___
“Đó… mọi chuyện là vậy đó.” Khánh thở dài.
Sau khi nghe kể xong, không khí trong phòng chùng xuống vài phần khiến tôi khó chịu. Trong tôi giờ đây là nhiều cảm xúc đang chồng chéo lên nhau. Tôi vừa thấy tức giận, hả dạ nhưng tôi lại thấy nuối tiếc cho một kiếp người. Gã Phang nếu không vì những kí ức và đôi mắt đỏ được truyền lại thì tôi nghĩ gã sẽ không trở thành ‘Nó’…
Gã là một tên sát nhân đáng kinh tởm và cũng là một sát nhân đáng thương khi mong ước duy nhất chỉ là để trả thù cho người dân thôn Xích Nhãn mà thôi. Tôi thở dài rồi sau đó nghĩ đến Đức. Ôi… cậu ấy giờ đây đang như thế nào?
“Tao thấy tiếc… cho một kiếp người…” Tôi nói nhỏ.
Khánh và Tùng nghe tôi nói vậy thì cũng lặng người rồi gật gù. Bọn tôi cứ im lặng như vậy cho đến một lúc sau, Tùng lên tiếng trước:
“Mà… thời gian qua tao bị lừa chúng mày à…”
“Làm sao?” Tôi và Khánh đồng thanh.
Tùng nhìn hai đứa tôi sau đó bắt đầu kể: “Tụi mày nhớ là tao từng kể rằng bố tao mắc nợ và bọn tao chạy trốn đến đây không?”
“Nhớ!”
“Thật ra không có mắc nợ cái gì cả… chỉ là diễn kịch thôi.”
“Hả!?”
Và để mọi người có thể rõ hơn thì tôi sẽ đóng vai ngọn gió lảng vảng xung quanh chú Hữu vào một tháng trước nhé.
Ngày hôm đó chú Hữu đang ngồi uống cà phê ở trên vỉa hè thì gặp một ông lão ăn mặc có phần giản dị và hơi tàn tạ một chút, ông lão ấy bị một người đi đường đụng ngã nhưng người đó lại không xin lỗi mà lại chửi rủa ông lão ấy rồi rời đi. Chú Hữu nhìn người kia rồi đứng lên và đi lại đỡ ông lão đứng dậy.
“Này bác, bác đang đi đâu để tôi đưa bác đi?” Chú Hữu hỏi.
Ông lão ấy chẳng ai khác là ông Bách. Ông Bách nhìn chú Hữu rồi ấp úng: “Tôi… muốn tìm cái người gọi là… công an…”
Chú Hữu nghe ông Bách nói vậy thì ngạc nhiên lắm. Và vì mình là cái người mà có vẻ ông lão trước mặt đang tìm nên chú Hữu nói: “Tôi là cảnh sát đây, ông tìm chúng tôi có việc gì?”
“Tôi đang tìm công an mà?”
Chú Hữu nghe những lời đầy ngô nghê của ông Bách thì khóe miệng hơi giật giật, nhưng sau đó chú Hữu đã vội ho khan một tiếng rồi giải thích: “Tuy công an và cảnh sát khác nhau nhưng chúng tôi đều làm việc cho nhà nước và giữ gìn trật tự xã hội đấy.”
“Vậy à?” Ông Bách hỏi.
“À khoan… trước tiên vào chỗ mát ngồi cái đã. Mà bác tên gì thế?”
“Tôi tên Bách…”
Sau khi vào vào chỗ mát để ngồi, ông Bách ngay lập tức nói bằng giọng gấp gáp: “Này anh cảnh sát… anh có thể giúp tôi tìm ra con quỷ đã giết hại người của thôn được không?”
Chú Hữu ngạc nhiên, chú hỏi: “Quỷ sao? Trên đời này làm gì có quỷ?’
Và rồi sau đó ông Bách đã cho chú Hữu xem tấm hình về cái chết của bố mẹ An cho chú Hữu xem. Dù cho có là một cảnh sát gai góc thì khi nhìn cái xác bị mổ bụng ra như thế này cũng khiến chú Hữu phải kinh hãi.
“Làm ơn đi cậu cảnh sát… cậu giúp chúng tôi với…”
Nghe những lời nài nỉ từ ông Bách, với sự tốt bụng của mình thì chú Hữu đã đồng ý ngay. Chú Hữu bảo Bách chỉ đường lên thôn và sau đó kêu ông Bách hãy quay về sinh hoạt như thường ngày, vài ngày sau chú Hữu sẽ có mặt ở đó.
Sau đó chú Hữu đã cùng nhiều người nữa kết hợp thành một tổ đội và bắt đầu lập kế hoạch bắt tên sát nhân. Nhưng trong lúc ấy, chú Hữu lại nghĩ đến Tùng. Chú không thể bỏ con trai ở đây một mình được… nhưng mang theo thì lại nguy hiểm cho con trai của chú.
Và rồi sau một tuần suy nghĩ, chú Hữu quyết định sẽ dẫn theo con trai đến nơi đó và đảm bảo rằng cậu sẽ an toàn 100%. Nhưng chú Hữu lại nghĩ chỉ kêu con trai theo thôi thì lại không có gì đăch biệt nên đã lên kế hoạch cùng mọi người diễn một màn kịch. Rằng chú Hữu mượn nợ của giang hồ nhưng đến khi người ta đòi lại không có tiền trả nên phải trốn đi. Sau đó sẽ là bị truy đuổi, và đích đến sẽ là thôn Lĩnh Tinh.
Vậy là mọi chuyện sau đó diễn ra như đúng kế hoạch, Tùng tin sái cổ và vội vàng cùng bố chạy đi. Nhưng có điều duy nhất mà chú Hữu không tính trước được ấy chính là việc con trai chú bị đánh bầm dập.
Cả hai thuận lợi đến được thôn Lĩnh Tinh và được cho nương nhờ ở nhà của An. Kể từ lúc ấy, chú Hữu đã thấy được nhiều sự thay đổi tích cực của con trai kể từ sau khi mẹ Tùng cũng là vợ chú Hữu qua đời. Con trai của chú đã cười nhiều hơn, biết quan tâm đến mọi người xung quanh và hơn hết là… vì một cô bé mà đã gần như phát điên cả một ngày.
Tùng kết thúc câu chuyện ở đó. Cậu ta đột nhiên ôm mặt rồi rên rỉ gì đó với tai cái tai đỏ ửng. Tôi và Khánh nhìn cậu ta sau đó bật cười.
“Hahaha ui da… bụng tao đau quá.”
Tùng nhìn sang tôi, thấy tôi rên rỉ vì đâu thì tỏ ra vô cùng lo lắng. Xong sau đó khi Tùng bảo Khánh mau đi gọi bác sĩ thì tôi ngăn lại, tôi nói: “Ê đừng có gọi, tao chỉ đau vì tao cười động đến vết thương thôi à.”
Cả hai khi này mới thở phào. Sau đó, tôi nhìn Tùng rồi mỉm cười nói: “Vậy là yên tâm rồi há! Chú Hữu và mày không bị truy đuổi, vậy là từ giờ mày có thể trở lại nơi đây rồi!”
Tự dưng khi nghĩ đến viễn cảnh sẽ không được sống cùng Tùng nữa khiến sống mũi tôi có hơi cay cay, rồi trong vô thức tôi ôm chầm lấy cả Khánh và Tùng rồi òa khóc: “Huhuhu… cảm ơn trời là tao còn sống… cảm ơn vì chú Hữu và mày không cần phải chạy trốn nữa… huhuhu nhưng mà tao không muốn xa mày đâu Tùng…”
Có lẽ là vì bị ảnh hưởng bởi lời của tôi nói nên cả ba chúng tôi đã ôm nhau mà khóc huhu đến tận nửa tiếng sau đó.
Trong thời gian tôi hôn mê, bà nội tôi đã quay về thôn để cùng mọi người làm một cái lễ cho những người đã bị ‘Nó’ giết hại. Nay bà nội nghe tin tôi đã tỉnh thì đã vội lật đật đến đây để gặp tôi.
Khi hai bà cháu gặp nhau, bà đã ôm tôi rồi nói lời xin lỗi. Ngoài ra bà còn khen tôi là một đứa nhóc gan dạ nữa. Tôi cũng ôm bà rồi nói xin lỗi bà vì thời gian qua tôi đã nhiều lần cư xử không phải phép với bà. Và rồi hai bà cháu ôm nhau khóc rưng rức vì vui mừng.
Mọi chuyện ở thôn tôi từ đó kết thúc, chẳng còn ‘Nó’ cũng không còn cái chết bất thường nào xảy ra nữa.
Về phần Đức, sau khi bố chết thì tự dưng một bên mắt của Đức lại không còn nhìn được nữa, đôi mắt đỏ cũng vì thế mà biến mất. Có lẽ… người của thôn Xích Nhãn đã từ bỏ việc trả thù rồi chăng…?
Ngoài ra, thôn Lĩnh Tinh của chúng tôi còn được mở rộng thành địa điểm du lịch được nhiều du khách ghé thăm vì phong cảnh hữu tình. Qua đó, thôn tôi càng lúc càng thêm hiện đại hơn trước.
Tôi và Khánh được chú Hữu tạo điều kiện cho lên thành phố ở và được đi học ở đây cùng với Tùng. Khi sống ở đây, tôi mới biết là nhà chú Hữu siêu to luôn! Sau khi lên đây, chú Hữu đã xây thêm trong nhà của chú thêm hai căn phòng rộng rãi cho Khánh và tôi. Sau đó còn đưa chúng tôi đi mua đồ trang trí phòng nữa.
Tuy nhiên thì vì chú Hữu là cảnh sát nên rất ít khi ở nhà nên chúng tôi lo lắng cho chú lắm. Nhưng mà mỗi lần quay về, chú đều mua quà rồi kể cho chúng tôi nghe những chuyện xảy ra trong ngày hôm ấy. Mỗi lần vậy bọn tôi đều cười tít mắt vì những lời kể dí dỏm của chú.
Ngoài trời nắng vàng khẽ hắt lên những tán lá và ngọn gió khẽ thổi làm tán lá cây lay động. Từ trong một ngôi nhà sang trọng nọ, có những tiếng cười vui vẻ phát ra khiến cho bầu không khí yên bình đến lạ.
“Lấy cặp gì mà lâu vậy? Mau lên còn đi học!”
A…
“Biết rồi! Ra liền nè!”
Tôi chạy đến bên kệ giày, nhanh chóng mang giày rồi đi ra sân, Khánh và Tùng đang đứng ở cửa đợi tôi, thấy tôi ra thì cốc đầu tôi một cái. Tôi xoa xoa đầu, cười mỉm khi nhìn hai người họ khóa cửa nhà rồi đến cửa cổng. Đoạn tôi nói:
“Tao muốn… chúng ta mãi mãi như thế này!”
Nghe tôi nói vậy, Khánh và Tùng ngẩn người nhìn tôi rồi sau đó cười nhẹ, cả hai nói: “Được rồi.”
Buổi sáng, trời trong gió mát. Nắng sớm dễ chịu hắt lên bóng hình của chúng tôi, ba đứa trẻ trải qua vô số chuyện kì lạ tại thôn Lĩnh Tinh đang bắt đầu lại cuộc sống ở thành phố nhộn nhịp.
Được rồi… Tạm biệt nhé, tôi đi học đây!
Hết truyện!
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3