“Tiểu Thành, con lại đánh nhau với bạn hả?” – Lạc Đình Ân nhìn những vết bẩn trên quần áo và trên người của Tiểu Thành mà nhận ra.
“Không có. Con không đánh nhau!” – Tiểu Thành nũng nịu.
“Còn cãi à? Có tin mẹ đánh đòn con không?”
“Tại chúng nó bắt nạt Tiểu Duệ, nên con phải đánh chúng nó!” – Thằng bé vẫn có biện minh.
Tiểu Duệ chính là Hứa Ngọc Duệ, là con gái của Dương Tuyết. Từ nhỏ, Tiểu Thành đã chơi khá thân với Tiểu Duệ, hai người chỉ cách nhau có 3 tuổi. Tiểu Duệ lại khác hẳn với Dương Tuyết ngày xưa, con bé nhút nhát, yếu đuối, rất hay khóc. Thế nên Tiểu Thành luôn phải bảo vệ cô bé.
Nghe nhắc đến Hứa Ngọc Duệ, Lạc Đình Ân nguôi giận. Hồi xưa Dương Tuyết từng nói với Lạc Đình Ân rằng sẽ gả Tiểu Thành cho con gái mình. Giờ hai đứa nó thân thiết như thế, chẳng phải là duyên hay sao.
[Ba năm sau]
“Mẹ ơi, nhanh lên, hôm nay Tiểu Duệ vào lớp một!” – Tiểu Thành vội vã giục Lạc Đình Ân
“Tiểu Duệ chứ có phải con đâu?”
“Nhưng em ấy sẽ lạ lẫm lắm. Con phải ở bên em ấy!”
Ôi, trẻ con nói những lời ngây thơ mà lại thật lòng. Triệu Minh Hàn và Lạc Đình Ân chỉ biết nhìn nhau cười. Thấy Tiểu Thành có vẻ vội vàng, Tiểu Vân nói với Lạc Đình Ân:
“Mẹ ơi nhanh đi. Tiểu Duệ nhút nhát, con sợ em ấy khóc!”
“Được rồi, được rồi. Ta đi thôi!”
Tiểu Thành và Tiểu Vân lon ton chạy trước, Lạc Đình Ân và Triệu Minh Hàn chậm rãi đi sau. Chiếc xe đỗ ở cổng trường, họ đã thấy vợ chồng Dương Tuyết cùng Tiểu Duệ.
“Tiểu Duệ, Tiểu Duệ!” – Minh Thành và Đình Vân chạy lại chỗ Tiểu Duệ và dắt cô vào sân trường. Lạc Đình Ân nhìn Dương Tuyết, rồi họ lại nhìn mấy đứa trẻ:
“Tiểu Thành thật nhanh nhẹn!” – Dương Tuyết khen.
“Con rể tương lai của em đấy!” – Lạc Đình Ân trêu đùa.
Dương Tuyết bật cười. Đúng là ý trời. Hồi xưa cô chỉ nói thế thôi, vậy mà giờ hai đứa nó cứ dính lấy nhau không rời. Kể mà có được đứa con rể tương lai nhanh nhẹn, hoạt bát như Triệu Minh Thành thì vợ chồng Dương Tuyết cũng nhẹ lòng.
[10 năm sau]
Bọn trẻ lớn hết rồi.
Nhưng Hứa Ngọc Duệ lại yêu người khác mất rồi!
Hôm ấy, Triệu Minh Thành thấy Hứa Ngọc Duệ ngồi khóc một mình ở ghế đá ven đường.
“Tiểu Duệ, sao em lại khóc?” – Triệu Minh Thành lại gần nhẹ nhàng hỏi.
“Thành Thành…anh ấy bỏ em rồi. Hic…hic..”
Giọt nước mắt của cô bé đã rơi. Đó là mối tình đầu của cô, cô bé mới có 16 tuổi. Tình yêu non nớt của tuổi học trò ngắn lắm. Triệu Minh Thành ôm cô bé vào lòng.
“Tiểu Duệ đừng lo. Anh ta bỏ em, nhưng anh sẽ không bao giờ bỏ em.”
“Anh hứa nhé! Đừng bao giờ bỏ em!”
“Anh hứa!”
Triệu Minh Thành liếc mắt nhìn về phía cái cây cổ thụ to lớn, Triệu Đình Vân đang lấp ló ở đó. Anh nhìn em gái mình mỉm cười. Triệu Đình Vân giơ hai ngón tay cái ra tặng anh hai like, kế hoạch thành công.
Sau khi biết tin Hứa Ngọc Duệ chia tay, hai anh em nhà này đã rình rập cô suốt, xem cô hay làm gì, ở đâu. Nay thấy cô bé ngồi khóc một mình ven đường, anh giả vờ đi ngang qua và an ủi. Nhưng thật ra là họ đã đi theo cô.
Thấy anh trai mình thành công, Triệu Đình Vân rời đi. Cô dẻo dắt trên đường thì chiếc xe máy từ đâu lao đến va vào làm cô ngã rồi bỏ chạy. Một chàng trai từ đâu chạy đến đỡ cô dậy.
“Cô gái, cô không sao chứ?”
Triệu Đình Vân nhìn chàng trai. Ôi sao mà đẹp trai. Nhưng hình như cậu bé vẫn là học sinh, có vẻ chỉ kém cô 1 đến 2 tuổi. Nhưng không sao, gu của Triệu Đình Vân là kém tuổi hơn mà. Ánh mắt Triệu Đình Vân nhìn anh không chớp, tim cô bỗng đập thình thịch.
“Tôi không sao?”
“Tiểu Hạo Hạo, có chuyện gì thế con?” – Một người phụ nữ chạy ra.
À thì ra chàng trai ấy tên Hạo Hạo. Còn người phụ nữ kia là mẹ của anh. Triệu Đình Vân ngơ ngác:
“Cô Cẩn Mai?”
“Triệu Đình Vân?”
Chàng trai kia là con trai của Cẩn Mai, hơn nữa còn là bạn thân của Chu Tinh Kha (Con của Lạc Đình Nhi) Không phải chứ? Không lẽ Triệu Đình Vân….say nắng chàng trai ấy?
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3