồng va chạm, chắc chắn là mình không quên mang theo tiền, rồi liền bước nhanh đến Nhà Ăn.
Lục hải lúc này trong túi mang theo 27 văn tiền (2 xâu và 7 đổng lẻ thu được khi hắn đồ sát con quái đầu tiên) bước vào Nhà ăn, chuẩn bị làm một bửa thật no. Kết quả là Vương đại bàn tử vừa nhìn thấy hắn xòe tiền ra liền trợn mắt nói:
“Bấy nhiêu chỉ đủ 2 cái bánh bào cùng một chén sữa đậu thôi”.
Lục hải liền xanh mặt. Chẳng là từ tối ngày hôm qua, sau khi hoàn thành cái nhiệm vụ “làm quen sơn trai” kia thì hắn mới đau khổ nhận ra rằng bánh bao ở cái thế giới này so với trong kí ức của hắn thì nhỏ hơn một nửa. Mà hắn ăn một hơi 2 sửng bánh bao mới coi như no bụng. Bây giờ thì thảm rồi.
Hai cái bánh bao, một chén sữa đậu … !!!
Lục Hải nước mắt giàn giụa nuốt bánh bao cùng một chén sữa đậu, sau đó với ánh mắt không nỡ và một cái bụng gần như trống không bước đi ra ngoài Sơn trại Nhà Ăn.
Vừa ra khỏi nhà ăn Lục Hải giống như chợt nhớ tới chuyện gì mà xông thẳng đến Tụ Nghĩa đại sảnh.
Mấy phút sau, Lục Hải liền đứng trước Đại môn Tụ Nghĩa Đường. Tuy nhiên, hắn không hề bước vào đại sảnh mà là nhẹ nhàng quẹo trái. Phía bên trái cổng lớn là một cái bảng thông báo bằng gỗ dài 5 thước, được dựng cao chừng hơn 2 thước, bên trên con có mái che đển tránh cho bảng dưới bị mưa làm ướt (kiểu như mấy bảng quảng cáo to dài ở trạm xe buýt ấy).
Bên trên bảng này có dán chi chit những mẫu giấy vàng úa hình chữ nhật, to nhỏ khác nhau. Trong các mảnh giấy là ghi nội dụng nhiệm vụ dành cho đám sơn tặc trong trại. Lục Hải nhìn qua một lượt, thấy mấy loại nhiệm vụ này thật đa dạng, phong phú. Tuy nhiên cũng có những yêu cầu nhất định.
Ví như trên một mẫu giấy có ghi:
[Nhiệm vụ: Cắt cỏ]
– Yêu cầu : Sơn tặc lv1
– Chú giải : Sân bãi ở Sơn trại Thao trường cỏ đã mọc dài, cần gấp một cái sơn tặc đến cắt tỉa.
– Thù lao : Cắt xuống 1 cân cỏ dại thưởng tiền đồng 1 văn
…
[Nhiệm vụ: Gánh Nước]
– Yêu cầu : Sơn tặc lv2
– Chú giải : Sơn trại Binh doanh nước sinh hoạt mỗi ngày đã hết, cần 8 đầu sơn tặc đi gánh mỗi ngày.
– Thù lao : Gánh xong 1 thùng nước đầy thưởng tiền đồng 4 văn
…
[Nhiệm vụ: Săn thú – Lợn rừng]
– Yêu cầu : Sơn tặc lv3 + [Cơ sở Kiếm/Đao/Thương/Phủ pháp] lv.2 Hoặc [Cơ sở tiễn pháp] lv.1
– Chú giải : Nhu cầu nấu nướng của Sơn trại Nhà ăn mỗi ngày đều cần 20 con lợn rừng to béo, cần sơn tặc có chiến lực đi săn
– Thù lao : Chém giết rồi mang về ST Nhà ăn 1 con lợn rừng thưởng tiền đồng 25 văn
Đủ các loại nhiệm vụ được treo tại đây và còn làm mới mỗi ngày theo nhu cầu của sơn trại. Rõ ràng Thế giới trò chơi này được thiết kể về cùng xuất sắc. Ngoài việc đám sơn tặc Quái này ngốc ngốc 1 vẻ thì các khía cạnh khác đều khiến cho Lục Hải hắn phải tấm tắc khen ngợi.
Đăng đo một hồi Lục Hải liền quyết định chọn cái nhiệm vụ gọi là “Bổ củi”
[Nhiệm vụ: Bổ củi]
– Yêu cầu : Sơn tặc lv1
– Chú giải : Nhu cầu nhóm lửa của Nhà ăn cần rất nhiều cây gỗ, yêu cầu một sơn tặc tay chân lanh lẹ hỗ trợ bổ củi
– Thù lao : Chặt ra 1 đơn vị vật liệu gỗ thưởng 10 đồng tệ
Chọn nhiệm vụ này, Lục Hải đưa tay bóc ra mảnh giấy ghi nội dung nhiêm vụ Bổ củi, đanh đỉnh vào Tụ Nghĩa đại sảnh báo cho Trại Chủ lão nhân gia một tiếng thì hệ thống trong đầu liên “Đinh” một tiếng gửi cho hắn một nhắc nhở nhiệm vụ:
*[Sơn tặc Lục Hải tiếp nhận nhiệm vụ Bổ củi]
*[Nhiệm vụ: Bổ củi]
– Yêu cầu : Sơn tặc lv1
– Chú giải : Nhu cầu nhóm lửa của Nhà ăn cần rất nhiều cây gỗ, yêu cầu một sơn tặc tay chân lanh lẹ hỗ trợ bổ củi
– Thù lao : Chặt ra 1 đơn vị vật liệu gỗ thưởng 10 đồng tệ
*[Nhắc nhở nhiệm vụ]
– Nơi tiếp nhận nhiệm vụ: Sơn trại Nhà ăn, gặp Vương Bàn Tử
– Nơi hoàn phục nhiệm vụ: Sơn trại Nhà ăn, gặp Vương Bàn Tử
Ồ cái trò chơi này cũng thật có nguyên tắc nhỉ, trợ giúp cho tân thủ cũng nhiệt tình đến thế này …
Tiếp nhiệm vụ xong, Lục Hải không một chút nào trì hoãn, trực tiếp chạy đến Nhà ăn tìm Vương bàn tử. Vương bàn tử quay ra thấy trong tay Lục Hải cầm mảnh giấy mà mình ghi ngày hôm qua thì liền biết. Y vẩy tay gọi một tên sơn tặc phụ việc trong bếp giúp hắn dẫn Lục Hải đi ra nhà ăn, hướng đến kho củi phía sau.
Đến lúc này Lục Hải mới biết, nguyên lai nhiệm vụ đốn củi là không phải ở nhà ăn a…
Lục Hải bộ dạng thiếu chút nữa cuồng bạo. Hắn vốn lên kế hoạch lấy danh nghĩa làm nhiệm vụ mà đột nhập vào nhà bếp vụng trộm đồ ăn. Kết quả bây giờ phải đổ xuống sông, xuống biển rồi. Mặc dù hết sức tức giận, nhưng mà không còn cách nào khác, đâm lao đành phải theo lao, Lục Hải cũng chỉ có thể thành thành thật thật mà đốn củi thôi.
“Cũng may là đốn củi thực sự không khó nha, giơ tay chém xuống đùng đùng liền có thể xong, thật là đơn giản, hắc hăc…”
Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện:
“Giời ạ, làm sao mà đốn củi lại cũng không xong thế này ?”
Nguyên lại hắn cứ tưởng là giơ tay chém xuống 1 cái liền xong 1 khúc vật liệu gỗ. Nhưng hắn vừa rồi chém đã mấy chục cây gỗ to mà trong đầu [Nhắc nhở nhiệm vụ] vẫn không thấy động tĩnh.
Lúc này, Lục Hải mới nhớ tới cái tên sơn tặc đần kia trên đường đưa mình tới đây dường nhưng có nói qua cách thức đốn củi hay gì đó nhưng lại bị bản thân không nhịn được đẩy ra mà.
Lục Hải lâm vào bế tắc, không thể làm gì khác hơn là hùng hục quay lại nhà ăn tìm cái tên Sơn tặc “tiểu nhị” kia hỏi lại 1 lần. Kết quả, tên ấy ánh mắt mơ mơ màng màng hỏi ngược lại hắn:
“Củi gỗ chém xong rồi sao ???”
Làm cho Lục Hải giận đến khoa chân múa tay.
Xem ra cái tên này là không trông cậy nổi. Lục hải chỉ còn cách đem hy vọng cuối cùng đặt ở trên người Vương đại bàn tử, hi vọng với giao tình tối qua, hắn giúp mình một lượt. Ai ngờ tên kia chỉ đứng ở trong phòng bếp, bộ dạng không hề muốn ra ngoài. Đến lúc này Lục Hải ảm đạm mà quay về kho củi.
Trở về cẩn thận nghiên cứu, Lục hải mới phát hiện, nguyên lai mình bổ ra những thứ kia củi gỗ đều bị hệ thống đánh giá là phẩm chất ‘Tàn thứ’ củi gỗ. Nói cách khác là loại củi gỗ phế thải. Như vậy vấn đề là năm ở chỗ mình bổ củi có sai lầm. Như vậy mà nói thì, rốt cuộc sai ở chỗ nào. Là củi bổ ra hình dạng không đúng hay sao ??
Lục Hải chầm chậm cầm lên vài ba thanh củi mà mình đã bổ được lên mà quan sát. Mấy thanh củi này bề ngoài gần như hình trụ, độ dài ngắn cũng chẳng khác nhau là mấy, bởi vì Lục Hải tất cả đều 1 kiều bổ rìu từ trên xuống. Một khối gỗ có thể bổ ra được 4 thanh củi, 4 thanh củi này chiều dài cỏ thể ngang bằng, thế nhưng bề dày lại bất đồng nhau.
Lục Hải giơ búa lên cao rồi bổ xuống thì khó mà đảm bảo có thể cân bằng 4 thanh sau cùng đều nhau về bề dày. Chiều dài lưỡi búa chỉ bằng 1 nữa đường kính của khối gỗ to. Mặt khác trong lúc bổ xuống không hề dễ dàng để căn chính xác 1 nữa phần khối gỗ. Hơn thế nữa là phải duy trì lưỡi búa đi 1 đường thẳng mà không xiêng vẹo hay nghiêng về phía bên nào.
Chính là mặt phẳng của lưỡi búa phải duy trì vuông góc với mặt đất hoặc mặt khối gỗ ngay từ lúc đưa lên cao cho đến khi bổ xuống hệt. Và phải bổ đúng đường kẻ chia 1/2 khối gỗ. Tiếp đó lại bổ thêm 2 búa với 2 phần 1/2 của khối gỗ vừa bổ ra.
“Có lẽ nào …”
Đoán là nguyên do này, hắn liên cẩn thận nghiêm túc hơn nhiều, dùng hai tay cầm chặt cáng búa từng li từng tí căn vào đường thằng chia nữa khối gỗ mà bổ.
…
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ, sau mười phút cái tên này rốt cuộc bổ ra khối thứ nhất phẩm chất ‘Phổ thông’ củi gỗ. Đây một thành tựu vĩ đại khiến Lục Hải kích động đến lệ rơi đầy mặt. “Cơm tối rốt cục thì có hi vọng!”
Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần có một khởi đầu mới tốt rồi thì ngay sau đó hết thảy đều sẽ thuận lợi. Từng nhóm, từng nhóm củi phẩm chất “phổ thông” được bổ ra, Lục Hải đã nhìn thấy thơm ngát cơm tối đang hướng về hắn mà vẫy tay, làm hắn càng thêm nhiệt tình.
Lục Hải cứ thế miệt mài bổ búa, một búa lại một búa bổ xuống, chẳng mấy chốc đã mấy trăm búa ra ngoài.
Bất chợt, Lục Hải đột nhiên nghĩ đến bản thân dường như đã học một cái kỹ năng gọi là [Cơ sở Phủ Pháp] mà nhỉ. Bây giờ mình dùng cũng là búa. Hay là thuận tiện luyện tập một hồi?
Nghĩ tới làm ngay, Lục Hải tâm niệm hướng tới trang kĩ năng của mình, tìm vào [Cơ sở Phủ Pháp]. Trên đó đưa ra thông tin hướng dẫn:
[Cơ sở Phủ Pháp]
– Cơ sở Phủ Pháp này là kỹ thuật tối cơ bản để nhập môn vào con đường võ học. Đi con đường này dùng việc khu sử sức mạnh là chính. Lấy khí thế bàng bạc mà bài sơn đảo hải (dời non lấp bể)…
– Phủ kỹ gồm có: bổ, chặt, chém, vớt, đâm, thọc, đỡ, gạt, móc, hất, cứa, đẩy, múa hoa…
– Hướng dẫn kỹ thuật:
1. Bổ: Đưa rìu lên cao bằng một (hoặc hai) tay, rồi dùng lực mạnh kéo cả cáng lẫn lưỡi rìu hướng xuống phía dưới. Trọng điểm ở “Mũi dưới” của lưỡi rìu.
2. Chặt: Đưa rìu lên cao bằng một (hoặc hai) tay, rồi dùng lực mạnh kéo cả cáng lẫn lưỡi rìu 7 phần hướng xuống phía dưới +3 phần hướng vào bên trong thân. Trọng điểm ở “lưỡi rìu”.
3. […]
Lục Hải nghiên cứu kỹ càng các kỹ thuật sử dụng rìu được hướng dẫn trong [Cơ sở Phủ Pháp] rồi sau đó bắt đầu làm theo. Kết quả là, Lục Hải hắn từ một tên gà mờ vừa mới bổ củi còn không xong, bây giờ bắt đầu muốn tăng lên độ khó, sử dụng [Cơ sở Phủ Pháp] tới bổ củi.
Khoan hãy nói, cái tên này quả thật là có điểm thiên phú, vừa mới bắt đầu, hắn còn chút không thích ứng, liên tục bổ ra mấy nhóm củi gỗ chất lượng đều là “phế phẩm”. Thế nhưng chỉ sau chừng chục lần bổ, hắn liền chạm đến cảm giác, bổ ra tới củi gỗ
có phẩm chất cơ bản từ ‘Phổ thông’ trở lên, thỉnh thoảng còn có ‘Tinh phẩm’ củi gỗ xuất hiện.
Tốn chừng ba giờ, Lục Hải rốt cuộc bổ xong một núi nhỏ củi gỗ. Nhìn thời gian một chút, giờ cơm tối cũng sắp đến, Lục Hải ném rìu xuống đất rồi chạy thẳng đến nhà ăn bên kia, tìm cái tên gia hỏa đần độn ban sáng mà nộp nhiệm vụ.
Tên sơn tặc đần kia đi theo Lục Hải đến kho củi rồi kiểm kê nửa ngày, nguyên bổn đã báo ra số tiền thù lao là 237 đồng, khiến Lục hải hắn mừng rỡ khôn xiết. Nhưng vừa nói xong nó (quái sơn tặc) lại bắt đầu giảm tiền. Nói cái gì là bổ củi hao phí quá cao, rồi còn có tiền mượn dùng búa, thậm chí ngay cả sân kho củi nó cũng muốn tính luôn một khoản chi phí..
“Này, ngươi không có lầm chứ, đây là ta đang làm nhiệm vụ cho các ngươi a, giảm nhiều như vậy? Có còn lương tâm hay không !!!”
Cuối cùng một hồi, Lục Hải cũng chỉ còn lại có 50 đồng tệ.
“Ai.., dù sao có còn hơn không.”
Nắm tiền trong tay, Lục hải liên cầm đi vào trong Nhà Ăn. Tiêu hết tất cả cho 1 bữa cơm, bù lại buổi trưa ăn không đủ. Đáng tiếc
là 50 đồng tệ này lại hơi ít một chút, chỉ đủ hắn ăn nửa bụng.
Sau khi ăn xong, Lục hải tiếp tục nhận nhiệm vụ bổ củi, lại bắt đầu một vòng vận động mới đầy khí thế.
Đã có kinh nghiêm lúc trước, bây giờ hắn bổ củi càng ngày càng là muốn gì được nấy. Không hiểu sao, Lục hải bắt đầu cảm giác như cây rìu trong tay hắn càng lúc càng thuận tay, làm cho nhiệm vụ bổ củi lại trở nên đơn giản. Tùy ý một bổ đều ra ‘phổ thông’ chất lượng, thậm chí xuất hiên nhiều hàng ‘tinh phẩm’.
Trong lúc bất tri bất giác, [Cơ sở Phủ Pháp] của hẳn cũng lặng lẽ mà thăng cấp:
[Cơ sở Phủ Pháp] Lv: 2(57/ 80 )
– Chủng loại : Binh khí dài, phủ loại cơ sở võ kỹ
– Hiệu quả : Tăng cường phủ hệ binh khí và tất cả võ học 2% hiệu quả.
Cơ sở phủ pháp thăng cấp đối với Lục Hải bây giờ mà nói, hoàn toàn không có bao nhiêu kinh hỉ. Cái tên này toàn bộ tâm thần đều đặt ở việc bổ củi phía cùng cơm tối. Không có cách nào, hắn là loại tính cánh ‘đã quyết chuyện gì thì phải làm cho bằng được’. Cũng có thể nói là một loại cố chấp.
Rất nhanh, một tòa núi nhỏ toàn củi gỗ được chất đầy, Lục hải lại gọi tên sơn tặc đần độn đến kiểm kề. Lần này thì khá hơn nhiều, vì có sự tồn tại của lượng lớn củi ‘phổ thông” cộng thêm mấy nhóm củi ‘tinh phẩm’, số tiền hắn nhân được ước chừng khoảng 300 đồng tệ, đồng thời cũng nhận đượng thêm 300 chút kinh nghiệm, thêm vào buổi sáng 50, cùng với trước đây làm nhiệm vụ “Quen thuộc sơn trại” 50 kinh nghiệm, như vậy Lục Hải chỉ cần thêm một trăm điểm nữa liền có thể thăng cấp.
Vân vê túi tiền đồng mà tên đần độn sơn tặc đưa cho, Lục Hải cảm xúc dâng trào. Quả thật không dễ dàng a, ròng rã một 1 buổi chiều, đến bây giờ trời cũng nhá nhem, rốt cuộc đã có thể thoải mái ăn một bữa.
Lục Hải quay lại Nhà Ăn, hắn chỉ chừa lại đúng 100 đồng tệ, coi như để dành sáng sớm ngày mai ăn sáng, còn lại 200 đồng tệ toàn bộ mua thức ăn.
Trên thực tế, mỗi một tên sơn tặc ở đây bình thường chỉ tiêu tốn chừng 50 đồng tệ đã có thể no nê 1 bửa. Tuy nhiên không biết lý do gì mà Lục Hải hắn dùng đến 200 đồng mới ăn đủ. Có lẽ do giá cả món ăn bán cho Dị nhân cao hơn với sơn tặc Quái , hay là vì hắn vất vả bổ củi một buổi chiều nên ăn nhiều hơn, mà cũng có thể là cả hai.
Tối nay, Lục Hải có một giấc ngủ thật là ngon..
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3