Lúc này từ bên trong một người đàn ông đi ra kéo theo hai chiếc vali hành lí lớn. Anh ta đeo một chiếc kính râm đen che hết gần nửa gương mặt, mái tóc vuốt keo gọn gàng sạch sẽ.
“Dịch Hoài Tự… ở bên này…” Người con gái kia vừa vẫy tay vừa gọi lớn.
Dịch Hoài Tự vừa nghe được người gọi mình vội đánh mắt qua đó. Anh nhanh chóng kéo va li tiến về chỗ hai người kia.
“Hoài Tự, anh chờ em gần một tiếng đồng hồ rồi.” Người con trai mặc quân phục lên tiếng.
Dịch Hoài Tự cười tươi đáp: “Chuyến bay có gặp sự cố nên bị chậm lại một chút. Được rồi em từ Italy về có mua nhiều quà cho mọi người lắm. Chúng ta về nhà thôi.”
Ba người ngồi trên một chiếc xe trở về biệt thự của Dịch gia.
Lúc xe tiến vào sân rời dừng lại. Dịch Hoài Tự cùng Dịch Hoài Thành với Lưu Nhiên đi vào bên trong còn hành lý thì để người hầu chuyển vào và sắp xếp.
Sau nhiều năm du học ở Italy khi trở về nhà Dịch Hoài Tự cảm thấy có chút thích thú. Thực ra nếu không phải vì ông Dịch gọi anh về thì anh cũng chưa có ý định về.
Lưu Nhiên khoác tay Dịch Hoài Tự thẹn thùng nói: “Lễ đính hôn của chúng ta em nghe ba nói hình như đã định được ngày rồi.”
Dịch Hoài Tự im lặng có hơi lạnh nhạt, anh nhẹ nhàng gạt tay Lưu Nhiên ra rồi nói: “Chuyện này anh sẽ hỏi ba sau, bây giờ anh có chút mệt, để anh ngủ một giấc trước.”
Lưu Nhiên hơi mất tự nhiên nhưng cũng nhanh chóng xuống lầu để Dịch Hoài Tự nghỉ ngơi. Lúc xuống dưới thì bắt gặp Dịch Hoài Thành đang cầm một chậu lan.
“Sao rồi, không phải em muốn nói chuyện cùng với Hoài Tự sao?” Dịch Hoài Thành hỏi.
Lưu Nhiên vẻ mặt buồn khẽ thở dài: “Anh ấy nói mệt nên em để anh ấy nghỉ ngơi.”
Dịch Hoài Thành nở một nụ cười nhẹ rồi đưa chậu lan trên tay mình cho Lưu Nhiên: “Anh thăm dò mấy người bên Ý rồi. Hoài Tự ở bên đó chưa yêu ai, cũng không thân mật với cô gái nào. Có thể là nó vẫn chờ em…”
Lời của Dịch Hoài Thành quả nhiên làm cho sắc mặt Lưu Nhiên tươi lên hẳn. Cô ta ôm lấy chậu lan rồi tươi cười rời khỏi đó. Lúc Lưu Nhiên đi rồi Dịch Hoài Thành mới để lộ ra bộ mặt mất mát của mình.
“Chỉ cần em vui là được rồi.” Dịch Hoài Thành tự nói với lòng mình như thế.
Tính ra thì Dịch Hoài Thành, Dịch Hoài Tự và Lưu Nhiên giống như thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, chơi cùng nhau. Dịch Hoài Thành thích Lưu Nhiên có ý định bày tỏ nhưng chẳng ngờ một ngày đẹp trời Lưu Nhiên lại chính miệng nói với Dịch Hoài Thành là thích em trai của anh. Lúc ấy Dịch Hoài Thành cũng không biết phải nói gì nữa, anh muốn cô luôn vui vẻ và hạnh phúc vì thế mà đem tình cảm của mình giấu nhẹm vào trong lòng để mình anh biết.
***
Dịch Hoài Tự sau khi trở về phòng thì mở cửa sổ ra. Cửa sổ phòng anh nhìn ra ngoài vườn hoa hồng được trồng phía sau biệt thự. Dịch Hoài Tự vừa mở cửa sổ ra đã nhìn thấy một cô gái đang lúi húi trồng hoa. Những đóa hoa hồng đỏ rực làm nổi bật lên nước da trắng sáng của cô.
Từ Giai nhìn thấy dưới bãi cỏ có một chú chim nhỏ thì vội vàng nhặt nó lên. Cô tìm xem tổ chim chỗ nào để đặt chim non lại. Có điều tổ chim nằm trên một cái cây hơi cao, cô sợ rằng mình sẽ không trèo lên được tới đó. Từ Giai phân vân một hồi vẫn quyết định sẽ trèo lên cái cây kia đặt lại chim non vào tổ.
Cô bỏ chim non vào một bên túi còn mình thì cần thận leo cây. Khi đặt được chim non vào tổ rồi cô mới tính đường trèo xuống. Trong lúc leo xuống cô giẫm phải một cành cây bị mục nên trượt chân ngã. Từ Giai tưởng mình chuyến này sẽ bị què chân gãy tay gì đó nhưng thật không ngờ cô lại không bị làm sao cả.
“Cô còn chưa chịu xuống?” Dịch Hoài Tự lên tiếng.
Từ Giai nghe giọng thì mở mặt, khi nhìn thấy một gương mặt đàn ông xa lạ cô vội vàng thoát khỏi vòng tay Dịch Hoài Tự.
“Cảm ơn anh đã đỡ tôi.” Lúc nói mấy lời này Từ Giai hơi ngại ngùng, dù sao cô cũng nằm gọn trong vòng tay của một người đàn ông xa lạ.
Ngược lại với cảm xúc của cô Dịch Hoài Tự lại vô cùng thích thú, đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái rụt rè đến vậy. Tuy nói là rụt rè xấu hổ nhưng cô lại vô cùng tốt bụng. Bằng chứng là hành động không sợ nguy hiểm mà đặt mấy chú chim non vào tổ trước đó.
Dịch Hoài Tự nhìn cô không chớp mắt khiến cho Từ Giai càng thêm ngại ngùng.
“À… tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước nhé. Lần nữa cảm ơn anh đã đỡ tôi.” Từ Giai nói xong ngay lập tức rời đi.
Lúc cô rời đi một cơn gió nhẹ chợt thổi tới làm mái tóc dài đen bóng của cô khẽ tung bay. Từ Giai cũng không ngờ rằng cơn gió đó lại khiến vài sợi tóc kia lướt qua gương mặt của Dịch Hoài Tự. Cô cứ như một thiếu nữ đơn giản, tốt bụng mang nét đẹp của sự hồn nhiên thanh thoát.
Dịch Hoài Tự cứ đứng yên tại chỗ nhìn bóng dáng cô rời đi. Anh nghe thấy lồng ngực mình có tiếng đập mạnh của trái tim. Anh đã gặp qua rất nhiều cô gái nhưng chưa có ai khiến anh rung động đến vậy.
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3