Chưa tới bốn mươi phút, bác sĩ đã hai lần thông báo tình trạng của cậu rất nguy hiểm.
Hà Chấn Hiên ngồi trên ghế dài ở trước cửa phòng giải phẫu, anh cúi đầu, trên mặt không mang biểu tình gì.
Nhậm Vũ Kiều tay khoanh trước ngực dựa vào bên tường. Từ lúc Lý Cẩm Thành bị thương đến lúc được đưa vào phòng cấp cứu, cậu ta cũng đã rất khó chịu, lúc này nghe y tá nói rằng tình trạng bênh nhân không tốt, người nhà nên chuẩn bị tâm lý, Nhậm Vũ Kiều cũng không nhẫn nại được nữa đi tới trước mặt Hà Chấn Hiên. Cậu ta lợi dụng ưu thế chiều cao, cậu nắm cổ áo Hà Chấn Hiên lên, cậu nói: “Lúc trước anh cùng anh ấy kết hôn, chính là để anh ấy chặn kiếp nạn cho anh đúng không?”
Nếu như không tiếp xúc thường xuyên với Lý Cẩm Thành, Nhậm Vũ Kiều đối với cậu chỉ có thể dừng lại ở ba chữ kẻ xui xẻo để hình dung. Nhưng người này lương thiện, hiểu được tiến lui, luôn dùng phương thức của mình mà yên lặng giúp đỡ người khác.
Người như vậy không nên chịu oan ức, cũng rất đáng để được người khác đối xử tốt.
Lý Cẩm Thành luôn luôn kiên quyết nói rằng cậu rất yêu Hà Chấn Hiên, nhưng Hà Chấn Hiên thì sao? Còn những người nhà của anh ta… Nhậm Vũ Kiều nghĩ đến những người cao cao tại thượng kia, cậu ta càng dùng sức nắm lấy cổ áo của Hà Chấn Hiên. Nhậm Vũ Kiều bình thường luôn yên lặng, nhưng một khi bạo phát khí thế trên người cậu ta sẽ tạo cho người khác một cảm giác bị áp bức mãnh liệt.
Hà Chấn Hiên nhìn Nhậm Vũ Kiều, anh nhớ trước đây hình như đã gặp người này mấy lần, nhưng anh cũng không biết tên của người này. Anh một bên bình tĩnh suy nghĩ, một bên không biểu tình nhìn Nhậm Vũ Kiều.
Từ lúc Lý Cẩm Thành bị thương, linh hồn của anh như bị cắt thành hai nửa. Một nửa thì bay đi đâu rồi, còn một nửa thì anh bắt buộc mình phải cố gắng tập trung cao độ. Anh nhìn bản thân anh, biết rõ mình đang làm gì, rồi lại giống cái gì cũng không biết. Nhưng do được dạy dỗ cùng hoàn cảnh trưởng thành khác biệt, nên anh không thể nào mất đi sự kiểm soát của bản thân, anh nắm chặt tay Nhậm Vũ Kiều nói: “Đây là việc của tôi cùng em ấy, không có quan hệ gì với cậu.”
“Anh!”
“Chấn Hiên!”
Hà Tông Đồng mang theo người của Hà gia cùng với một ít thuộc hạ vội vã chạy tới. Khi đến nơi ông thấy một thanh niên trẻ tuổi có vóc người cao lớn, gương mặt lạnh lùng đang dằn co với cháu nội bảo bối của mình, Gương mặt của ông lập tức nghiêm túc nhìn về phía người kia.
Nhậm Vũ Kiều đương nhiên biết ông là ai, cũng đoán được ông bình thường dùng thái độ nào đối với Lý Cẩm Thành. Do một phần liên quan đến nghề nghiệp, cậu ta đối với người như thế thì thường có thái độ chống đối ra mặt. Cậu ta lạnh nhạt nhìn Hà Tông Đồng, cũng không thay đổi săc mặt mà thả Hà Chấn Hiên ra.
“Chấn Hiên, con có sao không?!”
Hà Chấn Hiên không có trả lời vấn đề của ông, anh chỉ là nhìn về đám người phía sau Hà Tông Đồng, anh nói: “Hà Châu Nhiên ở đâu?”
Nghe anh gọi thẳng tên của chú hai của mình, lại nhìn thấy vẻ mặt của anh một đám người lập tức vẻ mặt đại biến. Tư Khải Lâm cùng Hà Tông Đồng và mấy người thuộc hạ chỉ im lặng đối diện nhìn nhau. Mọi người tự động xem như không nghe thấy câu nói kia, ngầm hiểu mà lui sang một bên.
Ánh mắt của Hà Chấn Hiên không có cảm tình gì, việc này khiến Hà Tông Đồng không khỏi có chút lo lắng, một lát sau ông mới vô lực gọi một tiếng: “Chấn Hiên…”
Lý Cẩm Thành là người biết rõ ràng anh cùng Hà Châu Nhiên có những gút mắc gì, cho nên khi anh bị người bắt cóc, chắn chắn rằng cậu đã đoán được là ai đã đứng sau chuyện này. Lấy sự quan tâm của cậu đối với anh, anh khẳng định cậu đã đem chuyện này nói cho ông nội, nhưng bây giờ xem ông nội phản ứng như thế này… Ông không có tin tưởng Lý Cẩm Thành, cũng đồng nghĩa ông đã đem anh đẩy vào tình cảnh càng nguy hiểm hơn.
“Phong, em nói đi.”
Thông qua mẹ của mình, Hà Kỳ Phong và Hà Kỳ Tuyên đã biết rõ toàn bộ ngọn nguồn sự việc. Tuy rằng bọn họ đối với cha của mình không tình cảm gì, nhưng nói thế nào cha của họ đã lập kế muôn giết chết Hà Chấn Hiên. Có lẽ là bởi vì bọn họ từ trước đã được bảo vệ quá tốt, cho nên khi chuyện này sảy ra quan điểm của bọn họ đã bị chuyện này lật đổ. Bọn họ cũng biết năng lực của Hà Chấn Hiên, nếu như nói trước đây anh là dịu ngoan vô hại, nhưng khi trải qua những chuyện này bản tính của anh hoàn toàn thay đổi.
Hiện tại vẻ mặt của Hà Chấn Hiên khi nói chuyện cũng khiến người ta cảm thấy rất khủng bố, nhưng nhớ đến lời mẹ của bọn họ đã nói qua, bà nói bọn họ nên coi Hà Chấn Hiên là người thân quan trọng nhất, bởi vì chỉ có anh Hà gia mới không ngã, ba người bọn họ mới có thể tiếp tục hưởng thụ cuộc sống cơm ngon áo đẹp. Con người đều có bản năng tránh nặng tìm nhẹ, đây cũng là cơ hội để có thể lấy lòng Hà Chấn Hiên, bởi vậy Hà Kỳ Phong cố gắng trấn định, cậu nói: “Sau khi ông ấy biết anh được cứu đã trốn đi.”
“Cậu có biết ông ấy trốn nơi nào không?”
“Em không biết.”
Nói xong Hà Kỳ Phong lộ ra nụ cười trào phúng, cậu còn nói: “Ông ấy xưa nay đều sẽ không nói cho chúng em biết những chuyện quan trọng của ông ấy.”
Hà Chấn Hiên phất tay, ngoại trừ Hà Tông Đồng, những người của Hà gia hoặc khiếp sợ hoặc giả vờ bình tĩnh lần lượt rời đi.
“Chấn Hiên…”
Hà Tông Đồng còn muốn giải thích, Hà Chấn Hiên đã chặn lại lời của ông, anh nói: “Có chuyện con cần ông cho ý kiến.”
“Con nói đi…”
“Hà gia cùng Vinh Thịnh ông nội có phải dự định giao toàn bộ cho con không?”
“Trừ con ra không ai có thể đảm nhiệm được…”
“Tốt lắm, bắt đầu từ ngày mai, ông nội rời Vinh Thịnh đi.”
“Chấn Hiên…”
Hà Tông Đồng dùng vẻ mặt không dám tin nhìn anh. Ông là ông nội của anh, từ nhỏ nhìn anh lớn lên, dốc lòng vun bón, giáo dục anh, nhưng hiện tại anh lại nói với ông những lời như vậy!
“Nếu như ông nội không muốn, như vậy từ nay về sau, tôi rời Hà gia, rời khỏi Vinh Thịnh.”
Năng lực kinh thương của Hà Chấn Hiên thì không còn là nghi vấn, nếu như không có trách nhiệm và sứ mệnh đã ăn vào xương tủy của mình, thì anh có thể đã sớm rời khỏi hai nơi này, có một cuộc sống thoải mái hơn nhiều. Hơn nữa, hiện tại bây giờ anh là đang vì Lý Cẩm Thành mà suy nghĩ.
“Chấn Hiên…”
Rõ ràng đã là cuối tháng tư, nhưng đêm khuya hành lang phòng giải phẫu rất lạnh lẽo, tĩnh mịch. Hà Tông Đồng nhìn sắc mặt bình tĩnh của Hà Chấn Hiên, ông chỉ yên tĩnh ngồi trở lại trên ghế dựa dài, chỉ là vô ý thức kêu tên của anh.
Hà Tông Đồng năm nay đã bảy mươi sáu tuổi, trước đó, ông luôn cho rằng mình đã trải qua hết thảy đau khổ dằn vặt, nhưng lúc này nghe Hà Chấn Hiên nói câu này ông mới biết, những chuyện trước kia ông trải qua cũng không tính là cái gì. Không có phẫn nộ, không có không cam lòng, chỉ còn bi thương và vô lực. Đời này ông yêu quý nhất chính là Vinh Thịnh và Hà Chấn Hiên, phần lớn cuộc đời là ông vì dòng họ của mình mà sống.
Việc đã đến nước này giãy giụa nữa cũng vô dụng, Hà Tông Đồng nhìn Hà Chấn Hiên, người luôn kiên định với quyết định của mình, ông nói: “Ngày mai ông sẽ ký tên lên những văn kiện đó, chỉ là Chấn Hiên… ông cũng còn lại vài người thân, con có thể nào đối với chú hai của con nhẹ tay một chút không?”
“Ông ấy hạ quyết tâm muốn giết chết tôi.”
Hà Chấn Hiên nhìn biểu hiện bắt đầu trở nên không tự nhiên của Hà Tông Đồng, anh nói: “Chỉ cần bọn cướp nhận được tiền chuộc, bọn họ sẽ giết chết tôi. Nhưng sau khi tôi được người của Cẩm Thành giải cứu, khi đó, mọi người chúng tôi, Cẩm Thành, tôi, những cảnh sát kia, đều cho rằng chuyện này đã kết thúc, nhưng không phải… Ngay lúc chúng tôi vui mừng được giải cứu, hắn xuất hiện ở trong đám người cầm một cây súng…”
Đang khi nói chuyện, Hà Chấn Hiên dùng tay làm ra động tác cầm súng, nhắm ngay Hà Tông Đồng, anh còn nói: “Hắn nhắm ngay tôi, biu một tiếng, nếu không là Cẩm Thành chặn ở trước mặt tôi, ông nội, những câu nói này ông dự định nói cùng ai?” Ông nội luôn miệng nói yêu thương anh, nhưng ở thời điểm mấu chốt thì không để ý sự nguy hiểm của anh.
Cẩm Thành trước đây đánh giá rằng ông không công bằng qua chuyện của cô anh, bây giờ xem ra, ông nội của anh đúng là người như vậy. Trừ anh cùng Tiếu Bội Đình ra, Hà gia và những người khác đối với ông nội trong lòng rất kính nể và sợ hãi, lần này nếu không là ông ngầm đồng ý, Hà Châu Nhiên không thể nào rời khỏi Hồng Kông được.
Có thể là do ngữ khí của Hà Chấn Hiên, hoặc là anh làm ra động tác kia đã khiến Hà Tông Đồng cảm thấy kinh hãi không ngớt. Lúc trước ông luôn cho rằng bọn họ là người một nhà, sẽ không có việc gì mà không thể cứu vãn được. Bọn họ là người một nhà còn có thể cho nhau cơ hội để sửa lỗi, nhưng bây giờ nghe những câu nói này của Hà Chấn Hiên ông mới rõ ràng, nếu như một người trong gia đình không hề xem một thành viên khác là người thân của mình, thì người đó sao lại phải đối với hắn mọi thứ đều phải nhân nhượng và nhẫn nại?
“Ông nội, ông trước đây luôn nói tôi đối với người khác không đủ tàn nhẫn, hiện tại… Tôi biết nên làm như thế nào.”
Nếu có thể hiện giờ ông tình nguyện anh không thay đổi giống như trước kia. Nhưng câu nói này Hà Tông Đồng không có nói ra, ông nhìn thái độ yên lặng quỷ dị khác thường của Hà Chấn Hiên, ông nói: “Trước đó Dực Thanh đã nói với ông rồi, ông ta nói Cẩm Thành cuối cùng đều sẽ chuyển nguy thành an, cậu ấy sẽ không sao, ngược lại là con nhớ chăm sóc cho mình thật tốt…”
Hà Chấn Hiên vẫn còn ăn mặc y phục rách rưới, vết thương trên người cũng không có xử lý, sau khi Hà Tông Đồng nói xong những câu nói này cũng mang theo những người khác rời đi, anh vẫn như vậy không có thay đổi tư thế của mình.
—–
Tám giờ hai mươi phút, máy bay đến Dubai, nơi này khí trời rất tốt. Mới vừa xuống máy bay Hà Châu Nhiên thở phào một hơi, hắn hoạt động một chút tứ chi có chút cứng ngắc, cảm giác tâm trạng của mình cùng với sân bay bao trùm kính pha lê ở ngoài mặt đều sáng long lanh.
Hà Châu Nhiên trước đây cho rằng Hà Tông Đồng coi trọng nhất chính là Hà Chấn Hiên, nhưng thông qua chuyện này, hắn mới rõ ràng cha hắn yêu nhất vẫn là hắn và mấy đứa con của ông. Việc này làm hắn có chút hổ thẹn, nhưng loại này hổ thẹn cùng với việc hắn suýt chút nữa giết chết Hà Chấn Hiên không quan hệ.
Hà Châu nhiên đã đặt trước khách sạn, khách sạn cho xe hơi chờ ở cửa sân bay, nhưng do ngồi lâu trên máy bay, nên hắn quyết định trước tiên đi toilet.
Tiền của Hà Châu Nhiên toàn bộ được gửi ở ngân hàng Thụy Sĩ, có thể cho hắn một cuộc sống đầy đủ, đời này áo cơm không lo, hoặc là nếu như hắn có rượu chè gái gú cờ bạc, xì gà hoặc rất nhiều thói xấu khác, đến lúc Hà Tông Đồng chia gia sản khẳng định cũng sẽ vì hắn lén lút lưu một phần.
Hà Châu Nhiên nghĩ như vậy trong lòng càng thêm sung sướng, vì lẽ đó hắn không phát giác đột nhiên toilet ở sân bay trở nên yên tĩnh một cách dị thường. Hắn vừa ngâm nga ca hát vừa rửa tay, đột nhiên Hà Châu Nhiên miệng mũi bị người từ phía sau bịt kín, một mùi vị gay mũi truyền đến, hắn nhanh chóng bất tỉnh nhân sự.
—-
Ca giải phẫu cho Lý Cẩm Thành tiến hành hơn mười ba tiếng, do ba nhóm đội ngủ bác sĩ thay phiên nhau giải phẩu. Sau khi kết thúc giải phẫu, cậu được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt, lại qua hai ngày, tình huống của cậu từ từ ổn định, cậu mới được đưa qua phòng bệnh bình thường. Nhưng lúc này cậu vẫn không tỉnh, trên người cắm đầy máy móc, dây thở ôxy và dây truyền dịch dinh dưỡng.
Công việc thay thế chủ tịch mới của tập đoàn Vinh Thịnh đã hoàn thành. Sau khi biết Lý Cẩm Thành không còn bị nguy hiểm tính mạng, Hà Chấn Hiên bắt đầu hai phía mà chạy. Khoảng thời gian này ngoại trừ trên xe hoặc là tình cờ ở phòng bệnh của Lý Cẩm Thành anh sẽ ngủ một ít, ngoài ra những nơi khác anh đều không làm sao ngủ được. Anh ngủ không được, mỗi lần nghĩ đến Lý Cẩm Thành có thể sẽ như vậy rời xa mình, anh chỉ có thể thông qua công việc để không tiếp tục nghĩ đến vấn đề này. Những lúc như thế này anh mới cảm giác được mình vô lực.
Ngày thứ ba chuyển vào phòng bệnh bình thường, Lý Cẩm Thành khôi phục ý thức. Lúc tỉnh lại, cậu nhìn thấy Hà Chấn Hiên nằm ngủ ở giường bệnh bên cạnh, ngoài cửa sổ đầu tháng năm khí trời ở Hồng Kông thật trong lành.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3