Lúc đoàn người đi tới gần cửa sông, một chiến binh da đen phát hiện thấy có người ăn mặc kỳ quái đang đi men bờ sông.
Đó là một người đàn ông đội mũ trụ may bằng nhung mịn, áo lễ phục đuôi tôm. Ông ta chăm chú bước, hai tay thọc sâu vào túi quần. Vừa nhìn thấy ông, Gian Potơrôva thét lên một tiếng vừa kinh ngạc, vừa sung sướng rồi lao ra đón. Ông già ngẩng đầu tiến lại gần, khi đã xác định được người gọi tên mình là ai, ông cũng lao tới, ôm chầm lấy con gái của mình, nước mắt ứa ra giàn giụa.
Một lúc sau ông già mới tự chủ trở lại và cất tiếng nói. Cũng ngay lúc đó ông nhìn thấy Tácdăng. Ông nhìn Tácdăng như nhìn một bóng ma. Bởi vì cũng giống như mọi người trong đoàn viễn chinh tìm vàng năm trước, ông nghe nói rằng Tácdăng đã chết từ lâu. Khi nghe Tácdăng kể về cái chết thảm thương của Clâytơn hôm trước, ông vô cùng xúc động.
– Tôi chẳng thể nào hiểu nổi – ông nói – Rõ ràng là ngài Tơran đã quả quyết với chúng tôi rằng Clâytơn đã chết lâu rồi.
– Tơran đang ở cùng các ngài ư? – Tácdăng hỏi ngay.
– Đúng thế! Cách đây vài hôm, Tơran tìm được chúng tôi và dẫn chúng tôi tới ngôi nhà gỗ của anh. Chúng tôi đã lập trại bên cạnh. Tơran chắc sẽ rất mừng khi trông thấy anh.
– Vâng, tôi sẽ tự trình diện với Tơran – Tácdăng cười.
Chỉ một lát sau mọi người đã đến khu rừng đốn có ngôi nhà gỗ của Tácdăng. Khu rừng đầy người đi lại. Người đầu tiên mà Tácdăng trông thấy lại chính là Ácnốt.
– Pôn! – Tácdăng gọi như thét – Lạy Chúa, anh làm gì ở đây? Có lẽ tất cả mọi người cùng một lúc hóa điên hay sao?
Tácdăng được giải thích rất nhanh. Con tàu của Pôn Đơ Ácnốt đã nhận nhiệm vụ tìm kiếm dọc bờ biển. Theo yêu cầu của trung úy Ácnốt, tàu dừng lại ở cửa sông. Các thủy thủ tò mò muốn xem ngôi nhà gỗ bí ẩn. Vì vậy họ đã gặp huân tước Teningtơn và những người sống sót trong đoàn. Gặp nhau rồi, mọi người quyết định ngày hôm sau sẽ lên đường trở về quê hương.
Hai mẹ con Hazen, Exmêranđa và ông Philanđơ vô cùng sung sướng khi thấy Potơrôva trở về. Nghe xong chuyện cô được cứu sống, mọi người cho rằng, ngoài Tácdăng, không ai có thể cứu được cô gái thoát khỏi thành phố ma quái ấy và ra khỏi được rừng sâu. Người nào cũng tỏ ra tò mò khi trông thấy các chiến sĩ khỏe mạnh của bộ lạc Oadiri. Không những thế, người Oadiri còn tặng cho bạn bè của thủ lĩnh mình rất nhiều quà quý đeo trên mình làm kỷ niệm. Tới khi biết tin thủ lĩnh của mình đã quyết định từ giã rừng già, lên tàu ra đi, các chiến binh da đen vô cùng buồn bã.
Cho tới lúc đó Tácdăng vẫn chưa gặp Teningtơn và Tơran. Từ sáng sớm, hai người đã đi bắt cá, chưa trở về.
– Người đàn ông mà tên thật là Rôcốp đó sẽ rất kinh ngạc khi trông thấy anh đấy – Potơrôva nói với Tácdăng.
– Nhưng hắn ta sẽ chẳng kinh ngạc được lâu đâu – Tácdăng nói. Trong giọng nói của Tácdăng có gì đó rất lạ, làm cô gái rất hoang mang. Cô vội đặt tay lên vai Tácdăng, yêu cầu chàng tố cáo gã người Nga đó trước chính quyền nước Pháp.
– Sống giữa rừng già, – Potơrôva nhắc nhở – nơi mà chẳng có thứ luật nào ngoài luật “cá lớn nuốt cá bé”, thì anh hoàn toàn có quyền tự hành động theo ý thích của mình. Còn ở xã hội văn minh, theo công lý, nếu anh giết hắn thì anh lại trở thành một tên giết người, mặc dù nhiều bạn bè và người thân của anh có thể hài lòng khi anh trừng trị hắn. Nếu anh không tự kiềm chế, anh có thể đẩy tất cả bạn bè quanh anh vào tình thế khó khăn, rắc rối. Em không thể chịu đựng được cái ý nghĩ rằng, rồi một hôm nào đó em lại mất anh. Hãy hứa với em đi! Hứa rằng anh sẽ nộp hắn cho thuyền trưởng Đupran để hắn chịu sự trừng phạt của tòa án. Kẻ bẩn thỉu đó không đáng đê cho ta giận dữ tới mức vì hắn mà hạnh phúc của chính chúng ta lại bị đe dọa lần nữa.
Tácdăng lặng lẽ gật đầu. Chàng biết rằng Potơrôva đang thuyết phục chàng hành động một cách tỉnh táo và khôn ngoan nhất. Chàng hứa sẽ làm theo lời khuyên thống thiết của người yêu.
Được một lúc sau, Rôcốp và huân tước Teningtơn từ trong rừng trở về. Teningtơn trông thấy các chiên binh da đen đang cười nói vui vẻ với các thủy thủ tuần dương hạm. Ngay gần đó, một chàng lực sĩ da rám nắng đang dạo bước bên trung úy Ácnốt và thuyền trưởng Đupran.
– Người đó là ai thế? – Teningtơn kéo tay Rôcốp hỏi.
Vừa nhận ra Tácdăng, Rôcốp giật mình.
– Đồ chó chết! – Rôcốp buột mồm kêu lên.
Teningtơn chưa hiểu Rôcốp nói gì, đã thấy hắn rút súng nhằm thẳng vào Tácdăng, bóp cò. Rất may là Teningtơn kịp thời đẩy mạnh vào khuỷu tay của Rôcốp. Súng nổ. Viên đạn bay sượt phía trên mái tóc Tácdăng.
Rôcốp chưa kịp xoay xở để nổ phát đạn thứ hai, Tácdăng đã xông tới nơi, giật gọn khẩu súng ra khỏi tay hắn.Thuyền trưởng Đupran, trung úy Ácnốt cùng một số thủy thủ vội chạy tới nơi phát ra tiếng nổ. Tácdăng bẻ quặt tay Rôcốp, giao hắn cho tốp thủy thủ. Chàng kể lại toàn bộ câu chuyện cho các sĩ quan Pháp nghe. Theo lệnh thuyền trưởng, một vài thủy thủ giải Rôcốp xuống tàu và nhốt hắn vào khoang lưới sắt.
Trước khi các thủy thủ giải Rôcốp ra thuyền cao su để bơi ra tuần dương hạm, Tácdăng xin phép được khám xét kẻ tội phạm. Ngay lập tức, chàng tìm thấy trong người hắn tờ giấy bị mất cắp. Khi xẩy ra vụ xung đột, Potơrôva đang còn ngồi trong ngôi nhà gỗ của Tácdăng. Nghe tiếng súng nổ đột ngột, biết có chuyện chẳng lành, Potơrôva hớt hải chạy ra. Người đầu tiên cô gặp là huân tước Teningtơn. Tácdăng vừa lấy xong tờ tài liệu mật của Rôcốp cũng vội bước tới đón Potơrôva.
– Đây là Giôn Clâytơn, huân tước Grâyxtâu, thưa ngài Teningtơn! – Cô gái ngả tay về phía Tácdăng, giới thiệu.
Teningtơn có phần sửng sốt. Anh bắt đầu cư xử, nói năng với Tácdăng thật lịch sự. Anh đã nghe kể rất nhiều về chuyện Potơ rôva và Tácdăng. Chính vì vậy mà chàng huân tước tốt bụng này rất vui sướng khi thấy hai người từ rừng sâu trở về đều khỏe mạnh.
° ° °
Trước lúc mặt trời lặn, mọi người đưa thi thể Wiliam Xexin Clâytơn đi mai táng bên cạnh mộ ông bác và bà cô của anh. Theo yêu cầu của Tácdăng, các thủy thủ nổ ba phát đại bác danh dự để vĩnh biệt chàng trai nước Anh quả cảm. Người em họ của Tácdăng dù sao cũng đã sống và hành động một cách trung thực cho tới giây phút cuối đời.
Giáo sư Potơ khi xưa vốn đã là một nhà truyền giáo, vì vậy ông đứng ra làm chủ tang, điều khiển các nghi thức mai táng. Cho tới lúc mặt trời khuất hẳn dưới chân núi, mọi người vẫn đứng âm thầm xung quanh các nấm mộ. Thành phần của đoàn người đưa tang gồm ba dân tộc. Đó là các sĩ quan, thủy thủ Pháp, hai huân tước nước Anh và tốp chiến binh của bộ lạc châu Phi.
Xong việc mai táng, Tácdăng đề nghị thuyền trưởng Đupran nhổ neo chậm lại hai ngày. Chàng muốn quay về rừng rậm để lấy hành lý. Tất nhiên, thuyền trưởn đồng ý, chiều ngay ý nguyện của chàng.
Ngay ngày hôm sau, Tácdăng và các chiến binh Oadiri đã quay lại tàu với chuyến chuyên chở đầu tiên. Vừa trông thấy các thứ Tácdăng đem ra đều là vàng thật, mọi người tò mò, hỏi chàng tới tấp. Tácdăng nghe hỏi chỉ im lặng, cười. Chàng không hé răng tiết lộ một lời về xuất xứ của đống vàng. Sau khi toàn bộ số vàng đã được chất lên tuần dương hạm, thuyền trưởng Đupran nói rằng, ông có cảm giác như người chỉ huy của hải thuyền Tây Ban Nha đang trở về với kho vàng chiếm được của những người Adơtếch khi xưa.
– Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá! Tôi chẳng biết lúc nào thì thủy thủ cắt cổ tôi rồi quẳng xuống biển đây – Đupran nói thêm với nụ cười dí dỏm.
Việc xếp hành lý lên tàu xong xuôi, Tácdăng rụt rè nói nhỏ với Potơrôva:
– Người ta nói rằng ngay cả loài thú dữ cũng có tình cảm chút ít, phải không em! Vì vậy mà anh muốn làm lẽ đính hôn với em ở ngay nơi mà anh đã chào đời, gần mộ của cha mẹ anh. Anh muốn tổ chức lễ ngay ở rừng già, quê hương thân thuộc của anh.
– Em sẽ làm ngay điều anh thích, anh yêu của em! – Potơrôva sốt sắng đáp – Trở thành vợ của Thần Rừng thì còn có nơi nào đẹp hơn là ngay ở giữa trái tim của rừng sâu hoang dã.
Tácdăng và Potơrôva đi thông báo quyết định của mình cho mọi người biết. Vừa nghe xong, ai cũng phải bật cười nhưng đều vui vẻ cho rằng, đó là một sáng kiến độc đáo tuyệt vời. Mọi người kéo nhau vào ngôi nhà gỗ để làm người chứng kiến. Chính giáo sư Potơ đứng ra điều hành các nghi thức. Trung úy Ácnốt được yêu cầu làm người chứng kiến số một cho Tácdăng. Về phía Gian Potơrôva thì đã có Hazen giúp đỡ. Nhưng ngay lúc đó huân tước Teningtơn đã lên tiếng can thiệp:
– Đừng bắt Hazen Stroong đi bên cạnh! – Teningtơn nói với mọi người rồi quay ra cầm bàn tay Hazen – Nếu tiểu thư đồng ý thì tôi nghĩ rằng có thể làm hai lễ đính hôn cùng một nơi, một lúc.
Hazen gật đầu giấu khuôn mặt đỏ bừng vào ngực chàng huân tước vui tính.
Ngày hôm sau, tuần dương hạm rời bờ biển. Khi con tàu từ từ lướt sóng, Tácdăng kéo Potơrôva sát vào mình. Chàng trai lực sĩ trong bộ trang phục sáng màu, rất lịch sự. Bên cạnh chàng, cô dâu xinh đẹp tươi cười nhìn vào bờ. Cả hai giơ tay vẫy chào bờ biển châu Phi. Phía ấy, họ vẫn nhìn rõ những ngọn giáo nhấp nhô của nhóm người Oadiri đang nhảy múa, tạm biệt người thủ lĩnh tuyệt với.
– Anh chưa bao giờ hình dung được có một lúc nào đó anh lại phải vĩnh biệt rừng xanh, Gian ạ! – Tácdăng nói – Tất nhiên anh chỉ có thể chịu đựng được điều này khi ra đi có em bên cạnh.
Chàng trai nói rồi cúi xuống hôn lên mái tóc vợ mình.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3