Chương 51: Ngoại truyện 3 - Phần 2 (Hết)


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Một sớm tháng 10, trời cao và xanh. Biển rì rào du khúc tình ca. Có cánh hải âu liệng trên biển, tự do, chao nghiêng như chở cả bình minh yên lành.

Trong ngôi nhà gỗ, một căn phòng khép hờ, tĩnh lặng. Trên chiếc bàn trắng ngay rèm cửa sổ, một cô bé mười hai tuổi đang mải ngồi đọc sách. Ánh sáng lọt qua những song cửa, ngủ trên trên làn tóc mềm buông dài. Đôi mắt màu nâu khói chăm chú trên trang sách, không chớp. Chốc chốc, đôi môi xinh xắn màu hồng cherry hơi cong lên như phản ứng lại một điều thích thú vừa đọc. Nhưng đôi mắt vẫn hoàn toàn không cảm xúc. Cô bé cứ ngồi yên thế, cả tiếng đồng hồ, không mỏi mắt, không mất tập trung dù chỉ một giây.

Bỗng, tiếng điện thoại rung lên. Không hề phân tâm, đôi mắt lạnh vẫn lướt trên những dòng chữ.

Một hồi chuông, hai hồi, đến hồi thứ ba, cánh tay thon dài mới lười biếng vươn ra cầm lên chiếc điện thoại. Áp nó vào tai, nhưng mắt Hải Vy vẫn không rời trang sách.

– Vy à, em đang làm gì? Nói chuyện với anh được không?

Không có tiếng trả lời, chàng trai đầu máy bên kia vẫn tiếp tục:

– Em đừng thế này nữa, làm sao anh sống nổi. Em nói gì đi, trả lời anh đi, chỉ cần em lên tiếng thôi. Xin em…

– Xong chưa? – Giọng nói tông cao đột ngột cất lên.

– Gì? Em chịu nói với anh rồi à? Mình gặp nhau được không? Anh…

Hải Vy tắt điện thoại, tắt nguồn rồi nhẹ nhàng đặt nó về chỗ cũ. Cô nhóc tiếp tục thong thả đọc, không hề bận tâm cuộc gọi vừa nhận. Anh chàng đó cầu xin “chỉ cần em lên tiếng”, Vy đã làm, Vy thấy mình đủ tâm đức. Cô nhóc không hề muốn bất cứ ai làm phiền thời giờ đọc sách của mình.

– Phong!

Phía ngoài vang lên môt giọng cao vút và có chút phẫn nộ. Đôi mày khẽ nhíu, Vy lập tức bỏ cuốn sách xuống, đứng dậy, rảo bước ra khỏi phòng. Bất cứ ai cũng làm cô khó chịu khi đang đọc sách, trừ cha cô, và những việc liên quan đến cha cô, Chấn Phong.

Đôi chân trần lưới đi rất nhanh trên lối đi lát những viên gạch đỏ chênh nhau và quanh co, đến gần chiếc xích đu trắng có mái là một giàn hoa giấy. Chấn Phong đang ngồi trên xích đu, laptop đặt trên chiếc bàn gỗ ngay trước mặt, đôi mắt đang chăm chú vào màn hình, chợt ngước lên. Vừa thấy Băng, khóe môi Phong hiện một nụ cười thật nhẹ. Nhưng nụ cười chưa kịp tắt thì giọng nói cao vút đã cất lên giận dữ:
– Áo anh có mùi nước hoa lạ!

Băng giơ chiếc sơ mi trắng lên, đôi mày nhíu lại.

– Nước hoa à? Anh không dùng! – Dường như Phong vẫn chưa hiểu ý của Băng, mùi nước hoa lạ trên áo một người đàn ông thì vợ sẽ rất dễ kết tội ngoại tình.

– Dĩ nhiên anh không dùng!

– Băng càng bực tức hơn.

– Anh đừng tỏ ra không biết gì như thế!

– Anh biết gì? – Phong hỏi lại (vẫn chưa hiểu).

– Đồ tồi!

– Băng ném thẳng chiếc áo vào người Phong.

– Hôm qua anh vào thị trấn làm gì?

– Anh mua sách cho Vy.

– Phong vẫn nhẹ nhàng.

– Vậy mà tối muộn mới về! Ngụy biện!

– Mẹ thôi đi!

Hải Vy chặn trước mặt Băng, giọng cô nhóc cũng đầy phẫn nộ.

– Con tránh ra!

– Mẹ suốt ngày làm ầm lên vì những chuyện không đâu!

Băng chớp chớp mắt, cô cũng đoán là Vy không đứng về phía mình, nhưng cơn giận thì vẫn chưa nguôi:

– Chấn Phong ngoại tình!

– Anh không có!

– Giờ Phong đã hiểu lý do Băng nổi cáu.

– Mẹ thôi gọi thẳng tên ba như vậy đi. Không có vợ nào như thế đâu! Nếu muốn to tiếng trong nhà, sao mẹ không làm việc kiếm tiền!
– Vy, con có biết ai sinh ra con không!

– Băng cao giọng hơn.

– Mẹ, – giọng Hải Vy trở nên nhẹ nhàng. – con họ Lâm! – Và cô nhóc buông từng lời thủng thẳng.

Cơn giận của Băng càng dâng lên, mà chẳng vơi được phần nào. Cô nhìn Phong, Phong đang hơi mỉm cười, điều đó càng làm cô bực mình:
– Được lắm! Hai cha con nhà anh!

Dứt lời, Băng quay phắt đi vào nhà.

Không khó hiểu khi Băng dần dần thay đổi tính tình. Ngoài ba mươi, vẻ trẻ trung trên gương mặt giảm đi ít nhiều, nhưng Phong vẫn phong độ, vẫn vẻ lạnh lùng… sát gái. Không biết bao nhiêu cô gái trong thị trấn, ngoài ba mươi, ngoài hai mươi, cả gần hai mươi tuổi thi thoảng vẫn đến tìm Phong hỏi bằng được số điện thoại, hay nhờ giúp này nọ. Dĩ nhiên là Băng tiếp, mà chỉ cần gặp Băng thì họ từ bỏ hẳn ý định làm quen, tán tỉnh. Nhưng càng ngày Băng càng thấy không an lòng nữa.

Băng ít khi ra ngoài, nhưng không phải bọn đàn ông trong thị trấn không chú ý cô. Chỉ là dòm ngó vào, nhìn thấy Phong, thì họ hoàn toàn dập tắt hi vọng.

– Ba đừng chỉ nhẹ nhàng khi mẹ to tiếng!

– Ba phải vào coi vợ ba như nào đây.

– Phong định đứng dậy nhưng lập tức bị Vy kéo ngồi xuống.

– Ba lúc nào cũng vợ ba, vợ ba!

Vy trèo lên ngồi vào lòng Phong, hai chân vung vẩy, thích thú.

– Tại sao ba lấy mẹ?

Phong ôm con gái vào lòng, vuốt tóc:

– Câu này hình như Thiên đã hỏi.

– Tại sao không kiếm người tốt với ba ấy, mẹ tính khí thất thường, là Vy thì Vy chịu không được. Vì… mẹ rất đẹp sao?

– Vì ba yêu vợ ba.

Vy lắc đầu, nheo mắt:

– Đàn ông như ba trên đời xếp vào hàng quí hiếm, à không, tuyệt chủng!

Phong cười, nhẹ nhàng xoa đầu Vy:

– Ba yêu Vy không?

– Nhiều chứ!

– Vẫn ít hơn mẹ chứ gì?

Phong lại cười:

– Sao con lạnh lùng với mấy tên nhóc trong thị trấn vậy? Hôm qua có một cậu nhóc đã chờ ngoài cửa cả chiều.

– Exxx.

– Vy chậc lưỡi.

– Vy không quan tâm tên nào hết đâu, Vy yêu ba thôi. Mà ba, ba đừng đến trường đón Vy nữa.

– Vy ngước lên nhìn Phong.

– Có chuyện gì à?

– Ánh mắt Phong dịu dàng nhìn con gái, tỏ ra lắng nghe.

– Vy không thích!

– Cô nhóc vùi mặt vào vai Phong, dụi dụi đầu như một con mèo con.

– Mấy cô giáo cứ hỏi về ba, cả đám con gái lớp Vy. Vy ghét họ.

Với Phong, và cũng chỉ với Phong, Vy luôn trở thành một cô bé dễ thương, hiền lành, và nũng nịu. Rất kì quặc nhưng cô nhóc từng nghĩ “Giá mình là mẹ”!

– Ba, ba cứ kệ mẹ. Lơ đi một một lần, mẹ sẽ không bắt nạt ba nữa.

– Giọng Vy thì thầm.

– Tối ba qua ngủ với Vy nha.

Nhóc Vy rất thích cảm giác này, dựa vào ba, cảm nhận mùi hương rờn rợn đặc biệt trên áo Phong.

– Ba biết rồi. Ba nghĩ giờ phải đi tìm vợ đây.

Vy bất giác giang tay ôm chặt Phong

– Không cho ba đi…

Chợt, có tiếng điện thoại của Phong.

– Ba? Ba làm gì khiến mẹ buồn?

– Giọng Chấn Thiên trong điện thoại sốt sắng.

– Vợ ba hiểu lầm thôi.

– Thế ba chưa đi xin lỗi mẹ à? Con không ở nhà nên ba bắt nạt mẹ đúng không?

Phong chợt cười:

– Nhóc…

– Con không biết! Ba không xin lỗi mẹ đi con mua vé máy bay về đấy!

Nhóc Vy rướn lên nghe giọng anh trai, bất chợt rút chiếc điện thoại trong tay Phong:

– Ba, để con nói chuyện với anh Thiên!

Vy nhảy xuống khỏi xích đu:

– Anh muốn thì cứ việc về! Đừng có điều khiển từ xa như thế!

– A, bé hả! Lâu không nói chuyện, nhớ thế!

– Em mừng vì anh ra khỏi nhà đấy! Chưa gì mẹ đã gọi cho anh rồi hả?

– Không, anh vừa gọi mẹ nói đang giận ba thôi.

– Không phải lỗi của ba!

– Không mà mẹ giận à? Ai ya, anh có việc rồi. Lát anh gọi lại cho, thơm bé cái…

Chưa kịp để Thiên nói hết thì Vy đã tắt phụt máy.

– Ba, sao ba không để anh Thiên đi học xa sớm hơn. Ngoài ba ra, đàn ông thật là phiền!

Thiên tắt điện thoại, chuông cửa đang kêu.

– Tôi đến rồi…

– Nhi đứng ngoài cửa, giơ túi đồ lên,toàn thức ăn, đồ uống, nhưng lập tức cô quay phắt mặt đi.

– Tôi đã bảo anh phải mặc áo rồi mới ra mở cửa cho tôi mà!

Thiên cười nhẹ, tránh sang một bên:

– Mặc vào cởi ra mất công! Vào đi.

Tay Thiên gãy, băng bó đã hai tuần nay. Cậu buộc Nhi phải “có trách nhiệm”, ngày nào cũng qua nhà nấu cơm, dọn dẹp cho cậu, đi học ghi bài dùm, mua đồ gì cũng phải mua. Nhi cảm thấy có lỗi nên buộc lòng răm rắp làm theo.

Anh lại mới ngủ dậy à?

– Nhi đặt đồ lên bàn, nhìn khắp xung quanh. Cô mới tới dọn sáng qua mà đồ đạc lại bày bừa vung vãi cả. Quần áo giường một chiếc, ghế một chiếc, treo trên cửa một chiếc. Nhi lắc đầu:

– Nếu không bày, tay anh không yên phải không.

Thiên vẫn cởi trần, mặc mỗi chiếc quần jeans, thắt lưng chưa cài hết, cậu mở tủ lạnh lấy ra lon bia lạnh uống một hơi.

– Tôi bày việc tôi, cô dọn việc cô. Tôi chưa dọn giường ngủ nữa, vào dọn luôn đi.

Nói xong, Thiên ngồi xuống ghế sofa mở tivi xem, đôi mắt cậu lập tức bị cuốn vào những cuộc đua xe, vẻ thích thú hiện rõ.

Nhi lại lắc đầu, bất lực. Cô vào phòng ngủ của Thiên dọn dẹp.

Nhi gấp chăn, bỗng vài tấm ảnh bay ra. Cô cầm lên, chăm chú nhìn. Những tấm ảnh rất lạ, chỉ chụp một cô gái duy nhất. Cô gái lúc đang nằm trên xích đu trắng ngủ, khuôn mặt nghiêng đi, không thấy rõ nhưng hẳn là rất đẹp. Cô gái ngồi khoanh chân trên ghế bành đọc truyện, khuôn mặt cúi xuống, mái tóc xõa dài. Nhi từ tò mò, dò đoán, rồi đến sửng sốt. Một tấm chụp góc độ rất gần, cô gái ấy đang cười, Khuôn mặt đẹp không tì vết, một khuôn mặt khiến người ta say! Lạ nhất là đôi mắt, một bên mắt màu nâu khói trong veo, một bên nâu sẫm màu café, dù cười nhưng vẫn toát lên vẻ băng lãnh. Đẹp! Quả thực rất đẹp, khiến Nhi suýt nữa thì thốt lên thảnh thốt. Nhi cứ nhìn mãi tấm ảnh, không chán mắt. Một hồi, cô đặt xuống, tay bịt miệng. Cảm xúc trong cô hỗn độn và rối như cuộn tơ vò. Vì lần đầu tiên cô được thấy một vẻ đẹp kì lạ đến diệu kì. Và cũng vì Thiên… cậu hẳn là yêu người con gái ấy rất nhiều.

Nhi lần đầu vào phòng ngủ Thiên, cô dần dần phát hiện ra, ảnh của cô gái có đôi mắt lạ ấy ở khắp phòng ngủ của tên ngang ngược không coi ai ra gì. Những khung hình trên bàn, những tấm dán trên tủ kính, cửa sổ, đầu giường… Hình như Thiên đã lựa mọi lúc để chụp cô gái ấy, có thể là chụp lén. Nhi chấp nhận cô gái tuyệt đẹp, nhưng cô lại chợt cười, những ngày qua cô đã nghĩ gì, đã hi vọng gì vậy. Cô không mong chờ Thiên có thể dành tình cảm cho mình, nhưng cô đã nghĩ kẻ như Thiên hẳn không thể có tình cảm với ai. Nhưng Nhi nhầm… Nhi thấy lòng chùng xuống và suy nghĩ cuộn lên như lớp lá cuốn trong một chiều thu ảm đạm. Cô so với cô gái kia, hoàn toàn chẳng là gì.

– Cô làm gì đơ vậy?

– Thiên bất ngờ đi vào. Cậu nhíu mày khi thấy Nhi đang cầm khung ảnh, cậu khá thô bạo, đã giật nó lại từ tay Nhi. Giọng Thiên như giận dữ:

– Ai cho cô đụng vào đồ của tôi!

Nhi đã định thần lại, cô quay lại nhìn Thiên, cố nở nụ cười gượng gạo:

– Tôi chỉ tò mò… cô gái ấy đẹp quá!

Thiên chợt cười, tay cậu lau lau mặt kính của khung ảnh, rất nhẹ nhàng:

– Dĩ nhiên! Là người phụ nữ tôi yêu nhất!

Đã đoán trước, nhưng Nhi vẫn cảm thấy như có lưỡi lam cứa qua tim khi nghe Thiên nói vậy.

– Yêu nhiều đến vậy sao? Là ai mà…

– Không phải việc của cô!

– Thiên lạnh lùng, quay mặt đi.

– Dọn nhanh rồi ra khỏi phòng tôi!

Gần trưa. Phòng ăn.

Nhi vẫn thẫn thờ, lơ đễnh. Đầu cô trống rỗng, tiếng nhạc chơi game ầm ĩ ngoài phòng khách của Thiên cũng chẳng làm cô chú tâm. Nhi ngồi trên bàn đá, tay bê cả một chiếc tô to dặm dặm, trộn trộn đủ thứ loại. Cơm, thịt, rau, xúc xích, nêm, mắm, tiêu,… trông hổ lốn đủ màu. Tiểu thư nhà khá giả, từ bé tới giờ Nhi đã lúc nào phải nấu cơm, làm việc nhà. Đến phục vụ cho Chấn Thiên chỉ là bất đắc dĩ.

Thiên nghễng ngãng đi vào, một tay bó bột làm cậu thấy khó khăn với mọi chuyện. Câu kéo ghế ngồi:

– Đói rồi.

– Thiên nhìn vào tô cơm thập cẩm.

– Lại… cơm trộn nữa?
– Tôi bảo mua đồ ở nhà hàng thì anh không chịu! – Nhi gắt lên.

Thiên nhăn mặt, nhưng cũng với lấy cả tô, ăn còn hơn không. Cậu vứt chiếc điện thoại lên mặt bàn, rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Nhi nhìn trân trân vào màn hình điện thoại của Thiên, nuốt khan, thấy nhoi nhói ở tim. Lại người con gái ấy, đang ngủ ngon lành như một thiên thần, và Thiên lợi dụng cơ hội, “mi” lên má nàng, kiếm một tấm ảnh đủ “thỏa mãn” làm màn hình nền.

– Mặn quá!

– Thiên lè lưỡi, trông ngốc nghếch.

– Cậu nhìn lên Nhi, cô vẫn chăm chú vào màn hình điện thoại của cậu.

– Tôi bảo mặn!

– Thiên giật giọng.

Nhi giật mình nhìn sang, cô với bình nước lọc, đổ vào cái tô, cầm chiếc thìa trộn trộn:

– Thế này là hết mặn chứ gì

– Cô càu nhàu.

– Tôi là con cún nhà cô đấy à! Đây là thức ăn cho người à?

– Thì cũng giống như ăn xong rồi anh uống nước thôi chứ gì đâu.

Nét mặt Thiên không thể tệ hơn, nhưng cậu vẫn ăn tiếp, tại đói.

– Cô ghen à?

– Thiên bỗng nhìn lên. Nhi vẫn ngồi trên mép bàn, mắt thi thoảng liếc chiến điện thoại.

– Gì? Anh điên hả!

Thiên cười khẩy:

– Khỏi giấu, cô có tình ý với tôi là dĩ nhiên!

– Thôi đi! Đừng hoang tưởng! – Nhi bực bội.

Thiên gập người cười ngất, rồi bất giác, cậu ngẩng lên, nhìn thẳng Nhi (bấy giờ vẫn còn tức tối), trông Thiên vô cùng nghiêm túc:

– Làm người yêu của tôi đi!

Trong một khoảnh khắc, tim Nhi đập lạc nhịp. Giọng cô gượng gạo, cô không tin vào tai mình:

– Đừng có đùa kiểu đó!

– Tôi nghiêm túc

– Mặt Thiên vẫn lạnh lùng, như không hề đùa

– Bị gãy tay thế này thì tháng tới cô bảo tôi chơi gái thế nào? Cô phải có trách nhiệm!

Nhi chợt cười:

– Ra là anh thích yêu chơi, tôi không thích!

– Đó là mệnh lệnh!

Cái cách ra lệnh rất “thiếu gia” của Thiên làm Nhi phát cáu tiết, giọng cô nhát gừng:

– Đi mà yêu người con gái ấy, đừng có ra lệnh cho tôi!

“Người con gái ấy”, ý của Nhi là cô gái trong những tấm ảnh. Thiên buông từng lời thong thả:

– Có được tôi đã có rồi. Người phụ nữ ấy đã có người đàn ông của mình!

Nhi bỗng nhảy xuống khỏi bàn, giọng cô cao lên đầy phẫn nộ:

– Vậy anh muốn coi tôi là vật thay thế à? Đồ tồi!

– Người đàn ông ấy là… ba của tôi!

– Thiên vẩn dưng dửng, với cốc nước uống một hơi, không quan tâm đôi mắt Nhi đang mở tròn:

– Ý anh là…

– Đừng có suy đoán linh tinh.

– Thiên cười nhẹ.

– Người trong những tấm hình, người tôi yêu nhất… là người sinh ra tôi!

Nhi như chết sững. Sửng sốt vì cô đã không thể đoán ra một điều… quá dễ đoán, rõ ràng người phụ nữ ấy có nét gì đó giống Thiên. Sửng sốt hơn vì… mẹ của Thiên còn quá trẻ, và thực sự là tuyệt đẹp!

– Giờ hiểu rồi chứ? Người yêu…

Nhi chưa kịp phản ứng gì thì Thiên đã đứng dậy, trận cô vào thành bàn. Cơ thể Nhi ngã về phía sau, cánh tay còn lành lặn của Thiên chống lên mặt bàn. Khoảng cách rất gần. Giọng Thiên đầy quyền lực:

– Em… của tôi!

2 giờ đêm.

Trên giường, Vy vẫn chưa thể ngủ. Cô nhóc ngồi dậy, cột tóc lên. Chợt thấy qua khe cửa phòng ngủ, ánh đèn le lói từ đâu đó, Vy nghĩ thầm có lẽ Phong vẫn còn làm việc. Vy quyết định ra khỏi phòng.

Vy dừng chân ở phòng khách, cảm giác điều bất ổn. Cửa nhà bị mở!

“Rõ ràng đã khóa. Trừ khi… ” – Vy định thần, đôi chân thoăn thoắt và nhẹ nhàng như mèo di chuyển vào phòng bếp, cầm lấy con dao nhỏ.
Vy núp ở một góc tường, nếu kẻ đột nhập muốn vào phòng ngủ của ba mẹ hay vào phòng làm việc, phòng đọc đều phải đi qua chỗ cô nhóc đứng. Vy hoàn toàn bất động, đôi mắt tinh anh chăm chú vào bóng đêm. Không nằm ngoài dự đoán, một cái bóng đen cao lênh khênh lướt qua chỗ Vy. Không hề sợ hãi hay lo lắng, Vy rón rén tiếp cận từ phía sau.

Cô nhóc bất ngờ nhảy lên, ôm ghì lấy kẻ đáng nghi, lưỡi dao kề ngay cổ hắn. Kẻ đột nhập đứng sững, hơi bất ngờ vì bị tấn công.

– Là kẻ nào? Sao dám đột nhập nhà ta?

– Giọng Vy lạnh lùng, chứa đầy đe dọa.

Kẻ lạ không nói gì, nhanh như chớp, đôi tay hắn như thép của hắn tóm chặt cánh tay Vy và bằng sức mạnh của kẻ trưởng thành, hắn vật cô nhóc ngã kềnh xuống sàn. Nhưng vẻ như hắn cố tình không mạnh tay, không hề muốn Vy đáp đất đau. Vy lập tức giơ con dao nhọn lên, song Vy cũng lập lức cảm thấy điều không đúng. Sự đụng chạm vừa rồi gây cảm giác thân thuộc với cô nhóc. Tay cầm dao nới lỏng, đôi mày Vy giãn ra:

– Anh…

Kẻ cao lớn ngồi xuống, tay búng tách vào trán Vy:

– Bé ngoan, không tồi đâu!

Vy hạ dao, thở hắt ra:

– Anh Thiên! Làm gì mà anh lén lút như ăn trộm thế.

Thiên mò tay xuống đất lấy con dao từ tay Vy:

– Chơi dao nguy hiểm đấy, anh sợ bé rồi!

Vy vẫn nằm dưới đất, cơ thể thả lòng:

– Em suýt nữa kêu ba mẹ, anh về thật đấy à.

– Anh gọi mẹ không nghe nên phải về chứ.

– Anh thừa biết mẹ không sao cả. Trò ghen tuông của mẹ lại còn lạ gì. Mà… sao anh bảo bị gãy tay hai tuần trước?

Thiên bật cười khinh khích:

– Lừa gái thôi bé!

– Biết ngay mà! Ai làm anh gãy tay được em cũng cho tài!

Thiên nháy mắt, cúi xuống bế thốc Vy lên.

– Ax… bỏ em xuống…

– Rồi búp bê, yên lặng nào!

Mặt trăng tròn vạnh lửng lơ giữa biển khơi. Ánh trăng dịu dàng hôn lên bờ cát mịn. Tĩnh lặng. Chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng gió reo vi vu như lời thì thầm dịu êm không nghỉ.

Trên hành lang bên hông của ngôi nhà gỗ trắng, cô gái đứng dựa vào lan can. Đôi mắt băng lãnh nhìn sâu vào không gian vô tận, xa xăm giữa biển. Băng không suy nghĩ gì, đầu óc cô trống rỗng. Những gì đã qua, cô không có thói quen nhớ lại hay ân hận, những gì sắp đến, cô càng không suy tính. Chỉ là một thoáng bất chợt, ngoảnh lại, cô thấy mình đã đi một chặng đường dài.

Hai cánh tay từ phía sau vòng ôm lấy eo Băng, thật nhẹ nhàng. Một giọng nói thì thầm bên tai cô:

– Vẫn giận anh à?

Ánh mắt Băng lạnh lùng đưa đi hướng khác:

– Buông ra.

Nhưng cánh tay Phong càng xiết chặt hơn:

– Em không tin anh nữa à?

Băng khẽ nhíu mày, hơi thở nhè nhẹ của Phong trên cổ làm trái tim cô hơi xao động:

– Tin thế nào? – Nhưng giọng cô vẫn lạnh như băng.

Một nụ hôn thật nhẹ lên cổ Băng, rồi lên vành tai, lên mái tóc mềm:

– Tin là anh yêu em. Chỉ em.

Băng từ từ quay lại, ngước lên nhìn Phong. Rồi cô bất giác lắc đầu nhè nhẹ, mái tóc khẽ rung lên.

– Quá lâu từ ngày ấy rồi…

Bàn tay Băng đẩy Phong ra, nhưng lập tức bị Phong tóm chặt lấy, áp tay cô vào ngực mình:

– Em có chối bỏ thì nó vẫn là sự thực. Em đang lo lắng điều gì vậy, Băng?

Tên của Băng thốt ra từ miệng Phong, một giây đã làm tim cô ngừng đập

– Phải, đã quá lâu, nhưng là quá đâu để em quên những gì anh đã nói.

– Ngón tay Phong đưa lên miết nhẹ vành môi mềm.

– Nếu em muốn nghe lại…

Băng định mở lời phản đối nhưng đã bị môi Phong ép chặt. Nụ hôn như tan ra, hòa vào tiếng gió, quyện vào tiếng sóng vỗ từ ngoài đại dương đưa vào.

Dù đã bao lâu, dù đã bao xa từ ngày Phong và Băng thực hiện được ước mơ sống trong một ngôi nhà gỗ gần biển, nhưng cảm xúc của hai trái tim chẳng những chưa hề vơi đi, mà theo thời gian nó còn mãnh liệt hơn. Tình yêu luôn được chứng thực bởi thời gian.

Môi Phong rời làn môi mềm, đặt lên mi mắt, lên trán Băng. Băng nghe rõ từng lời kề bên tai mình:

– Nếu tôi phải giết em, thì tôi sẽ chĩa súng vào tim mình trước. Nếu em phải giết tôi, thì tôi muốn được chết trong vòng tay em. Thế gian này không ai quan trọng hơn em, ngay cả bản thân tôi nữa…

Tim Băng hoàn toàn tan chảy, những gì gọi là lo lắng, bất an, nghi ngờ bay theo gió, biến tan.

– Dù trời có sụp xuống thì hãy cứ dựa vào tôi. Yêu em…

– Mãi mãi… – Giọng Băng nhẹ bẫng.

– Mãi mãi… – Phong lặp lại, môi cậu lại tìm đến đôi môi Băng…

Gần đó, có hai kẻ đang núp sau cánh cửa lén nhìn ra. Cùng lúc, hai cái đầu khẽ lắc, Thiên và Vy cùng chẹp miệng. Tay Thiên đưa lên bịt mắt nhóc em:

– Cảnh nóng, bé không được nhìn!

Nhưng lập tức Vy kéo tay Thiên ra:

– Em nhìn cảnh này không biết bao nhiêu lần rồi, anh trai!

Thiên lại chẹp miệng:

– Chậc, ba cũng thật không tệ. Mà, chuyện gì cũng dạy anh sao mỗi chuyện này chẳng thấy dạy nhỉ?

Nghe tiếng anh thở dài, Vy ngước lên, nói bằng giọng “ngây thơ” hết sức:

– Không lẽ anh… bất lực?

Thiên cốc nhẹ vào đầu nhóc em:

– Bất lực cái đầu em này! Mà… – Thiên nhíu mày – nói thật đi, vụ mùi nước hoa lạ trên áo ba, là em muốn ngủ với ba, nên cố tình bày trò đúng không?

Vy thở dài:

– Không em thì ai!

– A, em… – Mắt Thiên tối sầm – bé thật giỏi đó à, đúng em gái anh, kaka.

– Thôi đi, thất bại còn đâu.

Thiên kéo nhẹ tai Vy:

– Vậy hợp tác với anh, làm vụ nữa đi!

– Mục đích?

Thiên cười, điệu cười đầy nham hiểm:

– Em sẽ ngủ với ba, còn anh được ngủ với mẹ!

THE END!

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3