Chương 107: Tim đập không nghe lời


Click Theo Dõi -> Fanpage Để phòng website đổi tên miền khác hoặc nhận các thông báo sớm nhất từ admin nhé

Tác giả: Thần Niên

Edit: xanhngocbich

– —————————-

Lúc Ân Mặc đi lấy máy hút sữa trở về, còn bế theo Tiểu Công Chúa nhà bọn họ.

Đập vào mắt Phó Ấu Sanh liền nhìn thấy gương mặt nhỏ khóc thút thít của Tiểu Công Chúa nhà mình.

Vươn tay nhận lấy cô bé: “Chẳng phải đã ngủ rồi ư, sao lại khóc rồi.”

“Đúng là đồ mít ướt.”

Quả nhiên, có những tin đồn dân gian cũng không phải bắn tên không đích(*).

(*)无的放矢: bắn tên không đích (ví với lời nói hành động không mục đích rõ ràng, không sát thực tế)

Thời gian mang thai cô thích khóc như vậy, chẳng phải là, đã sinh ra một nhóc mít ướt.

Lúc này máy hút sữa cũng không cần dùng nữa rồi.

Trực tiếp để Tiểu Công Chúa lên.

Ân Mặc ngồi bên cạnh Phó Ấu Sanh, nhìn hai mẹ con các cô, đôi mắt hơi sâu thẳm.

Ngược lại không có ý tưởng nào khác.

Dù sao Tiểu Công Chúa khóc quả thực rất thảm.

“Có lẽ là đói rồi.”

Phòng ngủ cách âm rất tốt, vẫn là Ân Mặc đi ngang qua phòng em bé, mới nghe thấy Tiểu Công Chúa đang khóc.

Hơn nữa bảo mẫu dỗ thế nào cũng không được, anh mới bế qua đây.

Nếu không, thật không dễ gì vợ mới ở cữ xong, sao anh nỡ buông bỏ cảnh đêm tuyệt đẹp này.

Cũng chỉ có Tiểu Công Chúa có bản lĩnh này.

Nhìn Tiểu Công Chúa cuối cùng cũng không khóc nữa, hai vợ chồng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Tên của Tiểu Công Chúa là Ân Mặc đặt, lần này anh đã vinh hạnh dành được quyền đặt tên cho con gái.

Ý Nùng.

Ân Ý Nùng.

Cũng là tình thâm ý nùng của Ân Mặc đối với Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh còn ghét bỏ Ân Mặc lấy cái tên này, sau này sau khi Tiểu Công Chúa hiểu chuyện có thể sẽ không vui.

Nhưng mà cô lại thực sự khá vui vẻ.

Ân Mặc lại nói: “Chờ khi con bé lớn rồi, biết tên là tiếp nối tình yêu của ba mẹ, nhất định sẽ vô cùng trân trọng.”

Sao có thể không cao hứng chứ.

Phó Ấu Sanh nhìn cô con gái nhỏ dễ thương đáng yêu trắng trẻo non mềm trong lòng, nhẹ nhàng chọc vào má nhỏ của cô bé.

“Nùng Nùng, không được khóc nữa nha.”

Cổ họng khàn hết rồi.

May mà.

Bạn nhỏ Nùng Nùng sau khi ăn no, lại ngửi được mùi hương an toàn quen thuộc trên người mẹ, mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi.

Phó Ấu Sanh vỗ ợ sữa cho cô bé, rồi mới để cô bé đi ngủ.

Ân Mặc muốn đưa cô bé trở về.

Phó Ấu Sanh đặt tiểu Nùng Nùng lên giường: “Tối nay để con bé ngủ ở đây đi, kẻo sau khi về lại khóc.”

Đến lúc đó bảo mẫu không dám đánh thức bọn họ.

Há chẳng phải ủy khuất tiểu bảo bối rồi sao.

Ân Mặc nhìn cô con gái nhỏ vẫn còn thơm phức đang ngủ say, do dự hai giây: “Được.”

Cuối cùng cũng không nỡ.

Tắt đèn đi.

Hai vợ chồng nằm trên giường, Phó Ấu Sanh cảm giác được ngón tai thon dài hơi nóng của Ân Mặc phủ lên vòng eo mảnh mai của cô.

Tức khắc.

Ngực người đàn ông nhích lại gần.

Giọng nói trầm thấp vang lên trong bóng đêm: “Ấu Ấu……”

Vợ chồng lâu như vậy, Phó Ấu Sanh sao có thể không hiểu ý tứ trong giọng điệu này của Ân Mặc.

Chỉ là ――

Nhìn con gái đang ngủ ngon lành, Phó Ấu Sanh không chút do dự từ chối Ân tiên sinh cầu hoan.

“Sẽ đánh thức Nùng Nùng.”

“Ngày mai nói tiếp.”

Phó Ấu Sanh từ chối mà tâm lặng như nước.

Ân Mặc dán vào da thịt mềm mại của cô: “Em cảm thấy anh có thể nhịn đến ngày mai sao?”

Giọng nói của người đàn ông mang theo chút ý vị kìm nén, “Em nỡ ư?”

Có chút không nỡ.

Với lại, lâu rồi không trải qua chuyện này, trên người thật khó khăn mới sạch sẽ, Phó Ấu Sanh thực ra cũng khá muốn.

“Nhỏ tiếng chút, không thể đánh thức Nùng Nùng.”

Được sự cho phép của vợ mình, Ân Mặc lập tức lật người đè qua.

“Yên tâm.”

Có lẽ là đã lâu chưa làm, lại là vì cần phải canh phòng con ở bên cạnh có tỉnh lại hay không, tóm lại một trận làm tình này sau khi kết thúc, Phó Ấu Sanh cảm giác cả người giống như kiệt sức.

Còn khó chịu đựng hơn cả làm liên tục ba lần.

Kiểu ma sát chậm rãi vì để giường lớn không rung lắc kia, đặc biệt giàu vò người.

Lòng bàn tay dán trên sống lưng Phó Ấu Sanh, cảm giác tràn đầy mồ hôi lấm tấm, Ân Mặc nhẹ giọng nói: “Đến phòng tắm tắm rửa?”

Phó Ấu Sanh liếc nhìn con gái đang ngủ ở phía trong giường lớn, hoàn toàn không bị đánh thức.

Đứa bé ngủ say đơn thuần non nớt, cùng với hơi thở thành thục mãnh liệt kia trên người lúc này, quả thực cực kỳ giống thiên đường và địa ngục.

Phó Ấu Sanh khẽ thở dài một hơi.

“Vâng.”

Giọng của cô cũng khàn rồi.

Ân Mặc đi vào phòng tắm ả nước nóng trước, rồi tiện thể nhanh chóng rửa sạch trên người mình.

Thử thử nước ấm, lúc này mới quay người qua bế Phó Ấu Sanh, đặt vào bồn tắm: “Ngâm một lát.”

“Từ từ.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Ân Mặc, Phó Ấu Sanh biết anh là muốn ra ngoài chăm sóc bé cưng.

Thần kinh căng thẳng toàn thân đột nhiên thả lỏng.

Nhưng Phó Ấu Sanh không ngờ là.

Chưa qua mấy phút.

Cửa phòng tắm được đẩy ra, người đàn ông cất bước đi vào, tiện tay ném chiếc váy ngủ vào giỏ đựng quần áo bẩn, rảo bước tiến vào bồn tắm rộng lớn.

Phó Ấu Sanh nâng hàng mi ướt át lên.

Nhìn người đàn ông bước vào, bộ dáng uể oải: “Sao lại vào rồi, đưa bé cưng trở về rồi à?”

Nhìn người phụ nữ thần sắc lười biếng, Ân Mặc nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, mười ngón tay đan vào nhau, đem tay cô đè bên thành bồn tắm.

“Ừ, ăn no ngủ kĩ rồi, yên tâm.”

Cánh môi đỏ thắm của Phó Ấu Sanh hơi cong lên, cánh tay mảnh khảnh câu lấy cổ người đàn ông.

Cánh tay vốn dĩ rất mềm như không xương đột nhiên dùng sức.

Trực tiếp áp sát người đàn ông, nhìn vào mắt anh, tươi cười xinh đẹp: “Nhưng mà, ba của con bé hình như vẫn chưa ăn no?”

Ân Mặc nhìn khuôn mặt như hoa sen mới nở ở gần trong gang tấc, ánh mắt rơi trên đôi môi đỏ mọng lúc đóng lúc mở kia.

Lòng bàn tay dọc theo ngón tay của cô tuần tra lên trên, cuối cùng dừng ở chỗ sau cổ vừa yếu ớt vừa nguy hiểm kia.

Dùng sức ấn một cái.

Nhân tiện.

Môi mỏng hôn lên đôi môi đỏ mọng đang đóng đóng mở mở kia.

Tông giọng giống như nỉ non của người đàn ông gần như hòa vào tiếng sóng vỗ.

“Phải đó, chưa ăn no.”

……

Một lần ăn này

Một lần ăn này.

Thẳng đến nửa đêm.

Ngày hôm sau khi Phó Ấu Sanh thức dậy, chỉ là vui mừng vì nửa đêm đã đưa con gái về rồi.

Thực ra Ân Mặc vẫn có chút tiết chế.

Nếu không đã để trống hơn nửa năm, lần này thật khó khăn mới có thể ăn thả ga, sao có thể nửa đêm đã kết thúc.

Dù sao, anh cũng sợ làm tổn thương thân thể của Phó Ấu Sanh.

Phải từ từ giải quyết.

Tóm lại đêm nay không thể ăn no hoàn toàn, ngày mai ngày kia sẽ không ăn được nữa.

Mặc dù còn chưa có đủ, nhưng Ân Mặc vẫn nhịn xuống.

Chỉ là đã đỡ thèm một chút.

Phó Ấu Sanh xoa xoa cái eo có chút hơi đau nhức, chậm rì rì xuống hầu.

Hôm nay không phải cuối tuần, bây giờ đã là 7h30 sáng, Ân Mặc đã đi làm rồi.

Khi Phó Ấu Sanh xuống lầu.

Không ngờ thế mà lại còn có thế nhìn thấy con trai mình.

“Mẹ, mẹ dậy rồi.”

Tiểu ma Vương vốn đang nhìn em gái trong nôi, sau khi nghe thấy âm thanh, vô thức ngẩng đầu lên, vô dùng ân cần nói: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ, mẹ mau đi ăn đi.”

Phó Ấu Sanh nhìn con trai ngồi trên ghế nhỏ đang cầm bình sữa đút cho em gái, chớp chớp mắt: “Hôm nay con không đi học à?”

Vừa nói, vừa đi đến bên cạnh hai đứa.

Con trai ngược lại ra hình ra dáng.

Bên cạnh còn có mấy bảo mẫu người hầu trông chừng, Phó Ấu Sanh trái lại không lo lắng.

Tiểu Ma Vương giao bình sữa cho bảo mẫu.

Chạy bịch bịch bịch đến trước mặt mẹ: “Mẹ quên rồi sao, hôm nay nghỉ.”

Phó Ấu Sanh đúng thật đã quên mất: “Nghỉ gì?”

Tiểu ma Vương mở to mắt: “Đương nghiên là nghỉ hè á!”

Phó Ấu Sanh: “……”

Cô không đi học nữa, đương nhiên quên mất khi nào nghỉ đông nghỉ hè.

“Là mẹ không tốt, quên mất kỳ nghỉ của bé cưng rồi, hôm nay mẹ đích thân làm bánh quy cho con ăn có được không?”

Phó Ấu Sanh nói.

Tiểu Ma Vương vẫn rất dễ dỗ dành.

Ba nói rồi, mẹ vừa mới sinh em gái, trí nhớ không tốt, cho nên nhóc không thể tức giận với mẹ, ngược lại phải cố gắng giúp mẹ đỡ bận.

Trí nhớ của mẹ không tốt đã rất thảm rồi.

Còn phải chăm sóc nhóc và em gái.

Thân là nam tử hán, nhóc phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc mẹ và em gái.

Tiểu Ma Vương cảm thấy mình có trách nhiệm lớn lao.

Nào có tâm tư giở tính nết con nít.

“Mẹ mau đi ăn cơm đi, con tới đút cho em gái.”

Phó Ấu Sanh bị con trai đẩy đến phòng ăn.

Lúc này người hầu đa chuẩn bị xong bữa sáng của cô rồi.

Phó Ấu Sanh vốn còn muốn thể hiện mình là một người mẹ tốt đối xử bình đẳng bình đẳng, thật lần không hề có đất dũng võ.

Kể từ sau khi sinh bé hai, Tiểu Ma Vương không những không ghen tị thì cũng thôi đi, còn đặc biệt thích chăm sóc em gái.

Khiến cho bà mẹ già như Phó Ấu Sanh, luôn cảm thấy mình có phải đã không còn là người mẹ yêu dấu của Tiểu Ma Vương nữa hay không, bây giờ có em gái rồi, nhóc thế mà lại không ghen tị!

Túi giấm nhỏ đã nói đâu.

Khi đối diện với em gái, sao lại hào phóng như vậy.

Phó Ấu Sanh gọi con trai tới: “Em gái có dì chăm sóc, con quay đây, mẹ hỏi con một chút.”

Mắt Tiểu Ma Vương không nỡ rời xa em gái, nhưng lời của mẹ không thể không nghe.

Mặc dù mắt vẫn luôn ngó về phía em gái, nhưng vẫn nghe lời đi tới ngồi xuống trước mặt Phó Ấu Sanh.

“Mẹ, có chuyện gì ạ?”

Phó Ấu Sanh múc một thìa cháo tổ yến, húp vào trong miệng.

“Hôm nay con ăn bữa sáng chưa?”

“Ăn cái gì?”

Toàn hỏi những chuyện vụn vặt.

Cô cảm thấy mình phải quan tâm con trai.

Thế nhưng con trai không cần quan tâm chút nào: “Mẹ, con ăn sáng rồi, ăn bánh mì sandwich và sữa bò, là ba làm.”

“Mẹ không có việc gì nữa chứ ạ, không có việc gì con có thể đi xem em gái không?”

“Em gái không thấy con sẽ khóc đó.”

Phó Ấu Sanh cảm thấy con trai đúng là nghĩ quá nhiều.

Cô nhóc con Nùng Nùng kia, dù thích khóc, nhưng khi uống sữa, tuyệt đối sẽ không khóc giữa chừng.

Tuyệt đối cũng là một tiểu tham ăn.

Điểm này trái lại có chút giống với anh trai của cô bé.

Thế nhưng.

Giây tiếp theo.

Phó Ấu Sanh liền bị vả mặt.

Cô nhóc vốn đang yên tĩnh uống sữa bỗng nhiên bắt đầu khóc lên.

Lúc này Tiểu Ma Vương cũng không quan tâm tới Phó Ấu Sanh nữa, trực tiếp nhảy xuống khỏi ghế, đi thẳng tới nôi ở phòng khách.

Phó Ấu Sanh cũng đi qua chung với Tiểu Ma Vương.

Chưa chờ cô đi tới gần.

Tiếng khóc của cô con gái mít ướt nhà mình đã ngừng lại rồi.

Phó Ấu Sanh dừng bước chân: “???”

Đập vào mắt, chính là hình ảnh ấm áp của cậu con trai nhà mình đang ghé vào trên nôi dỗ em gái, nhóc mít ướt vốn vẫn còn khóc thút thít, bỗng nhiên mỉm cười.

Sau đó Phó Ấu Sanh lại thử lại mấy lần, phát hiện con gái mít ướt quả nhiên là vừa nhìn thấy Tiểu ma Vương thì không khóc nữa.

Hơn nữa còn cười khanh khách không ngừng.

Phó Ấu Sanh nói với ÂN Mặc phát hiện quan trọng này.

Phản ứng đầu tiên của Ân Mặc chính là: “Rất tốt.”

“Về sau chúng ta ra ngoài nghỉ phép, thì có thể đưa cả hai đứa nó gửi đến nhà cũ rồi.”

Không cần sợ con gái khóc thảm thiết, không rời xa ba mẹ được.

Phó Ấu Sanh: “……”

Đúng là cha ruột đấy.

Đang gọi điện thoại, Phó Ấu Sanh nhìn hình ảnh hai anh em cười ngây ngô với nhau, môi đỏ cũng không khỏi nhếch lên: “Quả thực, rất tốt.”

Ánh nắng ấm áp từ cửa sổ sát đất chiếu vào, tràn ngập toàn bộ phòng khách.

Hai anh em tắm mình dưới ánh nắng, giống như được phủ một lớp ánh sáng vàng nhạt, ấm áp mà thần thánh.

Thật tốt nha.

Tương lai mà Ân Mặc miêu tả cho cô, có lẽ chính là hình ảnh hiện tại.

*

Bạn nhỏ Ân Ý Nùng nghiêng ngả lảo đảo cũng đã lớn lên.

Lúc cô bé bốn tuổi, Tiểu Ma Vương đã gần mười tuổi, đã là bộ dáng của một tiểu thiếu niên.

Mà cô bé cũng càng lớn càng xinh đẹp, mặc dù tuổi còn rất nhỏ, nhưng đã bắt đầu có dáng vẻ của tiểu mỹ nhân, ngũ quan tinh xảo y như búp bê, bình thường khi Ân phu nhân dẫn cháu gái ra ngoài đi dạo, thật sự có bạn nhỏ hiểu nhầm tưởng là búp bê cơ.

Lông mi vừa cong vừa dày, cái mũi rất xinh, miệng nhỏ cũng có hình dáng hoàn mĩ, làn da còn trắng nõn mềm mại.

Mới đầu khi Ân phu nhân bế ra ngoài đi dạo, còn lo lắng có thể phơi cháy mức làn da mềm mại như vậy.

Sau đó ra ngoài chơi mấy lần, phát hiện, ừm, hình như không bị phơi đen.

Đúng là thể chất giống ba cô bé.

Nhà cũ Ân gia.

Sức khỏe của Ân lão phu nhân càng ngày càng không xong rồi, có điều 93 tuổi đã coi như tuổi cao trường thọ rồi.

Hiện giờ đã phải dựa vào xe lăn để đi lại.

Tinh thần ngược lại vẫn không tồi, đặc biệt là khi nhìn thấy chắt gái.

Ân Mặc và Phó Ấu Sanh trên cơ bản cuối tuần nào cũng sẽ dẫn hai con tới thăm bà cụ một hai lần.

Khoảng thời gian gần đây, càng là cách một ngày tới một lần.

Có tiếng cười nói vui vẻ của hai đứa nhỏ, tâm thái của bà cụ cũng càng thêm tốt hơn.

Sau khi ăn xong bữa trưa, bà cụ liền đi ngủ.

Ngược lại hai nhóc con vẫn không buồn ngủ.

Ngồi trên sofa ở phòng khách hí hoáy đồ chơi mới mà ông nội mang về từ nước ngoài cho bọn họ.

Có Tiểu Ma Vương trông em gái, Phó Âu Sanh ngược lại không lo lắng.

Ân phu nhân hỏi cô: “Dạo này bận à?”

“Nghe Ân Mặc nói, tháng sau con chuẩn bị phải đi nước ngoài quay phim?”

Phó Ấu Sanh lên tiếng trả lời: “Là có dự định, nhưng vẫn chưa quyết định ạ.”

Liếc nhìn hai đứa con, Phó Ấu Sanh nghĩ mình vừa ra nước ngoài, thì không có thuận lợi như ở trong nước.

Hơn nữa phải ghi hình tính bảo mật rất cao, rát có thể ba tháng đến nửa năm thời gian đều không thể nhìn thấy hai đứa.

Phó Ấu Sanh có chút không nỡ.

Ân phu nhân lại không phải loại mẹ chồng một hai bắt con dâu ở nhà làm vợ hiền mẹ đảm kia.

Có lẽ trước khi bà có cô con dâu như Phó Ấu Sanh, là thích loại con dâu kiểu vợ hiền mẹ đảm kia.

Nhưng từ sau khi biết Phó Ấu Sanh là con dâu nhà mình, bà lại thường xuyên ngâm mình trên mạng, suy nghĩ thực ra đã cởi mở hơn rất nhiều.

Đặc biệt là sau khi giao lưu trực tuyến với các fan trẻ tuổi và bọn nhỏ trẻ tuổi kia, bà càng hiểu rõ hơn cách nghĩ của giới trẻ ngày nay.

Bọn họ càng đặt nhiều tâm tư vào sự nghiệp hơn.

Bọn họ có ước mơ, có tư duy độc lập tực do, không hề thích bị giam cầm ở một tấc đất như gia đình.

Đặc biệt là nữ giới.

Nếu đều là nữ giới, thì hà tất phải làm khó nữ giới.

Cho nên, Ân phu nhân không hề bảo Phó Ấu Sanh từ chối lần quay phim này, ngược lại chủ động an ủi cô: “Không sao đâu, bây giờ con vẫn còn trẻ, lấy sự nghiệp làm trọng.”

“Không cần lo lắng cho hai bé cưng, chẳng phải còn có mẹ và ba con sao, ba con bây giờ cũng không đến công ty nhiều nữa.”

“Với lại, còn có anh chị thông gia giúp đỡ.”

“Con á, cứ yên tâm đi xây dựng sự nghiệp đi.”

“Tốt nhất là kiến thêm một giải Nữ chính Oscar nữa! Sau này mẹ cũng có thể ra ngoài khoe rằng con dâu nhà chúng ta là Ảnh hậu đại mãn quán quốc tế chân chính.”

Ảnh hậu Oscar mới là ước mơ của mọi diễn viên.

Ngay cả Tần Yên Chi – thần tượng của Phó Ấu Sanh, lấy được mọi giải thưởng về diễn xuất, ngoại trừ giải này.

Phó Ấu Sanh biết mẹ chồng mình đang nói đùa.

Nhưng cũng lại cười thành tiếng: “Nhất định sẽ có để mẹ khoe.”

“Được đó, áp lực đừng lớn quá.”

“Làm hết sức mình là được.”

Ân phu nhân lo lắng lời của mình lại thêm áp lực cho con dâu, vội vàng bổ sung một câu.

Dù sao giải Ảnh hậu này cũng không phải Ảnh hậu bình thường gì.

Không lấy được cũng không phải vấn đề về kỹ năng diễn xuất, nguyên nhân có rất nhiều phương diện.

Mặc dù là giải thưởng uy tín nhất được quốc tế công nhận, nhưng…… không chỉ có kỹ năng diễn xuất tốt là được.

Chẳng qua là không ngờ bị Ân phu nhân một lời trúng đích.

……

Hai năm sau.

Khi Phó Ấu Sanh đứng trên bục nhận giải quốc tế uy tín nhất, người đầu tiên cảm ơn chính là mẹ chồng mình.

Đúng là đã quá may mắn.

Mẹ chồng đây là miệng linh nghiệm gì vậy.

Loại bất ngờ này cũng có thể xảy ra.

Không sai, khi Phó Ấu Sanh cầm tượng vàng nhỏ, trong đầu hiện ra, chính là hai chữ bất ngờ này.

Dưới ánh đèn rực rỡ.

Phó Ấu Sanh mặc bộ sườn xám cổ điển phong nhã, đối diện với một nhóm diễn viên và người trong ngành có tướng mạo ngoại quốc, không cao ngạo không nóng nảy, hơi mim cười, dùng thực lực để thuyết minh cái gì gọi là sức quyến rũ phương Đông.

Buổi tối hôm đó.

Hình ảnh về Phó Ấu Sanh mặc sườn xám kinh diễm lễ trao giải đồng loạt lan truyền khắp trong nước.

Khán giả, cùng với người hâm mộ, bất kể là fan của cô, hay fan của những minh tinh khác, giờ khắc này, đều thấy tự hào về người phụ nữ mặc sườn xám lên bục nhận giải thưởng lớn nhất này.

Cái tên Phó Ấu Sanh, hoàn toàn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Có thể nói là ―― không tiền khoáng hậu(*).

(*)空前绝后: không tiền khoáng hậu; trước không có, sau này cũng không có; không bao giờ có, có một không hai, không có tiền lệ

Mà vừa kết thúc lễ trao giải.

Phó Ấu Sanh đã nhìn thấy người đàn ông tới đón cô ở bên ngoài hiện trường.

Đứng bên cạnh người đàn ông điển trai quý phái được năm tháng hậu đãi là một chàng thiếu niên nho nhỏ ngày càng tuấn tú, mà trong lòng anh đang ôm một cô bé con với ngũ quan tinh xảo y như bú bê.

Khi thấy cô xách váy bước ra.

Ân Mặc thả con gái xuống đất, chậm rãi mỉm cười, vươn cánh tay ra với Phó Ấu Sanh: “Ấu Ấu, bọn anh tới đón em về nhà.”

Ý cười chậm rãi, y như năm đó.

Phó Ấu Sanh cảm nhận được nhịp tim của mình chầm chậm nhảy lên, theo khoảng cách càng gần, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Đến khi khoảng cách còn hai ba bước, cô không chút do dự lao vào vòng ôm của anh ――

Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé


SIÊU SALE HÀNG HIỆU
Các bạn đọc nếu thấy lỗi chương bấm vào thống báo lỗi chương báo giúp admin để cập nhật lại nhé!

Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3