“Tiểu Nghi? Em làm cái gì vậy? Cãi không lại thì có thể trút giận lên người anh cơ mà? Sao lại tùy tiện chà đạp bản thân như thế hả?”
Anh cầm lấy lòng bàn tay tê rần rần của cô vừa xoa vừa thổi, lông mày rậm nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi.
“Bàn tay này… mẹ còn thật hư mà, hành hạ như thế…” Thích Tiếu Nam cúi người xoa dịu cô, còn không quên lẩm bẩm mắng.
“Ai cãi không lại anh hả?”
“Hừ! Rõ ràng lúc trước là anh vội vã theo đuổi em, sợ em chạy mất mà để xe ở ngoài bìa rừng, gặp sạt lở đất khiến nó rơi xuống vực. Đó là bản giới hạn đấy!” Ngô Giao Nghi thuận thế nâng cằm anh lên, giọng điệu bá đạo.
“Sao lúc đó không thấy anh tiếc? Bây giờ lại tiếc thời gian tổ chức một cái hôn lễ nhỏ cho em hay sao?”
Chiếc cằm bị cô nắm lấy, khiến anh không thể không đối mắt với cô.
“Ông đây có thể cho em tất cả không tiếc thứ gì. Nhưng em nghĩ xem chúng ta đang ở đâu chứ? Đảo Weixan! Weixan đấy! Cái nơi đảo xa hoang vắng này thì sao có thể trong vài hai ngày tổ chức hôn lễ một cách đàng hoàng được?”
Thích Tiếu Nam nuốt nước bọt.
“Hôn lễ nhỏ gì chứ? Ông đây có thể tạm bợ, nhưng người phụ nữ của ông tuyệt đối không thể qua loa được!”
Hai mắt cô gái chớp chớp.
Chân thành, nghiêm túc…
Là dáng vẻ cô chưa từng thấy ở người đàn ông này. Một người có thể tùy tiện vung tay tặng cả trăm thứ đồ đắt đỏ cho mọi cô gái. Vậy mà bây giờ lại ở trước mặt cô nói hai chữ không thể “qua loa”.
Lần này đến lượt Ngô Giao Nghi đuối lý, cô buông lỏng cằm anh, cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Nhưng bọn em đã lập giao ước. Ai lấy chồng sau cùng sẽ phải tặng quà mừng gấp đôi người trước…”
Cô biết mình hiện giờ vô cùng trẻ con, nhưng vẫn nói tiếp. “Quà mừng của Tiểu Vãn cho Hy Hy là hai hòn đảo đó…”
Thích Tiếu Nam giữ cổ tay cô lại, nhếch miệng nói. “Hai hòn đảo nhỏ thì có là gì chứ? Ông đây trước kia ở Los Angeles còn thắng được cả chục con phố. Đến lúc đó đều sang tên quyền sở hữu cho em, Tiểu Nghi của anh muốn làm gì hay cho ai cũng được.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, điệu bộ khó tin. “Anh… không lừa em đấy chứ?”
“Nếu ông đây lừa em, tấm thân ngọc ngà này mặc em chà đạp.”
…
Gió lạnh lùa qua khung cửa sổ, mang theo hơi nước từ biển thổi vào, Tưởng Tuyết Hy co chân, khẽ rùng mình.
“Ài, anh nói xem… người tiếp theo sẽ là ai đây?” Cô nàng Tưởng đưa miếng đào lớn lên miệng, cắn một cái rồi nhai rồm rộp.
Thái Từ Nghiêm từ phòng tắm đi ra, anh tắm buổi sáng sau khi tập thể dục ở phòng gym bên cạnh. Vừa bước ra đã thấy cô nằm sấp trên giường, cách đó không xa là hướng gió biển thổi phần phật, vô cùng sốt sắng đi đóng cửa sổ.
“Không lạnh à?”
Tưởng Tuyết Hy nhìn bóng lưng anh ở trước mắt, cánh tay dùng để đỡ mông cô ở trên lúc nào cũng rắn chắc, khỏe mạnh. Giờ phút này theo hành động của anh phập phồng lên xuống, triệt để phô bày từng đường cong hoàn hảo.
“A Nghiêm, anh thật đẹp…”
Thái Từ Nghiêm bước đến trước mặt cô, đỡ lấy cái cằm nhỏ đang ngước lên, nhéo một cái lên má trắng mịn.
“Nhóc con, ăn sáng thôi.”
Hai người xuống phòng ăn, robot cũng đã dọn xong một bàn thức ăn.
“Người tiếp theo… là Hà Tiểu Vãn hay Ngô Giao Nghi?”
Thái Từ Nghiêm sắn một miếng bánh mì nướng nhỏ vừa miệng, phết nước sốt lên, hương vị rất kích thích vị giác.
“Thích Tiếu Nam vội vã như vậy, chắc chắn là cậu ta rồi.”
Tưởng Tuyết Hy lắc đầu. “Sai rồi, phải là Cố An Tước và Hà Tiểu Vãn!”
Anh nhìn cô. Nhưng cái nhìn kia không phải tò mò, chỉ đơn giản là muốn nhìn cô.
Cô nàng Tưởng chẹp miệng, nói tiếp. “Hai hôm trước cậu ấy gửi kết quả xét nghiệm cho em.”
Tưởng Tuyết Hy nhổm dậy, cúi người về phía anh, bàn tay còn đưa lên miệng làm động tác thì thầm mờ ám.
“Hai tuần rồi.”
“Ăn cơm trước kẻng.”
“Chậc! Nhị gia à!” Tưởng Tuyết Hy biết chắc anh sẽ có phản ứng này. “Ngài Cố uy vũ của chúng ta cũng chỉ là không giữ được mình, phóng túng như vậy, đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi.”
“Cậu ta không suy nghĩ cho Hà Tiểu Vãn sao? Đột ngột như vậy đã khiến người ta lên chức. Không phải cô gái nào cũng vui đâu.”
“Người trẻ thường nghĩ thoáng. Huống hồ người phụ nữ của Cố An Tước thì thiệt thòi làm sao được?” Tưởng Tuyết Hy cười cười. “Không chừng cậu ấy cũng đã sẵn sàng rồi.”
“Chủ ý của em à?” Thái Từ Nghiêm cúi đầu cắt thịt bò, ý tứ muốn vạch trần nhiều hơn là thăm dò.
Thiếu nữ chột dạ.
“Sao anh lại nghĩ là em chứ?”
“Em nói không phải anh nghe xem.”
“…”
Ách! Đáng lý ra lúc này cô phải lắc đầu nói dối mới đúng.
Âm điệu trong cổ họng cô nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Không trách em được. Thích Tiếu Nam vừa làm em lỗ mấy trăm vạn, em cũng phải khiến cậu ta biết được cảm giác đó…”
Hai người từng phiêu du khắp nơi ở tiểu bang Mỹ, phóng túng thành thói, quen quy tắc mỗi lần ăn chơi cá cược đều phải mấy chục con số không trở lên.
Chỉ là cô sơ suất, không hồi được vốn mà thôi.
“Ấm ức vậy sao?” Thái Từ Nghiêm nhìn cô, bật cười.
“Đúng thế.” Cô nàng bĩu môi, ngước mắt nhìn anh, đáy mắt như có vũng nước.
“Vậy nên Nhị gia, anh phải đòi công bằng lại cho em.”
Các bạn đang đọc truyện tại metruyenfull.org nếu truyện hay các bạn nhớ cho 1 đánh giá nhé
Để có kinh phí duy trì nên website có một số quảng cáo các bạn đọc thông cảm nhé <3