Truyện Tận Thế: Ta Là Biển Cả Bạo Quân
Chương 42: Cha con họ Lân
Mặc dù thiếu niên được các thế lực thù địch đánh giá rất cao về mức độ nguy hiểm, nhưng Huỳnh Hỏa biết khả năng chiến đấu chính diện của tên nhóc này nó yếu ngang bằng với gà rừng.
Đến cả hắn, kẻ chỉ giỏi về thu thập tình báo cũng có thể thử đánh một trận.
” Được rồi mà, chỉ là cái tên thôi, không quan trọng lắm ” Thiếu niên thấy đồng nghiệp im lặng liền lên tiếng khuyên nhủ.
Nhưng ta thấy quan trọng !!!
Cái mông phát sáng là biệt danh trời ơi đất hỡi gì vậy, chúng ta là nhân vật phản diện !
Đọc cái tên này lên còn không khiến kẻ địch cười đến c·hết.
Thật ra ai cười cũng được, Huyền Hỏa không để ý cho lắm, nhưng đám người Binh đoàn Nạn đói của Diệt thế Quân đoàn thì tuyệt đối không được.
Đó là kẻ thù không đội trời chung của hắn !!
Huỳnh Hỏa suy nghĩ nửa phút, cuối cùng vẫn phải từ bỏ ý định á·m s·át đồng nghiệp.
” Bọn hắn nội đấu, đối với chúng ta đó là chuyện tốt…”
” Nhưng ta rất hiếu kỳ, nếu chúng biết ở thành Nam Phong đã tụ tập hơn chục triệu xác sống cùng hàng ngàn dị loại, thậm chí sắp ra đời quái vật cự nhân cùng núi thây thì sẽ có cảm nghĩ thế nào ? ”
” Cảm tưởng sao…”
” Sẽ khóc thét ? ” Thiếu niên vui vẻ cười đáp.
” Một cái tiểu đoàn bộ binh nho nhỏ mà thôi, đứng trước Hội Cứu Thế chúng ta, lại thêm Đệ cửu Nghị viên đại nhân tự mình ra tay, thì tất cả chúng chỉ là một con rệp không hơn không kém ”
Huỳnh Hỏa không nói tiếp, đồng nghiệp rất tự tin, nhưng hắn thì không mù quáng đến vậy.
Dù sao mục tiêu của Nghị viên đại nhân là hủy diệt sáu bang gần biển phía đông.
Mà muốn thực hiện thành công kế hoạch này thì chắc chắn sẽ đối đầu trực diện với Tổng tư lệnh Miền Đông, còn để đủ lực lượng đánh chính diện lại phải dựa vào thi triều.
Thi triều cỡ nào mới đủ ? Ít nhất phải thu thập hơn một nửa xác sống của hai bang mới có đủ sức liều mạng một lần.
Phiền toái hơn nữa là dựa vào tiếng xấu lan xa của Hội Cứu Thế thì nhất định phải hành động trong bí mật, không bại lộ thì thôi, một khi bại lộ trăm phần trăm sẽ dẫn đến kẻ thù một mất một còn.
Đó là Quân đoàn Diệt thế !
…
…
…
Hải cảng, tòa nhà chỉ huy.
Lân Nguyệt Ly dẫn theo trợ thủ là Vân Hi đi tìm cha mình, là đại tá Lân Ngân Trung với ý định thăm hỏi cũng như báo cáo công việc.
Nhưng ai ngờ vừa đi đến cửa phòng làm việc của ngài đại tá, thì lại nghe thấy tiếng quát mắng kinh khủng phát ra từ bén trong.
Nghe giọng nói cực kỳ uy nghiêm, ký ức đáng sợ liền hiện về, Lân Nguyệt Ly nghe theo tiếng gọi con tim đứng ở cửa, sợ đến mức không dám đi vào.
” Lời giải thích !? ”
” Giải thích cái gì ? Có câu Quân lệnh như núi, ngươi nghe không hiểu ? “
” Trung tá Thiếc Nhân, ngay bây giờ ! Lập tức cút ra ngoài cho ta ! ”
Tiếng mắng chửi trong phòng bỗng nhiên kết thúc, cánh cửa mở ra, Thiếc Nhân với vẻ mặt âm trầm từ trong đi ra.
Khi thấy Lân Nguyệt Ly núp ở cửa liền khó chịu liếc nàng một cái.
” Trung tá…”
Hừ !
Nàng định chào hỏi, nhưng bị cái lạnh rên này, cộng thái độ khó chịu khiến cho lời nói phải nuốt ngược trở về trong bụng, chỉ có thể nhìn Thiếc Nhân trung tá đi mất.
“…”
” Vân Hi, ngươi biết chuyện gì vừa xảy ra không ? Ta thấy trung tá Thiếc Nhân rất phẫn nộ ”
Lân Nguyệt Ly nhíu mày, chần chờ một hồi quyết định quay sang hỏi trợ lí, đối với nàng Vân Hi không phải người xa lạ gì.
Hai người khi trước cùng chung một khóa quân sự, cùng là bạn học trong trường q·uân đ·ội, coi như quen biết đã lâu.
Trong mắt Lân Nguyệt Ly, vị bạn học cũ cũng như cấp dưới này, hỏi cái gì cũng biết, có thể nói là chuyên gia trong ngành tình báo.
Vẫn luôn vậy, không làm cho Lân Nguyệt Ly thất vọng, chỉ cần nàng mở miệng hỏi, Vân Hi chắc chắn sẽ biết.
” Ta biết, nói ngắn gọn là thế này…”
” Ngày hôm qua, bên phòng nghiên cứu phát hiện thiếu một bộ phận tài liệu quan trọng bắt nguồn căn cứ thí nghiệm ở ngoại ô thành phố, chính là cái căn cứ ngươi từng dẫn người đi giải quyết vào một năm trước ấy ”
” Sau đó đại tá đã giao nhiệm vụ cho thủ hạ thân cận của Thiếc Nhân trung tá, là trung úy Phi Hùng đi xử lí”
” Sáu giờ trước, bộ phận thông tin nhận được tín hiệu cứu viện từ trung úy Phi Hùng, trung tá Thiếc Nhân nghe tin đã dẫn người đi tiếp viện ”
” Bốn giờ trước, bên thông tin mất toàn bộ liên lạc với Phi Hùng ”
” Cách đây nửa giờ, trung tá Thiếc Nhân quay về căn cứ và không thấy tung tích tiểu đội Phi Hùng đi về theo…chuyện kế tiếp ngươi cũng hiểu rồi đó ”
Lân Nguyệt Ly nhanh chóng tiêu hóa tin tức, sau đó không hiểu hỏi.
” Khoan, từ từ đã, nếu là bên căn cứ nghiên cứu ở ngoại ô sao không để cho ta đi ? Ta từng dọn dẹp nó một lần, chắc chắn thực hiện nhiệm vụ dễ dàng hơn Phi Hùng rất nhiều ”
” Cái này…ta cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng khi đó thiếu tá ngươi đang có nhiệm vụ bên giàn khoan dầu ”
” Chắc là do ngài đại tá không muốn tốn thời gian kêu ngươi quay về cũng nên ? ”
” Không thể nào…” Lân Nguyệt Ly lắc đầu, lí do như vậy là quá gượng ép.
…
” Nguyệt Ly, Vân Hi, hai con nhóc các ngươi ở ngoài đấy xì xào bàn tán gì đó ? Đến rồi còn không mau đi vào đi ! ”
Giọng nói nghiêm nghị từ trong phát ra, Lân Nguyệt Ly lập tức rụt cổ, tình huống của nàng chính là b·ị đ·ánh từ nhỏ đến lớn nên rất sợ cha mình.
Bị đánh ở đây là huấn luyện theo kiểu nhà binh, thành ra dù lớn rồi nhưng chỉ cần nghe âm thanh vẫn sợ sệt như thường.
Thở một hơi sâu, Lân Nguyệt Ly đi vào phòng.
Lân Ngân Trung cũng giống như bao binh sĩ khác, khuôn mặt bình thường nhưng khí chất cực kỳ nghiêm nghị, chỉ bình tĩnh nhìn một cái cũng khiến người ta e ngại.
” Cha ”
” Ngài đại tá ”
Cách xưng hô của hai người hoàn toàn khác nhau, và tất nhiên là Lân Nguyệt Ly lại bị dạy dỗ.
” Trung tá Nguyệt Ly, sau này chú ý một chút, trong lúc làm việc nên gọi bằng chức vị ”
” Ta hiểu rồi thưa đại tá ” Lân Nguyệt Ly ngoan ngoãn đáp lời, nhưng trong lòng lại lầu bầu.
Không phải cha ngươi vừa rồi gọi ta cùng Vân Hi là hai con nhóc đó sao?
Nghiêm túc gì chứ, ngươi làm được còn ta thì bị cấm ?
Đây chắc chắc là tiêu chuẩn kép trong truyền thuyết !
…
” Trung tá ! Đừng có ngẩn ngơ ra đó, trả lời ta, đã giải quyết xong phiền phức bên giàn khoang dầu chưa ?”
Nghe đại tá gọi mình, Lân Nguyệt Ly vội đáp.
” A đúng, đã giải quyết xong, chỉ là mấy con hải quái làm loạn nên đã bị ta biến thành cá khô, đáng tiếc cho sáu nhân viên giàn khoan bị chúng nó g·iết c·hết ”
” Làm không tệ ” Lân Ngân Trung gật đầu, hài lòng với tốc độ giải quyết của con gái mình, lại nói thêm:
” Bản thân giàn khoan nằm ngoài biển, hiển nhiên khó mà tránh được hải quái, từ bây giờ tăng cường thêm tàu tuần tra quanh đó, sử dụng các biện pháp cần thiết buộc hải quái tránh xa khu vực an toàn ra ”
” Ta hiểu rồi ”
Lân Nguyệt Ly đáp lại trung tá, rồi quay sang trợ lí Vân Hi của mình.
” Thiếu úy đã ghi lại chưa, coi chừng ngươi quên đấy ”
Ta không có quên !
Trí nhớ của ngươi kém thì tự mà nhận đi, chụp bô làm gì ?
“…” Vân Hi im lặng chốc lát, cố gắng từ bỏ ý định giơ ngón giữa, cuối cùng giơ ngón cái lên ra hiệu mình đã ghi chép kỹ rồi.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3